Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 8: Đùa giỡn tôi, cô sẽ không gánh nổi hậu quả




“Anh còn chưa xem tôi biểu diễn, làm sao biết tôi sẽ làm mất mặt anh?” Mạch Sanh Tiêu giận dữ nói.
“Không phải nghe, tôi nói thế nào thì chính là như thế.”
Vị giám khảo đang đứng lên có vẻ xấu hổ, mấy lãnh đạo của trường xúm lại bàn bạc nhỏ to.
" Mạch Sanh Tiêu, em không phải thi nữa, người tiếp theo.”
“Không đâu, thầy ơi, như thế không công bằng chút nào cả.” Sanh Tiêu biết cô có khả năng để tham gia, không ngờ y lại trắng trợn hủy bỏ quyền dự thi của cô.
“Quá ngây thơ.” Nam Dạ Tước nhấp một ngụm cà phê, khẽ cười giễu. Cô bé giống hệt Dung Ân, lúc nào trong miệng cũng đòi những người như anh phải công bằng.
“Người tiếp theo.” Giám khảo lặp lại.
Bắt đầu nổi lên tiếng bàn tán, có người thì thương hại, người lại có vẻ hả hê.
“Này, Mạch Sanh Tiêu lần trước cô đại diện cho Nhạc viện âm nhạc Nhân Hoa tham gia cuộc thi ngoài trường chẳng phải là nhờ ngủ với với thầy Đào còn gì?”
“Còn không thừa nhận à, nếu không cơ hội như thế có ném ra đường cũng chẳng đến lượt cô đâu…”
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, suối tóc đen huyền ôm lấy bờ vai, đôi mắt cô tĩnh như hồ thu, còn Tô Ngải Nhã cúi đầu nhơn nhơn xõa mái tóc xoăn dụ tình, mặt đầy khiêu khích, cô ả cúi đầu thản nhiên sơn móng tay, cô ta cười khinh khỉnh, như muốn lột sạch quần áo của Mạch Sanh Tiêu rồi ném cô ra trước mặt đám đông, xung quanh có người nghe được nên tiếng chất vấn càng nhiều hơn.
“Thật không đấy, Mạch Sanh Tiêu, cậu lên giường với thầy Đào thật à?”
Tóc cô là tóc tơ, mềm mại, chưa bao giờ nhuộm hay ép, đẹp tự nhiên, “Tô Ngải Nhã, đêm nào cô cũng không về ký túc, còn sợ người người không biết à? Đại gia người ta đâu có phải chỉ nuôi mình cô, làm sao phải che che lấp lấp?”
Cô ả ngừng tay, nhũ sơn đỏ vì động tác ngừng lại của ả mà quét thành một đường ngoằn ngoèo trên móng, “Mạch Sanh Tiêu, cô mà cũng dám nói với tôi thế à?”
“Ô hô, Mạch Sanh Tiêu, cô cũng là gái bao phải không?”
"Này, Mạch Sanh Tiêu, hôm qua tôi thấy cô vào phòng thầy Đào, hình như cả đêm không về?”
Cuộc thi đang tốt đẹp, chớp mắt thành cuộc chiến không phân thắng bại.
“Đang nói bậy cái gì?” Đào Thần giận dữ bừng bừng, kể cả giám khảo cũng bắt đầu thấy khó chịu, vội vàng nói to át lời. “Im lặng nào, người tiếp theo, người tiếp theo.”
Người học ở Nhạc viện Hoa Nhân đa phần đều có gia thế, người làm việc tại trường đương nhiên là không dám đắc tôi.
Đầu tiên là Nghiêm Trạm Thanh, sau lại thêm Đào Thần, Mạch Sanh Tiêu, cô đúng là không đơn giản.
Duật Tôn vẽ ra nụ cười lạnh nhạt, không nói lời nào.
" Lâm Na!"
Nữ sinh viên được gọi tên lên sân khấu.
“Không, xin các người cho con bé một cơ hội, em tôi thật sự đã rất cố gắng, con bé vất vả lắm mới có được ngày hôm nay, các người không thể cứ thế mà…” Vốn là một góc khuất, ánh sáng không lọt được, vậy mà truyền tới một giọng cầu xin khẩn thiết, sau đó, có một cô gái xuất hiện, dường như đang nóng lòng muốn tiến lên phía trước, chỉ có điều đi lại không tiện, tay bàn tay không ngừng đẩy hai bánh xe lăn.
“Chị, chị đừng tới, cẩn thận.”
Mạch Tương Tư thấy em gái uất ức đủ đường, đôi tay lại càng vận thêm sức, coi thường bậc thang dưới chân.
Rồi nghe thấy một tiếng đổ rầm rất mạnh, có người kêu thét lên, cô sợ hãi vội vàng chạy lại đây.
“Chị ơi!” Mạch Sanh Tiêu thét lên như xé gan xé ruột, run rẩy, cuống cuồng chạy.
“Trời ơi, làm tôi hết hồn!” Những sinh viên ở xung quanh giãn hết cả ra, hai tay Mạch Tương Tư chống xuống đất, thái dương đập xuống đất nên bắt đầu chảy máu, xe lăn cồng kềnh đổ trên đùi phải của cô, hai bánh xe vẫn không ngừng quay tít.
" Chị, chị ơi......" Mạch Sanh Tiêu sợ đến hồn phi phách tán, cô vội vã quỳ rạp xuống sau người Tương Tư, dìu cô đứng dậy.
" Sanh Tiêu, chị không sao." Giọng Tương Tư yếu ớt, máu trên trán rớt lên mặt Sanh Tiêu, chảy xuống cổ cô.
“Chị ơi, chị đừng là em sợ, nào…” quanh cô một mét, người xung quanh xúm đông lại xem, có người hô to, “mau gọi xe cứu thương.”
Có người phản ứng nhanh đã lấy điện thoại ra nhấn 120(1).
Thân hình cao to của Duật Tôn đi về phía các lãnh đạo nhà trường, khi quay lại chỉ thấy khóe miệng y giật giật, mấy người kia thu dọn đồ đạc, giám khảo lúc nãy đứng dậy cầm micro, “Cuộc thi hôm nay kết thúc, mọi người đi hết ra ngoài.”
Nữ sinh viên vừa cầm điện thoại định gọi xe cấp cứu nhìn nhìn Duật Tôn đang đi tới, do dự giây lát, lại không nhấn phím gọi mà cất điện thoại đi, theo dòng người ra khỏi hội trường.
Mạch Sanh Tiêu ngơ ngẩn nhìn theo, cô chỉ biết giương mắt nhìn ban giám hiệu nhà trường đi ra ngoài theo cửa vip, Đào Thần nhân lúc mọi người mải miết ra ngoài, đến bên cô nói nhỏ “Đừng lo, tôi đã gọi 120, chắc sẽ tới ngay thôi.”
“Đừng có quản những chuyên không phải của mình!” Duật Tôn bước từng bước trên mặt đá cẩm thạch rắn chắc. Y lại gần.
“Anh muốn làm gì? Đây là mạng người, phải đưa ngay tới bệnh viện.”
“Anh rốt cuộc là muốn làm cái gì hả?” Mạch Sanh Tiêu ép chặt lại miệng vết thương trên thái dương của Tương Tư, nhưng miệng vết thương rất rộng, tay cô đè lên mà máu vẫn tràn ra ngoài.
“Tôi đã nói, cô đùa giỡn tôi, cô sẽ không gánh nổi hậu quả."
“Tôi không đùa giỡn gì với anh hết…”
" Sanh Tiêu, đi thôi." Đào Thần kéo xe lăn lên, định ôm lấy Tương Tư, trong hội trường lúc này đã trống không, Mạch Sanh Tiêu không ngờ là sẽ có người còn vào đây nữa, cô trông thấy mấy người đàn ông đi về phía Duật Tôn, trong lòng lo lắng vạn phần, cô hiểu rõ hơn bao giờ hết, người này cô không thể động tới được.
“Tôi không thèm đi Paris nữa, anh cho tôi ra ngoài đi…” Sanh Tiêu nhìn chị cô ngày càng yếu, nói đứt quãng.
Y coi như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm Đào Thần, “Cậu đi hay ở lại?”
“Cô ấy mất máu nhiều quá rồi, các anh mở cửa đi, nếu còn giông dài nữa sẽ đổi bằng mạng người đó…” Đào Thần từ đầu đến cuối đều không có ý sẽ đi ra ngoài.
Mạch Sanh Tiêu biết gặp phải kẻ điên, tay run lẩy bẩy cầm lấy điện thoại, đầu ngón tay chưa chạm đến được bàn phím đã bị Duật Tôn đá vào cổ tay, điện thoại bay thẳng nện vào vách tường, rơi thành nhiều mảnh.
Nếu không phải cô đã có kinh nghiệm, Sanh Tiêu chẳng dám tin, những chuyện thế này sẽ xảy ra ngay giữa khuôn viên mô phạm của một trường đại học.
" Sanh Tiêu......" Mạch Tương Tư đau quá đã ngất đi, luôn miệng mê mê tỉnh tỉnh gọi tên em gái.
“Thầy Đào ơi…”
Đào Thần đang ôm Mạch Tương Tư thì bị hai thanh niên lực lưỡng vừa vào kéo ra, Mạch Sanh Tiêu chỉ còn cách cố gắng gượng đỡ lấy chị.
“Đánh gãy một tay anh ta cho tôi.” Duật Tôn ngoắc mắt nhìn, chọn một cái ghế ngồi xuống, nhàn nhã tự tại vô cùng.
Sanh Tiêu kinh ngạc, cô không ngờ Đào Thần cũng bị lôi vào chuyện này, định ngăn cản nhưng lại nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn vô cùng, kèm theo đó là tiếng xương cốt gãy vụn, dứt khoát tàn nhẫn, âm thanh như tiếng quỷ hú đòi mạng từ tận đấy sâu tận cùng của 18 tầng địa ngục.
Cô rõ hơn ai hết, đôi bàn tay với người chơi piano quý giá như chính sinh mệnh của họ.
(1) 120: Số điện thoại gọi cấp cứu giống 115 ở Việt Nam

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.