Thiên Nguyên bảo tháp.
Bảo tháp có tổng cộng mười hai tầng, bí kíp võ công được chia làm bốn cấp: thiên, địa, huyền, hoàng; bốn cấp lại được chia làm ba tâng: thượng, trung, hạ; do đó mười hai tầng của bảo tháp này tương ứng với huyền cấp hạ tầng, huyền cấp trung tầng trở lên.
Lúc này, rất nhiều đệ tử tụ tập ở cửa ngoài của Thiên Nguyên bảo tháp.
Sự xuất hiện của một thiếu niên mặc hắc bào thêu thanh long bạch hổ đã nhanh chóng thu hút ánh nhìn của bọn họ.
Sau đó bọn họ lại khinh thường nhìn Diệp Tu với vẻ mặt đầy châm chọc.
Hai tai Diệp Tu ôm đầu không mấy hài lòng, bởi vì Thiên Nguyên Cửu Tiên không muốn tiết lộ thân phận thánh tử của hắn, vậy nên Mạc lão chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không đi theo.
Diệp Tu đi đến trước mặt đám người, rồi ngẩng đầu lên nhìn Thiên Nguyên bảo tháp cao chót vót, trong lòng cảm thấy vô cùng hưng phấn.
90 vạn cân sức mạnh, ta tới đây!
Nghĩ đến đây, Diệp Tu không nhịn được mà bước nhanh hơn, khi hắn đi vào giữa đám người, ngay lập tức những lời mỉa mai bắt đầu vang lên.
“Tên ngốc này đang làm gì ở đây vậy? Chỉ là một tên đệ tử ngoại môn mà còn không biết xấu hổ?”
“Nếu ta là hắn, ta làm gì có can đảm mà bước ra ngoài.”
“Ta nghe nói hắn trời sinh ngu ngốc đấy, vậy nên điều này có lẽ cũng bình thường thôi à?”
Khi nghe thấy những lời này, Diệp Tu liền nhíu mày, trước kia mới xuyên qua thực lực không có nên hắn mới đành nhẫn nhịn, nhưng hiện tại đám người này lại không biết điều nhạo báng hắn, khiến hắn chẳng còn vui vẻ được nữa.
Lúc này, một thân hình vạm vỡ cao gần hai mét xuất hiện trước mặt Diệp Tu.
“Này, tiểu tử nào không có mắt dám cản đường ta?” Diệp Tu lạnh nhạt nói.
Câu nói này khiến cả đám đều bật cười.
Chẳng lẽ Diệp Tu không biết hắn ta là ai à, hắn chính là Tạ Sư, đệ đệ phó bang chủ Tạ Tốn của Tạc Thiên Bang, một trong ba môn phái ngoại môn lợi hại nhất đấy.
“Lần này hắn đen đủi rồi. Bang phái ngoại môn có tới hàng chục bang, thế nhưng Tạc Thiên Bang này vẫn luôn nằm trong ba bang phái lợi hại nhất. Tuy rằng Tạ Sư hôm qua mới gia nhập vào Thánh cung Thiên Nguyên nhưng hắn đã có thể tập hợp được ba ngôi sao, thực lực đã đạt đến Tinh Thể Cảnh tầng thứ ba, giải quyết một tên vô dụng như Diệp Tu thì có lẽ chỉ cân một cái búng tay mà thôi.”
Tiếng cười lại tiếp tục vang lên, đám người đều đang chờ xem kịch, dù sao đây cũng chẳng phải là Vương triều Thương Long, phụ thân Diệp Hạo Thiên cũng không thể nào giúp đỡ được hắn.
“Tiểu tử, ngươi chính là Diệp Tu hôm qua bị đuổi ra ngoài trở thành đệ tử ngoại môn à? Ngươi có biết lão tử là ai không?” Một giọng nói khàn đặc thô ráp, mang theo ý khinh thường hét lên.
Diệp Tu ngoáy tai, ngẩng đầu nhìn hắn ta nói: “Ta mặc kệ ngươi là ai, bây giờ ta chỉ biết là ngươi đang cản đường †a, nếu ngươi không tránh ra, thì đừng trách ta không nương tay”
Ha ha ha!
Vừa dứt lời, những tiếng cười nhạo lại vang lên không ngừng.
Mọi người thật sự muốn biết rốt cuộc Diệp Tu học ở đâu ra giọng điệu điên cuồng như vậy, dám nói sẽ không nương tay với Tạ Sư.
Tạ Sư có chút giật mình sau đó cười dữ tợn: “Ngươi chính là tên nhi tử ngu ngốc của tướng quân Diệp Hạo Thiên à? Nhớ cho kỹ đây, lão tử chính là đệ đệ của Tạ Tốn, phó bang chủ của Tạc Thiên Bang, bây giờ ngươi mau mau xin lỗi ta, nếu không lần này lão tử sẽ cho ngươi biết cảm giác phải nằm trên giường mấy tháng là như thế nào?”
Lúc này, trong mắt Diệp Tu lóe lên sự lạnh lẽo.
“Ta không quan tâm ngươi ở bang chó, bang mèo gì, tóm lại vân là chó mèo cả thôi, nhưng bây giờ ngươi đã thành công chọc giận ta rồi đấy.”
“Ngươi nói ta thế nào cũng được, nhưng dám động đến phụ thân ta thì ngươi xong đời rồi.”
Tạ Sư cười lớn chỉ vào Diệp Tu, hùng hồn nói: “Nghe thấy gì không? Hắn nói ta xong đời rồi...”
Phù phù!