Chỉnh Cổ

Chương 61:




“Ta nói… Ngươi có thể đừng đóng vai gà mẹ nữa được không…” Ta bất đắc dĩ nhìn Hiên Viên Dực đang dùng tay xoa xoa hai chân ta.


“Gà mẹ là ý gì cơ?” Tên hỗn đản dám trưng bộ mặt tươi cười “khờ dại vô tội” ra với ta, làm trán ta thiếu chút nữa đầy mồ hôi lạnh, trên lưng nổi đầy da gà.
“Ý của ta là ngươi có thể yên tĩnh một chút được không, ta còn phải phê tấu chương a!” Ta buông công vụ trong tay, bất đắc dĩ thở dài.
“A? Rốt cuộc là muốn nghỉ ngơi? Có muốn uống canh ngân nhĩ hạt sen không?” Hắn múc một muỗng canh đồ ngọt đưa tới bên miệng ta.
Không biết có phải do Hiên Viên Dực mặc y phục thái giám vào thì tính cách cũng bắt đầu rề rà giống hệt Tiểu Phúc Tử, hiện tại dù không có cung nữ hay thái giám hầu hạ bên người, hắn cũng có thể đem hết mọi việc ra chu toàn, làm ta tìm không thấy một chút sai sót. Nhưng đôi khi quan tâm quá độ khiến người ta phải hiềm nghi.
Thấy ta trầm mặc không đáp lời, cũng không ăn thìa canh hắn đang cầm. Thìa trong tay Hiên Viên Dực lại thả vào bát.
“Ta ầm ỹ làm phiền ngươi phải không? Vậy ta sẽ không nói nữa, ngươi tiếp tục làm việc của mình đi.” Sau đó hắn lại tiếp tục xoa bóp chân ta, “Chân ngươi vẫn còn lạnh quá, để ta giúp ngươi sưởi ấm.”
“Dưới bàn có hỏa lò, cũng đủ ấm rồi. Ngươi đi ngủ trước đi…”
Nghe thấy ta nói vậy, vẻ mặt Hiên Viên Dực bắt đầu xịu xuống, hắn buông chân ta ra, đứng lên, bê hỏa lò dưới chân ra cửa đang mở, vận chút nội lực đánh phanh hỏa lò bay ra ngoài năm trăm thước.
Sau đó liền xoay người trở về phòng như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục xoa bóp chân cho ta đang trợn mắt há mồm, cứ như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.
Không nói gì, không nói gì hết…
Nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt Hiên Viên Dực, ta biết hắn gần đây không có hảo hảo nghỉ ngơi. Có lẽ do buổi tối ôm ta ngủ mà lại không thể làm “chuyện yêu đương”, bị dục vọng gây sức ép nên cả đêm ngủ không được, ban ngày thì kề cận ta suốt, trừ lúc ta vào triều, tất cả thời gian còn lại hắn không rời ta nửa bước, đại khái là không có thời gian nghỉ ngơi.
“Được rồi, chân của ta đã hết lạnh.” Ta rút chân khỏi tay hắn.
Hiên Viên Dực vì động tác của ta mà mặt hiện lên vẻ thương tâm.
Thở dài, ta tự mình ra ôm lấy cổ hắn, kéo hắn về phía người ta.
Hắn vừa mừng vừa sợ nhìn ta.
Ta cụng trán hắn một cái, “Đừng nghĩ linh tinh a!” Nói xong liền để đầu hắn tựa vào đùi ta, “Tấu chương vẫn còn cần phê lâu lắm, ngươi nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi…”
Nghe ta nói vậy, Hiên Viên Dực dùng ánh mắt mệt mỏi như sắp chết nhìn chằm chằm ta, miệng nở nụ cười xinh đẹp.
“Ngươi có thể ngủ mở mắt?” Tấu chương trên tay tiện gõ đầu hắn một cái.
Hắn nhắm mắt lại, thoải mái cọ cọ một chút, dùng một tay vòng qua thắt lưng ta rồi im lặng ngủ.
Đợi cho nhịp hô hấp của hắn ổn định, ta một tay nhẹ nhàng xoa mặt hắn.
“Không biết loại mộng tưởng hạnh phúc đơn thuần hão huyền này có thể tồn tại bao lâu…” Ta lẩm bẩm.
Hiên Viên Dực rời khỏi Hiên Viên cũng đã gần hai tháng, hoàng đế một quốc gia không thể cứ ở lì trên đất của quốc gia khác! Hơn nữa thân phận của cả hai chúng ta lại đặc biệt mẫn cảm, không thể bỏ trách nhiệm mà thiên vị hạnh phúc. Gánh nặng và trở ngại trước mặt chúng ta nhiều lắm, dù cả ta và hắn đều ngầm hiểu ý nhau không đề cập đến chuyện này, nhưng tâm lý của cả hai thế nào, chúng ta đều rõ ràng hơn hết.
Tay ta miết tóc của Hiên Viên Dực, “Bỏ đi, cứ như vậy… Để chúng ta tạm thời tự do thêm một chút…”
Đúng vậy, đến lúc tỉnh mộng, tất cả mọi thứ sẽ trở về nguyên trạng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.