Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 170: Bà xã, cô ta ăn đậu hũ của anh




"Ăn đậu hũ": để hình dung việc động chạm sờ mó thân thể người khác với mục đích không trong sáng cho lắm.
---
Ngay cả quá khứ đào hoa ong bướm của anh mà bọn họ đều đã tra tường tận rõ ràng, xem ra đích xác là có chuẩn bị mà đến.
Ngón tay Viên San đánh nhẹ một vòng, hướng vào trong bắp đùi của anh mà vuốt thẳng, động tác thành thạo, vừa nhìn cũng biết đây không phải là lần đầu tiên.
Duật Tôn trong mắt lộ ra tia khinh bỉ không dễ dàng phát giác ra được, anh đúng lúc cầm lấy bàn tay đang muốn gây sóng gió: "Cô mấy tuổi?”
"24, đang là nghiên cứu sinh ra sức học hành.”
"A. . . . . . .” Cánh môi người đàn ông nhẹ bật cười, khuôn mặt tinh xảo trên cao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Viên San. Cô ả ngồi xổm trước người anh, bị Duật Tôn cầm tay còn không chịu yên, cố gắng đi trêu chọc lòng bàn tay của người đàn ông.
Viên Sơn Hùng giả vờ như không nhìn thấy, hắn có đứa con gái bảo bối này đúng là vũ khí bí mật, không đến thời khắc mấu chốt tuyệt đối không tung ra.
"Duật thiếu, ngài nắm đau tay tôi. . . . . .”
"24 là một tuổi đẹp.”
Còn không đúng sao?
Viên San lại một lần nữa gần sát vào, bộ ngực đẫy đà mới chạm chân của anh, liền nghe Duật Tôn nói ra: "Chỉ là nữ sinh mà 24 tuổi, đã là già rồi. . . . . . .”
Sắc mặt Viên San tỏ ra cứng ngắc, đôi chân ngồi chồm hổm có chút tê dại, cô nàng rất nhanh cười duyên nói ra: "Duật thiếu, ngài có điều không biết, 24 tuổi mới đúng là thời điểm tốt nhất, vẫn còn non nớt chút ít, mà cũng không phải cái gì cũng không hiểu. . . . . Tôi sợ ngài muốn ăn đều đã ăn không được rồi.” Cô ả tầm mắt cố ý liếc về hướng cửa ra vào.
"Vậy ý của cô là cái gì cô cũng đều đã hiểu?”
Tay kia của Viên San rơi xuống trên đùi Duật Tôn: "Vậy phải xem ngài có cho tôi cơ hội hay không, mua đồ còn có thời gian dùng thử mà.” Giọng điệu của Viên San kiều mị ngọt ngán, phàm là đàn ông, mười người chỉ sợ khó có người nào có thể chạy thoát khỏi hấp dẫn như vậy.
"Oh?” Duật Tôn kéo ra vui vẻ, đôi mắt hẹp dài như hang sâu u ám, Viên San nhìn đến xuất thần, như thế này mới biết cao thấp, những đường nét của người đàn ông ở phía trước quả thực làm lóa mắt của cô ả.
"Nhưng ta thích xử nữ, làm sao bây giờ?” Duật Tôn đã lão luyện tình trường, ý tứ nói ra cũng sẽ không che giấu. Sắc mặt Viên San phẫn nộ, tầm mắt tương đối rời khỏi người anh: "Duật thiếu, ngài nói đều khiến người ta ngượng ngùng, ta còn là. . . . . .”
Nhảm nhí!
"Phải không?” Ánh mắt lạnh thấu xương của Duật Tôn băn khoăn dừng tại trên người Viên San. Đôi mắt Hắc Diệu Thạch tràn đầy mập mờ, anh không để lại dấu vết liếc mắt nhìn vào Viên Sơn Hùng đang ngồi ở đối diện, thấy hắn chỉ tự lo rót rượu, một bộ dạng hoàn toàn giả vờ làm như không hay biết.
"Ngài không tin sao?” Trong lời nói, ý tứ gọi mời đã rõ ràng.
"Cho ta danh thiếp của cô.”
Viên Sơn Hùng nghe vậy, bây giờ lại làm như biết rõ mà tiến đến gần: "Duật thiếu, tiểu nữ còn là một học sinh, chưa có đi làm qua ở công ty, tôi đem danh thiếp của tôi cho ngài.”
"Ta muốn của ông làm cái gì?” Duật Tôn kéo ra bộ mặt không vui.
Viên San quét mắt đến bên người Viên Hùng ra dấu, ả duỗi ra ngón tay mảnh khảnh, ở trên đùi Duật Tôn nhẹ viết: "189. . .”
Sau khi viết xong, ả ngẩng mặt lên cao: "Nhớ kỹ không? Không nhớ được thì tôi sẽ viết lại một lần nữa.”
Duật Tôn cố nén khinh bỉ trong mắt, anh bắt lấy tay Viên San: "Nhớ rồi, ngồi trở lại đi, phu nhân ta lập tức sẽ trở lại.”
"Được.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mạch Sanh Tiêu tại cửa sổ cuối hành lang đứng một lát, mãi không thấy Duật Tôn đi ra.
Lúc cô trở lại phòng ăn, Viên San đã nghiêm túc ngồi ở bên cạnh Viên Sơn Hùng, khóe miệng còn chứa nụ cười đắc ý nhìn về phía cô. Duật Tôn giữ chặt lấy tay của cô: "Em mau ăn vài thứ đi.”
Mạch Sanh Tiêu nhìn sang, thức ăn trong chén của người đàn ông một miếng cũng chưa động đến.
Viên San rót đầy một ly rượu, đứng dậy đi đến bên cạnh Sanh Tiêu: "Duật phu nhân, tôi mời ngài một ly.”
"Thực xin lỗi, tôi sẽ không uống rượu.” Mạch Sanh Tiêu thần sắc lãnh đạm, cô ta kính rượu thì cô làm sao có thể uống được?
"Duật thiếu, ngài xem. . . . . . .”
"Thôi đi, phu nhân ta thật không thể uống.”
Viên San cắn khóe miệng, ả bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, cặp chân vẫn đứng bên cạnh Mạch Sanh Tiêu không chịu rời đi: "Xem ra, Duật phu nhân có vẻ lớn tuổi hơn tôi phải không? Nếu không, tôi gọi ngài một tiếng "chị", thế nào?” Ả hình như có thâm ý mà liếc mắt nhìn Duật Tôn, còn nói ả năm nay đã già, không phải hắn còn cưới một phụ nữ lớn tuổi hơn sao?
Mặc kệ, ả căn bản từ gương mặt đó của Mạch Sanh Tiêu nhìn không ra được số tuổi thật của cô, nhưng đại khái suy đoán ra, làm sao lại không dừng ở 24 được?
Mạch Sanh Tiêu nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc cô ra ngoài chỉ trang điểm rất nhẹ, son nước hương trái cây, đánh một lớp phấn mỏng tự nhiên, thấy thế nào cũng áp đảo Viên San với một tầng dày phấn son tươi mát: "Cô ở đâu nhìn ra tuổi của tôi so với cô lớn hơn?”
Viên San giật mình, con mắt nhìn về phía Duật Tôn.
Người đàn ông kỳ thật tuyệt nhiên trông không có vẻ già, chẳng lẽ tài liệu có sai sót?
Ả có chút mông lung, trong tài liệu rõ ràng viết Duật Tôn đã hơn 30. "Chẳng lẽ cô chưa nghe qua câu nói "Trâu già gặm cỏ non" sao?” Mạch Sanh Tiêu theo tầm mắt của ả, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: "Khi tôi đi theo anh ấy, mới 20.”
Sanh Tiêu chứng kiến Duật Tôn đang cố nén cười, lúm đồng tiền bên miệng như ẩn như hiện.
Viên San cảm thấy có chút lúng túng, ả muốn ra oai phủ đầu để cho Mạch Sanh Tiêu trở tay không kịp, lại không lường trước được. . . . . . . . .
Viên Sơn Hùng thấy thế, lập tức đi đến giảng hòa: "Nào nào, uống rượu, dùng bữa đi, con gái, con xem Duật phu nhân người ta là vợ hiền của Duật thiếu, con đổi lại nếu có thể tìm được một người con rể như vậy cho cha thì cha cũng có thể an hưởng lúc tuổi già.”
Viên San không cam lòng bị Viên Sơn Hùng kéo về chỗ ngồi, ả nhìn thấy Duật Tôn đích thân lột vỏ tôm đưa vào trong chén cho Sanh Tiêu. Viên San khóe miệng nâng lên nét cười lạnh, vừa rồi còn cùng ả liếc mắt đưa tình, bây giờ ngay trước mặt vợ thì tự mình biểu hiện ra bộ dáng săn sóc. Đều nói tim phụ nữ như kim dưới đáy biển, nhưng theo ả thấy, tâm địa của người đàn ông, đặc biệt là tâm địa xấu của người đàn ông thì càng khiến người ta không nắm lấy được.
Có gì đặc biệt hơn người, Mạch Sanh Tiêu có thể yên ổn ở vị trí là Duật phu nhân, nhưng ả có thể bảo đảm, buổi tối ngủ ở bên cạnh chồng chẳng lẽ cũng không bị người khác lừa gạt để lên giường sao?
Viên Sơn Hùng sợ Viên San lại gây ra chuyện phiền toái, hắn dứt khoát cầm ly rượu lên tự phạt: "Duật thiếu, ngài xem, nếu nơi này có chiêu đãi không chu toàn thì kính xin bao dung, xin hỏi Duật thiếu là người ở đâu? Nơi này họ Duật cũng không có nhiều người, ở thành phố Nghênh An chúng tôi, dòng họ này thật sự rất hiếm gặp.”
Mạch Sanh Tiêu để đôi đũa trong tay xuống, cô như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, thật sự không muốn ngồi lại ở nơi tràn trề dối trá này nữa.
"Ta hiện tại định cư tại Bạch Sa, sao vậy, các người nói ở đây không có người họ Duật sao? Nhưng ta biết, cổ phần của Viên gia năm đó chính là mua được từ trong tay của Duật gia.”
Cánh tay đưa ra của Viên Sơn Hùng không khỏi run lên, hắn luôn cảm thấy người đàn ông ở đối diện này có ánh mắt quá mức sắc bén, hình như là một nhát lưỡi dao sắc bén, xé lồng ngực của hắn ra, không ngừng moi móc tìm tòi đến tận cùng: "Có, đúng là có, cũng rất ít người, chuyện của hai mươi mấy năm về trước khả năng các người cũng không biết, kể từ khi Duật lão gia bị tai nạn giao thông chết, Duật gia này cũng đã tan rã.”
"Thật không?” Duật Tôn nhìn chằm chằm vào Viên Sơn Hùng: "Thế thì thật đáng tiếc.”
"Không biết có đúng không?” Viên Sơn Hùng hầu như không muốn đề cập quá nhiều về chuyện năm đó: "Nhưng Duật thiếu ngài không giống vậy, danh tiếng của ngài đang lớn mạnh, đúng là năng lực thể hiện thật hợp tuổi.”
Duật Tôn cầm lấy ly rượu trong tay cùng Viên Sơn Hùng cụng ly, anh không có nói nhiều hơn nữa, những chuyện kia so với đích thân trải qua thì càng có thể khắc cốt ghi tâm.
Duật Tôn nhìn ra là Mạch Sanh Tiêu không muốn ở lại đây thêm nữa, anh uống xong ly rượu cũng chuẩn bị rời tiệc.
Viên Sơn Hùng cùng con gái đứng lên tiễn khách, Duật Tôn mang theo Sanh Tiêu đứng ở cửa, nhận lấy chìa khóa xe mà nhân viên đưa tới.
Viên San vòng qua đầu xe, đi đến bên cạnh ghế lái, tay của ả gõ nhẹ vào cửa kính, Duật Tôn hạ cửa kính xe xuống.
"Duật thiếu, ngài đừng quên gọi điện thoại cho tôi, tôi chỉ còn chờ ngài. . . . . .”
Cứ hiển nhiên như thế, trong khi Mạch Sanh Tiêu vẫn ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh.
Duật Tôn dĩ nhiên sẽ không đáp lại chút nào, anh khởi động xe, thẳng một đường rời đi.
Cho đến khi xe chạy khỏi tầm mắt, Viên Sơn Hùng lúc này mới đi đến bên cạnh con gái: "Con thấy thế nào?”
"Người đàn ông này không đơn giản.”
"Đó là đương nhiên, cha tốn một số tiền lớn cũng không thể tra ra bối cảnh thân thế của hắn, lấy được chỉ là một chút ít tư liệu sơ sài, cha lo là. . . . . . .”
"Cha, cha lo lắng gì?” Tầm mắt Viên San rơi vào xa xăm còn chưa thu hồi lại.
"Cha sợ hắn và Duật lão gia có quan hệ không đơn giản.”
Viên San ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Cha cứ như vậy, nghi thần nghi quỷ, cha chẳng đã nói đó là chuyện cách đây hơn hai mươi năm về trước sao? Con còn không nhớ rõ khi mình còn nhỏ đã xảy ra chuyện gì, theo lo lắng của cha thì Duật thiếu này khi đó cũng mới chỉ là một đứa bé, hơn nữa, nếu như thật sự có dính líu gì đến, muốn trở lại báo thù còn phải chờ đến bây giờ sao?”
Chuyện Duật gia Viên San ít nhiều cũng đã nghe Viên Sơn Hùng đề cập qua.
"Cha thấy vẫn phòng bị là tốt hơn.” Viên Sơn Hùng năm đó dùng tiền mua mạng người, mặc dù đối phương đã đáp ứng làm cho Duật gia ba người toàn bộ biến mất, sự thật cũng chứng minh là bọn họ đã mất tích từ đó đến nay, sống không thấy người, chết không thấy xác. Nhưng Viên Sơn Hùng trời sinh tính tình đa nghi, thật may là, năm đó hắn vì để ngừa rủi ro đã lưu lại lá bài Trương Vương ở trong tay.
"Cha. . . . . .”
"Con câm miệng! " Viên Sơn Hùng tự mình đi về phía trước, Viên San không thể không sải bước đuổi theo: "Còn con nữa, vừa rồi ở trên bàn rượu đã xảy ra chuyện gì? Có đầu óc hay không? Một người đàn ông dù là đối với con có hứng thú cũng đều sẽ không thích con công khai ở trước mặt hắn mà khiêu khích vợ của hắn, việc đùa với lửa ngu xuẩn như vậy về sau phải suy tính lại mới được làm! "
"Cha, cha cũng thấy đấy, Duật thiếu nói rõ là có ý muốn con.”
"Vậy thì con càng cần phải an phận, con làm cho vợ người ta đối với con có chỗ đề phòng thì về sau còn ra tay thế nào đây?”
Viên San ủy khuất chu miệng lên: "Con chính là thấy cô ta không vừa mắt.”
"Vậy thấy con liền thuận mắt sao?” Viên Sơn Hùng chỉ chỉ vào hàng hiệu trên khắp người của ả: "Chờ ngày Viên gia thật sự phải phá sản, ta xem con lấy cái gì đi tiêu xài! "
Nói xong người đàn ông cũng không quay đầu lại mà bỏ đi.
Viên San phẫn hận khẽ dậm chân, gừng càng già càng cay, Viên Sơn Hùng trong miệng nói đủ chuyện, xem ra bình thường gặp không ít những chuyện bị người ta thông đồng lập kế.
******************
Mạch sanh Tiêu ngồi ở trong xe không nói lời nào, cô mở cửa kính ra một chút, muốn gió mát thổi vào.
Duật Tôn giảm tốc độ xe lại, đôi mắt ngắm nhìn Sanh Tiêu: "Em tức giận?”
Mạch Sanh Tiêu tai điếc mắt ngơ, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Duật Tôn đem xe ngừng ở ven đường.
Sanh Tiêu lúc này mới dịu xuống, đưa ánh mắt nhìn về người đàn ông bên cạnh: "Tôn, anh như vậy không thấy mệt mỏi sao?”
"Anh biết rõ trong lòng em đang nghĩ gì.” Hai tay của Duật Tôn vẫn đặt ở trên tay lái: "Anh vừa nhìn thấy Viên Sơn Hùng đã hận không thể xé rách hắn ra, nhưng anh vẫn còn hiếu thắng chịu đựng buồn nôn để cùng nói chuyện, anh sẽ không để cho hắn chết đơn giản như vậy, cha mẹ của anh lúc bị sát hại đã thống khổ đến sống không bằng chết, hắn cũng nên nếm thử.”
"Tôn?” Mạch Sanh Tiêu thở dài, vươn tay ra nắm lấy bàn tay của Duật Tôn: "Kỳ thật, mặc dù chính mắt anh nhìn thấy bọn họ bị báo ứng nhưng trong lòng đau nhất vẫn là anh.” Những điều không muốn chạm vào vết thương vốn đã chôn sâu trong lòng, vậy mà bây giờ lại bị từng nhát cứng rắn xé ra.
"Đau càng sâu, mới có thể nhớ càng rõ ràng.” Duật Tôn kéo lấy tay Sanh Tiêu, đưa tới bên miệng hôn lên.
Tâm tình Sanh Tiêu trầm trọng nặng nề, ngón tay mảnh khảnh nhẹ cử động cong lên.
"Sanh Tiêu, anh nói với em bí mật này.” Duật Tôn mở toàn bộ hai bên cửa sổ xe ra, nửa người trên to lớn của anh dần dần hướng vào Mạch Sanh Tiêu, không muốn thấy tâm tình của cô càng xuống thấp hơn.
Sanh Tiêu giương mắt lên, miệng nhẹ cong, có chút không quan tâm đến: "Bí mật gì?”
Chân mày của người đàn ông thấm nhuộm vui vẻ, đưa tay phải ra ôm lấy đôi vai của Mạch Sanh Tiêu: "Em lúc mới vừa đi toilet, cô gái kia đã chiếm tiện nghi của anh.”
Sanh Tiêu nhìn vào mắt Viên San kia thì kỳ thật có thể nhìn ra.
Cô cố làm ra vẻ không vui liếc xéo Duật Tôn: "Cô ta làm sao chiếm được tiện nghi của anh?”
"Thôi, anh không nói đâu.” Khóe môi người đàn ông giương cao độ cong, nụ cười càng rõ ràng, cánh tay làm bộ muốn thu trở về.
"Hừ, không phải là anh chê em lớn tuổi, muốn đổi lại trẻ trung sao?”
"Anh còn chưa nói mà.”
"Ý tứ trong lời của cô gái kia em nghe ra được.”
Duật Tôn câu dẫn ra ngón tay, sờ nhẹ lên môi của Mạch Sanh Tiêu, cô liền kéo tay của anh xuống: "Anh có nói hay không?”
"Cô ta sờ chân của anh.”
". . . . . . . .”
Sanh Tiêu nhẹ trừng mắt: "Chẳng trách được lúc em trở lại phòng, mỗi một người đều kỳ quái cùng em nói chuyện.” Mạch Sanh Tiêu giương mắt lên, ánh mắt đen bóng nhìn chằm chằm khiến sau lưng Duật Tôn phải tê dại một hồi, anh cười hỏi: "Làm sao vậy?”
"Thật cợt nhả.” Mí mắt Mạch Sanh Tiêu nhẹ rũ xuống, lơ đãng quét qua đôi chân thon dài của Duật Tôn.
Ý tứ của anh đã hoàn hảo nói ra.
Duật Tôn chú ý tới tầm mắt của cô, anh đột nhiên cầm lấy tay phải của Mạch Sanh Tiêu: "Có biết cô ta sờ anh thế nào không?”
"Làm sao em biết được, em lại không có nhìn thấy.” Sanh Tiêu tức giận lắc đầu, mười phần giận dỗi.
Duật Tôn cầm tay sanh Tiêu, đầu tiên là đặt ở trên đầu gối của mình, về sau lại theo chân từng chút một dời lên trên. Mạch Sanh Tiêu phát giác có gì đó không thích hợp, vô thức muốn dừng động tác lại. Nhưng lực tay của người đàn ông rất lớn, nắm tay cô tiếp tục dò xét lên trên.
Cho đến khi thôi kéo tay của cô nữa thì Duật Tôn lại làm cho bàn tay của cô mở ra.
Cả khuôn mặt của Mặt Sanh Tiêu đỏ lên, vẫn giọng nói giận dỗi: "Cô ta. . . . . .”
Duật Tôn thấy mắc cười: "Cô ta nếu dám đem tay đặt ở đây, anh khẳng định sẽ bẻ gãy tay của cô ta ra. Em yên tâm, đất này là của em, có sờ như thế nào cũng không có người quản em.”
Ở lề đường có nhiều người vội vã bước qua, Mạch Sanh Tiêu ngước nhìn gương mặt tuấn tú ở trước mắt này. Nhìn lần đâu tiên, ai cũng sẽ nói người đàn ông này cao quý ưu nhã, đó là bởi vì bọn họ không được chứng kiến người đàn ông này mở miệng. Sanh Tiêu dù là người nhanh mồm nhanh miệng nhưng so với phương diện da mặt dày như thế này thì ở đâu là đối thủ của Duật Tôn.
"Chán ghét.” Đến mức này thì cô chỉ có thể nói ra hai chữ như vậy.
Duật Tôn đều đoán ra được.
Mạch Sanh Tiêu dựa vai vào ghế ngồi: "Tôn, anh muốn đối phó với bọn họ như thế nào?” Sanh Tiêu trên mặt khôi phục lại vẻ nghiêm nghị, khóe miệng cười tà tứ của Duật Tôn cũng từ từ thu hồi lại. Anh nâng tay kia lên, tại thái dương của cô khẽ vuốt, người đàn ông cũng không trả lời thẳng vào vấn đề mà cô đã hỏi: "Sanh Tiêu, anh và em đi làm tóc được không?”
Mạch Sanh Tiêu giật mình kinh ngạc, vừa muốn hỏi chuyện thì liền trông thấy nửa người trên của người đàn ông đã đến gần. Cánh môi ấm áp của anh hôn lên khóe miệng của cô, anh buông ra bàn tay đang cầm chặt tay của Mạch Sanh Tiêu, hai tay tự nhiên ôm ở bên eo, bọn họ như một đôi tình lữ tựa sát vào nhau, cũng không có thâm nhập thân mật hơn, chỉ phối hợp cùng bóng đêm và gió mát, Mạch Sanh Tiêu hai tay bám lên phần lưng của Duật Tôn, bắt đầu dịu dàng đáp lại.
Đôi mi dài của Sanh Tiêu nhẹ khép, Duật Tôn hôn cũng không bá đạo giống như ngày thường, chỉ triền miên hôn nhẹ, một lúc lâu sau mới buông ra.
Ngón cái vuốt ve cánh môi thoáng sưng đỏ của Mạch Sanh Tiêu, trán của Duật Tôn kề lên trán cô: "Vừa rồi không ăn ngon miệng phải không? Muốn ăn cái gì thì bây giờ anh dẫn em đi.”
"Em không đói bụng.”
"Vậy cũng không được.”
Mạch Sanh Tiêu nhướng mày suy nghĩ một chút: "Đã lâu chưa ăn mì tôm, em muốn ăn mì tôm.”
"Thứ đó không tốt, không cho phép ăn.”
Sanh Tiêu bướng bỉnh: "Em muốn ăn ngay cơ.”
Ngón tay của Duật Tôn nhẹ vòng qua mái tóc của Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, anh còn chưa có cùng em đi làm tóc, anh bây giờ dẫn em đi, thấy thế nào?”
Anh thật sự là vừa mới nhớ ra nên muốn làm ngay.
Duật Tôn trước đây có cho cô thẻ hội viên VIP làm tóc, Sanh Tiêu mở bóp ra, may mà vẫn còn kẹp ở bên trong.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trước gương, nghe chủ tiệm giới thiệu cho cô. Cô chưa bao giờ thử làm tóc uốn xoăn, Duật Tôn ngồi ở trong ghế sô pha khu chờ đợi, anh vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy sắc mặt khó xử của Sanh Tiêu đang nhìn chằm chằm vào cataloge các kiểu tóc.
Anh đứng dậy đi đến bên cạnh Mạch Tiêu, từ trong tay chủ tiệm lấy ra một quyển cataloge khác: "Kiểu tóc này rất hợp với em, nhất định sẽ rất đẹp.”
Sanh Tiêu sờ sờ vào tóc mình: "Làm được như vậy sao? Như vậy thì có ngắn quá không?”
"Không đâu, làm xong thì giữ gìn tốt, nếu có nhuộm tóc thì. . . . .”
"Không cần.” Mạch Sanh Tiêu và Duật Tôn đồng thanh lên tiếng, bàn tay của Duật Tôn khẽ vuốt tóc của cô: "Chất tóc của cô ấy đẹp, không cần phải nhuộm tóc.”
"Vâng.”
Mạch Sanh Tiêu ngồi thư giãn ở trong ghế, ánh mắt của cô khẽ nhắm, thiếu chút nữa là ngủ quên mất.
Chờ lúc mở mắt ra lần nữa, liền thấy Duật Tôn đã đứng ở sau lưng mình. Đầu tóc đã làm xong, giống như mái tóc hoa lê, phần đuôi tóc nhẹ uốn cúp vào trong, phía trên xõa ra rối tự nhiên. Duật Tôn cúi người xuống, ánh mắt nhìn chăm chú vào Sanh Tiêu ở trong gương: "Đẹp lắm.”
Mạch Sanh Tiêu vừa nhìn thì cảm thấy kiểu tóc này có vẻ nhìn cô càng trẻ tuổi.
"Có phải trông rất giả bộ trẻ con không?”
"Nhìn em vốn đã trẻ tuổi.”
Sanh Tiêu bị người đàn ông nắm tay đi ra tiệm cắt tóc, cô quay đầu lại thì nhìn thấy không ít vợ chồng son đều cặp kè bên nhau. Mạch Sanh Tiêu không khỏi khoác ở tay Duật Tôn, như thế này thật tốt. Cô có thể cảm giác được Duật Tôn là người đàn ông của mình. Bọn họ như bây giờ, mới chân chính như một cặp vợ chồng bình thường.
Bọn họ tản bộ đi đến bãi đậu xe cách đó không xa. Mạch Sanh Tiêu nhắm mắt lại, đầu nhẹ dựa vào hướng bả vai của Duật Tôn. Anh đi một bước, cô cùng bước ra một bước, hoàn toàn tín nhiệm nơi anh.
***********************
Trở lại khách sạn, cả hai người buổi tối đã không thể ăn được một miếng ngon miệng. Duật Tôn cho người đưa pizza lên, Mạch Sanh Tiêu rót nước sôi vào hộp mì ăn liền Khang Sư Phụ, bây giờ đang ngồi ở trước bàn làm việc của Duật Tôn.
Người đàn ông giống như đang bận công sự, cánh mũi lại tràn ngập hương vị mỳ gói xua đi không được, anh rất không thích loại đồ ăn không tốt cho sức khỏe này: "Vứt hết đi, ở dưới lầu em muốn ăn cái gì cũng có.”
Mạch Sanh Tiêu cắn muỗng nhựa: "Em chỉ thích ăn mì tôm.”
Lúc đi học vì điều kiện không tốt, đại đa số sinh viên cũng sẽ mua một thùng để ở trong ký túc xa, Sanh Tiêu rất nhớ cảm giác này.
Cô mở nắp hộp ra, hương thơm của gia vị mì tôm trong nháy mắt lan tỏa đến mỗi góc trong phòng.
"Thật thơm.”
Cô nếm thử một miếng, khi đó ngày nào cũng phải ăn đến muốn ói, bây giờ đã lâu không ăn nhưng cảm thấy so với sơn hào hải vị kia thì cô còn muốn ăn hơn.
Cửa sổ trong phòng đều đã mở ra nhưng mùi vị này vẫn cứ ngào ngạt.
Mạch Sanh Tiêu ăn hai miếng, thấy Duật Tôn cầm miếng pizza trong tay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, cô đứng lên đi đến bên cạnh anh: "Anh có muốn nếm thử một miếng không?”
"Anh không ăn.”
"Quả thật hương vị rất ngon.”
"Mạch Sanh Tieu, ăn thứ này sẽ bị béo phì.” Duật Tôn ngẩng đầu lên, làm như có thật mà nói ra như vậy.
"Mập thì mập, em không sợ.” Sanh Tiêu ở bên cạnh anh, vì muốn cho thấy mình ăn rất ngon miệng, cô cố ý hút sợi m
ỳ vào miệng. Duật Tôn nhìn qua bộ dáng đó của cô, có chút mắc cười: "Ăn không có ý gì cả.”
Cái miệng nhỏ của Mạch Sanh Tiêu đang nhai, lại hít một hơi.
"Khụ khụ khụ. . .” Không nghĩ tới mình không cẩn thận đến sặc, cô cúi người xuống ho kịch liệt. Duật Tôn vội vàng vứt bỏ thứ ở trong tay, rút lấy mấy tờ khăn giấy, bàn tay vỗ nhẹ vào lưng cô: "Đã nói em đừng ăn, còn cứ không chịu nghe lời.”
Sanh Tiêu sặc đến trong mắt đầy nước mắt, một đôi mắt đỏ bừng, cô cầm lấy khăn giấy Duật Tôn đưa cho chùi loạn lên mặt: "Cay chết em rồi.”
Duật Tôn lấy cho cô ly nước lạnh, Mạch Sanh Tiêu uống ngay vài ngụm, lúc này mới ngừng ho khan.
Cô vỗ nhẹ ngực: "Mất hết cả mặt.”
"Một chút tốt cũng không có phải không?”
Sanh Tiêu gật đầu, đem nửa tô mì còn dư lại đặt trên bàn làm việc của người đàn ông. Duật Tôn giữ chặt tay của cô đi đến trước bàn, thuận thế làm cho Mạch Sanh Tiêu ngồi lên đùi mình.
Có đôi khi, bộ dáng của cô thật giống như trẻ con.
Sanh Tiêu nhìn thấy anh đang cười: "Không cho phép.” Cô lấy tay che miệng Duật Tôn lại: "Tôn, em cũng nói cho anh biết một bí mật.”
"Bí mật gì?”
"Nếu là trước đây, em khẳng định không dám ở trước mặt anh mà làm ra bộ dáng này đâu. Em luôn nghĩ rằng, thích một người thì không thể làm cho người đó nhìn thấy mình lúc chật vật và lôi thôi, nếu cứ như vậy thì dần dần, người đó nhất định sẽ chán ghét em.” Mạch Sanh Tiêu với đôi mắt tròn sáng nhìn chằm chằm vào Duật Tôn: "Bây giờ suy nghĩ lại một chút, như vậy rất ngốc, đã kết nghĩa vợ chồng, muốn sống cùng nhau chính là cả đời thì làm sao có thể giả bộ lâu như vậy được, có thể tiếp nhận được sự bình thường của cả hai bên thì mới có thể cùng nhau đi đến cuối cùng.”
Duật Tôn vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sanh Tiêu, đến gần hôn lên môi cô.
Mạch Sanh Tiêu đẩy lồng ngực của anh ra: "Nói, anh sẽ không chê em chứ?”
"Về sau, em muốn ăn bao nhiêu mì tôm thì ăn bấy nhiêu, được chưa?”
Sanh Tiêu nghe vậy, cười đến đắc ý: "Vậy em cho anh ăn, anh có ăn hay không?”
Người đàn ông nhíu mi, lại gật đầu: "Có ăn.”
******************
Viên San cũng không như ả đã dự liệu, không thấy Duật Tôn điện thoại đến, ả nghĩ người đàn ông này đối với mình có hứng thú cơ mà, chẳng lẽ, Duật Tôn biết rõ là ả không phải là xử nữ?
"Cha, con hôm nay đi tìm hắn.”
"Không được phép dính vào! " Viên Sơn Hùng để tờ báo trong tay xuống, quát lên: "Tối hôm đó chỉ là cho con thử dò xét, hiện tại bên kia chưa có động tĩnh gì, con đi đến trước cửa thì làm được gì?”
"Cha, chính cha không phải hay nói là muốn chủ động xuất kích đó sao?”
"Chuyện hợp tác này có người sẽ cùng làm, cha xem hắn đối với con cũng chỉ hứng thú bình thường, khả năng tan cuộc đã liền quên đi. Con là lá bài vô dụng, con gái, ba ba còn không hồ đồ đến mức muốn tự tay đẩy con đi ra ngoài.”
Viên San khóe miệng lộ ra mỉa mai, ai cũng biết Viên Sơn Hùng giảo hoạt như con báo. Bây giờ xem ả như vô dụng, dĩ nhiên nói so với hát dễ nghe hơn. Nếu như ra tay không từ thủ đoạn nào thì việc hắn bán vợ bán con cũng có thể làm ra.
"Cha, nếu hắn gọi điện thoại đến thì con nên làm cái gì bây giờ?”
"Đến lúc đó hãy nói, cha sẽ dạy con tiếp theo thì đi thế nào.”
Viên San đứng dậy đi lên lầu, ả trở lại phòng ngủ cầm lấy điện thoại trên tử đầu giường.
"Alo, Lucy, cậu không phải là có một người thân làm việc trong bệnh viện sao? Cậu buổi chiều hôm nay tới nhà tớ, theo giúp tớ đi làm tiểu phẫu. . . . . . . . Ai nha, thân thể của tớ không có việc gì, tớ muốn tu bổ màng trinh ngay, đúng đúng, tốt, tớ chờ cậu.”
----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.