Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 65: Sống cùng em trong bóng tối




"Thì ra là vậy, con người khi tiếp xúc với luồng ánh sáng mạnh trong khoảng thời gian dài, đừng nói là đôi mắt, mà ngay cả tinh thần cũng sẽ tổn thương."
"Chẳng lẽ không còn cách nào?"
"Cậu dám giao cô ấy cho mình không? Đúng lúc mình cần thử nghiệm, nhưng nếu cuộc phẫu thuật thất bại thì mình sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào đâu nhé.” Từ Khiêm đặt phim chụp CT lên bàn, Duật Tôn nghe xong thì im lặng.
"Trước hết, mình sẽ cho cô ấy thuốc uống, may ra thuốc có thể làm khối máu tụ tan bớt, sau đó, chắc chắn là có thể nhìn thấy lại được."
Mạch Sanh Tiêu ngồi yên lặng, một tay của cô nắm chặt tay vịn của ghế sô pha, nghe Từ Khiêm nói xong, cô không khóc lóc, cũng không gào thét, mi mắt hơi rũ xuống, thần sắc tĩnh lặng như người chết, Duật Tôn dang tay ôm cô vào lòng thì phát hiện ra hai vai cô đã cứng ngắc từ lúc nào không hay.
Dì Hà mang cháo vừa chín tới, Từ Khiêm thấy ở lại cũng không giúp được gì nên tự ra về.
"Mạch tiểu thư”......." Viền mắt dì Hà hơi hồng, rõ ràng là bà đã nghe thấy bọn họ nói chuyện.
"Dì Hà," Mạch Sanh Tiêu xoay đầu về hướng tiếng nói phát ra, ánh mắt cô trống rỗng, bởi vì không nhìn thấy, cho nên không thể xác định được đúng chỗ ngồi của dì Hà,"Con thế này trông xấu lắm phải không dì?”
"Sao lại xấu cho được, Mạch tiểu thư lúc nào cũng xinh đẹp nhất.”
Sanh Tiêu muốn cười, nhưng đôi mắt lại mờ hơi nước, Duật Tôn khoát tay ra hiệu cho dì Hà đi ra ngoài, Mạch Sanh Tiêu nghe thấy tiếng bước chân đã xa dần,"Tôi muốn gọi điện thoại cho chị tôi."
Duật Tôn lấy điện thoại di động ra, bấm số của Sanh Tiêu.
Tương Tư không liên lạc được với Sanh Tiêu, nên lúc nào cũng mang theo di động của Sanh Tiêu bên cạnh, Mạch Sanh Tiêu vừa muốn vươn tay ra, Duật Tôn đã mở lòng bàn tay cô ra, rồi đặt điện thoại của mình vào tay cô.
Chỉ sau hai tiếng chuông, điện thoại đã thông.
"A lô, Duật thiếu?"
"Chị" giọng Mạch Sanh Tiêu nghẹn ngào, Duật Tôn thấy rõ hai mắt cô dần đỏ lên.
"Sanh Tiêu, Sanh Tiêu, em không sao chứ, em đang ở đâu?" Đầu dây bên kia vang lên tiếng Mạch Tương Tư lo lắng hỏi han, đây là số điện thoại của Duật Tôn, thực ra Tương Tư đã đoán được Sanh Tiêu đang ở đâu.
"Chị, em không sao, xin lỗi chị, đến giờ em mới gọi điện cho chị, hai ngày nay chị thế nào, có ăn được nhiều cơm không? Ngủ ngon không?" Mạch Sanh Tiêu lo lắng hỏi hết câu này đến câu khác, lúc trước cô không nên đồng ý ra ngoài cùng Nghiêm Trạng Thanh, lại càng không nên để Mạch Tương Tư ở nhà một mình.
"Sanh Tiêu, chị gọi điện thoại cho Thư Điềm, con bé đón chị tới vịnh Linh Lung ở, chị rất khỏe, vì không tìm được em nên chị mới không yên tâm."
"Em xin lỗi, chị." Sanh Tiêu không khỏi tự trách mình.
" Bây giờ em ở đâu?"
"Em đang ở Hoàng Duệ Ấn Tượng."
Quả nhiên, sắc mặt Mạch Tương Tư tối sầm lại, nó bây giờ mới nhớ ra phải gọi điện thoại cho mình, chắc chắn là quay về bên Duật Tôn vui đến quên trời quên đất, quên luôn cả mình," Vậy em không có sao chứ?"
Mạch Sanh Tiêu xoa xoa mắt, đầu ngón tay mang theo một chút lạnh lẽo,"Em không sao, rất khỏe. "
Duật Tôn liếc nhìn sườn mặt của Sanh Tiêu, ánh mắt cô rũ xuống, không biết đang nhìn về nơi nào.
"Bây giờ chị tới đó ngay."
"Đừng.." Mạch Sanh Tiêu mở miệng," Chị, chị đừng tới đây." Nếu Tương Tư thấy cô như thế này, chắc sẽ đau lòng và lo lắng lắm, không bằng đừng gặp, chỉ có điều mấy ngày này lại phải làm phiền Thư Điềm.
"Vì sao?" một lọn tóc xoăn của Tương Tư rủ xuống trước ngực, một tay cô ta nắm chặt lại trên đầu gối, cô ta đoán được, Sanh Tiêu ngại cô ta tới đó sẽ làm chướng ngại, Sanh Tiêu hẳn là đã quên chân của chị nó trước kia vì cứu nó mới ra nông nỗi như hôm nay.
Mạch Sanh Tiêu nhất thời không tìm được lý do, "Chị, em sẽ bảo Thư Điềm chăm sóc chị thật tốt, mấy ngày nữa, em sẽ thu xếp."
Tương Tư cảm thấy buồn bực, thu xếp như thế nào, chẳng lẽ lại muốn đưa cô ta về lại bệnh viện, quay lại cái nơi có thể khiến người ta phát điên kia có phải không?
"Sanh Tiêu, chị muốn ở bên cạnh em."
Trong mắt Mạch Sanh Tiêu ầng ậc mắt, cô sợ nói thêm nữa, sẽ không nhịn được mà khóc thành tiếng," Chị, cứ như vậy đã nhé. Hmm, hôm khác em sẽ gọi lại cho chị, chị nghỉ ngơi sớm đi nhé.."
"Sanh Tiêu.." Tương Tư thấy thế, liền cao giọng gọi.
Mạch Sanh Tiêu dập máy, nói xong những lời sau cùng, cô tựa như đã kiệt sức, lưng dựa vào sô pha, thở hổn hển.
"Sao em không nói cho cô ta biết, em không thể đi đón cô ta bởi vì mắt em không nhìn thấy?"
"Sức khỏe của chị tôi rất yếu, nếu như biết mắt của tôi bị ra thế này, nhất định là đau lòng lắm, anh có biết không? Chị đã từng nói rằng nguyện vọng lớn nhất của chị chính là tôi có thể sống khỏe mạnh, tôi không thể để cho nguyện vọng này của chị không được trọn vẹn."
Duật Tôn lấy di động từ trong tay của cô,"Chỉ sợ, cô ta không thèm đếm xỉa tới tâm ý của em thôi."
"Cái gì?" Y nói rất nhỏ, Mạch Sanh Tiêu nghe không rõ lắm.
"Không có gì, đói bụng rồi, ăn trước đã."
Mạch Tương Tư nghe đầu dây bên kia vọng lại những tiếng tút tút, tay phải cô nàng nắm thành quyền nện xuống chân của mình, "Sanh Tiêu, Sanh Tiêu!"
Đã sớm dập máy.
Mạch Sanh Tiêu mặc kệ, bỏ cô ta một mình trong nhà người khác? Cô ta nhìn về phía ngoài cửa sổ, lúc này trời đã tối, màn đêm đen thẫm khiến người ta không thở nổi, Tương Tư giận dữ tắt máy, Sanh Tiêu không phải là ra ngoài cùng Nghiêm Trạm Thanh sao? Vì sao bây giờ lại ở Hoàng Duệ Ấn Tượng?
Hừ, lúc ra đi thì tỏ vẻ dứt khoát như thế, mới có vài ngày đã vội vã trở về.
Hai tay Mạch Tương Tư đẩy xe lăn từng chút từng chút một đến bên giường, vẻ mặt bực tức, bọn họ bây giờ đang làm cái gì? Tình cũ không rủ cũng tới, lại lên giường với nhau sao?
Ngực Tương Tư phập phồng càng dồn dập, Mạch Sanh Tiêu chắc chắn mày lại trên giường cùng anh ta rồi, chắc chắn.
Có tiếng gõ cửa, không lâu sau thì cánh cửa bị đẩy ra, Thư Điềm thò nửa cái đầu vào, vẻ mặt nôn nóng "Chị Tương Tư, là điện thoại của Sanh Tiêu phải không? Bây giờ cậu ấy đang ở đâu? Có làm sao không?"
Nửa gương mặt Mạch Tương Tư khuất sau ngọn đèn mờ, làm người ngoài không thể thấy được cảm xúc trên mặt cô ta, Tương Tư đẩy xe lăn ra cửa phòng, sắc mặt đã chuyển ngay thành vẻ lo âu, sốt ruột, "Là điện thoại của Sanh Tiêu, con bé bảo đang ở Hoàng Duệ Ấn Tượng, Thư Điềm, chị rất lo cho con bé, nó nói chuyện lạ lắm, bây giờ chị muốn đi tìm con bé, chị thật sự rất lo."
"Chị Tương Tư, chị đừng lo," Thư Điềm trấn an,"Sanh Tiêu không sao là tốt rồi, hay là vậy đi, bây giờ em tới Hoàng Duệ Ấn Tượng, tiện thể xem cậu ấy thế nào, chị ở lại đây, em sẽ về ngay được không?"
Tay phải Mạch Tương Tư giữ chặt lấy cổ tay Thư Điềm, "Nếu hôm nay chị không gặp được Sanh Tiêu, cả đêm chắc sẽ lại ngủ không yên, Thư Điềm, em giúp chị dọn đồ được không? Chị muốn chuyển tới đó."
"Việc này.." Thư Điềm hơi do dự, "Lúc trước hai người chuyển khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng, em cũng chẳng dám hỏi Sanh Tiêu nhiều, bây giờ cậu ấy lại nói là về đó, em cũng không yên tâm."
Tương Tư ra sức gật gật đầu, "Chính vì chị lo vậy nên mới muốn quay lại đó, Thư Điềm mau giúp chị thu dọn đồ đạc. "
Thật ra Thư Điềm muốn nói với Mạch Tương Tư không cần phải thu dọn đồ gấp như vậy, nhưng vừa nghĩ tới tình cảm thân thiết của hai chị em họ, thì nhẹ nhàng gật đầu. Đúng là nếu đêm nay Tương Tư không gặp được em gái, chắc sẽ không ngủ được.
*
Mạch Sanh Tiêu vẫn ngồi bất động trong phòng khách rất lâu, bát cháo trên bàn nguội từ lâu, dì Hà lại đổi một bát cháo nóng khác.
"Duật Tôn, anh nói xem trên đời này có một số việc đã là định mệnh rồi phải không? Trước kia tôi rời khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng, sau đó nghĩ, cuối cùng tôi cũng có thể rời khỏi nơi gớm ghiếc này, sẽ không bao giờ quay lại nữa. Nhưng tôi thật không ngờ, mắt tôi lại bị như thế này."
"Mạch Sanh Tiêu," giọng Duật Tôn trầm xuống,"Tôi đối xử với em không tốt lúc nào, không tính đến chuyện Cố Tiêu Tây, chẳng lẽ tôi có tội ác tày trời? Em đừng suốt ngày nghĩ đến cách rời khỏi tôi nữa."
Sanh Tiêu không chớp mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào một điểm, cô không biết được vẻ mặt của người đàn ông đang ngồi cạnh, đôi mắt cô đã mù, nhưng trí nhớ vẫn rất tinh tường, "Lúc trước, chẳng phải chính anh cho phép tôi chuyển đi sao? Tôi không đòi đi, chính anh bảo tôi hãy cuốn xéo đi."
Duật Tôn nhặt một lọn tóc của cô lên vuốt ve, "Vậy thì bây giờ em phải hiểu, tôi cho phép em đi, chỉ là lời ở cửa miệng thôi."
Sanh Tiêu nghiêng đầu, làm lọn tóc trên đầu ngón tay y rớt xuống, "Đó là vì tôi còn chưa đi xa, nếu tôi đến một nơi thật xa, anh có muốn cũng không tìm về được đâu.”
Cô nói gì, y cũng chăm chú nghe nhưng không để trong lòng.
Duật Tôn bưng bát cháo lên, "Ăn một chút đi đã."
Lúc này, Mạch Sanh Tiêu đã đói đến nỗi da bụng dán vào da lưng (1) rồi, hai cánh tay cô giơ lên quơ quơ mò tìm, Duật Tôn vội vàng bắt lấy cổ tay của cô, "Để tôi bón cho em."
(1) ý chỉ đang rất đói
"Không cần." Sanh Tiêu nương theo tay y, cầm lấy bát cháo.
Dì Hà biết ý nên để một chiếc thìa nhỏ trong bát.
Mạch Sanh Tiêu cẩn thận bưng bát tới gần miệng, cô đưa một thìa cháo đến trước môi, nhưng vì không nhìn thấy nên cháo rớt xuống đùi, Sanh Tiêu bị bỏng giật nảy mình, cả bát suýt thì đổ hết.
Tay Duật Tôn đỡ lấy bát cháo,"Tôi nói rồi, tôi bón cho em."
Sanh Tiêu cắn môi, hàm răng bén nhọn như muốn cắn nát khóe môi, Duật Tôn thấy thế, giơ tay vội giữ lấy cằm của cô, không nói gì cả, chỉ làm miệng cô mở ra, "Chẳng lẽ từ nay về sau việc đơn giản nhất là ăn cơm tôi cũng phải nhờ người khác bón cho sao? Nếu cả đời này mắt tôi không nhìn thấy được nữa, thì cả đời không thể tự chăm sóc bản thân phải không?"
Duật Tôn biết cô không nhìn thấy, nhưng vẫn né tránh ánh mắt của Mạch Sanh Tiêu.
Y đem thìa khuấy mấy vòng trong bát, rồi múc một thìa đưa đến bên miệng Mạch Sanh Tiêu. Cô rất đói, nhưng chẳng có sức để ăn, Duật Tôn lại múc thêm, bón cho cô một thìa đầy cháo, “Nếu cả đời này em không nhìn thấy được, tôi sẽ thuê một đống người hầu hạ em."
Cả đời? Thật sự xa vời lắm.
"Nếu như ngày nào đó anh chán tôi rồi, còn có thể thuê người hầu hạ tôi không?"
Sợ rằng, lúc đó sẽ thấy phiền phức.
"Tôi sẽ cho em đủ tiền, đảm bảo để em có cuộc sống tốt nhất. "
"Thật không?" Mạch Sanh Tiêu ngước mắt lên, dường như đôi mắt đã trấn tĩnh lại, cô nhìn thẳng vào Duật Tôn, "Duật thiếu, làm đàn bà của anh sướng thật đấy, lúc ra đi còn được đối xử như thế."
Miệng Sanh Tiêu bị một thìa cháo to nhét vào, cô che môi lại, "Nhẹ thôi, gẫy răng tôi mất."
"Mạch Sanh Tiêu, học cách ngoan ngoãn không tốt hơn sao?"
Vì cô không ngoan, nên mới luôn nếm mùi đau khổ.
Duật Tôn suy nghĩ, chắc chắn là y không sai, trước đây đã có người phụ nữ nào được nếm qua món cháo mà y bón chưa? Vậy mà Mạch Sanh Tiêu còn không cảm kích.
Sanh Tiêu no bụng, nhận lấy khăn lau tay từ Duật Tôn, "Có phải muộn rồi không?"
"Ừm, buồn ngủ?"
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu,"Ngủ hai ngày liền, bây giờ chỉ nghĩ tới đi ngủ tôi đã muốn phát bệnh", Hai mắt lại nhìn về phía cửa sổ, "Bên ngoài tối lắm hả?"
“Ừm"
“Thế anh có thể thấy gì ngoài kia không? Tôi ngửi thấy hương hoa, lại có hoa đang nở đúng không?
Duật Tôn nhìn theo tầm mắt cô, y lừa cô,"Tôi cũng chẳng thấy gì."
"Giống như tôi, chẳng nhìn thấy một thứ gì, tất cả đều là màu đen sao?"
" Phải."
Mạch Sanh Tiêu khẽ nhếch môi, khổ sở,"Duật Tôn, tôi biết là anh gạt tôi, trong vườn lúc nào cũng có đèn bật sáng, nhất định là rất đẹp?"
Duật Tôn không nói gì.
"Duật Tôn, anh ở đâu?" Mạch Sanh Tiêu khẽ vươn tay, chạm vào tay y "Có lẽ tôi đang ngủ, nên quên mất mắt không nhìn thấy nữa, nhưng mà tôi chẳng buồn ngủ tẹo nào, chưa bao giờ tôi tỉnh táo như lúc này."
Tay của cô bị Duật Tôn kéo lại gần, Mạch Sanh Tiêu bồn chồn đứng dậy, "Tôi không buồn ngủ, tôi chưa muốn ngủ."
Y đi đằng trước, dù rất chậm, nhưng Sanh Tiêu vẫn sợ bị vấp ngã, cô bước sát theo, Duật Tôn đưa cô tới bên cây đàn dương cầm, ấn hai vai khiến cô ngồi xuống.
Y kéo tay cô đặt lên phím đàn, đầu ngón tay Mạch Sanh Tiêu vừa chạm, tiếng nhạc vui vẻ đã cất lên.
Hai tay Sanh Tiêu như bay như múa, bản nhạc không hề ngưng lại, linh hồn cô đã hòa quyện lại với cây đàn tự khi nào, không cần đến đôi mắt, chỉ dựa vào xúc giác nhưng vẫn tạo nên một màn trình diễn tuyệt mỹ.
Bản nhạc kết thúc, Duật Tôn ngồi xuống bên cạnh cô, Mạch Sanh Tiêu nghe thấy tiếng đàn của y, dù không nhìn thấy dáng vẻ của y, nhưng cô đã từng trông thấy y chơi đàn, nhắm đôi mắt lại, nếu là trước kia cô tuyệt chẳng ngờ bên trong con quỷ sa tăng như y lại ẩn giấu tâm hồn vương tử cao quý nhường ấy," Duật Tôn?"
Y khẽ nghiêng đầu.
"Anh đàn thật hay, giỏi hơn tôi nhiều lắm."
Mười ngón tay Duật Tôn uyển chuyển đổi sang bản nhạc khác, Mạch Sanh Tiêu nghe rất lạ, cô chưa bao giờ được nghe bản nhạc này.
Xung quanh y, không khí như ngừng chuyển động, cặp môi mỏng khẽ hé mở, y hát một ca khúc tiếng Anh.
Sanh Tiêu ngẩn người, giọng hát của Duật Tôn rất trầm ấm, đong đầy cảm xúc, hay vô cùng, Mạch Sanh Tiêu nhắm mắt hệt như đang mê say thưởng thức, "Đây là bài gì? Thật là hay."
Đáy mắt Duật Tôn chợt trở nên u ám, dường như không muốn nhắc tới chuyện này. Phía ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, cảnh sát canh giữ cả đêm.
Tô Nhu vào phòng, bà Nghiêm cũng muốn tới cùng, nhưng Tô Nhu bảo với bà nên ở nhà với Cố Tiêu Tây, cô ta nói có thể tự tới đây được.
Tô Nhu muốn một mình ở bên cạnh Nghiêm Trạm Thanh cả đêm, từ sau khi tai họa giáng xuống đầu anh, bà Nghiêm luôn cho rằng một nửa trách nhiệm thuộc về Tô Nhu, trách móc rằng vì cô ta không giữ được Nghiêm Trạm Thanh, nên mới xảy ra cơ sự này.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình anh ta yên tĩnh nằm ở đó, Tô Nhu đặt túi xách lên tủ đầu giường, trên người Nghiêm Trạm Thanh cắm đủ các loại ống truyền, anh ta mặc bộ quần áo bệnh nhân màu xanh, lặng ngủ thật an tường.
Tô Nhu kéo ghế dựa đến gần giường, lấy nước ấm lau mặt cho Nghiêm Trạm Thanh, rồi ngồi xuống lau hai tay hắn. "Nếu lúc đó em không ra nước ngoài thì thật tốt."
Giữa họ nếu không có sự chen ngang của Mạch Sanh Tiêu thì Trạm Thanh vẫn sẽ chỉ thương một mình cô ta, vẫn yêu một người là Tô Nhu.
"Em biết anh ghét em của hiện tại lắm, em cũng không muốn như thế này đâu, nhưng nếu em không tranh không giành,thì thật sự là một chút cơ hội cũng không có," Tô Nhu lau cẩn thận từng ngón tay của hắn, "Em ép anh kết hôn với em, em biết là đã không giữ nổi trái tim anh, nhưng có thể xác anh bên cạnh em là tốt lắm rồi. Trạm Thanh, ba mẹ bảo em ly hôn với anh, chuyện này em chưa bao giờ nghĩ tới, trước kia, lúc nào anh cũng không ở bên em, em còn phải chạy theo tìm kiếm anh, bây giờ, ít nhất em có thể trông thấy anh mỗi ngày, dù Cố Tiêu Tây có thai con của anh nhưng em sẽ không cho ả cơ hội này, khoảnh khắc anh đeo nhẫn cưới vào tay em, em đã thề, nhất định sẽ không xa không rời khỏi anh nửa bước."
Tô Nhu cúi người, đầu ngón tay xoa nhẹ lông mày Nghiêm Trạm Thanh, “Lần nào anh về nhà cũng nói mệt, em muốn nói chuyện cùng anh thì anh tỏ ra không kiên nhẫn. Em biết, là vì anh không thương em, cảm tình không còn, ngay cả bao dung cũng đã mất đi. Trạm Thanh, em phải làm thế nào bây giờ? Mẹ nói, con của Cố Tiêu Tây là hy vọng của nhà họ Nghiêm, nhưng nếu cô ta sinh đứa bé đó ra, thì hi vọng của em có còn không? Trạm Thanh, ngày nào đó anh tỉnh lại, đừng trách em được không? Em bị bức đến tình thế bất đắc dĩ này, cũng khó chịu lắm."
Nếu như Nghiêm Trạm Thanh có thể tỉnh lại, nhất định Tô Nhu sẽ nói cho hắn biết, cô ta cũng có khả năng sinh con cho hắn, một đứa trẻ khỏe mạnh.
Trong phòng căn bệnh yên tĩnh, chỉ có âm thanh tít tít theo nhịp của máy móc, Tô Nhu đổ nước bẩn đi rồi trở lại trước giường bệnh, cầm lấy tay Nghiêm Trạm Thanh, ghé vào bên cạnh hắn.
*
Bên ngoài Hoàng Duệ Ấn Tượng có tiếng chuông cửa, Dì Hà xoa xoa tay, không quấy rầy hai người đang đánh đàn, bà rón rén đi ra mở cửa.
"Ủa, Tương Tư đến à."
"Xin chào." Thư Điềm đứng ở sau lưng Tương Tư chào hỏi.
"Dì Hà," Mạch Tương Tư gật gật đầu, "Đây là bạn tốt nhất của Sanh Tiêu, Thư Điềm."
"Mau vào đi," Dì Hà giúp Thư Điềm đẩy xe lăn vào, bà đứng ở cửa trước, như chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền xoay người lại, "Ah, họ đang đánh đàn."
Loáng thoáng, còn nghe thấy tiếng đàn ông đang hát.
Mạch Tương Tư hơi nhếch môi, dì Hà xoay người đi lên trước, Tương Tư nuốt vào bụng những lời đang trào lên đến cổ, cố tỏ ra lịch sự tao nhã, trễ thế này rồi còn đánh đàn. Cô ta nhớ tới lúc Mạch Sanh Tiêu vội vàng cúp cú điện thoại kia, trong lòng càng thêm giận dữ.
Vào tới phòng khách, hình như hai người họ không nghe thấy tiếng chuông cửa, cũng chẳng thèm để ý có người đang đến.
Mạch Sanh Tiêu nghe Duật Tôn đánh đàn, hai mắt cô khép nhẹ, nửa người trên quay hẳn về phía Duật Tôn. Lúc cô trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng không có quần áo để thay, nên Duật Tôn gọi người mang vài bộ quần áo tới. Sanh Tiêu mặc một chiếc váy liền dài mang phong cách Bohemia, có màu chủ đạo là màu trắng, phần thân trên của váy ôm lấy ngực, chân váy in họa tiết sóng biển xanh da trời, nhìn từ sau lưng, có thể thấy xương bả vai của cô lộ ra bên ngoài. Tay Thư Điềm đang đẩy xe lăn cho Tương Tư chợt sững lại, dì Hà cũng đứng lại, không muốn làm phiền.
"Thật ra, nhìn thế này bọn họ thật sự xứng đôi lắm." Thư Điềm buột miệng thốt ra.
Khóe mắt Mạch Tương Tư tỏ ra khinh thường, rồi cô ta đổi ngay thành một nụ cười châm biếm," Sanh Tiêu!"
Mạch Sanh Tiêu nghe thấy tiếng gọi, vội vàng nhìn ra phía cửa, động tác của người đàn ông cũng dừng lại sau tiếng gọi của Tương Tư, tiếng đàn im bặt, đầu ngón tay Duật Tôn ấn xuống một phím đàn, cây dương cầm liền phát ra âm thanh kéo dài chói tai.
Tương Tư biết là, Duật Tôn thấy cô ta đến quấy rối nên rất không vui. Cô ta cố gắng cười thật dịu dàng, bảo Thư Điềm đẩy cô ta tới gần.
Duật Tôn đưa mắt nhìn qua vai Sanh Tiêu, mẹ kiếp, đúng là âm hồn không tan.
"Sanh Tiêu.."
"Chị, sao chị lại tới đây?" Mạch Sanh Tiêu không hề đứng dậy ngay lập tức, hai mắt nhìn về phía trước, không có tiêu cự.
Tương Tư cười khẩy trong lòng, đương nhiên là Sanh Tiêu không hi vọng cô ta đến đây.
Hết chương 65.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.