Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 104:




Có một người như vậy, gánh vác mọi kỳ vọng trong cuộc đời bạn. Bởi vì trong cuộc sống, có quá nhiều chuyện không thể một người làm được, cho dù là ôm hay hôn.
Ngay cả khi đó là cưỡng hôn, thì cũng phải có người phối hợp với bạn. Tóm lại là chuyện cưỡng hôn đâu phải một mình là làm được. Mà cho dù có hai người, thì không phải ai cũng thành công, đặc biệt là giữa Thẩm Giáng Niên và Thẩm Thanh Hoà có chênh lệch thực lực. Thẩm Giáng Niên đè Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà dựa vào tấm cửa không động đậy, Thẩm Giáng Niên nghiêng người, cố ý cọ nhẹ vào người này, tay trái nắm lấy tay Thẩm Thanh Hoà, năm ngón tay đan xen vào năm ngón tay người kia, còn cố ý niết mấy ngón tay sau đó hỏi: "Mấy ngón tay này, vừa rồi chạm vào ai?"
"Chuyện này à." Thẩm Thanh Hoà tính toán một chút, "Ít nhất là 6 người."
"Vậy em sẽ hôn người 6 lần." Thẩm Giáng Niên bá đạo nói.
Thẩm Thanh Hoà cười khẽ, cơ thể đang dựa vào cửa bỗng thẳng dậy, ánh mắt Thẩm Giáng Niên nhìn theo, Thẩm Thanh Hoà dùng ngón tay cái và ngón trỏ nhéo cằm cô, nâng lên, đến gần cô nhẹ giọng nói: "Hà cớ gì mà hôn 6 lần, cứ hôn 6 phút đi." Mới đầu khi Thẩm Thanh Hoà vừa hôn thì Thẩm Giang Niên còn đếm ngược trong đầu, nhưng sau đó thì quên mất luôn.
Có hôn được 6 phút hay không thì Thẩm Giáng Niên không biết, nhưng mà trong thế giới của cô, giống như một thế kỷ đã trôi qua. Muốn cùng Thẩm Thanh Hoà biến mất khỏi nơi này, đi đến một nơi chỉ có hai người bọn họ, sau đó ngang ngược độc chiếm Thẩm Thanh Hoà.
"Lát nữa, em uống ít thôi." Thẩm Thanh Hoà vuốt mái tóc lòa xòa bên tai cô, ánh mắt rơi trên mái tóc cô, giống như ánh trăng dịu dàng vuốt ve. Thẩm Giáng Niên đã có thể công khai nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Hoà, khuôn mặt thanh tú đã khắc sâu trong lòng cô, ngày nào cũng được nhìn thấy, thế nhưng hôm nay gương mặt này đã đạt đến giới hạn cực kỳ thích của cô, nhưng mà khi ngày mai lại đến, cô lại thấy bản thân yêu người này hơn một chút nữa.
Sao lại có người ôn nhu, sao lại có thể lại có người ân cần, sao lại có người hoàn hảo như thế chứ... làm sao mà không yêu được đây? Người tuyệt vời như thế này, làm sao mới có thể trở thành người của cô đây? Thẩm Giáng Niên cảm thấy vô cùng ghen tị với người có được Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên không thể tưởng tượng ra được cái ngày mà Thẩm Thanh Hoà ở bên người khác, liệu cô có ghen ghét đến phát điên không?
Thẩm Giáng Niên đột nhiên ôm chặt lấy Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà vỗ nhẹ vào lưng cô, dường như biết được tâm trạng khó chịu của cô nên an ủi: "Đừng lo lắng về những chuyện không xảy ra." Thẩm Giáng Niên dụi dụi mặt vào người Thẩm Thanh Hoà, nghẹn ngào nói: "Sau khi người gặp được em, người chỉ có thể hạnh phúc hơn thôi." Thẩm Thanh Hoà cười khẽ, "Em cũng vậy."
"Người hạnh phúc thì em tự nhiên cũng hạnh phúc." Thẩm Giáng Niên nói.
"Tôi cũng vậy." Thẩm Thanh Hoà nói.
Kỳ vọng của em đối với tôi, thông điệp em gửi đến tôi, cũng là kỳ vọng của tôi đối với em. Tất nhiên, đây không chỉ là kỳ vọng mà còn là hy vọng của tôi, hy vọng bản thân sẽ làm được.
Nhóm lãnh đạo vẫn còn ở buổi tiệc, Thẩm Thanh Hoà cũng không muốn kéo dài, nhẹ nhàng vỗ người trong ngực, "Em đi vào trước đi." Thẩm Giáng Niên không muốn tách ra, miễn cưỡng mở cửa đi ra ngoài trước. Thẩm Thanh Hoà thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉnh đốn lại diện mạo sau đó cũng đi ra ngoài.
Cấp lãnh đạo cũng không ở lại lâu, uống xong vài ly rượu rồi rời đi. Tưởng Duy Nhĩ và Thẩm Thanh Hoà bận rộn điều phối người, đưa từng lãnh đạo về phòng nghỉ, còn một số lãnh đạo muốn đi ra ngoài, hai người cũng cử người đi theo từng người.
Trong phòng, chỉ còn lại cấp dưới. Thẩm Giáng Niên không có hứng thú chơi đùa với người trẻ tuổi, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà không có ở đây, cô cũng chẳng muốn đi đâu. Trong căn phòng rộng rãi sáng sủa, Thẩm Giáng Niên ngồi vào một góc xa, đèn tường xung quanh không bật, tầm nhìn bị khuất sáng, vừa đủ để che khuất cô.
Thẩm Giáng Niên mở điện thoại, định xem qua lịch sử trò chuyện gần đây với Thẩm Thanh Hoà, các bạn biết đó, mấy người đang yêu, mà không xem đi xem lại lịch sử trò chuyện của người mình yêu thì chứng tỏ là chưa sa ngã quá sâu vào tình yêu ấy.
Ngay lúc, Thẩm Giáng Niên vừa mới cầm điện thoại thì cảm giác được có cái bóng đen trước mặt. Thẩm Giáng Niên bực bội, cô đã chọn chỗ khuất ngồi rồi, sao lại có người phát hiện ra cô được chứ, vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy Nguyễn Nhuyễn đang đứng trước mặt cô, người này cúi đầu nhìn cô. Có thể là do uống hơi nhiều, nên người có chút run rẩy, thấy Thẩm Giáng Niên nhìn mình, thì miệng nhỏ lập tức mỉm cười, cười ngây ngốc: "Em, em muốn... em muốn uống với chị, một ly thôi~" Quả nhiên là say rồi, Thẩm Giáng Niên nghe giọng điệu nói chuyện của người này nhẹ nhàng, còn lắp bắp, có chút đáng yêu.
"Tôi uống với em cũng được, nhưng chỉ được phép uống đồ uống thôi." Thẩm Giáng Niên nắm lấy tay cô bé, kéo qua tới, ngửi ngửi, phát hiện mùi rượu trắng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, "Không, không cần, em, em...." Ngón tay Nguyễn Nhuyễn chỉ vào bản thân, khua tay múa chân một hồi, nhấn mạnh: "Em là người trưởng thành, người trưởng thành... phải uống rượu." Cô bé nhớ rõ lúc trước Thẩm Giáng Niên cũng như thế, cùng với những người trưởng thành uống rượu, còn với các bạn nhỏ lại uống đồ uống bình thường, cô phải là người trưởng thành mới được.
"Không được phép uống rượu." Thẩm Giáng Niên giật ly rượu trên tay cô bé, đổi cái ly khác. Nguyễn Nhuyễn cúi đầu nhìn chỗ tay được chạm vào, cười ngây ngốc. Thẩm Giáng Niên rót cho cô ấy một ly nước, cũng rót cho bản thân một ly, Trưởng quan nói cô uống ít thôi, cô phải nghe lời.
"Đây là đồ uống." Thính giác của Nguyễn Nhuyễn rất nhạy bén, hửi hửi sau đó nhíu mày. Thẩm Giáng Niên lắc lắc ly, " Của tôi cũng thế." Nguyễn Nhuyễn cúi người ngửi, Thẩm Giáng Niên nói: "Chúng ta uống như nhau, rất công bằng."
"Em, em muốn nếm thử ~" Nguyễn Nhuyễn sợ bản thân ngửi nhầm, Thẩm Giáng Niên đành đưa ly cho cô bé, đầu lưỡi liếm liếm, cười, "Ngọt."
Thẩm Giáng Niên ậm ừ, "Nào." Cô vô ý điều chỉnh hướng miệng cốc, đúng vậy, cô vẫn... để ý, ngoại trừ Thẩm Thanh Hoà, cô không muốn có bất kỳ thân mật nào với bất kỳ ai, cho dù là gián tiếp, có thể tránh được thì tránh.
"Em có thể ngồi cạnh chị không?" Nguyễn Nhuyễn bưng ly nước, thân thể có chút run rẩy. Thẩm Giáng Niên vỗ ghế, "Ngồi đi."
"Cạn ly." Nguyễn Nhuyễn cười vui vẻ, một ngụm uống cạn. Đột nhiên nấc lên một tiếng, Nguyễn Nhuyễn muộn màng nhận ra, lập tức đưa môi che đi, đỏ mặt không chịu nổi. Cô bé này khá dễ thương, Thẩm Giáng Niên mỉm cười, ngẩng đầu nhìn đám người còn đang ăn uống, chợt hiểu ra một tình huống, "Tử Quân đi đâu rồi?"
"Đi vệ sinh, em đang chờ cậu ấy." Nguyễn Nhuyễn lầm bầm rồi ngáp, "Đưa ly của chị cho em đi." Nguyễn Nhuyễn cầm ly của Thẩm Giáng Niên, nắm cái ly trong tay không chịu buông.
Nguyễn Nhuyễn có chút mệt cho nên rất nhanh đã không có động tĩnh, lảo đảo ngồi bên cạnh Thẩm Giáng Niên. Thẩm Giáng Niên sợ người này bị ngã cho nên đỡ, "Nguyễn Nhuyễn, nếu mệt thì đi lên phòng nghỉ đi." Nguyễn Nhuyễn ưm một tiếng, rồi cọ cọ lên người Thẩm Giáng Niên, y chang thú cưng, đầu nhỏ gối lên đầu vai người ta, còn dụi hai cái, cứ thế mà ngủ.
Thẩm Giáng Niên ngồi thẳng một lúc, không dám cử động sợ đánh thức cô ấy, thực ra cô đang muốn đứng dậy gọi điện cho Thẩm Thanh Hoà hỏi sao vẫn chưa về. Thẩm Giáng Niên cũng có chút buồn ngủ, muốn về cùng trưởng quan rồi ôm nhau ngủ.
Thẩm Giáng Niên nhìn Nguyễn Nhuyễn đang dựa vào người cô thỉnh thoảng còn dụi mấy cái, không khỏi đỏ mặt, như thể cô nhìn thấy chính mình. Thẩm Giáng Niên chỉ cúi đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn, cô đẩy nhẹ Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn không hài lòng rên rỉ và dụi vào cánh tay cô.
Thẩm Giáng Niên dường như nhìn thấy chính mình, càng nghĩ càng không khỏi đỏ mặt, mẹ kiếp, chẳng lẽ lúc say cô cũng rên rỉ như vậy, mềm mại thế sao? Thẩm Giáng Niên nhìn đôi môi hồng hào của Nguyễn Nhuyễn, sau đó lại nghĩ đến bản thân, vừa định chọc nhẹ đầu ngón tay, liền cảm thấy trước mặt xuất hiện một bóng đen.
Vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Thanh Hoà và Tưởng Duy Nhĩ đã đứng trước mặt cô. Ôi mẹ ơi! Có câu nói, trong lòng có quỷ sẽ chột dạ, thật ra thì không đúng lắm, mặt dù trong lòng Thẩm Giáng Niên không có quỷ nhưng vẫn chột dạ. Bởi vì tư thế hai người quá ái muội, Thẩm Giáng Niên gần như vô thức đứng dậy: "Người đã quay lại." Cô nói người chứ không phải các người.
Nguyễn Nhuyễn vốn không phòng bị suýt chút nữa ngã ra ngoài, may mà Tưởng Duy Nhĩ nhanh tay lẹ mắt, ôm ngang hông Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn đột nhiên bị đánh thức, có chút khó chịu nên non nỉ một tiếng. Tưởng Duy Nhĩ giơ tay vỗ về, thế là người trong lòng ngực cô lại ngủ tiếp, Tưởng Duy Nhĩ hờn dỗi nói, "Đứa nhỏ này vốn ngốc nghếch, lỡ té ngã rồi ai chịu trách nhiệm?"
Thẩm Giáng Niên đứng bên cạnh Thẩm Thanh Hoà vội vàng phủi trách nhiệm, "Bây giờ, em trong lòng ngực cô thì cô chịu trách nhiệm." Đôi mắt Tưởng Duy Nhĩ cụp xuống, cô chịu trách nhiệm sao? Với tính cách nóng như kem của cô gái nhỏ này, sẽ đồng ý sao. Nhưng mà, Tưởng Duy Nhĩ cũng có chút hiếu kỳ, nếu đêm nay, Nguyễn Nhuyễn thức dậy trong vòng tay cô thì phản ứng sẽ thế nào đây?
"Tưởng tổng." Thẩm Thanh Hoà gọi người đang suy nghĩ lung tung tỉnh lại. Tưởng Duy Nhĩ ngước mắt nhìn, Thẩm Thanh Hoà không nói gì, nhưng ánh mắt thâm thúy kia đã nói rõ tất cả, Tưởng Duy Nhĩ không nói gì, "Yên tâm đi." Sắc mặt Thẩm Thanh Hoà tối sầm lại, "Hay là giờ đưa cô ấy về đi." Thẩm Thanh Hoà sợ Tưởng Duy Nhĩ nổi hứng chơi đùa, sẽ làm chuyện mà người ta không thể tin được.
"Giờ em ấy đang ngủ, bây giờ mà đưa đi sợ là sẽ tỉnh, hai người đi trước đi, tôi ngồi ở đây một lát, vừa hay để tỉnh rượu, sẵn tiện trông chừng luôn." Tưởng Duy Nhĩ làm bộ như một chị gái ân cần, Thẩm Giáng Niên không hiểu được ý nghĩ sâu xa của hai người, chỉ muốn về nhà sớm với Thẩm Thanh Hoà, thế là kéo Thẩm Thanh Hoà mấy cái thúc giục.
Trước khi đi, Thẩm Thanh Hoà nói với Tưởng Duy Nhĩ: "Nhớ đem người về phòng, Tử Quân ở cùng phòng với cô ấy, lát nữa cậu nhớ bảo em ấy chăm sóc người này nhé." Thẩm Thanh Hoà đi chào từng người, bảo mọi người về chú ý an toàn, nếu ai uống rượu thì đừng đi, ở lại khách sạn ngủ. Mọi người ồn ào nói cảm ơn Thẩm tổng, Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa chờ Thẩm Thanh Hoà, thấy người bị mọi người vây quanh, cảm thấy thật chói mắt.
Thẩm Thanh Hoà và Thẩm Giáng Niên hai người một trước một sau đi ra ngoài, có vài đồng nghiệp ra ngoài hút thuốc rồi quay lại, đương nhiên là phải chào hỏi Thẩm Thanh Hoà, khoảng cách hai người khá gần, cho nên Thẩm Giáng Niên cũng bị chào hỏi, sẵn hỏi thêm: "Giáng Niên, không ở lại chơi nữa sao?"
"Ừ, không chơi nữa."
"Lần trước, cô cũng về trước, lần này ở lại chơi thêm đi? Cô không ở, có rất nhiều người nhắc cô đó." Người nói chuyện chính là trưởng phòng của một bộ phận.
"Tôi hơi mệt, không chơi nữa, mọi người chơi vui vẻ." Thẩm Giáng Niên cố gắng duy trì tính tình, thật ra thì đã sớm mất kiên nhẫn, bởi vì Thẩm Thanh Hoà đi ở đằng trước, đã kéo một khoảng xa với cô.
"A? Tối nay, cô không ngủ lại đây sao?" Người đàn ông còn chưa ý thức được hoàn cảnh, vẫn tiếp tục hỏi.
"Ừ." Biểu hiện của Thẩm Giáng Niên cũng khá rõ ràng, cô không muốn nói chuyện nữa.
"Tôi hơi mệt, chúng ta nghỉ chơi đi, hai người chơi vui vẻ." Thẩm Giáng Niên cố gắng tỏ ra tốt bụng, nhưng thực ra anh đã nóng nảy rồi, bởi vì Thẩm Thanh Hoà đã tiến lên phía trước, lùi ra một khoảng. từ cô ấy.
"A? Buổi tối ngươi không ở chỗ này sao?" Nam nhân tiếp tục hỏi, vẫn là không để ý tới hiện trường.
"Ừ." Thẩm Giáng Niên rất rõ ràng là không muốn nói nữa.
"Có muốn tôi đưa cô về không?" Nam đồng nghiệp rất nhiệt tình, "Nếu cô không vội, vậy đợi tôi một lát, đêm nay tôi cũng muốn về lại thành phố...."
"Giờ tôi đi đây." Thẩm Giáng Niên ngắt lời anh ta, nụ cười nhạt đi, nhắc nhở: "Đừng lái xe khi uống rượu nha~" Thẩm Giáng Niên xoay người lại, đã không thấy bóng dáng Thẩm Thanh Hoà đâu hết, đột nhiên hoảng hốt.
Người này cản đường thật, nói nhiều, Thẩm Giáng Niên nhíu mày, đang định gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Hoà, rẽ vào một đoạn đường, thì thấy Thẩm Thanh Hoà đứng ở kia. Trong lòng Thẩm Giáng Niên đột nhiên trùng xuống, vô cớ mà uỷ khuất, "Em tưởng đâu người đi rồi."
"Đi thôi." Thẩm Thanh Hoà nói. Thẩm Giáng Niên tiến lên muốn nắm tay Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà lại nghiêng người tránh, nhắc nhở: "Ở chỗ này có nhiều đồng nghiệp." Ngụ ý bọn họ nên giữ khoảng cách trước người ngoài.
Có lẽ mấy ngày gần đây, hai người luôn thân mật với nhau, cho nên Thẩm Giáng Niên tạm thời quên mất, Thẩm Thanh Hoà vẫn có một mặt lạnh lùng. Lòng bàn tay Thẩm Giáng Niên trống rỗng, bỗng chốc nắm chặt, sau đó rụt lại, cô không ngại nhưng mà Thẩm Thanh Hoà ngại. Nếu ngại chắc cũng là lẽ thường nhỉ? Người này chính là phó tổng giám đốc của Nhã Nại, người này có thân phận, có địa, còn cô có là cái thá gì đâu? Chỉ là một phiên dịch mà thôi, Thẩm Giáng Niên tự giễu cợt bản thân.
Hầu hết mọi người đều như vậy, từ góc nhìn của bản thân mà suy đoán ý đồ của đối phương, ai bảo chúng ta để ý làm gì, rồi lại chẳng hiểu đối phương muốn gì? Cho nên chỉ biết suy đoán, những phần suy đoán kia phần lớn là làm cho bản thân nghẹn, có đúng hay không thì chờ ngày nào đó tự kiểm chứng đi, nhưng mà nó đã mất đi ý nghĩ ban đầu.
Đúng là có gặp đồng nghiệp, nhưng không ngờ lại chạm mặt Thích Tử Quân. Thích Tử Quân thở dốc, từ phía đối diện với Thẩm Thanh Hoà đi tới, có lẽ ai cũng như vậy, sẽ ưu tiên thứ mà bản thân quan tâm. Cho nên lúc Thích Tử Quân đi đến, trong mắt chỉ có Thẩm Thanh Hoà và cũng chỉ thấy Thẩm Thanh Hoà.
"Thanh Hoà!" Cô ấy gọi Thẩm Thanh Hoà như vậy, rồi nhào vào lòng người ta.
Thẩm Giáng Niên cảm thấy không thoải mái vì bị từ chối trước đó nên cô cố tình tránh xa, nhưng cô chưa bao giờ rời mắt Thẩm Thanh Hoà. Tầm quan sát quá tốt, nhưng mà có chỗ nào không tốt đây? Đó chính là mặc dù ánh sáng lờ mờ nhưng từ xa cô vẫn thấy rõ người đang đến gần và cũng thấy luôn người kia nhào vào vòng tay người cô yêu.
Đây không phải là điều khiến Thẩm Giáng Niên đau nhói, thứ khiến cô đau nhói, người vừa né tránh cô lại không né tránh Thích Tử Quân, cơn tức giận đã đốt cháy lý trí của cô, Thẩm Giáng Niên thực sự không thể át đi cơn giận.
Nếu một người rụt rè không muốn gặp phiền phức, thậm chí bởi vì để tâm đến đối phương, sẽ đem bản thân là kẻ hèn mọn ở phía sau, sẽ không lựa chọn tiến lên một bước, đối mặt với tình huống khó xử lúc này. Nhưng mà Thẩm Giáng Niên chính là Thẩm Giáng Niên, cô không phải là người rụt rè, cũng không phải là người sợ phiền phức và cũng chẳng phải người sợ gặp phải phiền phức, đúng là cô để tâm đến Thẩm Thanh Hoà, để tâm đến mức làm kẻ hèn mọn, nhưng tiền đề là không có ai được phép vượt khỏi cô, không có ai vượt đến ranh giới của cô và Thẩm Thanh Hoà, chà đạp lên sự hèn mọn của cô.
Thẩm Thanh Hoà người đẩy em ra, được, em có thể chấp nhận;
Nhưng mà, sao người lại không đẩy Thích Tử Quân ra, em hy vọng người có thể cho em một lời giải thích.
Cho nên, Thẩm Giáng Niên tăng tốc độ, còn chưa tới trước mặt bọn họ, đã nghe được... A~ đây có lẽ là lý do tại sao Thẩm Thanh Hoà không đẩy người ra ngay.
Thích Tử Quân khóc.
Khóc à? Có ai mà không khóc đâu? Cho nên trẻ con khóc sẽ có sữa uống, ý là vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.