Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 172: Dạ khúc - phần 1 - báo thù




Đốt ngón tay của Duật Tôn bởi vì dùng sức mà rung động kẽo kẹt.
Một tay anh lôi Viên Sơn Hùng tới trước mặt: "Lập lại lần nữa.”
"Duật lão gia còn sống, cậu thả tôi một mạng, tôi đây liền dẫn cậu đi gặp ông ấy.” Viên Sơn Hùng trong hốc mắt chảy ra máu tươi, cả khuôn mặt bị đánh giống như một đĩa gia vị, màu xanh màu tím.
"Ông ấy ở đâu?” Lúc Duật Tôn hỏi ra những lời này, hàm răng đều run rẩy.
"Cậu chỉ cần đồng ý buông tha tôi, tôi lập tức tự mình dẫn cậu đi, tôi không cần gì khác, chỉ cần cậu bảo đảm cho một nhà chúng tôi an toàn là được, cầu xin cậu. . . . . . . .”
Cổ áo của hắn càng bị Duật Tôn nắm chặt, mặt của Viên Sơn Hùng bị nghẹt thở thành màu gan heo, thở không ra hơi: "Duật. . . . .”
"Như ngươi mà còn muốn ra điều kiện với ta?” Duật Tôn áp gần đến, nghiến răng hỏi.
"Cùng lắm thì. . . . . . . Dù sao cậu cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, bên kia không có được tin tức của tôi, gia gia của cậu sẽ bị bỏ rơi chết đói. Cậu nếu muốn cùng chết chung, vậy thì giết tôi đi! " Viên Sơn Hùng thấy cầu xin tha thứ không được, đành dứt khoát liều mạng.
Duật Tôn vung quyền đánh tới, Viên Sơn Hùng kêu gào ngã xuống đất.
"Dẫn ta đi gặp ông ấy.”
"Cậu đáp ứng?”
"Đúng.”
Viên Sơn Hùng mừng rỡ như điên nhưng cũng không phải là kẻ ngốc: "Tôi làm sao biết được cậu có lật lọng hay hối hận hay không? Cậu cho tôi một khoản tiền trước, chúng tôi ra nước ngoài sẽ cho người đưa Duật lão gia tới gặp cậu.”
"Ta thấy ngươi là được voi đòi tiên, muốn đùa giỡn ta sao?” Hai chân thon dài của Duật Tôn bức đến Viên Sơn Hùng, hắn sợ hãi liên tiếp lui về phía sau, bàn tay hắn chạm đến một người, vừa ngẩng đầu lên thì thấy đó là vợ của mình đang đứng đấy. Viên Sơn Hùng chống người lên ôm lấy đôi chân của bà Viên: "Như vậy đi, tôi để vợ tôi ở lại đây, cậu yên tâm đi, tôi không dám lừa cậu.”
"Ông xã, ông nói cái gì vậy?”
Viên San cũng kinh hãi: "Cha, làm sao cha có thể làm được như vậy?”
"Tất cả im miệng cho ta! " Viên Sơn Hùng lớn tiếng mở miệng, lúc này mới phát hiện nói chuyện bị ngọng, thì ra hai răng cửa đã bị lung lay muốn gãy, không trách được trong miệng đều là máu: "Duật thiếu, cậu xem. . . . . . . .”
"Ta muốn bà ta làm cái gì? Vừa già vừa xấu, nếu bị ngươi bỏ lại cũng bán không có giá tốt.”
Cùng hồ ly già giằng co như vậy, cũng cần đủ tâm lý vững vàng, không thể biểu hiện cấp bách, lại không thể để mặc cho hắn to mồm nhảm nhí được.
"Vậy con gái của tôi, nó trẻ tuổi xinh đẹp.” Thấy Duật Tôn hầu như không có động tĩnh gì, Viên Sơn Hùng vội vàng cầu khẩn: "Như vậy đi, tôi để hai mẹ con họ ở lại đây. . . . . . . . .”
"Cha! "
"Tên súc sinh này! " Bà Viên tức giận mắng.
"Các ngươi thì biết cái gì?” Viên Sơn Hùng quỳ gối trước mặt Duật Tôn: "Chờ Duật thiếu đến gặp Duật lão gia, tự nhiên sẽ tha cho các người đi, Duật thiếu, cậu nói đúng không?”
Duật Tôn thật sự là một giây cũng không muốn phải nhìn thấy gương mặt già của Viên Sơn Hùng nữa. Anh nghĩ đến ba mẹ trước đây đã phải chết trong tay của một tên tiểu nhân hèn hạ thế này liền chịu đựng không nổi. Anh nâng chân lên đạp một cước vào ngực của Viên Sơn Hùng, theo động tác ngã xuống đất, hắn ói ra rất nhiều máu xuống mặt đất.
"Như vậy đi, ta cho người đưa bọn họ ra nước ngoài, cũng cho họ một khoản tiền, ngươi theo ta đi tìm người, sau khi chuyện này thành công thì ngươi lại ra nước ngoài tìm họ.”
Thế này hình như cũng là một cách, nhưng Viên Sơn Hùng sợ hãi Duật Tôn sẽ không tha thứ cho hắn. Tuy vậy với tình hình trước mắt thế này, muốn cho Duật Tôn thả hắn đi trước thì e rằng so với lên trời còn khó hơn.
Thấy hắn vẫn còn do dự, hai đầu chân mày của Duật Tôn rõ ràng lộ ra vẻ không kiên nhẫn, anh dùng chân hất hất tên Viên Sơn Hùng đang nằm ở trước mũi giày: "Được không, cho ta một câu nói rõ ràng, nếu không bây giờ sẽ đem ngươi ném xuống biển.”
"Vâng, vâng, vâng. . .”
Duật Tôn ngồi lại ở trong ghế cũng không lập tức đứng dậy, trong lòng anh rõ ràng đang thả lỏng nhưng lại phát hiện toàn thân ngay cả một chút khí lực cũng không có. Anh hình dung không ra được tâm tình lúc này, rõ ràng là vui mừng hớn hở và vừa ý nhưng lại chua xót, và có cảm giác muốn rơi lệ. .
.
.
Mạch Sanh Tiêu ở lại trong khách sạn đứng ngồi không yên, cô gọi điện thoại cho Duật Tôn thì phát hiện anh đã khóa máy.
Tại phòng khách của Viên gia, đồ đạc bừa bộn đầy sàn, còn có máu vấy khắp nơi. Duật Tôn ở ngay trước mặt Viên Sơn Hùng mở ra một tờ chi phiếu đưa cho bà Viên, cũng cho người lập tức đưa hai mẹ con họ xuất ngoại.
Viên Sơn Hùng cho đến khi xác nhận bọn họ đã lên phi cơ, lúc này mới chịu dẫn người đi đón lão gia.
Trong ghế chiếc xe màu đen, Duật Tôn và Viên Sơn Hùng một trái một phải ngồi xuống, anh bắt chéo chân nhìn ra ngoài cửa sổ. Viên Sơn Hùng dè dặt quan sát, lúc ấy đám sát thủ kia rõ ràng nhổ cỏ không trừ gốc, nếu không cũng sẽ không có hậu quả ngày hôm nay.
Hắn biết vậy đã chẳng làm, thật may là có cái ô dù Duật lão gia này, Viên Sơn Hùng hai mươi mấy năm trước để ngừa rủi ro, không nghĩ rằng bây giờ thật sự có thể cứu mạng mình.
Đoàn xe chạy qua phố xá sầm uất, khi đi vào viện dưỡng lão cũng gần đến hoàng hôn.
Ánh mắt sắc bén của Duật Tôn nhìn chằm chằm vào cánh cổng kia, nơi này quy mô rất nhỏ, vừa nhìn cũng biết là của tư nhân. Nhất là lại ở chỗ lưng chừng sườn núi, hoàn cảnh còn tạm được nhưng cơ sở lại đơn giản, những người già bên trong rất khó có thể hưởng thụ như ở một viện dưỡng lão chính quy, không được chăm sóc và thoải mái như thế chút nào.
"Đến rồi, đến rồi.” Viên Sơn Hùng mở miệng.
"Nếu như bị ta phát hiện là ngươi đang ở đây đùa giỡn ta, ta sẽ đem ngươi nghiền thành nhân bánh bao! " Duật Tôn nghiêng đầu qua, thần sắc sắc bén quát lên.
Viên Sơn Hùng rụt cổ một cái, nếu đổi lại ở vào hai mươi mấy năm về trước, hắn có thể sợ sao?
Hừ!
Cửa xe bên cạnh bị mở ra, một người thanh niên níu lấy cổ áo của hắn túm xuống xe, Viên Sơn Hùng bị đau rên rỉ kêu lên.
Duật Tôn đi về hướng cửa, nơi này gọi là viện dưỡng lão nhưng thật ra chỉ là một căn nhà nhỏ ba tầng, bên trong chia thành mười mấy gian phòng, có vài người dì chăm sóc về chế độ ăn uống cho các người già trải qua cuộc sống hằng ngày đây. Viên Sơn Hùng gọi cho bảo vệ, không bao lâu, cánh cửa sắt trước mắt được mở ra.
Lúc này, những người già đều tập trung ở trong phòng lớn, bên trong không có máy điều hòa, chỉ có thể tìm chỗ ngồi tự quạt lấy.
Quét mắt một cái đã đoán chừng có khoảng bốn mươi, năm mươi người.
Có người không thể tự lo liệu cuộc sống của mình được, cơm đưa tới đặt ở trên chiếc ghế nhỏ, mấy dì phải đút cho ăn.
"Ông có ăn hay không? Mở miệng ra! " Cách đó không xa, một người phụ nữ đứng ở trước mặt một ông lão tóc đã hoa râm mà khiển trách, ông ta già nua có chứng lú lẫn, ăn cơm lại chậm, nhóm nhân viên ở đây lượng công việc rất nhiều, cô ta dứt khoát lấy ngón tay ấn vào trán của ông già: "Phải chết còn chưa chết, còn như vậy, cho con của ông kéo ông về đi.”
Duật Tôn mặc dù trong đầu có cố gắng thế nào vẫn phác họa không ra gương mặt của gia gia, anh không nhớ ra được.
Thấy ông lão ở đằng kia giống như một đứa bé, anh không biết, gia gia vào lúc này có phải chịu hành hạ và khi dễ như vậy không?
Nghĩ đến nơi này, anh hung hăng trừng mắt nhìn Viên Sơn Hùng bên cạnh.
Nếu thật sự là như vậy, anh nhịn không được cơn xúc động, nhất định sẽ đem Viên Sơn Hùng chặt thành tám khúc.
Nhìn thấy sát khí trong mắt của người đàn ông, Viên Sơn Hùng vội vã cúi mặt xuống, khập khiễng đi về phía trước.
Trong góc phòng, có một lão đầu ngang bướng.
Nơi này mọi người ai cũng biết ông già này tính tình không tốt, có lần dì hướng về phía ông ta mà trách cứ, tự nhiên bị ông ta hất chén cơm lên mặt, tóm lại, ở đây không ai dám đi chọc ông ấy.
Viên Sơn Hùng nghiêm mặt đi tới, ông lão vùi đầu đang ăn cơm.
Duật Tôn đi theo sau lưng Viên Sơn Hùng, đôi chân cứng ngắc lại, ngay cả khi bước đến được trước mặt ông lão bằng cách nào anh cũng không biết.
"Duật lão gia?” Viên Sơn Hùng cúi xuống, nịnh nọt mở miệng.
Duật Tôn chú ý tới ông lão mái tóc hoa râm, khuôn mặt có nếp nhăn, đeo mắt kính có gọng tơ vàng, cứ mặc đã lớn tuổi, nhưng tinh thần lại tinh tường, so với những cụ ông sáu mươi, bảy mươi tuổi còn có vẻ cường tráng hơn.
Thức ăn ở đây tầm thường, còn luôn bị cắt xén: "Lại xào món ăn bị cháy.” Ông lão đẩy ra vài miếng rau bị đen, ăn hai đũa cơm.
"Duật lão gia?” Viên Sơn Hùng thấy ông không để ý, không thể không gọi lại lần nữa.
Ông lão lúc này mới ngẩng đầu lên, Viên Sơn Hùng không dám chậm trễ, mặc dù đang chật vật nhưng lại phải buộc mình cười như hoa: "Duật lão gia, người xem tôi đưa đến. . . . . .”
"Bốp! "
Một đĩa thức ăn trực tiếp úp lên mặt của hắn.
"Ha ha ha. . .” Bên cạnh có ông già cười to: "Ta nói, ông có con mắt thật tinh, đập chuẩn lắm! "
Có trở ngại là Duật Tôn ở đây, hơn nữa Viên Sơn Hùng bây giờ như chó rơi xuống nước nên hắn không dám ngang ngược càn rỡ, lúng túng gạt thức ăn ra, Viên Sơn Hùng cười mỉa: "Duật lão gia, người xem ta. . . . .”
"Àoo! "
Một chén canh hất lên mặt của Viên Sơn Hùng.
Duật lão gia hừ lạnh, vung tay áo lên muốn đi.
Tính tình thế này, cùng với ấn tượng về gia gia trong đầu của Duật Tôn hìn
h như quen thuộc, Duật lão gia vòng qua ghế nhỏ, ông thấy được Duật Tôn đang đứng ở trước mặt mình.
Cánh môi của Duật Tôn cố hết sức để mở ra, anh thấy rõ không sai được, anh cũng nhìn thấy Duật lão gia trong mắt đang kinh hoảng.
"Gia gia.”
"Cục cưng, ngươi là cục cưng của gia gia phải không?” Ông cứ việc gọi nhũ danh của Duật Tôn, cái tên như vậy từ miệng của một ông lão tóc trắng nói ra, đối phương lại là một chàng trai to lớn cao ngất, đúng là cảm thấy có chút khôi hài. Nhưng hợp thời hợp lúc, ai cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
"Gia gia, là con đây.”
Duật lão gia thiếu chút nữa đã không còn lệ để rơi: "Cháu của ta quả nhiên còn sống, ba con và mẹ con đâu?” Trong lòng ông cảm thấy còn may mắn, nói không chừng, con trai và con dâu cũng có thể gặp đại nạn mà không chết.
"Gia gia, bọn họ đều đã mất rồi.”
Duật lão gia một hồi hoảng hốt, ông gánh chịu nỗi đau hơn 20 năm, hôm nay, không biết là nên buông xuống hay vẫn nắm giữ. Ông phẫn hận nhìn về phía Viên Sơn Hùng: "Nhất định là tên vương bát dê con này, ta đánh chết ngươi! "
Viên Sơn Hùng lấy tay che mặt: "Duật lão gia, mặc kệ chuyện của ta.”
Duật Tôn vươn tay ôm lất bả vai của Duật lão gia, anh sợ gia gia bị xúc động, thân thể không chịu nổi: "Gia gia, thù của ba mẹ, con sẽ báo, nhưng phàm là gây tổn thương trên người của bọn họ, con cũng sẽ để cho bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu.”
"Duật thiếu, cậu lúc trước không phải là nói như vậy.” Viên Sơn Hùng khẩn trương lo lắng.
"Ta lúc trước nói cái gì rồi?”
"Cậu đáp ứng tôi, chỉ cần dẫn cậu tới gặp lão gia, cậu sẽ bỏ qua cho cả nhà chúng tôi.”
"Ta còn thiếu chút nữa quên mất không nói cho ngươi biết một việc.” Thân thể cao lớn của Duật Tôn bảo vệ gia gia: "Con gái của ngươi cùng vợ ngươi đến nước ngoài, cũng không biết là phải làm như thế nào mới có thể tồn tại, nói không chừng vài ngày sau cũng sẽ bị chết đói. Chuyện ta hứa hẹn với các ngươi, tất cả đều là ngân phiếu khống, về phần ngươi. . . . . . đã hại chết cha mẹ ta mà còn muốn sống sao? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! "
"Ngươi. . . ngươi. . .” Viên Sơn Hùng liên tiếp thốt ra vài âm tiết như vậy, như thế nào cũng đều nói không được một câu đầy đủ.
"Gia gia, con dẫn người rời khỏi nơi này.”
Duật lão gia lệ nóng lan tràn, hai mươi mấy năm đằng đẵng, ông trằn trọc bị an bài ở một nơi bất tiện, Viên gia sa sút, đãi ngộ của ông dĩ nhiên là ngày càng cắt giảm, nhưng trong lòng ông kiên định duy nhất một ý niệm trong đầu, đó là sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Ông đã sống đến 81 tuổi, chờ đợi thêm nữa chỉ e là không còn cơ hội.
Thật may là, khổ tâm của ông không uổng phí, ông đã chờ được đứa cháu nội yêu thương nhất đến đây.
"Các người không thể như vậy, Duật thiếu, cậu bỏ qua cho tôi đi, hiện tại Duật lão gia không có việc gì, tôi. . . . . . tôi đây hai mươi mấy năm qua vẫn luôn chăm sóc ông ta thật tốt.”
Duật Tôn một cước gạt Viên Sơn Hùng ngã trên mặt đất: "Gia gia, người lên xe trước đi.”
Duật lão gia đi theo một chàng trai đi ra ngoài.
Viên Sơn Hùng bị kéo lê từ viện dưỡng lão ra bên ngoài.
Người vệ sỹ ở trước xe mở cửa xe cho Duật Tôn, anh khom lưng chui vào. Ngón tay thon dài rút ra một điếu thuốc, sau khi châm lửa đã đưa lên miệng hung hăng hút.
"Duật thiếu, làm sao bây giờ?” Tài xế quay sang hỏi.
Duật Tôn không có mở miệng, cho đến khi hút hết một điếu thuốc, anh nhìn chằm chằm tàn thuốc trong tay suy nghĩ đến xuất thần: "Các ngươi hộ tống lão gia trở về khách sạn trước, ta sẽ về sau.”
"Vâng.”
Duật Tôn đẩy cửa xe ra đi xuống, ở đây cách viện dưỡng lão 500m, là lưng chừng sườn núi, nơi này vốn có dân cư thưa thớt, Viên Sơn Hùng bị vứt bỏ lại đây, lúc này đang ôm lan can run lẩy bẩy.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Duật Tôn sắp dập tắt tàn thuốc ở trong tay, anh đi đến trước mặt Viên Sơn Hùng, ngồi xổm xuống, đem tàn thuốc trong tay hướng vào mu bàn tay của người đàn ông.
"Xèoo. . .”
"Aaa. . .”
"Ngươi lúc trước mua mạng người, có nghĩ tới ta sẽ trở lại tìm ngươi để báo thù hay không?”
Viên Sơn Hùng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt trẻ tuổi mà tôn quý của Duật Tôn: "Bên trong nhất định là có gì đó hiểu lầm, hai nhà chúng ta có giao tình. . . aaa. . .”
Duật Tôn đứng lên, giày da cứng rắn đạp lên tay phải của Viên Sơn Hùng, anh từ trên cao nhìn xuống hắn quá thê thảm: "Những thứ này cũng không nhằm nhò gì, lúc ba ta bị ném vào trong nước biển chết đuối, khả năng ngươi đang ở bên ngoài vui chơi đàng điếm phải không? Lúc mẹ ta kêu trời, trời không hay, ngươi có phải đang ăn mừng vì quyền chuyển nhượng cổ phần sắp lọt vào trong tay đúng không?” Duật Tôn nhớ tới cảnh tượng đầy ác mộng kia, trong mắt thoáng hiện lên tàn ác, lòng bàn chân ta sức dẫm đạp, nghiền nát. Tiếng kêu thê lương của Viên Sơn Hùng theo tiếng xương ngón tay bị gãy rời truyền vào trong tai của Duật Tôn.
Anh tàn nhẫn sao?
Duật Tôn tự hỏi, anh mang một đôi mắt đỏ ngầu, tàn nhẫn cũng tốt, nhân từ cũng được, đều có thể làm được cái gì?
Năm đó Sơ Hạ Nhan một lòng hướng thiện, nhưng trước khi chết có ai tới cứu bà ấy không?
Duật Tôn nhìn qua Viên Sơn Hùng máu đang từ trên người chảy xuống chân, gã đàn ông tê liệt ngã xuống mặt đất, liều mạng kêu la, muốn có nhiều thảm thương, liền có nhiều thảm thương.
Tim Duật Tôn không có một chút gì mềm xuống: "Ta thật muốn là mỗi ngày đều hành hạ đốn gãy một khúc xương của ngươi, cho đến khi toàn thân ngươi đau đớn sắp chết, ta lại cho người đem ngươi chữa lành, rồi lại từng khúc đá gãy! "
Viên Sơn Hùng trong mắt ngập tràn sợ hãi, nhìn vào trong mắt Duật Tôn, lại cảm thấy như một ác ma đang đòi nợ máu, Tử Thần! Viên Sơn Hùng tìm không ra từ nào khác để hình dung anh. Hắn muốn chạy thoát mạng, nhưng bàn tay vẫn còn bị Duật Tôn giẫm nát dưới lòng bàn chân: "Cậu bỏ qua cho tôi đi, muốn tôi làm gì tôi cũng có thể làm cho cậu.”
"Nhưng ta liền muốn ngươi chết.”
"Duật thiếu, tôi dù là chết đi thì ba mẹ cậu cũng không về được, cậu. . . . . . .”
"Bốp! " Duật Tôn đá một cước vào sau gáy của Viên Sơn Hùng.
Hắn bay ra ngoài đâm vào hàng rào, trán tuôn ra một bãi máu lớn, ngồi phịch xuống không nhúc nhích được.
Duật Tôn liếc mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, xoay người đi đến chiếc xe đang đậu ở giữa đường.
Anh mở cửa bước vào trong xe, khởi động động cơ.
Viên Sơn Hùng đóng chặt đôi mắt, chỉ mong Duật Tôn mau rời khỏi đây.
Hắn đột nhiên nghe được âm thanh lốp xe ma sát trên mặt đất đang đến càng lúc càng gần. Viên Sơn Hùng vội mở mắt ra, vừa nhìn thấy đã bị hù dọa hồn bay phách tán, hắn thấy Duật Tôn đang chậm rãi lái xe tới, sắp cán lên chân của hắn.
Viên Sơn Hùng không giả vờ được nữa, khuỷu tay của hắn chống lên hàng rào, thật vất vả mới đứng lên được, nhanh chân liền chạy ra xa. Hắn chỉ biết rõ, chỉ cần chậm một chút thì lốp xe kia sẽ cán qua chân của hắn, càng nghĩ càng sợ, hắn lảo đảo hy vọng có người sẽ đến cứu mình.
"Cứu mạng, cứu mạng, có ai không?”
Duật Tôn lái xe cực kỳ chậm, Viên Sơn Hùng chạy trốn sức cùng lực kiệt, vết máu ban bác quét qua đường cái, uốn lượn về phía trước.
Phù phùu. . .
Thể lực của hắn chống đỡ hết nổi mà ngã xuống đất.
Duật Tông không ngừng xe lại, Viên Sơn Hùng hai tay đỡ ở bên người, mắt thấy đầu xe sắp đụng vào, hắn liên tục sợ hãi kêu gào, không có gì so với đối mặt với tử vong, sẽ càng khiến người ta sợ hãi hơn, hắn chỉ muốn chậm lại một chút nhưng chặng đường bước vào Quỷ Môn Quan lại rút ngắn hơn.
Hắn như con chó liều mạng bò về phía trước, y phục trên người đã nhìn không ra màu gốc, ngoại trừ dơ bẩn thì chính là vết máu.
"Cứu mạng, cứu mạng.”
Tại cái địa phương quỷ quái này, kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay.
Hai mươi mấy năm về trước, Duật Tôn còn quá nhỏ nên không hiểu chuyện. Nhưng anh giờ đây vẫn có thể khắc sâu được cảm giác đó, gần như tuyệt vọng lúc thống khổ, so với bất kỳ sự hành hạ nào cũng tàn nhẫn máu tanh hơn.
Cặp chân trên mặt đất của Viên Sơn Hùng dùng sức lết đi, phàm là có một chút hy vọng sống sót thì ai cũng không chịu ngồi chờ chết. Khuỷu tay hắn đã trầy rách nhưng vẫn liều mạng chống người lên, chỉ có như vậy mới có thể chạy trốn nhanh hơn chút ít.
Duật Tôn không nhanh không chậm đốt lên một điếu thuốc, lần này lại không hút một miếng, mà chỉ kẹp ở ngón giữa. Anh nhìn qua hình xăm Thương Long, lại một lần nữa nhớ tới cha mẹ chết thảm, trong mắt Duật Tôn dấy lên bi thương và ngọn lửa máu đỏ, anh đạp chân ga, chiếc xe tăng tốc hướng về phía Viên Sơn Hùng.
Với tốc độ này, so với đôi chân của hắn hẳn là nhanh hơn.
Viên Sơn Hùng kịch liệt thở dốc, chạy khập khiễng, đầu không ngừng ngoảnh lại phía sau.
"Đừng giết tôi, tha cho tôi đi.”
Hắn chạy lên lề đường, Duật Tôn đạp chân ga, xe phóng qua giải phân cách, hướng về phía người đàn ông trước mặt chạy thẳng tới.
Vô tình trong nháy mắt, Duật Tôn nghĩ tới Mạch Sanh Tiêu và Bôn Bôn. Nếu như Sanh Tiêu ở đây, cô có phải muốn anh đừng đuổi tận giết tuyệt hay không? Nếu như Bôn Bôn thấy một cảnh tượng thế này, có phải là bị dọa đến khóc lóc không ngừng hay không?
Duật Tôn bỗng hoảng hốt, dưới chân anh ý thức đạp chân phanh.
Viên Sơn Hùng mắt thấy đầu xe sắp đụng vào hai đầu gối của mình, hắn không còn nghĩ nhiều được nữa, đành phải leo lên hàng rào cao hơn một mét. Thật không ngờ hàng rào đã bị người nào đó phá hỏng, mấy thanh sắt chỉ có vẻ như là chắc chắn cắm ở đó, bây giờ liền bung ra, trọng tâm của hắn ngã về phía sau, bây giờ đoạn hàng rào đã bị đổ sập.
"Aaaaaaa. . .” Tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt vang vọng trong u tĩnh ở nơi núi đồi này.
Phía sau hắn, chính là vực sâu vạn trượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.