3.
Sáng sớm hôm sau, khi tôi đang xem ké phim truyền hình trên iPad của cô bé giường bên thì cửa phòng bệnh bỗng dưng bị đẩy ra!
Một người phụ nữ đi giày cao gót 10 phân, diện nguyên bộ Chanel, trông cũng tạm, có điều mặt mày hơi cau có, vừa xông vào đã nói với tôi: “Thẩm Diệp, tôi không ngờ cô lại dùng thủ đoạn này để níu kéo Lương Thiệu đấy! Tôi khuyên cô, mau ký tên đi, đừng gây náo loạn, đến cuối lại làm cả ba mất thể diện!”
Tất cả mọi người quay đầu lại, một bác gái nhíu mày: “Cô chính là ả tiểu tam kia hả, đã phá hoại gia đình người khác mà còn dám vênh váo như thế, chậc chậc, con gái con đứa, còn trẻ măng mà mặt đã dày hơn thớt!”
“Chính là cô ta đấy, nhìn cũng chẳng phải hạng tốt lành gì…”
“Liên quan đến các người chắc!”
Tôi lờ mờ đoán ra người phụ nữ trước mặt, hẳn là thư ký Lâm mà Lương Thiệu nhắc tới. Tôi mỉm cười, nói với Lương Thiệu vừa bước tới: “Đơn ly hôn tôi đã ký xong từ lâu, đã đưa cho anh ta rồi. Cô chưa biết à?”
Lâm Lang sửng sốt, quay lại nhìn Lương Thiệu: “Cô ta nói thật sao?”
Lương Thiệu nhíu mày, không trả lời mà lại hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Mặt Lâm Lang giãn ra: “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau đi lấy giấy xác nhận thôi!”
“Thẩm Diệp đang trong tình cảnh thế này, đi lấy giấy cái gì?” Giọng điệu anh ta hơi bất mãn. “Chuyện này tạm gác lại đã, tính sau.”
Lương Thiệu nói một là một, hai là hai, Lâm Lang cũng không dám thúc giục nữa, chỉ có thể hung hăng trừng mắt với tôi: “Thấy chưa? Tôi chống mắt lên xem cô có thể níu kéo tới bao giờ!” Dứt lời, cô ta kéo tay Lương Thiệu định rời đi, anh ta lại mau chóng rút tay ra, lùi lại, khẽ nói: “Em về trước đi, anh ở lại đây chăm sóc cô ấy một thời gian. Dù sao thì, là do anh nên cô ấy mới bị thương.”
“Vậy anh mời hộ lý cho cô ta là xong!” Lâm Lang nóng nảy: “Sao anh có thể ở lại đây chăm sóc cô ta chứ?”
“Cứ quyết vậy đã, em đi trước đi.” Lương Thiệu rõ ràng không muốn lắm lời.
Lâm Lang cắn môi, lại nhớ đến Lương Thiệu thích nghe lời ngon tiếng ngọt, liền nhẹ nhàng xoa bụng: “Lương Thiệu, bảo bối của chúng ta còn đang chờ anh đó, anh phải trở về sớm với hai mẹ con em nha~ Anh không biết đâu, cả ngày hôm qua, bảo bối cứ quẫy đạp suốt, hẳn là nhớ anh lắm đó~”
Cô ta còn chưa dứt lời, bác gái lúc nãy mắng cô ta lại cười khẩy: “Bụng còn chưa nhô lên, bảo bối quẫy đạp làm sao được, ảo tưởng sức mạnh à?”
Ngay lập tức, mặt mày Lâm Lang xanh mét!
Lương Thiệu lại không an ủi nửa lời, chỉ đẩy cô ta: “Em về đi. Mấy ngày này đừng tới nữa.”
Tôi chăm chú xem kịch, thậm chí còn chưa thấy thoả mãn lắm. Sau khi mất trí nhớ, những người này đã chẳng là cái đinh gì trong mắt tôi nữa. Hình như Lương Thiệu lại sợ tôi có phản ứng gì, đứng một lát rồi lại gần quan sát sắc mặt tôi: “Em không cần phải bận tâm. Anh không biết hôm nay cô ta lại tới, em đừng lo, sau này, cô ta sẽ không quấy rầy em nữa.”
Tôi ném lõi táo trong tay vào thùng rác, xua tay: “Tôi thấy cô ta nói không sai, tốt nhất anh nên tìm giúp tôi một hộ lý. Nhìn nhau phát chán lên rồi, miễn cưỡng làm gì nữa?”
“Nhìn nhau phát chán?” Lương Thiệu lặp lại bốn chữ này, bàn tay đang buông thõng bỗng dưng siết chặt, cau có như khỉ: “Thẩm Diệp, em có biết lúc trước em cầu xin van vỉ anh như thế nào không, giờ lại thốt ra câu đấy?”
Tôi thờ ơ: “Chuyện của quá khứ rồi mà. Thú thật, tôi cũng không hiểu hồi trước thị lực có vấn đề gì không, anh có điểm gì tốt đẹp cơ chứ? Không chung thuỷ trong hôn nhân, phản bội bạn đời, đàn ông cái kiểu gì không biết.” Tôi cười khẩy: “Trên đời này thiếu đàn ông chắc.”
Lương Thiệu trố mắt như thể chưa từng quen biết tôi. Một lúc lâu sau, anh ta sầm mặt, đóng cửa rời đi. Tôi nhìn cô bé giường bên, cười lớn: “Anh ta bị nói trúng tim đen nên nổi khùng đó.” Cô bé chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Chị à, sao chị lại đụng phải anh ta chứ, ngoại trừ có xíu tiền thì nhìn đâu cũng thấy khuyết điểm!”
Tôi nghẹn lời: “... Bây giờ chị mới sáng mắt ra mà.”
Tôi không quá mất mát vì Lương Thiệu rời đi, thậm chí còn cầu trời khấn Phật cho anh ta tránh đi càng xa càng tốt. Loại đàn ông ăn tạp này, chê còn không hết.
Sáng hôm sau, tôi nói chuyện với bác sĩ thực tập tới thăm khám. Anh chàng này rất đẹp trai, lông mày sắc sảo, dáng người cao ráo, nhìn cũng khá trẻ, tôi mới trêu hai câu đã đỏ mặt! Cậu ta cũng không bỏ đi, còn đứng ở đầu giường, lắp bắp nói chuyện: “Hôm qua chị nghỉ ngơi thế nào? Đầu có cảm giác không thoải mái gì không?” Tôi nhếch mép: “Hơi không thoải mái một chút, nhưng nhìn thấy em rồi thì bao muộn phiền cũng tan biến!”
Bác sĩ bị tôi ghẹo cho ngượng chín mặt, vừa muốn đáp lời, ngoài cửa đã vang lên một tiếng ho dữ dội.
Lương Thiệu mặt dài như cái bơm đang đứng ở cửa, tức giận nhìn chúng tôi, cứ làm như chồng đi bắt gian vợ trên giường không bằng! Tôi cũng không luống cuống, chỉ là hơi tụt hứng. Anh ta trừng mắt nhìn, đem theo một hộp cơm, đặt bịch một cái xuống đầu giường tôi, rồi nghiêm mặt với anh chàng bác sĩ: “Bác sĩ, bệnh nhân muốn ăn sáng rồi, anh kiểm tra xong chưa?”. Cậu ta sửng sốt: “A, kiểm tra xong rồi.”, liếc tôi một cái rồi đi ra ngoài.
Tôi trợn mắt, Lương Thiệu chế nhạo: “Tán gẫu vui vẻ nhỉ?”
“Liên quan đéo gì tới anh?” Tôi không thèm nhìn anh ta.
“Sao lại không liên quan?”, Lương Thiệu nén giận, “Mẹ kiếp, anh là chồng em đấy, em lại đi liếc mắt đưa tình với thằng khác, em nói xem có liên quan tới anh hay không?”
Tôi ngạc nhiên, nhìn hắn hắn phán xét: “Ôi, rốt cuộc thì ai mới là người mất trí nhớ đây? Anh ngoại tình trước, muốn ly hôn với tôi để cho tiểu tam một danh phận. Hai ta đều kí đơn ly hôn rồi, còn vợ chồng cái quái gì nữa? Não anh úng nước rồi à?”
Lương Thiệu nghẹn họng, một lúc sau mới ấm ức đáp: “Đã lấy giấy xác nhận đâu, về mặt pháp lý, anh vẫn là chồng của em, đừng có tán tỉnh thằng khác trước mặt anh!”
Tôi bĩu môi: “Thế lần sau tôi lựa lúc anh vắng mặt là được chứ gì?”
Gân xanh trên trán Lương Thiệu nổi lên, anh ta muốn nói gì đó, lại cố kiềm chế đến nỗi đốt ngón tay tái xanh.
“Ăn cơm đi.” Một lúc lâu sau, anh ta nhận thua, lau mặt rồi khẽ nói.
Dù đang làm phiền anh ta, nhưng bữa ăn đâu có tội, vả lại sáng nay tôi cũng đói. Mở hộp cơm ra, bên trong là một con cá chuối, có vẻ đã được ninh nhừ, màu trắng sữa, toả ra mùi thơm mê người. Nhưng không hiểu sao, tôi lại chẳng muốn ăn. Lương Thiệu đưa bát tới trước mắt tôi, quan sát vẻ mặt tôi, nhướng mày như muốn trả đũa: “Đừng kén chọn, em mau uống đi. Vết thương trên đầu còn chưa lành đâu đấy.”
Tôi hơi nhíu mày, cầm bát, bóp mũi, tu một hơi cạn sạch.
“Nào, thêm một bát nữa, phải ăn chút thịt, không thể uống mỗi canh được.” Anh ta lại múc thêm bát nữa. Tôi giãy giụa không chịu, lại bị anh ta ép phải uống từng li từng tí.
Không biết có phải do ảo giác của tôi hay không, sao hôm nay cánh tay lại ngứa thế không biết, gãi tới gãi lui mà vẫn không đỡ. Tôi xắn tay áo lên nhìn, bị doạ cho sợ mất mật! Không biết từ bao giờ mà cánh tay mọc lên rất nhiều nốt phát ban màu đỏ, một số chỗ đã bắt đầu sưng tấy, trông rất gớm. Không chỉ thế, hơi thở tôi cũng bắt đầu dồn dập, cổ họng như bị bít kín, cảm giác nghẹn thở xâm chiếm cơ thể, tôi cuống quýt hổn hển, mặt mũi đỏ bừng! Toi rồi! Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện chính là bát canh kia có độc! Tên khốn Lương Thiệu này muốn hại tôi!
Tôi duỗi ngón tay đang co giật ra chộp lấy anh ta, định cùng anh ta xuống âm tào địa phủ, Lương Thiệu lại sợ hãi, mặt trắng bệch: “Em sao thế? Có chuyện gì vậy Thẩm Diệp, đừng làm anh sợ!”
Anh ta ra sức ấn chuông gọi y tá, lại sợ không kịp, lao ra ngoài hành lang, gào thét: “Bác sĩ! Có ai không- Ch.ết t.iệt, đâu hết cả rồi?!”
Bóng tối dần dần bao phủ hai mắt tôi.
Tiếc thật, chắc kiếp trước tôi mắc nợ Lương Thiệu rồi.
Tôi chẳng những mất trí nhớ vì cứu anh ta trong vụ tai nạn ô tô, mà giờ lại còn bị anh ta hại ch.ết!
Trời ơi, không chịu đâu!
Tầm nhìn của tôi mờ dần, rồi tôi lại rơi vào bất tỉnh.