Chó Dữ Nhà Họ Uông

Chương 2:




Edit: Cháo
21.
Phương Nguyên phát hiện, Uông Mộc Hiên không giống với đại đa số Alpha khác, cậu hoàn toàn không đoán ý người này được.
Alpha bình thường nếu bị ép phải lấy Omega, nếu không lạnh lùng cưỡng ép thì cũng là sống kiểu tương kính như tân.
Nhưng Uông Mộc Nhiên hình như chẳng để ý đến chuyện bọn họ hoàn toàn chẳng có nền tàng tình cảm trước đó, cho dù kết hôn cũng là chuyện bất đắc dĩ phải làm.
Uông Mộc Hiên bảo ôm thì ôm, bảo bế thì bế, chuyện nên làm thì cứ làm, hoàn toàn không có thời gian bồi dưỡng tình cảm gì sất.
Phương Nguyên còn chưa kịp phản ứng, cậu đã đánh nhau không biết bao lần với tên yêu tinh này rồi.
Tên cún đần này rốt cục thì lạnh lùng chỗ nào chứ?
Phương Nguyên nhịn cơn bực tức trong bụng.
“Sao anh chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào vậy?” Phương Nguyên nhìn Alpha đẫm mồ hôi trước mặt, đẩy người ta ra một chút, giọng hơi khàn khàn, “Anh không cảm thấy chúng ta cần có thời gian để bồi dưỡng tình cảm sao?”
“Tôi có quan hệ thân mật với vợ hợp pháp của mình là sai à?” Uông Mộc Hiên không hiểu nổi, hắn ôm quả cam thơm lừng đang mờ mịt trong lòng, “Sao tôi phải cảm thấy gánh nặng gì chứ, vợ tôi mà tôi còn phải nhịn à, em không muốn?”
Phương Nguyên xấu hổ mặt nóng bừng, lắp bắp: “Em, em…”
“Kiếp này ngoài em ra tôi không có Omega nào khác nữa, em định để tôi thủ tiết cả đời chắc.” Mỗi câu nói của Uông Mộc Nhiên đều lý lẽ hùng hồn, “Nếu em không hài lòng, chúng ta có thể giao lưu nhiều hơn, chuẩn bị nhiều hơn, nhưng đừng để tôi bí bách quá là được.”
Uông Mộc Hiên đã tự thể nghiệm rồi, học phải đi đôi với hành mới có giá trị, mới bắt đầu thì tiến hành đi sâu trao đổi giao lưu với Cam cưng mọi lúc mọi nơi, cố gắng phát triển nhanh nhất có thể, thời gian rảnh thì sắp xếp lộ trình, vậy mới là chuyên gia quản lý thời gian.
“Đúng rồi, cuối tuần dẫn em về gặp mặt cha mẹ tôi.” Uông Mộc Hiên lau đi nước quýt đang rỉ ra không ngừng, “Chính thức gặp mặt để sửa lại cách gọi.”
Phương Nguyên giờ đã nửa tỉnh nửa mê, chỉ có thể mơ màng đáp lại.
“Vâng.”
Uông Mộc Hiên nhìn Phương Nguyên mệt lả gật đầu liên tục trong lòng mình, không nhịn được cong môi lên.
Muốn con dâu nhỏ gặp cha mẹ chồng một lần thật chẳng dễ dàng gì.
Bảo kiếm không mài không sắc được, coi như để con dâu nhỏ chắp tay chịu trói.
22.
“Chuyện đó… cậu không sao chứ?”
Sau khi xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiên Phương Nguyên gặp lại Uông Mộc Nhan, cậu chủ nhỏ nhà họ Uông tính tình lập dị kỳ cục đang trưng vẻ mặt đau khổ dè dặt nói chuyện với cậu.
Thật ra Phương Nguyên rất hâm mộ Omega như Uông Mộc Nhan.
Từ khi nhập học cho đến lúc được xếp chung phòng kí túc, cậu vẫn luôn hâm mộ một Uông Mộc Nhan thoải mái không bị gò bó như vậy.
Uông Mộc Nhan là một Omega nóng tính hay cáu kỉnh, không dịu dàng cũng chẳng quan tâm đến ai cả, nhưng cậu ta vẫn sống vui vẻ, so với Phương Nguyên thì vui vẻ hơn nhiều.
“Tớ có chuyện gì được chứ?” Phương Nguyên nhìn dáng vẻ thấp thỏm của Uông Mộc Nhan, không nhịn cười được, “Tớ rất khỏe.”
Không chỉ khỏe, còn thăng chức lên làm chị dâu của cậu đấy.
Nhưng Uông Mộc Nhan không hiểu được niềm vui của cậu, kéo tay Phương Nguyên ra ban công bên ngoài.
“Sao vậy?”
Uông Mộc Nhan nhìn cậu, khàn giọng nói: “Cậu ra đây với tớ một chút.”
“Anh tớ không phải người biết thương người khác đâu, cậu… nếu cậu không đồng ý cuộc hôn nhân này, tớ sẽ giúp cậu ly hôn.”
Phương Nguyên nghe vậy mà mắt trợn to: “Cậu giúp tớ ly hôn?”
“Đúng vậy, giúp cậu ly hôn.” Uông Mộc Nhan kéo cổ tay Phương Nguyên, mắt chứa lệ, “Cậu muốn thế nào cũng được, anh tớ có tiền, cậu muốn chia thế nào thì chia thế ấy…”
Phương Nguyên sững người, đang định nói thì không nhịn được cười trộm.
“Uông Mộc Nhan! Em nói cái mẹ gì đấy hả!”
Đội trưởng Uông điểm danh.
23.
Uông Mộc Hiên không ngờ tới thằng ranh Uông Mộc Nhan này lại giở trò quỷ khi hắn vắng mặt.
“Em đang nói tiếng người đấy hả? Sao lại khiêu khích anh ruột mình ly hôn!”
“Đại ca?” Uông Mộc Nhan rất sợ anh mình, nhìn sắc mặt hắn thì càng sợ hãi hơn, “Em chỉ là… chỉ là không muốn hai người phải hy sinh hạnh phúc của mình, như vậy không công bằng với A Nguyên, hạnh phúc cả đời của cậu ấy…”
Uông Mộc Nhan nói năng lộn xộn, Uông Mộc Hiên nghe mà sầm mặt, Phương Nguyên phải ngắt lời cậu ta.
“Không có hy sinh gì cả.” Phương Nguyên cười sờ bụng mình, “Tớ và anh cậu đã có bé cưng rồi.”
Phương Nguyên nhìn Uông Mộc Nhiên, quả nhiên thấy đối phương sửng sốt mất tự nhiên.
Uông Mộc Nhan cũng bị tin tức này chấn động, đang định nói thì bị Phương Nguyên kéo tay vào nhà.
“Đi thôi, đến giờ ăn rồi.”
Uông Mộc Nhan đang khiếp sợ đến độ đi đứng cứng đơ như khúc gỗ, còn Phương Nguyên lùi bước đi sóng vai với Uông Mộc Hiên.
Phương Nguyên nói nhỏ: “Trước đó anh nói với em giả vờ có em bé, không được trách em đâu đấy.”
Uông Mộc Hiên cau mày hạ giọng nói: “Lúc đó là tôi muốn em được chia nhiều tiền hơn khi ly hôn.”
Phương Nguyên cười một tiếng, hất tay Uông Mộc Hiên ra làm bộ bỏ đi trước: “Vậy để em nói với tiểu Nhan là em sinh non, để cậu ấy giúp em chia tài sản, ép khô anh nhé.”
“Nói lung tung gì đấy…”
Phương Nguyên bị Uông Mộc Hiên kéo giật lại, bóp mặt.
“Tôi đổi ý rồi.” Mùi hoa nhài trên người Uông Mộc Hiên ngấm ngầm bọc lấy Omega thuộc về hắn, “Em chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Phương Nguyên nguýt mắt, nhưng bị pheromone mập mờ quấn lấy mà không hiểu: “Chuẩn bị gì ạ?”
Uông Mộc Hiên đến gần bên tai Phương Nguyên, hôn lên dái tai mềm mềm.
Hắn nói.
“Chuẩn bị lấp liếm đi.”
24.
Phương Nguyên bị một câu lấp liếm kia của Uông Mộc Hiên làm cho thất thần, mấy ngày sau đó, vừa nhìn thấy đối phương là tim cậu đập thình thịch, nhưng Uông Mộc Hiên lại cứ bình chân như vại, giống như chỉ thuận miệng nói vậy thôi chứ không để trong lòng.
Điều này làm người tốt tính như Phương Nguyên cũng phải bực mình.
Mấy tên Alpha này đúng là xấu xa mà, cứ thích trêu chọc người khác làm niềm vui.
Nhưng gần đây cậu sắp thi cuối kỳ, vẫn chưa ôn thi xong, chỉ có thể chờ kỳ thi kết thúc rồi mới tính sổ được.
Cả ngày bận lui tới, nhiều việc quá cậu dứt khoát về phòng kí túc ở trường.
Trước kia ký túc cậu có bốn người ở, hai người trong đó vì vi phạm kỷ luật nên không được ở nữa, còn lại Uông Mộc Nhan vì không còn mặt mũi nào nhìn cậu nên cũng về nhà ở luôn, giờ chỉ có mình cậu ở đây.
Uông Mộc Hiên không hề níu kéo cậu, Phương Nguyên dường như trở lại cuộc sống độc thân vốn có.
Thỉnh thoảng nằm mơ màng trên chiếc giường đơn trong phòng ký túc, cậu không dám tin chuyện xảy ra mấy ngày nay là thật.
Cậu thật sự đã kết hôn với Uông Mộc Hiên, thậm chí còn bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ, định mời tiệc vào kỳ nghỉ hè năm nay.
Cậu thật sự gả được cho người mình thích.
Nhưng Phương Nguyên nằm nhìn trần nhà trắng tinh, trên mặt không có chút ý cười nào.
Cậu ngày càng tham lam rồi.
Rõ ràng mới đầu chỉ thèm muốn một đêm vui vẻ, ngay cả việc kết hôn cũng là ngoài ý muốn, nhưng giờ lại được voi đòi tiên, muốn có được tình cảm của đối phương.
Uông Mộc Hiên có thể động tâm với cậu sao?
Phương Nguyên mở điện thoại lên, lật nhìn tin nhắn trò chuyện giữa bọn họ.
Đúng là có qua có lại, nhưng là cậu nhắn hắn đáp, không có hắn nhắn cậu trả lời.
Phương Nguyên nhíu mày nhớ đến Alpha khó đoán kia, tay bấm bấm gửi tin.
‘Mai em thi xong, có rảnh đón em về không?’
Do cậu vô dụng, không có cách nào hiểu được đối phương.
Nhưng vẫn thích người ta nha.
Edit: Cháo
25.
Vừa đúng năm giờ rưỡi, Uông Mộc Hiên dừng xe dưới ký túc.
Phương Nguyên đã nói với hắn rồi, hôm nay thi xong sẽ về ký túc dọn đồ, đến kỳ học tiếp theo mới lại mang đồ tới.
Uông Mộc Hiên là người ngoài không được phép vào ký túc, nên hắn ở dưới ngồi đợi trong xe.
Hắn cầm điện thoại xác nhận hành trình trong tuần tới cũng như công việc đã hoàn thành trước thời hạn với trợ lý, rồi lại sắp xếp xong kế hoạch lớn dự định trong tháng sau, vừa nâng mắt lên thì nhìn thấy Omega nhà hắn đang đi ra từ cổng ký túc, sau lưng còn một Alpha anh tuấn đi theo.
Uông Mộc Hiên nhíu mày, nhanh chóng xuống xe.
“Huân Thần, đến đây là được rồi, cám ơn anh nhé.”
Phương Nguyên đang định nhận lấy túi xách trên tay Lương Huân Thần, thì cái túi bỗng biến mất, hóa ra là do Uông Mộc Hiên cầm lấy mất.
“Mộc Hiên?” Phương Nguyên nhìn thấy hắn trên mặt vui vẻ hẳn, “Em bảo anh chờ trên xe là được mà, xuống làm gì.”
Uông Mộc Hiên không đáp lời, lạnh mặt nhìn Alpha trước mắt.
Hắn biết Lương Huân Thần, tên này ngoài việc làm thằng em chẳng chịu kém ai nhà hắn bị mỡ heo làm mờ mắt ra, thì còn là anh trai trúc mã của Phương Nguyên, quen thân với nhau từ nhỏ.
Uông Mộc Hiên không có ý định chào hỏi, chỉ nói với Phương Nguyên một câu.
“Đi, về nhà.”
Phương Nguyên đang định đi cùng hắn, lại bị người kia kéo ống tay áo lại.
“A Nguyên.” Lương Huân Thần lo lắng, “Em thật sự định sống chung với anh ta sao? Nếu em bị uy hiếp, anh có thể giúp em…”
“Giúp cái búa mà giúp!” Uông Mộc Hiên đen mặt, kéo Phương Nguyên qua gầm lên, “Cách xa người nhà họ Uông chúng tôi ra, cảnh sát cũng chẳng quản nhiều như cậu đâu.”
Phương Nguyên bị cún lớn hung hăng nhà mình mang đi, trên đường về câm như hến không dám nói gì, nhưng ở góc độ Uông Mộc Hiên không nhìn thấy thì lại cong môi lên.
Mau ăn giấm đi!
Mau nói yêu em nào!
26.
Phương Nguyên vốn cho rằng Uông Mộc Hiên bị Lương Huân Thần chọc cho một cái như vậy ít nhất cũng phải mất bình tĩnh khiến hắn nói ra lời trong lòng mình.
Kết quả sau khi lên xe rồi Uông Mộc Hiên lại rất bình tĩnh, dáng vẻ tức giận cũng biến mất, giống như ban nãy chẳng nhìn thấy Lương Huân Thần vậy, chẳng lẽ dáng vẻ tức giận lúc nãy là do cố tình giả vờ sao?
Phương Nguyên bực bội, nhưng lại không thể nói mình cố ý dẫn Lương Huân Thần tới là vì muốn Uông Mộc Hiên ăn chút giấm để nhanh nhanh bày tỏ với mình được.
Chỉ có thể giấu nhẹm trong lòng, tự phiền muộn.
Omega luôn thông minh tự tin giờ không nhịn được mà nghi ngờ, có phải cho đến giờ Uông Mộc Hiên vẫn không có tình cảm gì với mình cho nên mới có thể hời hợt như vậy không.
Nhưng rất nhanh, Phương Nguyên không còn lòng dạ nào để nghĩ nhiều nữa, vừa về đến nhà Phương Nguyên đã rơi vào cạm bẫy màu hường của Alpha dành cho cậu, mà rơi vào đó là bảy ngày bảy đêm luôn, chẳng còn sức để cậu phân tâm nữa.
“Mộc Hiên?”
Lúc Phương Nguyên mở mắt ra chỉ thấy từ trên xuống dưới cả người mềm nhũn, cậu như bị một biển hoa nhài bao lấy vậy, ngay cả gối cũng thoảng hương hoa.
Nhưng hoa nhài của cậu không có trong phòng, chuyện này làm Omega đang trong thời kỳ đặc biệt không khỏi cảm thấy tủi thân.
Cậu chống cơ thể mềm oặt của mình lên, xỏ dép đi ra ngoài.
Cửa phòng ngủ vừa mở ra, âm thanh náo nhiệt bên ngoài phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng ngủ.
“Vậy tháng tới phiền cậu chú ý thêm một chút.”
Đây là lần đầu tiên Phương Nguyên nghe thấy giọng Uông Mộc Hiên ôn hòa như vậy, mới được Alpha của mình ôm ấp cách đó không lâu giờ người đó lại nhỏ nhẹ nói chuyện với người khác, Phương Nguyên đang lúc yếu đuối giật mình một cái, chưa kịp hiểu rõ đã đóng cửa lại.
‘Lạch cạch’
Uông Mộc Hiên nghe thấy tiếng cửa đóng thì ngừng lại, nhìn hướng phòng ngủ không nói gì.
“Lão Uông bị quỷ nhập thân à? Nói chuyện khó nghe vậy.”
Uông Mộc Hiên thu lại vẻ khách khí lúc nãy, sửng cồ lên mắng người trước mặt: “Biến lẹ lên, tôi đang bận chuyện kết hôn.”
“Rồi rồi rồi.” Người bị mắng thở phảo, còn hí hửng cười nhìn cửa phòng ngủ, “Lần sau nhớ để bọn tôi gặp chị dâu nhỏ nhé, kết hôn lâu vậy rồi mà còn giấu kỹ thế.”
“Em ấy bận học, không có thời gian gặp mấy kẻ không quan trọng.”
“Ô, che chở thế?”
“Phắn nhanh đi.”
Uông Mộc Hiên cau mày, nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt.
Xem như cho nhóc con vô lại kia nếm thử tư vị lúc đó của hắn một chút.
Muốn chơi với hắn hả, còn non và xanh lắm.
27.
Uông Mộc Hiên tiễn khách, lúc về phòng ngủ thì chỉ thấy một cái bọc trên giường.
Phương Nguyên héo rũ chôn mình trong chăn, không nhúc nhích gì cả.
“Sao lại rúc trong chăn thế?”
Uông Mộc Hiên ngồi bên giường hỏi, nhưng Phương Nguyên mặc kệ hắn.
Uông Mộc Hiên tính tình dễ nóng nảy lại không tức giận, hắn kéo chăn, bới quả cam đang tự giam mình ra.
“Giận tôi nói chuyện lễ độ với người khác?”
“Anh còn biết à?” Phương Nguyên đỏ mắt lườm hắn, “Anh hung dữ với em, lại nói năng nhỏ nhẹ với người khác, có phải anh thích anh ta không?”
“Vậy em biết rõ tôi có thể xách đồ giúp em, nhưng lại cứ muốn Lương Huân Thần dọn đồ hộ là thế nào…” Uông Mộc Hiên còn cười được, hắn hỏi, “Có phải em thích cậu ta không?”
“Em…”. Đọc 𝑡hêm nhiều 𝑡𝘳uyện ở ﹙ 𝑡 𝘳 ù m 𝑡 𝘳 u y ệ n.𝗩N ﹚
Phương Nguyên quẫn bách, bị Uông Mộc Hiên cầm lấy tay, nắm chặt trong lòng bàn tay hắn.
“Tâm trạng hiện giờ của em, giống với tôi lúc đó vậy.” Uông Mộc Hiên rất bình tĩnh, còn bóp mặt cậu một cái, “Tôi chỉ muốn nói rằng, mấy trò vặt của em cho tới giờ không gạt được tôi đâu…”
Phương Nguyên siết chặt góc chăn, trái tim treo lơ lửng trên cao, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Mấy trò lừa bịp của cậu cho tới giờ không qua được mắt Uông Mộc Hiên.
Nếu như vậy, ban đầu, tất cả mọi chuyện bao gồm cả việc cậu có thuốc ức chế nhưng lại mặc kệ để mình xảy ra quan hệ thân mật với đối phương… Uông Mộc Hiên cũng biết hết sao?
Mặt Phương Nguyên lập tức trắng bệch, khó chịu không nói nên lời.
“Tôi không thích bị người ta thăm dò, ghét nhất bị người khác tính kế.” Uông Mộc Hiên nhìn sắc mặt Phương Nguyên ngày càng tệ đi, nhưng làm như không thấy tiếp tục nói, “Cho nên sau này em đừng nên giở mấy trò khôn vặt như vậy, tôi có thể nói rõ một chuyện với em…”
Phương Nguyên bị nắm cằm buộc phải đối mặt với hắn, ánh mắt Uông Mộc Hiên nóng rực không cho cậu tránh né.
“Anh thích em.”
Phương Nguyên run rẩy, không tin nổi há miệng ra: “A?”
“A cái gì mà a, có thế thôi mà bị dọa ngốc luôn rồi à.” Uông Mộc Hiên bật cười, “Chuyện hôm đó, anh tới quán cafe em làm thêm, vốn định hẹn em ra ngoài. Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, chắc giờ anh đang theo đuổi em còn tỏ tình với em nữa kìa.”
Phương Nguyên sợ đến tắt tiếng, lại bị người ta hôn một cái lên môi.
“Mặc dù thằng ranh Uông Mộc Nhan kia rất phiền phức, nhưng nó lại để anh biết được em, anh vui lắm.” Uông Mộc Hiên ôm người vào lòng, “Muốn biết sao em lại yêu anh không?”
Lúc này Phương Nguyên mới tìm lại được giọng nói, bực bội chôn người trong lòng Uông Mộc Hiên nói chuyện.
“Vì sao ạ?”
“Bởi vì —“
Tên cún xấu xa cắn cắn tai cậu.
“Anh quyến rũ em đấy.”
Omega này đúng là đần chết mất thôi!
Nhưng lại làm hắn thích.
Phiền!
END

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.