Mây đen gió lớn.
Mười bóng người mặc áo đen cứ đi qua đi lại khắp núi Bạch Linh.
"Chắc chư vị trong Tạc Thiên bang đang tìm ta đúng không?" Một giọng nói đây ngả ngớn đột nhiên vang lên.
Tạ Tốn bỗng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Diệp Tu đang nằm trên một nhánh cây đại thụ, hắn không chút hoang mang há to miệng ăn thịt nướng.
Khi thấy Diệp Tu nhàn nhã như vậy thì trong lòng Tạ Tốn không khỏi dâng lên nghi ngờ. Theo lý thuyết thì sở dĩ Diệp Tu trốn trên núi Bạch Linh cả buổi trưa là vì nghe thấy tin đồn, sợ Tạc Thiên bang bọn họ trả thù nên mới làm như vậy.
Nhưng hiện tại Diệp Tu lại chủ động xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Diệp Tu, không nghĩ đến ngươi dám ngông cuồng đến mức động vào đệ đệ của ta!" Tạ Tốn quát lên một tiếng.
Diệp Tu cười cợt: “Đó là hắn gieo gió gặt bão thôi."
"Đúng rồi, ngươi muốn đánh thế nào, là một mình đánh hay là đánh hội đồng?" Diệp Tu hững hờ nói.
Tạ Tốn tức đến mức phổi suýt nổ tung, gã không ngờ Diệp Tu lại không coi ai ra gì đến mức này.
Gã là phó bang chủ của Tạc Thiên bang, mặc dù còn là đệ tử ngoại môn nhưng thực lực đã đạt đến Tinh Lực cảnh, sức mạnh đã lớn hơn mười vạn cân.
Gã thực sự không biết Diệp Tu lấy can đảm từ đâu ra.
"Diệp Tu, ta khuyên ngươi lập tức đi xuống rồi quỳ gối trước mặt ta nói xin lỗi, bằng không hôm nay ta sẽ đánh gãy xương cả người ngươi!" Tạ Tốn cắn răng, tiếng nói như nặn ra từ kế răng.
Diệp Tu nhíu nhíu mày: “Ai nha, sợ quá đi..."
Sau đó hắn lại thay đổi giọng điệu: “Nếu ngươi có bản lãnh đó thì cứ xông lên đi."
"Xem xương ai bị gấy cũng không biết chừng." Diệp Tu tiếp tục vui vẻ ăn uống.
Mọi người lập tức kinh ngạc, họ không ngờ lá gan của Diệp Tu lớn như vậy, người đến lần này đều là tinh anh của Tạc Thiên bang, ai cũng đã là Tinh Lực cảnh. Thực lực của Tạ Tốn còn lên tới Tinh Lực cảnh tầng bốn, cộng thêm võ kỹ thì sức mạnh có thể đạt tới 50 vạn cân!
Phóng mắt nhìn tất cả đệ tử ngoại môn thì Tạ Tốn cũng được coi là đứng đầu.
Câu nói này của Diệp Tu là hoàn toàn không coi Tạc Thiên bang bọn họ ra gì.
"Diệp Tu, miệng lưỡi của ngươi thật cuồng vọng!"
"Nếu ngươi không biết hối cải thì đừng trách ta không khách sáo!"
"Xông lên! Bắt hắn xuống cho ta!" Tạ Tốn đã phẫn nộ đến cực hạn.
Vù...
Trong nháy mắt, chín luồng khí tức Tinh Lực cảnh tầng một đột nhiên lan tỏa, mặt đất cũng khẽ chấn động một cái.
Chỉ thấy chín bóng người bay dọc theo xung quanh cây đại thụ Diệp Tu đang ngồi rồi nhảy lên, trực tiếp bao vây chặt lấy Diệp Tu.
Diệp Tu cắn thịt nướng rồi chậm rãi đứng lên, chùi chùi bàn tay đầy dầu mỡ, hắn cũng cảm thấy rất hứng thú.
"Chín tên Tinh Lực cảnh, vừa vặn dùng các ngươi để luyện tập một chút, nói thật ta còn chưa biết võ kỹ hôm nay mình học ghê gớm tới mức nào." Diệp Tu cười cợt.
Luyện tập?
Cái quái gì vậy, tiểu tử này dám xem thường bọn họ như thế.
Tinh lực đột nhiên bùng nổ, chín bóng người lập loè tạo nên từng luồng không khí rồi vọt về hướng Diệp Tu.
Tuy rằng họ đều có thực lực Tinh Lực cảnh một tầng, nhưng sức mạnh của họ nhất định vượt qua 30 vạn cân.
Đừng nói chỉ là một Diệp Tu đánh vỡ kết giới có sức mạnh 10 vạn cân, cho dù là mười tên Diệp Tu cộng lại cũng không đáng bận tâm.
Tạ Tốn dùng hai tay ôm ngực và cười găn một tiếng, đang chờ kết cục thảm hại tiếp theo của Diệp Tu.
Hai nắm đấm của Diệp Tu chấn động, ánh vàng loá mắt bùng lên từ nắm tay của hắn.
Sắc mặt Tạ Tốn hơi thay đổi, đó là Kim Cương Quyền đại viên mãn, xem ra lời đồn không phải giả.