"Ngươi không cần phải nói." Việt Tử Hàm lạnh giọng mà nói.
"Nghe nói hôm nay ngươi mượn cớ lĩnh ngộ ý cảnh để du sơn ngoạn thủy trên núi Bạch Linh mãi đến bây giờ?"
Giọng của Việt Tử Hàm hơi cao lên: “Ngươi có biết chín tỷ muội bọn ta gửi gắm kỳ vọng cao thế nào vào ngươi không? Ngươi lại đền đáp chúng ta như vậy?"
"Tử Hàm tỷ tỷ đang quan tâm ta sao?" Khóe miệng Diệp Tu hơi nhếch lên.
"Ta không nói đùa với ngươi!" Giọng Việt Tử Hàm như một thanh kiếm sắc bén cùng cực đâm vào màng tai Diệp Tu.
Lúc này Diệp Tu nhẹ nhàng đẩy kiếm của Việt Tử Hàm ra, xoay người chân thành nhìn thẳng vào nàng.
"Tử Hàm tỷ tỷ, ta nghĩ ngươi thật sự hiểu lầm rồi, trưa hôm nay ta không phải đi du sơn ngoạn thủy, mà thật sự đang lĩnh ngộ ý cảnh."
Vừa dứt lời, tầng tầng lớp lớp ánh sao màu trắng đã dâng trào từ trên người Diệp Tu.
Trong chớp mắt đó, vẻ mặt vốn lạnh lẽo phẫn nộ của Việt Tử Hàm đột nhiên thay đổi, nàng nhìn Diệp Tu một cách khó tin,
"Ngươi đã là Tinh Thể cảnh tầng chín!?" Con ngươi màu tím của Việt Tử Hàm đột nhiên phóng to.
Nàng không nghĩ đến chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà Diệp Tu đã đột phá đến Tinh Thể cảnh tầng chín!
Lẽ nào thật sự là các nàng hiểu lầm Diệp Tu. "Cho nên từ ngày hôm qua đến nay ngươi vẫn luôn tu luyện?" Tu luyện trong một ngày đã đột phá đến Tinh Thể
cảnh tầng chín cũng rất nghịch thiên.
Diệp Tu lắc lắc ngón tay: “Tất nhiên là không, thời gian †a tu luyện nhiều nhất là mười phút."
"Tu luyện quá đơn giản, vèo một cái ta đã đột nhiên trở thành Tinh Thể cảnh tầng chín."
"Mười... Mười phút!" Dù là Việt Tử Hàm cũng không cách nào trấn định được.
Lúc này Mạc lão đứng một bên vội vàng nói: "Thật sự là vậy, ta tận mắt nhìn thấy Thánh Tử đột phá."
Câu nói này như một quả pháo làm trái tim vốn bình tĩnh của Việt Tử Hàm đột nhiên dâng lên sóng to sóng lớn.
Diệp Tu từ từ ngồi xổm xuống và nói: "Thật ra trưa nay †a cũng có rất nhiều thu hoạch."
"Thí dụ như cọng cỏ này."
"Khi giao 'Ý” cho nó thì nó sẽ biến thành một thanh kiếm sắc bén!"
Vừa dứt lời, Diệp Tu dùng hai ngón tay kẹp lấy cọng cỏ rồi nhẹ nhàng vung lên, một luồng ý cảnh sắc bén bắn ra, cọng cỏ như một thanh kiếm trực tiếp chém lên cây đại thụ che trời.
Chỉ thấy cây đại thụ răng rắc một tiếng đã đứt ngang!
Đôi mắt tím của Việt Tử Hàm run lên, là kiếm ý, còn mạnh hơn kiếm ý vào ngày hôm qua ở bia đái!
Thậm chí đã đạt đến cảnh giới trong tay không có kiếm, thiên địa vạn vật có thể thành kiếm!
Mà Diệp Tu đạt đến cảnh giới này đã được coi là kiếm tu chân chính!
Trong một ngày hắn đã trở thành kiếm tu! Giờ khắc này, hô hấp của Việt Tử Hàm trở nên dồn dập.
Rốt cuộc Diệp Tu yêu nghiệt đến mức nào, nàng không tưởng tượng nổi.
Mạc lão cách đó không xa lại càng khiếp sợ.
Chẳng lẽ ông thật sự hiểu lầm Thánh Tử, hắn du sơn ngoạn thủy thật sự là đang lĩnh ngộ ý cảnh!
Diệp Tu nhìn Việt Tử Hàm hơi dại ra thì khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Cả người hắn run run, bĩu môi làm ra dáng vẻ đáng thương oan ức.
"Tử Hàm tỷ tỷ, vừa rồi thanh kiếm kia chỉ cách ta có một chút thôi, ta rất sợ đó, muốn ôm một cái."
Việt Tử Hàm: ".. "
Cái tên này thật không biết xấu hổ, vừa rồi hắn sợ chỗ nào mà còn làm ra vẻ oan ức tủi thân như thế.
"Nể tình ngươi thật sự không lười biếng nên lần này không truy cứu, nhưng ta sẽ kiểm tra ngươi vào bất cứ lúc nào đấy."
Việt Tử Hàm nói xong thì bay đi.
Đôi mắt Diệp Tu ảm đạm đi, tiên nữ tỷ tỷ thật khó đối phó.
Nhưng càng khó thu phục thì Diệp Tu càng hứng thú.
"Ta không tin dựa vào sức hút đáng chết của mình lại không chinh phục được chín vị tiên nữ tỷ tỷ.' Diệp Tu tự tin thâm nghĩ.
Sàn sạt...
Ngay sau đó, một giọng nói tục tằng bỗng rơi vào tai Diệp Tu.
"Chết tiệt, tiểu tử kia trốn đi đâu rồi?"