Trói buộc trên người làm cho Trạch Ninh không tự chủ được ưỡn ngực, nhũ tiêm vốn mẫn cảm tiếp xúc với mặt gương lạnh lẽo lại là một trận kích thích. Cổ sớm đau nhức vô cùng, y thoáng có chút hít thở không thông, nhưng cũng không dám di động mảy may. Mồ hôi chậm rãi ngưng kết trên làn da của y rồi rơi xuống, mặt gương dưới thân nhờ vào mồ hôi rơi xuống dần trở nên ẩm ướt, Trạch Ninh cần thêm nhiều khí lực mới không đến nỗi trượt chân.
Trạch Ninh không biết đã qua bao lâu, hạ thân kề cận bùng nổ cùng nam hình không ngừng kích thích nơi hậu huyệt làm cho tự chủ của Trạch Ninh sắp tan biến. Cơ bắp cả người đã bắt đầu cương cứng, hiện tại Trạch Ninh chỉ có thể dùng tất cả lý trí làm cho chính mình ở bên bờ rìa tình dục mà không cao trào.
Y không biết bản thân là như thế nào chống đỡ tới được, y chính là không ngừng nói cho chính mình tiếp tục chống đỡ, không ngừng lừa chính mình chủ nhân lập tức sẽ đến, chính mình phải cố gắng hoàn thành mệnh lệnh của chủ nhân. Chủ nhân là người duy nhất trên thế giới này mang ấm áp đến cho y, y không thể cô phụ hắn.
“Ách.” Trạch Ninh cảm thấy chính mình thật sự sắp đến cực hạn, đầu óc trở nên mơ mơ màng màng giống tương hồ, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được nóng bỏng nơi hạ thân, cơ bắp toàn thân cứng ngắc tựa hồ biến thành khối sắt không chịu mình khống chế, từng đợt tê dại nơi hậu huyệt kích thích ý thức của chính mình.
Y mơ hồ nhớ rõ phải khống chế chính mình, nhưng khả năng tự hỏi dần trở nên chậm chạp, chỉ lệnh một lần lại một lần đảo quanh chính là không thể đạt cao trào. Bởi vì mồ hôi tích thành bãi nước, đầu gối y đang từ từ trượt xuống.
Thực xin lỗi, chủ nhân. Ninh, chống đỡ không được.
Trạch Ninh vô lực nghĩ, y rất muốn khống chế chính mình, lại lấy không ra tia khí lực nào.
Ngay trước một khắc y trượt chân, Trạch Ninh thấy được một cạp ống quần màu đen, tiếp theo y được đại lực nhấc lên dựa vào trong một bờ ngực ấm áp.
“Ngươi kiên trì năm tiếng rưỡi, làm rất khá.”
Trạch Ninh đột nhiên cảm thấy thực kiêu ngạo, y làm được! Y vì chủ nhân đột phá chính mình! Y vốn tưởng rằng chính mình chỉ có thể kiên trì nửa giờ.
Ở trước khi mất đi ý thức Trạch Ninh cảm thấy vui sướng và thỏa mãn chưa bao giờ có được, một loại thỏa mãn khi hy sinh cho người yêu, một loại thỏa mãn do được người yêu tán thành. Y cảm thấy cả đời chưa từng vui vẻ như vậy.
Lúc tỉnh lại, cơ bắp cả người đều kêu gào đau nhức. Trạch Ninh cảm thấy khôi thân thể này như không phải của chính mình, hiện tại y ngay cả động một ngón tay cũng phải cố hết sức. Nhưng là đáng giá, trên mặt Trạch Ninh không tự giác lộ ra tươi cười. Dùng này đó đổi một câu khẳng định của người mình yêu, đáng giá. Y đã chịu đủ những ngày tháng tự mình khẳng định mình tự mình an ủi mình.
Ngô Hạo không có ở trong phòng, hắn đang bận rộn mở rộng việc kinh doanh, hắn phải thừa dịp liên minh của đôi phương vẫn chưa hoàn toàn hình thành, hắn muốn tận khả năng chiếm trước một ít tài nguyên, sau đó mới có tiền vốn.
Kết cục của cấp tốc khuếch trương là căn cơ không xong, hắn vẫn chưa nuôi trồng được thực lực ở bản địa, mà người mang đến từ Mĩ lại không nhiều lắm. Khuyết thiếu nhân thủ trở thành vấn đề lớn nhất lúc này của Ngô Hạo.
Hắn chỉ có thể từng phân khu phái một người nhà nhìn, tiểu khu bên dưới thì giao cho một ít tên nhát gan không có bản sự mà đầu hàng quản lý. Nhưng nói đến cùng này cũng chỉ là vấn đề quyền lợi, một người có thể trung tâm với tổ chức, không sẽ vì tổ chức mới mà chết héo. Những tên nhát gan này có thể bán chủ nhân lúc trước, cũng có thể bán chủ nhân hiện tại giống như vậy.
Ngô Hạo thực rối rắm, bồi dưỡng nhân tài là cần thời gian, mà hắn này một vòng là quá gấp.
Đương nhiên Trạch Ninh có thể giúp Ngô Hạo rất nhiều, nhưng Ngô Hạo không tính làm cho Trạch Ninh lại nhúng tay vào con đường này. Hắn biết Trạch Ninh là bị ép để tay nhiễm huyết tinh. Trạch Ninh giết người mặc dù ổn định, nhưng một mạng người đều để lại một miệng vết thương không thể lành trong lòng y.
“Chủ nhân.” Ngô Hạo đối diện một phần văn kiện không tự giác nhíu mày, Trạch Ninh đã quỳ ở cửa.
“Tỉnh? Ngươi có thể nghỉ ngơi thêm chút nữa.” Ngô Hạo biết trải qua chuyện ngày hôm qua, thể lực của Trạch Ninh nhất định không thể mau khôi phục như vậy.
Trạch Ninh buông xuống tầm mắt, muốn nói lại thôi. Kỳ thất buổi sáng ở trên giường nằm mấy giờ, sau đó lại ngâm nước ấm y đã không còn khó chịu nữa. Tuy rằng không có hoàn toàn khôi phục, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hành động của y. Thế là y liền nghĩ đến hỏi Ngô Hạo có chỉ lệnh gì hay không, không nghĩ đến ở cửa liền nhìn thấy thần sắc nhíu mày phiền não của Ngô Hạo.
“Có chuyện gì?” Ngô Hạo tự nhiên nhìn ra dị thường của Trạch ninh, trong giọng nói của hắn mang theo uy nghiêm, hắn không thích nô lệ của mình ấp a ấp úng.
Đối với Ngô Hạo, Trạch Ninh hướng đến không thể giấu diếm: “Nô lệ nghĩ muốn giúp chủ nhân phân ưu.”
Ngô Hạo sợ run một chút, tiểu gia khỏa này quả nhiên mẫn cảm.
“Không cần, lúc cần dùng ngươi ta sẽ nói, ngươi trước đi xuống đi.”
“Vâng.” Trạch Ninh lên tiếng, rời khỏi thư phòng Ngô Hạo có vẻ có chút cô đơn.
Ngô Hạo mỉm cười, không thể không nói khi hắn nghe được Trạch Ninh muốn giúp hắn vẫn là thực vui vẻ, chính là hắn hiểu rõ nơi đáy lòng Trạch Ninh vẫn lưu giữ một khối trắng noãn, hắn muốn bảo hộ y.
Đối với phiền não của Ngô Hạo, kỳ thật Trạch Ninh cũng đoán được bảy tám phần, làm một thế lực ngoại lai cấp tốc khuếch trương sẽ có đại giới là nhân thủ không đủ, này căn bản không cần quá nhiều cân nhắc cũng có thể biết. Ngô Hạo vốn muốn cùng lão đại tây khu hợp tác, từng bước một đặt vững dấu chân từ từ tiến, nhưng lại vì chính mình mà không thể không dùng phương pháp cấp tiến như vậy, khiến cho hiện tại…Trạch Ninh cảm thấy áy náy, y hi vọng Ngô Hạo có thể cho y một cơ hội bồi thường.