5.
“Xúi quẩy!”
Phản ứng đầu tiên của tôi là lùi lại một chút, chán ghét: “Tôi không phải cái thùng rác, không nhận thu gom rác thải.”
“Muốn khóc thì cút ra ngoài mà khóc, tránh xa tôi một chút.”
Lương Thiệu còn muốn nói tiếp nhưng bị tôi ngăn lại: “Tôi nói sai à?”
“Thôi đi! Anh giả bộ nặng tình cho ai xem?”
Tôi mỉa mai: “Lương Thiệu này, không phải chứ, dù anh nuôi chó bảy năm, anh cũng phải hiểu nó phần nào. Hai chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi, thế mà anh hoàn toàn không biết tôi dị ứng với cá? Anh vẫn còn mặt mũi mà ngồi bù lu bù loa ở đây à?”
“Là ai hại tôi ra nông nỗi này đây?” Tôi xẵng giọng.
Tuy rằng tôi mất trí nhớ, nhưng nhìn biểu hiện mấy ngày nay của Lương Thiệu, không khó để đoán ra anh ta chẳng mảy may để tâm gì tới cuộc hôn nhân này. Anh ta không hề quan tâm, cũng chẳng buồn giao tiếp với tôi, tất cả lòng nhiệt tình đều dành cho người phụ nữ kia hết.
Có lẽ trước đây tôi sống như một goá phụ vậy đó, kẻ này rõ ràng còn sống sờ sờ mà có khác gì đã ngoẻo đâu, dù có hay không có cũng vậy thôi.
Tôi thật sự muốn quay lại quá khứ xỉ vả chính mình, sao lại có thể để bản thân chịu uất ức như vậy chứ?
Mặt Lương Thiệu tái nhợt, anh ta lẳng lặng nhìn tôi, không thốt nên lời.
Một lát sau, anh ta đau khổ che mặt, nghiến răng: “Là lỗi của anh, anh là một thằng khốn nạn!”
“Anh sai rồi, xin lỗi em…”
Lương Thiệu nghẹn ngào khôn xiết.
Tôi chỉ cảm thấy thật nhàm chán, quay đi nhắm mắt lại.
Dẫu tình cao nghĩa nặng cỡ nào, một khi muộn màng, chỉ còn là thứ rẻ rúng hơn cỏ rác.
Nếu hôm nay tôi tha thứ cho anh ta, thì tôi thật sự có lỗi với chính mình, có lỗi với một Thẩm Diệp đã phải chịu quá nhiều nỗi thống khổ trong cuộc hôn nhân này.
Đã khuya rồi nhưng Lương Thiệu vẫn trằn trọc bên cạnh tôi.
Tôi khó chịu: “Anh giãy giụa cái gì, không cho ai ngủ à?”
Anh ta ngẩng lên, nương theo ánh đèn lờ mờ từ hành lang, tôi mới phát hiện ra trán anh nhễ nhại mồ hôi, mặt trắng bệch.
Tôi phát hoảng: “Anh làm sao vậy?”
Anh ta nhíu chặt hai mày hơn, khẽ nói: “Không có gì đâu, bệnh dạ dày tái phát thôi.”
“Vậy anh mau uống thuốc đi, đừng có ch.ết ở đây!”
Lương Thiệu trợn mắt nhìn tôi: “Em quan tâm đến anh một chút có được không?”
“Anh quên mất thuốc để ở đâu rồi. Thôi kệ đi, cố chịu một chút là được.”
Tôi thuận miệng: “Sao lại không nhớ, ở trong ngăn kéo thứ ba dưới tủ TV chứ đâu.”
Vừa dứt lời, tôi sững sờ.
Lương Thiệu cũng bàng hoàng không kém. Anh ta bất chấp cơn đau dạ dày của mình, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên tột độ: “Em nhớ lại rồi sao?”
Tôi lắc đầu, cảm thấy đau nhói.
“Không.”
Câu nói vừa rồi như thể bỗng dưng thốt ra vậy.
Nghĩ lại, ngay cả nhà mình ở đâu, trông như thế nào, tôi cũng không nhớ chứ đừng nói gì đến thuốc đau dạ dày.
Lương Thiệu hơi thất vọng nhưng vẫn an ủi: “Không sao, không cần phải sốt ruột, nhất định em sẽ nhớ ra thôi.”
Tôi bực mình vô cớ: “Anh về lấy thuốc trước đi, tôi muốn ở một mình một lát.”
Sau khi Lương Thiệu rời đi, tôi nằm một mình trên giường, đăm chiêu nhìn trần nhà.
Câu nói bột phát ấy khiến tâm trạng tôi như rơi xuống vực thẳm. Những lời ấy khiến tôi phát hiện ra, dẫu tôi có ghét Lương Thiệu tới đâu, thì trong tiềm thức, tôi vẫn là người đàn bà tội nghiệp bị vây khốn suốt bảy năm trời trong tình yêu dành cho hắn.
Cảm giác tan vỡ ấy thật chẳng dễ chịu chút nào.
Tôi không muốn nhìn thấy một bản thân đáng thương, đáng trách như vậy một lần nữa, nhưng cũng chẳng biết phải làm sao để thoát khỏi nỗi đau này.
Sáng hôm sau, bạn thân đến thăm tôi.
Cô ấy vừa gọt táo ăn, vừa chỉ vào trán tôi: “Ngốc ơi là ngốc, cậu chắn xe cho hắn làm gì, loại khốn kiếp như hắn nên ch.ế.t quách đi cho xong!”
Tôi cười bất đắc dĩ.
Cô nàng Lưu Linh này là bạn thân nhất của tôi, vừa biết tin tôi bị tai nạn ô tô, liền tức tốc bay từ bên kia đại dương trở về.
Dù không nhớ được cô ấy, nhưng tôi vẫn thấy rất đỗi thân quen. Chẳng cần đáp lại, chỉ cần nghe cô ấy mắng mỏ thôi, tôi cũng thấy thật thoải mái.
Tôi đang định lên tiếng, Lương Thiệu lại tông cửa đi vào, vẻ mặt đáng sợ đến doạ người, hai mắt đỏ ngầu, nhìn tôi chằm chằm: “Em từng s.ả.y th.ai sao?”
Anh ta gằn từng chữ qua kẽ răng, rồi ném một tờ đơn lên người tôi.
Tôi ù ù cạc cạc nhặt nó lên.
Đó là một tờ giấy chẩn đoán s.ảy th.ai, thai nhi mới được ba tháng, thời gian là năm ngoái.
Không hiểu sao, dù không có ấn tượng gì, nhưng khi nhìn thấy tờ giấy, đầu tôi đau như búa bổ, trái tim như bị b.óp nghẹt! Trong chốc lát, mặt tôi trắng bệch, thậm chí tôi còn thấy khó thở!
Nhìn thấy tôi như vậy, Lương Thiệu phát hoảng, cuống quýt: “Thẩm Diệp, em làm sao thế?! Anh, anh không có ý gì khác đâu, anh chỉ muốn hỏi em một chút thôi mà!”
Tôi thở hổn hển, nằm trên giường không nói nên lời, một lúc lâu sau mới bình thường trở lại.
Lưu Linh cầm lấy tờ giấy kia, nhất thời nổi trận lôi đình, chỉ vào mũi Lương Thiệu mà ch.ửi: “Anh còn có mặt mũi dám nhắc tới chuyện này à? Lương Thiệu, anh và ả họ Lâm kia thật đúng là cùng một giuộc, đều bị đ.ứt hết dây thần kinh xấu hổ!”
“Đây là chuyện riêng của vợ chồng tôi, liên quan quái gì tới cô?”, Lương Thiệu không vui: “Tôi đang hỏi tại sao Thẩm Diệp không nói vụ s.ả.y th.ai này cho tôi biết, dù gì nó cũng là m.áu m.ủ r.uột rà của tôi mà!”
“Tại sao lại không nói cho anh biết ư?!” Lưu Linh cao giọng: “Đcm, bởi vì lúc ấy anh còn đang vội hẹn hò với con hồ ly tinh kia! Thẩm Diệp gọi cho anh bao nhiêu cuộc, đcm, anh có nghe máy không?! Tôi cũng nói thẳng luôn, là tại ghệ yêu của anh gọi cho cô ấy đấy, ép cô ấy phải ly dị, chửi bới qua điện thoại khiến cô ấy chịu kích động mạnh! Anh còn dám có gan nói tôi không liên quan đến chuyện này à?!”
Lưu Linh xả như s.ú.ng liên thanh: “Tôi nói cho anh biết, lúc cô ấy không gọi được cho anh, chính cái con này đã đưa cô ấy đến bệnh viện, nhìn cô ấy p.hẫu thu.ật, chăm sóc cô ấy trên giường b.ệnh đấy! Lúc đó anh vẫn còn đang chim chuột với bồ nhí kia kìa!”
Lương Thiệu sững sờ, mặt tức khắc đơ như phỗng.
Anh ta ngơ ngác quay lại hỏi tôi: “Cô ấy nói thật sao?”
Tôi xẵng giọng: “Tôi biết thế đéo nào được? Đcm, tôi mất trí nhớ mà!”
“Sao anh không thử xuống mồ hỏi đứa bé xem sao?”
Lương Thiệu bàng hoàng lùi lại một bước, như thể chuyện là một cú kích cực mạnh với anh ta.
Anh ta thậm chí không nói nên lời, ánh mắt vô hồn, chỉ sững sờ đứng như trời trồng ở đó.
“Cút lẹ đi, nhìn thấy anh là tôi liền khó chịu!” Lưu Linh thẳng tay ‘nhổ cỏ tận gốc*’.
*打落水狗 (Đả lạc thuỷ cẩu): dốc sức đánh chó rơi xuống nước/ tập trung đả kích một kẻ sa cơ. Trong Tiếng Việt thì có “Đán.h rắn giậ.p đầu”, “nhổ cỏ tận gốc”. Ý nói thẳng tay tr.ừng trị không thương tiếc./
Lương Thiệu nhìn tôi, khoé mắt đỏ hoe, rồi hồn bay phách lạc rời khỏi.
Kể từ khi mất trí nhớ, tôi chưa từng mộng mị.
Có lẽ bởi vì những kỷ niệm đã biến tan, nên cũng chẳng còn gì để mơ cả.
Nhưng đêm nay, tôi lại có một giấc mơ.
Trong mơ là một đêm thật thê lương, mưa thu rả rích, không khí lạnh lẽo rét buốt xương.
Lời mỉa mai của Lâm Lang vẫn văng vẳng bên tai: “Cô nghĩ cô là cái thá gì, cũng chỉ là một con mụ tuổi băm mà thôi, có biết Lương Thiệu nói gì về cô không?”
Giọng nói trầm khàn của cô ta chứa đầy ác ý.
“Anh ấy nói rằng vẻ ngoài luộm thuộm của cô trông thật gh.ê tởm. Nếu không phải vì e dè thiên hạ năm mồm bảy miệng thì đã sớm ly hôn với cô rồi! Tôi khuyên cô, nên biết điều một chút, tự giác mau chóng cút đi!”
Trong giấc mơ, tôi hèn hạ đến lạ, đến nước ấy rồi, mà vẫn không nỡ buông bỏ.
Nhưng mà những lời kia tựa như nhát d.ao c.ắt x.ương c.ắt th.ịt, tôi đau đớn đến nỗi toàn thân đầm đìa mồ hôi.
Chẳng bao lâu sau, tôi phát hiện rằng đó không phải ảo giác. Quần tôi ướt đẫm, âm ấm và nhớp nháp.
Cúi đầu nhìn xuống, là m.á.u.
Trong tức khắc, sống lưng tôi lạnh buốt.
Đã lâu rồi tôi và Lương Thiệu không sinh hoạt vợ chồng, đứa bé này là do lần trước anh ta uống say.
Khi tôi biết mình mang thai, bản năng của người mẹ khiến tôi mềm lòng. Lương Thiệu vẫn luôn muốn có con, có lẽ đứa bé này sẽ phần nào hàn gắn tình cảm của chúng tôi.
Tôi hoảng hốt ngồi bệt trên sàn gọi điện cho Lương Thiệu, nhưng điện thoại đổ chuông mãi mà không có ai nhấc máy.
Nước mắt thoáng tuôn trào, tay tôi run rẩy bấm gọi cho bạn thân, tôi thều thào: “Lưu Linh, cứu con của tớ với!”
Rồi tôi ngất xỉu.
Khi tỉnh lại, Lưu Linh đã sững người ngồi trông tôi bên giường bệnh, vẻ mặt có chút chần chừ.
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là: “Con của tớ đâu? Con tớ còn sống không?”
Cô ấy mím môi trong bất lực: “Không… Cấp cứu không kịp, không giữ được.”
Mắt tôi tối sầm, tôi nắm chặt ga giường, móng tay bấu vào da thịt qua lớp ga đến nỗi ch.ảy m.áu, nhưng tôi lại chẳng cảm nhận được gì.
Tôi mới có thai được ba tháng, chưa lộ ra dấu hiệu gì, bụng vẫn phẳng lì, như thể chẳng có gì thay đổi.
Nhưng rõ ràng tôi cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó.
Con tôi, đứa bé mà tôi hết lòng mong đợi, đã rời đi rồi.
Tôi lâm bệnh nặng.
Mãi về sau tôi mới biết được, vào cái đêm tôi m.ất con, sở dĩ Lương Thiệu không nghe điện thoại là vì anh ta đang triền miên bên Lâm Lang.
Tôi không hé răng nửa lời về chuyện đứa bé, có lẽ là vì hận anh ta thấu xương, cảm thấy anh ta không xứng đáng để biết được đứa bé đã từng tồn tại.
Từ đó, tôi gom đồ vào phòng ngủ dành cho khách, bắt đầu ly thân với anh ta.