Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 153: Báo thù!




Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người đàn ông, một hồi lâu cũng không mở miệng.
Điện thoại trong tay vang lên. Ngừng lại. Bây giờ lại một lần nữa như đòi mạng mà vang lên.
Ánh mắt Mạch Sanh Tiêu xuyên qua gò má Duật Tôn: "Tôn, anh dù không nghe tôi thì cũng nên nghĩ đến Bôn Bôn.”
Duật Tôn chau mày lại, Sanh Tiêu thấy thế khẽ thở dài, cầm điện thoại lên nghe: "Alo, có chuyện gì không?”
"Sanh Tiêu, nói cho cô biết một tin tốt.”
"Làm sao vậy?”
"Mẹ của ta có phản ứng. . . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu nâng tầm mắt lên xem xét Duật Tôn ở bên cạnh, cô tận lực nghiêng người ra xa, không muốn để cho Duật Tôn nghe được
"Cô có rảnh không?” Ân Lưu Khâm đứng ở trong khuôn viên bên cạnh hồ bơi, người phụ nữ ngồi trên xe lăn ngón tay khẽ động đậy, người đàn ông ngồi xổm xuống, kéo bàn tay của bà ấy qua: "Cô vài ngày rồi không đến công trường, thật sự không có việc gì chứ?”
"Tôi gần đây rất bận, trong nhà có việc lớn, phòng của con muốn sửa chữa lại. Bây giờ tôi muốn đến đường dành riêng cho người đi bộ để mua tài liệu, nếu không, chúng ta hẹn gặp ở quán cà phê lần trước được không?”
"Được, mấy giờ?”
Tầm mắt Mạch Sanh Tiêu rủ xuống: "Hai giờ đi.”
"Được.” Ân Lưu Khâm không có chút nào hoài nghi, hắn cúp điện thoại, vẫn duy trì động tác hồi nãy, hai tay hắn cầm lấy tay của người phụ nữ. Bảo mẫu bưng tới hai ly nước ô mai ướp lạnh: "Ân thiếu, tôi tới đút cho phu nhân.”
"Không cần, để xuống đây.” Ân Lưu Khâm kéo cái ghế bên cạnh qua, trong nhà đã đổi bảo mẫu, khi hắn không có ở đây cũng coi như làm tốt. Ân Lưu Khâm cầm ly nước lên, khuấy nhẹ cái muỗng, múc một muống đưa đến bên miệng người phụ nữ, bà ấy hơi hé miệng ra, có thể nhấp nhẹ: "Mẹ, con gần đây gặp được người. . . . . . . .” Hắn nhất thời không biết nên hình dung thế nào: "Phụ nữ đi.”
"Con cảm thấy cô ấy rất không giống bất kỳ ai. Lúc mới gặp gỡ, bởi vì cô ấy là vợ của hắn, con còn hạ nhục cô ấy nhưng cô ta không như con đã nghĩ, không những không để ý đến con mà còn ngạo mạn như thiên nga, nhưng cô ấy cũng biết mềm lòng. . . . . . .” Ân Lưu Khâm nhăn lên mày kiếm, hắn cũng không hiểu vì sao lại nói những thứ này: "Cô ấy vài ngày mới xuất hiện, trong tim con là lạ.”
Ân Lưu Khâm cầm lấy khăn giấy bên cạnh, lau khóe miệng cho người phụ nữ: "Con rất mâu thuẫn, con cùng Duật Tôn thù không bỏ được. Mỗi lần con dao động, nằm mơ cũng sẽ mơ thấy bộ dáng chết thảm của cha, còn có mẹ. . . . . . . .” Ân Lưu Khâm đặt ly nước sang bên cạnh, ngón tay hơi lạnh mơn trớn lên trán của người phụ nữ: "Mẹ từ trước đến nay cái gì cũng không tranh giành, tính tình vô cùng tốt. Con không ngờ tới mẹ cũng sẽ bị dính líu vào. Mẹ, người nói cho con biết, con phải đối với cô ấy như thế nào? Con không xuống tay. . . . . . .”
Người phụ nữ trong hốc mắt chảy ra nước mắt, nhưng là vì không muốn thấy con trai tâm can dày vò, miệng bà cố hết sức mở ra, nói ra vài âm tiết mơ hồ: "Không cần phải. . . . . . . Không cần phải. . . . . . . Thù. . . . . . .”
Ân Lưu Khâm gối mặt lên mu bàn tay của người phụ nữ: "Con nếu tiếp tục ra tay, tất nhiên sẽ tổn thương tới cô ấy, mẹ. . . . .” Lời nói của người đàn ông ngột ngạt: "Chẳng lẽ, muốn con buông tha sao?”
Hắn ôm hận sáu năm, sao có thể dễ dàng buông tay như vậy?
Ân Lưu Khâm đứng thẳng người lên, lẩm bẩm tự nói: "Con sẽ tìm được một biện pháp lưỡng toàn, nhất định có thể.”
************
Mạch Sanh Tiêu tay nắm lại xuất thần.
Duật Tôn đứng dậy.
Sanh Tiêu lập tức hoàn hồn: "Anh đi đâu vậy?” Cô đột nhiên lên tiếng, giọng nói bén nhọn khiến Bôn Bôn đang chơi đùa trong phòng khách cũng xoay mặt qua.
"Sanh Tiêu, em khẩn trương như vậy làm gì?” Duật Tôn dừng bước, ngồi lại chỗ cũ.
Mạch Sanh Tiêu cố tự trấn an mình, bàn tay đặt lên ngực: "Anh để cho tôi hẹn Ân Lưu Khâm đi ra ngoài là muốn gây bất lợi cho hắn sao?”
Duật Tôn nhìn trực diện cô đặt nghi vấn: "Giữa anh và hắn, có một người không nên chết, em chọn ai?”
"Các người rốt cuộc là có thù oán gì, Tôn, tôi không muốn nhìn thấy anh giết người, tôi muốn có một cuộc sống bình yên.”
"Sau chuyện này anh mới có thể cho em một cuộc sống như vậy.”
Đôi mắt Mạch Sanh Tiêu lại thấy hắn đứng dậy rời đi.
Cô há to miệng, lại phát hiện rằng còn nhiều lời để nói ra nữa, nhưng dù là thật sự có nói ra, hắn cũng không nghe lọt.
*************
Ân Lưu Khâm thay bộ quần áo chuẩn bị ra cửa, bảo mẫu đi theo hắn ra khuôn viên, người đàn ông cúi xuống khẽ hôn lên bên tai người phụ nữ: "Con đi ra ngoài một chuyến, sẽ trở về với mẹ.”
Ân Lưu Khâm ánh mắt dừng trên khuôn mặt bà ấy, nhìn mãi không ngừng lại thấy bất an: "Sau khi ta rời khỏi đây thì đẩy phu nhân trở về phòng, không để cho bà ở một mình trong hoa viên.”
"Vâng.”
Người đàn ông đứng lại trước mặt người phụ nữ, mắt thấy đã đến giờ hẹn với Mạch Sanh Tiêu, lúc này hắn với xoay người rời đi.
. . .
Lúc Sanh Tiêu ra cửa, Duật Tôn ở trong thư phòng không có đi ra, cô đứng ở ngoài cửa, phát hiện thấy cửa bị khóa trái bên trong, Sanh Tiêu thấy thế mới thu tay lại: "Tôi đi đây.”
Khi xe của Mạch Sanh Tiêu rời khỏi Ngự Cảnh Viên, Duật Tôn kéo màn cửa sổ ra, ánh mắt dõi theo cô.
. . .
Sanh Tiêu đi vào quán cà phê đúng hẹn, nhân viên phục vụ dẫn cô đi về vị trí cô đã ngồi cùng Ân Lưu Khâm lần trước, là ở gần cửa sổ đầy ánh mặt trời ấm áp.
Ân Lưu Khâm so với cô đã đến sớm hơn một chút, Sanh Tiêu nhìn xung quanh quán: "Quán cà phê hôm nay làm ăn không tốt sao?”
"Ta bao hết quán này.”
Mạch Sanh Tiêu nhất thời không biết nên đứng hay nên ngồi, cô siết chặt túi xách trong tay: "Anh đặt bao hết làm gì?”
Thấy mặt mũi Sanh Tiêu đầy vẻ đề phòng, Ân Lưu Khâm phác họa ra ý cười: "Cô đừng coi ta như bọn háo sắc được không? Ta khó hẹn được cô ra đây, chỉ muốn cùng cô trò chuyện thật tốt, không muốn để cho người khác quấy rầy.”
Mạch Sanh Tiêu vì chuyện của Duật Tôn mà nhiễu loạn tâm thần, bây giờ thấy ai cũng nghĩ họ đang cất giấu thứ gì đó, nhân viên phục vụ thay cô kéo ghế ra.
Sanh Tiêu ngồi xuống: "Cám ơn.”
Không quá ba phút, những món điểm tâm cô thích liền được bày ra trước mặt.
Mạch Sanh Tiêm cầm lấy tách cà phê, Ân Lưu Khâm từ trong túi quần lấy ra một chiếc điện thoại đưa cho cô. Mắt Sanh Tiêu nhìn thấy, là một chiếc Iphone 4S màu trắng thích hợp với phụ nữ, phía sau còn dán một lớp kim cương.
"Đây là đền cho cô.”
"Anh giữ lại để dùng đi, tôi có điện thoại rồi.”
Ân Lưu Khâm cầm điện thoại đẩy tới trong tay Mạch Sanh Tiêu: "Ta chính là mua cho cô.”
Sanh Tiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.
"Làm sao vậy?”
Ánh mắt Mạch Sanh Tiêu rời đi: "Cái gì làm sao?”
Môi mỏng Ân Lưu Khâm nhuộm thấm: "Ta thấy cô thật khác lạ, trong lòng có chuyện gì sao?”
Mạch Sanh Tiêu nhấp nhẹ cà phê trong miệng, sợ bị hắn nhìn ra điều gì: "Anh nói mẹ của anh có phản ứng, là thật sao?”
Đề tài được dời đi, Ân Lưu Khâm không thể che hết niềm vui sướng: "Bà ấy lờ mờ có thể lên tiếng được, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng cũng đã là kỳ tích, ngón tay cũng có thể động đậy được. Bác sỹ nói sẽ không bao lâu nữa, bà ấy có thể khôi phục lại.”
Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy trong lòng người đàn ông giương cao vui mừng. Khóe mắt của hắn kéo ra, lúc nói chuyện lại kích động như một đứa trẻ. Tự đáy lòng Sanh Tiêu giãn ra, cảm xúc của Ân Lưu Khâm lan đến cô: "Ta cuối cùng cũng chờ được đến ngày bà ấy tỉnh lại, đang lúc bà ấy bị thương đã vài năm, ta đã nghĩ hết mọi biện pháp muốn chữa trị cho bà khỏe lại. . . . .” Cánh môi người đàn ông cong lên: "Sanh Tiêu, chờ Tích Phong Uyển kiến tạo xong, ta muốn tự mình đưa mẹ vào ở, ta còn muốn mua cho bà một cây đàn Piano, bà nếu không còn nhớ cách đán đàn, ta sẽ sự tay hướng dẫn bà ấy. . . . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu tỉ mỉ lắng nghe, ngẫu nhiên gật đầu mỉm cười.
Ân Lưu Khâm từ trong túi quần lấy điện thoại ra, bên trong hắn có quay video lại. Người đàn ông đứng dậy ngồi vào bên cạnh Mạch Sanh Tiêu, cô không có thái độ bài xích như trước đây, hình ảnh trong điện thoại là miệng của mẹ Ân Lưu Khâm mở rộng, vẫn còn khó khăn, ngón tay cũng có thể cử động: "Có nhìn thấy rõ không?”
Người phụ nữ được bảo dưỡng rất tốt, khuôn mặt hiền hòa. Mạch Sanh Tiêu thật sự nghĩ không ra một người như vậy có thể có quan hệ gì với Duật Tôn: "Nhìn thấy.”
"Sanh Tiêu, thực xin lỗi, hôm đó cô nói không sai, ta biết rõ cô muốn chụp hình cho ta xem, là sợ chuyển biến tốt đẹp của mẹ ta chỉ là thoáng qua rồi biến mất, ta lúc ấy. . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu nhìn chằm chằm vào đoạn phim trong điện thoại: "Mẹ của anh thật hạnh phúc vì có anh ở bên bà ấy như vậy.”
Ân Lưu Khâm cùng cô ngồi rất gần, cánh mũi có khi có thể nghe thấy được mùi hương sữa tắm phảng phất trên cổ của Mạch Sanh Tiêu: "Trên đời này, chỉ còn lại bà ấy là người thân duy nhất của ta.”
"Bà là người thế nào?”
"Mẹ của ta thích đánh đàn, phần lớn thời gian bà đều mặc kệ những chuyện khác. Bà trời sinh tính thiện lương, đối với ta rất tốt, cha ta thì ngược lại, đối với ta cực kỳ nghiêm khắc. . . . . . .” Ân Lưu Khâm nói được một nửa thì im lặng. Hắn nhìn chằm chằm vào gò má của Mạch Sanh Tiêu, trong vô thức, hắn không ngờ đối với cô lại tháo xuống phòng bị trong lòng.
Ân Lưu Khâm cầm lấy điện thoại, ngồi trở lại đối diện với Sanh Tiêu.
************
Bảo mẫu dọn dẹp xong trong hoa viên, đẩy xe lăn vào nhà. Bây giờ đã đến giờ bà chuẩn bị làm cơm tối, bảo mẫu tìm kiếm bốn phía, một quản gia khác đang từ trên lầu xuống: "Giao cho tôi đi.”
Quản gia tiếp nhận xe lăn từ trong tay bà, đi theo bảo mẫu vào phòng bếp.
"Nơi này chật chội, nếu không chị đưa phu nhân đi ra ngoài trước.”
Quản gia gật đầu, đẩy xe lăn đi ra ngoài bếp, cách gần ở đó có một cửa sổ. Ân Lưu Khâm thường hay đứng ở đây, quản gia kéo màn, mở cửa sổ ra: "Ánh mặt trời thật tốt, phu nhân, ngài nghỉ ngơi tại đây nhé.”
Quản gia đứng ở phía sau bà, dựa vào cửa phòng bếp: "Phu nhân như vậy, cần phơi nắng nhiều, ở lâu trong phòng đối với việc bình phục không tốt chút nào.”
"Đúng vậy còn gì.” Bảo mẫu lấy thức ăn bên cạnh, quay đầu sang nói: "Nhưng Ân thiếu không cho phép, cậu ấy nói không thể để phu nhân đơn độc ở bên ngoài, thế thì người có tiền cũng không thoải mái, lúc nào cũng phải đề phòng người khác.”
"Đúng thế.” Ánh mắt quản gia nhìn r
a ngoài cửa sổ: "Tôi mở cửa sổ cho phu nhân, để cho bà ấy tiếp xúc với cảnh sắc bên ngoài. Người ta nói một người suốt ngày buồn bực thì có bao nhiêu tiền cũng sẽ không vui vẻ. . . . . .”
Hai người cứ ngươi một câu, ta một câu mà tán gẫu qua lại, hoàn toàn không chú ý đến vẻ khác thường ở một căn biệt thự khác.
*************
Duật Tôn khóa trái ở bên trong thư phòng, hai chân hắn gác lên trên bàn làm việc. Lúc nhận điện thoại, hai mắt của hắn nhắm nghiền: "Alo.”
"Duật thiếu, thời cơ đã đến.”
Đôi mắt sâu hút của Duật Tôn giống như hổ lang hắc ám ẩn thân bên trong, ánh lên thị huyết tinh quang: "Cậu xác định?”
"Vị trí đánh lén chuẩn xác, đối diện cửa sổ.”
Duật Tôn thu lại điện thoại di đông, hai chân thon dài đi đến mặt tường phía trước, hắn lấy ra hộp đen, bàn tay hơi run rẩy phủ lên nòng súng bắn tỉa.
Duật Tôn để Mạch Sanh Tiêu hẹn Ân Lưu Khâm ở bên ngoài, chỉ là muốn bảo vệ cô tốt hơn. Nếu như Sanh Tiêu liên tục ở nhà, Ân Lưu Khâm tất nhiên sẽ đem lòng sinh nghi. Duật Tôn sai người ở một biệt thự cách nơi ở của Ân Lưu Khâm không xa, ngày đêm canh giữ cẩn thận, chính là vì muốn tìm được cơ hội tốt nhất. Điều hắn không ngờ tới chính là, cơ hội này lại trùng hợp với lúc Mạch Sanh Tiêu đi ra ngoài.
Duật Tôn còn chưa kịp nghĩ nhiều như vậy thì hắn đã xách chiếc hộp đi ra ngoài.
Hắn đi vào gara, không có chọn chiếc xe thể thao xa hoa như thường lệ mà là một chiếc xe BMW màu đen bình thường. Duật Tôn ngồi vào trong xe, lấy điện thoại ra gọi: "Tình hình thế nào rồi?”
"Duật thiếu yên tâm, phu nhân vẫn còn ở trong quán cà phê.”
Duật Tôn cẩn thận an bài, lúc này mới lái xe rời đi.
. . .
Chiếc xe BMW màu đen nhanh chóng đi vào khu vực Tích Phong Uyển, nơi này số người vào ở không nhiều lắm, Duật Tôn kéo vành nón xuống, đỗ xe vào trong gara.
Hắn mang đồ đi lên lầu hai.
Bên trong có vài người đàn ông ở đó, còn đặt giá súng bắn tỉa, không lúc nào là không có mặt ở đây để tìm kiếm thời đểm ám sát. Bởi vì Ân Lưu Khâm chuẩn bị rất kỹ càng nên Duật Tôn không thể không thuê một biệt thự khác phía sau Tích Phong Uyển. Chỉ có ở chỗ này mới có thể tránh đi những tai mắt núp trong bóng tối, nhưng muốn nổ súng cũng rất khó, trừ phi mục tiêu đi đến vườn hoa ở phía sau, những ngày qua chờ đợi lâu như vậy cũng không hề có cơ hội nào.
"Duật Thiếu. . .” Một người đàn ông ở gần cửa sổ tiến lên đón, Duật Tôn đi vào đứng ở một nơi khác, gương mặt tuấn tú lãnh khốc và cương quyết của hắn nhắm vào ống kính, quả nhiên!
"Vị trí nhắm tới cũng là một góc chết, cánh cửa sổ đó chưa bao giờ thấy mở ra, mà ngay cả rèm cửa sổ cũng đóng kín cả ngày lẫn đêm.” Người đàn ông bên cạnh báo cáo.
"Xem ra, Ân Lưu Khâm cũng biết được chuyện này.” Duật Tôn nheo lại mắt phượng, thân thể không có ý muốn rời đi.
"Cửa sổ lần đầu tiên cho mở ra, mặc dù có thể thấy người nhưng muốn bắn trúng lại rất khó khăn, dù sao thì khoảng cách và góc độ không phải là tốt nhất.”
Duật Tôn nhìn chằm chằm qua kính viễn vọng vào gương mặt đó, nụ cười nhếch miệng của hắn khẽ run. Ngón tay giữ chặt cò súng, ánh mắt sắc bén cuồng quyến hận không thể xuyên qua người đối phương trăm ngàn phát đạn. Đáy mắt hắn che kín giết chóc, mặc dù như thế, hắn vẫn buông ngón trỏ ra, nửa người trên đứng thẳng: "Cậu tiếp tục quan sát thật kỹ.”
"Vâng.”
Duật Tôn đi vào trong phòng, hắn lấy điện thoại di động ra: "Dì Hà, giúp tôi gọi điện thoại cho Sanh Tiêu, gọi cô ấy ngay lập tức trở về bây giờ.”
. . .
Bàn tay Mạch Sanh Tiêu chống lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ đã sau giữa trưa nóng bức, bình thản yên tĩnh có chút ghê người, cô luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó không mong muốn.
Điện thoại của dì Hà bỗng nhiên khiến cô hoàn hồn, Mạch Sanh Tiêu cầm lấy điện thoại nghe: "Dì Hà, có chuyện gì sao?”
"Sanh Tiêu, cô muốn trở về không? Bôn Bôn khóc rống không ngừng, tôi cùng Trần tỷ đều không dỗ được, bé con khóc đến cuống họng đều đau. . . . . . . . .”
"Tôn anh ấy ở đâu?”
"Duật thiếu đi công ty có việc.” Dì Hà theo lời Duật Tôn phân phó, bà viện một cái cớ chứ không nói đây là ý của Duật Tôn.
"Vâng, tôi biết rồi.” Mạch Sanh Tiêu ngắt điện thoại, cô nhíu mày ngẫm nghĩ, ánh mắt nhìn vào Ân Lưu Khâm.
"Làm sao vậy?”
Sanh Tiêu nhìn thấy quán cà phê to như vậy, dì Hà nói Bôn Bôn khóc rống nhưng ở trong điện thoại Mạch Sanh Tiêu không nghe thấy một chút tiếng khóc nào. Sanh Tiêu mặt lộ vẻ mâu thuẫn, chẳng lẽ là Duật Tôn đã bắt đầu ra tay, nếu quả là thật thì mục tiêu nhất định là hướng vào Ân Lưu Khâm.
"Không có. . . . . . . . Không có việc gì, con khóc muốn tìm tôi.” Mạch Sanh Tiêu không yên lòng ăn vài miếng bánh, cô mượn việc này để che đi kinh hoảng trong lòng. Đối với việc này, cô không thể nghĩ ra được biện pháp giúp đỡ Ân Lưu Khâm, cô cũng không thể vạch trần chuyện này được. Dù sao với Sanh Tiêu mà nói, Ân Lưu Khâm chỉ là một khách hàng đã gặp mặt vài lần, mà Duật Tôn, lại là chồng của cô.
Bên nào nhẹ, bên nào nặng, làm cho Mạch Sanh Tiêu không lựa chọn được.
"Có thể nói cho ra biết, cô cùng chồng cô bắt đầu như thế nào không?”
Sanh Tiêu thu hồi lại suy nghĩ, ánh mắt nhìn về hướng điện thoại bên cạnh, cô không muốn thấy bất kỳ ai bị thương tổn.
"Anh vì sao đối với chuyện của tôi lại cảm thấy hứng thú như vậy? Tôi không muốn nói.”
Ân Lưu Khâm vén lên cánh môi: "Lúc này mới chính là cô, bộ dáng vừa rồi ta thật không quen.” Hắn nhẹ uống một ngụm cà phê: "Mạch Sanh Tiêu, ta đối với cô thực sự hào hứng.”
"Vậy tôi khuyên anh, quên đi.”
"Ta cảm thấy được cô luôn rất vui vẻ, nụ cười cũng sẽ lan đến ta. Ta lại đoán không ra cô bây giờ nghĩ cái gì, phải biết là người khác dám hết lần này đến lần khác chống lại ta, thì ta không thể không làm cho các cô ấy cực khổ đến chết.” Ân Lưu Khâm nửa đùa nửa thật nói ra.
Mạch Sanh Tiêu nghĩ ngây ngốc một hồi, ít nhất phải loại bỏ hết nghi ngờ trong lòng: "Vậy tôi dám chắc là anh về sau sẽ bị đối xử vô cùng thê thảm! "
"Vì sao?”
"Anh sớm muộn cũng sẽ có cơ hội gặp được người có thể quản được anh, anh mang dáng vẻ phong lưu thành tánh thế này, phụ nữ nào chấp nhận được?”
"Kỳ thật ta có thể đổi. . . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu giả vờ như nghe không hiểu, cô cố ý tránh đi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
****************
Bây giờ là 3 giờ chiều.
Duật Tôn rút điếu thuốc ra khỏi phòng.
Hắn đi đến cửa sổ, phất tay ra hiệu người đàn ông bên cạnh rời đi.
Duật Tôn cầm lấy súng bắn tỉa, cố định mục tiêu nhắm vào não bộ của của người phụ nữ. Hắn năm đó là tay thiện xạ giỏi nhất của căn cứ, bây giờ, chỉ cần bóp cò là hắn có thể bảo đảm bà ta bị một phát mất mạng, không để cho bà ấy có một tia hy vọng sống sót.
Duật Tôn đeo tai nghe lên, trán của hắn đã toát ra mồ hôi, thâm thù đại hận chất chứa hai mươi mấy năm khuyếch trương cả trái tim khiến nó thật muốn nhảy ra khỏi ngực. Hắn nhớ tới cha trước khi chết thảm, nhớ tới mẹ kêu rên muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong. Đôi mắt u ám của Duật Tôn bị che đi bởi một tầng nước, hắn cắn chặt răng, một mảng lớn mồ hôi thấm ướt tấm lưng rộng lớn của hắn.
"Duật thiếu, phu nhân vẫn còn ở quán cà phê không rời đi.”
Duật Tôn thấp giọng chửi bới, lấy điện thoại di động ra gọi cho Mạch Sanh Tiêu.
"Em đang ở đâu?”
"Tôi lúc ra cửa đã nói cho anh, tôi ở bên ngoài.” Tay kia của Mạch Sanh Tiêu khuấy trong tách cà phê.
"Trở về cho tôi, đi! "
Sanh Tiêu nghe được Duật Tôn ẩn nhẫn tức giận đã đến lúc sắp bùng phát. Khẩu khí của hắn lộ ra làm người ta không rét mà run âm trầm, Mạch Sanh Tiêu cắn chặt môi dưới: "Tôi khó có thể ra ngoài, bây giờ ngồi một chút rồi sẽ trở về.”
Cô ngắt điện thoại, Ân Lưu Khâm giương môi: "Duật Tôn?”
Mạch Sanh Tiêu lại sợ hắn nhìn ra: "Anh ấy không thích tôi và anh đơn độc gặp mặt, chủ yếu là vì nhiều chuyện, anh ấy đề phòng anh như đề phòng sói.”
Đáy lòng Ân Lưu Khâm mới dâng nghi ngờ đã bị hai ba câu nói của Mạch Sanh Tiêu đẩy trở về.
Sanh Tiêu không để lại dấu vết mà thở dài, cô bị kẹp ở giữa, rốt cuộc là đang giúp Ân Lưu Khâm hay là đang giúp Duật Tôn?
Duật Tôn cố nén tức giận, Mạch Sanh Tiêu và Ân Lưu Khâm ở cùng một chỗ, hắn bây giờ mà động thủ thì có khả năng gây nguy hiểm cho Sanh Tiêu vô cùng.
Để bảo đảm an toàn cho cô trước, Duật Tôn chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hắn trở lại chỗ cũ, con mắt nhìn chằm chằm vào đối diện.
. . . . . . . . . .
Quản gia đứng lên, đi vào phòng bếp: "Tôi giúp cô dọn thức ăn.”
Bảo mẫu cười nhẹ nhàng: "Chị cho phu nhân uống nước trước đi, dạo này trời nóng nực, chẳng may có một chút sơ suất nào đó, Ân thiếu trở lại thì chúng ta sẽ bị mắng.”
Quản gia gật đầu: "Được, tôi khó gặp được người hợp ý như cô, trước kia làm ở nhà người khác, làm sao có thể tương tác thật tốt đây, đều hận không thể đem đối phương đuổi đi cho sạch sẽ.” Quản gia đi đến sau lưng người phụ nữ, lôi xe lăn lui về phía sau.
Duật Tôn chau mày, ngón tay áp vào cò súng, người đàn ông bên cạnh đang cầm kính viễn vọng quan sát: "Duật thiếu, bà ấy muốn rời đi! "
Cơ hội có thể chỉ có một lần như vậy, tim Duật Tôn đập đến cuống họng, giọt mồ hôi theo gương mặt rơi xuống, gân xanh trên trán hắn căng thẳng kéo căng, cả người khẩn trương như cây cung bị kéo căng thành góc độ lớn nhất, tùy lúc có thể bắn đi bất cứ lúc nào. Bên tai của hắn kêu ù ù, đều nghe thấy âm thanh rên rỉ cùng giãy giụa của cha mẹ trước khi chết thảm!
"Duật thiếu. . . . . .”
Duật Tôn nhắm mắt lại, ngón tay hướng vào ống nghe: "Tình huống như thế nào?”
"Phu nhân không có rời đi.”
Duật Tôn như ngừng thở, trong mắt âm trầm và bi thống dâng đầy bốn phía. Hắn bỏ tay ra, cả người một bên dựa vào tường lớn, tay phải cứng ngắc mở ra, ngay cả khí lực nắm chặt cũng không có.
Hắn trơ mắt nhìn bà ấy rời đi, ngón tay chỉ cần nhấn xuống một chút là hắn có thể đưa bà ta xuống địa ngục!
"Duật thiếu. . .” Người đàn ông bên cạnh bất an tiến đến.
"Cút! " Duật Tôn bỗng nhiên xoay người lại, vung lên một quyền mạnh mẽ đánh vào tường, da thịt màu đồng trong nháy mắt vỡ toang, máu tươi văng ra dính lên bức tường trắng nõn, ào ạt chảy xuống.
Người đàn ông giật mình im lặng, không nói tiếng nào trở lại phía trước cửa sổ.
. . . . . . . . . . . . . . .
Mạch Sanh Tiêu ngồi bên trong quán cà phê thêm nửa giờ, không có thấy gì khác thường nữa, tâm tình bực bội của cô từ từ y
ên lặng, có lẽ. . . . . . . . là cô buồn lo vô cớ, Sanh Tiêu uống xong tách cà phê: "Tôi đi trước.”
"Sao không ngồi thêm một lát?”
"Tôi phải trở về chăm sóc Bôn Bôn.”
"Ta đưa cô về.”
Mạch Sanh Tiêu cầm lấy điện thoại: "Không cần, tôi lái xe tới.”
Ân Lưu Khâm đem điện thoại kín đáo đưa cho Mạch Sanh Tiêu: "Cô nếu không cầm lấy, ta ngày nào cũng sẽ phiền đến cô.”
"Được rồi.” Sanh Tiêu không có từ chối, Ân Lưu Khâm đi theo sau cô: "Ta tiễn cô lên xe được không?”
Mạch Sanh Tiêu đi ra quán cà phê, ai cũng đều ích kỷ, cô nếu như mở miệng nhắc nhở Ân Lưu Khâm tất nhiên sẽ gây bất lợi cho Duật Tôn. Cô chỉ có thể dùng cách của mình là mang một trái tim sống nhân hậu.
Sanh Tiêu khởi động xe: "Anh cũng trở về đi.”
Mạch Sanh Tiêu nhìn Ân Lưu Khâm đi về hướng đậu xe, lúc này cô mới lái xe rời đi.
Xe một trước một sau lái vào khu đông đúc, Sanh Tiêu qua đèn xanh, xe Ân Lưu Khâm bị đèn đỏ chặn lại ở đằng sau. Mạch Sanh Tiêu đi không được bao xa thì từ kính chiếu hậu phát hiện mười mấy chiếc xe màu đen có rèm che tạo thành một đoàn, thể hiện sự bất thường về phương hướng.
Xe bên phải hộ tống Sanh Tiêu, một người đàn ông gọi điện thoại: "Duật thiếu, phu nhân an toàn.”
Duật Tôn hung hăng giữ lấy ống nghe, con mắt sung huyết nâng lên.
. . . . . . . . . . . .
Quản gia cho người phụ nữ uống chút nước, đẩy xe lăn qua phòng bếp: "Tôi thấy phu nhân thích phơi nắng, tôi sẽ mang bà ấy đi phơi nắng tiếp.”
Bảo mẫu dọn hết món ăn ra, đi vào phòng khách: "Đúng, ngoài cửa sổ này ánh sáng rất tốt đây, làm sao Ân thiếu không cho phép chúng ta mở cửa sổ nhỉ?”
Phía đối diện, người đàn ông cầm lấy kính viễn vọng hướng về Duật Tôn mà thông báo: "Duật thiếu, mục tiêu xuất hiện.”
Duật Tôn ngừng lại, đẩy người đàn ông ra, đôi mắt xuyên qua kính nhắm nhìn về phía xa.
Người phụ nữ xuất hiện ở chỗ gần cửa sổ.
Chỗ của Duật Tôn có vị trí cực kỳ bí ẩn, mặc dù là một cánh cửa sổ nhưng lộ ra rất nhỏ, bình thường sẽ không chú ý đến nơi này.
Tay hắn giữ chặt cò súng, trong mắt thoáng hiện lên tàn ác, mu bàn tay phải máu chảy đầm đìa nhưng hắn hoàn toàn không có cảm giác đau nữa. Duật Tôn điều chỉnh họng súng, đối diện với trán người phụ nữ, đôi mắt phượng hẹp dài của hắn nheo lại, trong mắt hiện lên sóng ngầm vỗ tung.
Duật Tôn rõ ràng cảm giác được trong mắt một hồi lạnh buốt, hắn khẽ định thần: "Đi chết đi, cùng hắn xuống địa ngục, đi dập đầu sám hối cha mẹ cho ta! "
"Đoànggg! ! ! "
"Aaa. . . aaa. . .” Tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế của quản gia, bảo mẫu sau lưng bị hù dọa đến nỗi hai mắt mở trừng trừng, ngất đi.
Cùng lúc đó, vài tiếng súng vang lên nhưng hiển nhiên một hồi lâu vẫn không tìm được điểm công kích.
Duật Tôn cũng không vì thế mà thu tay lại, nhìn vào trong ống ngắm, não bộ của người phụ nữ đã trúng đạn, đầu nghiêng sang hướng bên cạnh. Khóe miệng của hắn cười nhẹ, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ gần như nhăn nhó: "Cho con trai ngươi nếm thử xem loại cừu hận này đau đớn nhiều như thế nào?”
Họng súng nhắm ngay vào bên ngực trái của người phụ nữ: "Đoànggg! ! ! "
Máu bắn lên mặt người.
Duật Tôn thu tay lại, hắn đã từng, cũng là một vương tử cao quý. Nhưng lại bị phát triển thành một cỗ máy giết người, nợ máu phải trả bằng máu, bọn họ đáng chết!
Duật Tôn một lần nữa đeo lại ống nghe: "Ám sát Dạ Thần cho ta! "
-----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.