Chớ Gần Công Tử

Chương 15: Tề vương




Editor: dzitconlonton
Tuy rằng cảm thấy Cố Khiên có chút không giống bình thường, nhưng Lăng Khâm cũng không hỏi nhiều. Hắn nhất thời ăn hai miếng bánh, rồi uống một chén trà, sau đó làm bộ như không có chuyện gì, tiếp tục nói thi thư, vừa nói vừa bảo Cố Khiên nghe giải nghĩa của mình có đúng hay không.
Đợi hắn nói xong, đang chuẩn bị đi lấy bánh hạt sen đậu xanh ăn, phát hiện trong đĩa chỉ còn lại một miếng bánh.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Cố Khiên, nói: "Chỉ còn lại một miếng bánh?"
Cố Khiên hàm hồ nói: "À, hồi nãy không ăn no, lúc này có hơi đói bụng."
"Vậy, ngươi còn đói không? Nếu không, miếng bánh này ngươi cũng ăn chứ?" Lăng Khâm chua xót nói.
Không nghĩ tới, Cố Khiên này không chút khách khí, chắp tay, nói: "Vậy liền đa tạ." Sau đó liền đưa tay về phía đĩa.
Vì thế, Lăng Khâm trơ mắt nhìn Cố Khiên đem miếng bánh cuối cùng trong đĩa, cầm trong tay, bỏ vào trong miệng, một trận bi phẫn dâng lên trong lòng. Ta la hét thật lâu mới có thể nhờ Tuyết Quân làm bánh đó, vậy mà toàn bộ bị tên Cố Khiên này ăn tươi nuốt sống.
Cố Khiên ăn xong điểm tâm, rồi súc miệng bằng nước trà, vẻ mặt mỹ mãn. Giương mắt lên, nhìn Lăng Khâm nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt bốc lên ánh sáng xanh biếc nguy hiểm. Hắn cười nói: "A Khâm[1], chỉ có mấy miếng bánh thôi, đừng đau lòng. Lần sau khi ta đến, mang cho ngươi một hộp bánh hoa mai."
[1] Chỗ này tác giả ghi A Khiên, nhưng mình nghĩ tác giả ghi nhầm nên đổi từ.
"Hừ." Lăng Khâm oán hận nói, "Lần sau ngươi tốt nhất nên ăn no rồi đến đây, bằng không, chỉ sợ bánh hoa mai kia cũng sẽ bị ngươi cho vào bụng."
Cố Khiên vừa nghe xong, cười ha ha nói: "Yên tâm, ta không ăn bánh hoa mai kia, toàn bộ để lại cho các ngươi ăn."
"Ngươi làm được rồi nói sau." Lăng Khâm bĩu môi.
Sau đó hai người liền bỏ qua chuyện này, tiếp tục đàm luận thi thư.
Lăng Ngọc Nhu đến lúc ăn tối mới trở về. Vừa vào phòng, nàng liền trực tiếp đến phòng Quận chúa, nói cho nàng biết Đàm phu nhân chuẩn bị đến Cửu Long Sơn ở hai tháng, muốn dẫn nàng ta cùng đi. Lăng Ngọc Nhu không dám làm chủ đáp ứng, liền trở về nói cho Minh Diễm Quận chúa, hỏi ý tứ của nàng.
Quận chúa thấy vẻ mặt của Lăng Ngọc Nhu hy vọng nhìn mình, cười cười, nói: "Người viết thơ vẽ tranh, đi khắp núi non đại xuyên, vừa có thể mở rộng tầm mắt, vừa có thể bồi dưỡng tâm tình. Bài thơ viết như vậy, vẽ ra ý cảnh tự nhiên cao xa, con đi du lịch một phen cũng tốt. Hơn nữa, Đàm phu nhân phẩm tính cao khiết, con đi cùng nàng ta, ta cũng không cần lo lắng. Nếu con muốn đi, hãy đi đi."
"Đa tạ Quận chúa!" Lăng Ngọc Nhu không nghĩ tới Quận chúa dễ dàng đồng ý với mình như vậy, đương nhiên mừng rỡ lạ thường.
Ba ngày sau, Lăng Ngọc Nhu theo Đàm phu nhân rời khỏi kinh thành đến Cửu Long Sơn. Quận chúa thiếu Lăng Ngọc Nhu làm bạn, liền thường xuyên gọi Lăng Tuyết Quân đến bồi mình. Cũng may kiếp trước Lăng Tuyết Quân cùng Quận chúa làm bạn nhiều năm, rất hiểu rõ sở thích và tính cách của nàng ta, nói chuyện làm việc rất được Quận chúa quan tâm. Cho nên, Quận chúa càng thêm thích Lăng Tuyết Quân, ra vào đều dẫn nàng theo.
Đảo mắt lại sắp đến ngày mười lăm, theo lệ thường, Quận chúa tiến cung gặp Thái hậu. Buổi tối hôm trước, sau khi Quận chúa ăn tối cùng Lăng Tuyết Quân rồi tản bộ tiêu thực trong hoa viên, bảo ngày mai nàng chọn trang phục đẹp một chút, theo mình tiến cung gặp Thái hậu.
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân sửng sốt, hỏi: "Tuyết Quân cũng có thể theo Quận chúa tiến cung gặp Thái hậu?"
Nàng nhớ rõ kiếp trước Lăng Ngọc Nhu tiến cung, là lúc Thái hậu đón tết Thiên Thu, trong cung có yến hội, nên nàng mới có thể tiến cung. Ngoại trừ năm mới và sinh nhật thái hậu, nếu ngày thường muốn gặp Thái hậu, chỉ có người thân hoàng thất mới có vinh dự này. Cho nên, nàng quả thật không nghĩ tới lúc này Quận chúa liền muốn dẫn mình vào cung.
Nhìn vẻ mặt của Lăng Tuyết Quân kinh ngạc, Quận chúa cười nói: "Lần trước ta tiến cung tán gẫu cùng Thái hậu, nói đến con thông minh hiểu lễ. Thái hậu nghe xong, bảo ta dẫn con vào cung đi cho người xem một chút."
Lăng Tuyết Quân hiểu rõ, cười nói: "Quận chúa khen Tuyết Quân như thế, trong lòng Tuyết Quân sợ hãi, chỉ sợ sau khi Thái hậu gặp, sẽ thất vọng."
"Làm sao có thể thất vọng?" Vẻ mặt Quận chúa mỉm cười, "Con vốn là thất khiếu linh lung tâm, ngày mai chọn trang phục đẹp một chút, cùng Thái hậu nói chuyện, người nhất định sẽ thích con. Tuyết Quân nha, nếu con làm Thái hậu vui, sau này muốn gả vào cửa cao thì sẽ dễ dàng hơn."
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân hơi ngẩn ra, lập tức gật đầu đáp: "Tuyết Quân biết ạ."
Ngày hôm sau, Lăng Tuyết Quân dậy sớm, Bích Trúc và Thanh Nha hầu hạ nàng rửa mặt trang điểm xong, thấy xiêm y của Phi Lan phối cho nàng quá mức hoa lệ màu mè, nàng liền không mặc, tự mình chọn một bộ xiêm y in viền màu vàng nhạt khác, rồi chọn một bộ váy lưu tiên thêu hoa cúc màu đỏ hạnh, vừa không quá diễm lệ, lại có nét thiếu nữ tươi đẹp, hẳn là Thái hậu sẽ không nhìn ra tật xấu.
Sau khi thu thập xong xuôi, Lăng Tuyết Quân liền đi đến viện của Quận chúa, chờ tiến cung cùng nàng ta. Quận chúa thấy nàng sáng sủa hào phóng, rất hài lòng, hai người liền cùng nhau đi một xe vào cung.
Kiếp trước Lăng Tuyết Quân cũng có cơ hội tiến cung, nàng cũng không sợ hãi việc tiến cung gặp Thái hậu. Cho nên, Thái hậu nhìn thấy nàng, thấy dung mạo nàng thanh tú, cử chỉ hào phóng thích hợp, nói chuyện dịu dàng nên rất thích nàng, không chỉ khen Lăng gia giáo dục khuê nữ có phương pháp, còn thưởng Lăng Tuyết Quân một cây trâm nạm trân châu bách hợp kim làm lễ gặp mặt.
Thấy Lăng Tuyết Quân lấy lòng Thái hậu, đương nhiên Quận chúa cao hứng. Lúc đi ra từ Từ Ninh cung, thấy trời xanh gió mát, mặt trời ấm áp chiếu sáng rực rỡ, Quận chúa cũng không muốn ngồi trong hoàng cung, liền bảo Lăng Tuyết Quân cùng mình đi đến ngự hoa viên ngắm hoa một lát.
Ngự hoa viên của hoàng cung lớn hơn hoa viên của phủ Quận chúa, trong vườn đủ loại cây rừng quý hiếm, kỳ hoa dị thảo trồng khắp nơi. Mặc dù mới vào xuân không lâu, nhưng cũng có Ngọc Lan, hoa đào nở rộ buông ra, đi trong vườn, hương hoa xông vào mũi, làm cho người ta cảm thấy sảng khoái.
Quận chúa thích mẫu đơn, trong hoàng cung có một gốc hoa mẫu đơn cực kỳ trân quý, tên là Ô Long Ngọa Mặc Trì, hoa mẫu đơn nở ra màu tím đen, cực kỳ hiếm thấy. Quận chúa thích Ô Long Ngọa Mặc Trì không thôi, mấy năm trước nàng ta từng chia cành cây hai lần ở trong hoa viên của mình, đáng tiếc đều không thể sống được. Hôm nay, đến Ngự hoa viên, nàng ta liền muốn đi xem gốc Ô Long Ngọa Mặc Trì kia vào mùa xuân này sống như thế nào, có thể mọc được cành mạnh hay không.
Trong trí nhớ của Lăng Tuyết Quân, Quận chúa từng chia làm ba lần Ô Long Ngọa Mặc Trì, hai lần trước chưa sống được, lần thứ ba phân nhánh cũng không phải năm nay, mà là vào mùa xuân. Lúc này dưới sự chăm sóc cẩn thận của Quận chúa, mẫu đơn tím đen quý giá này cuối cùng cắm rễ sống sót ở trong hoa viên phủ Quận chúa. Nàng còn nhớ rõ lúc ấy Quận chúa mừng rỡ dị thường, còn định đợi lúc hoa nở thì tổ chức một yến hội ngắm hoa, đáng tiếc, Lăng Tuyết Quân không đợi đến khi nó nở hoa trong phủ Quận chúa, liền chết trong mùa đông khắc nghiệt ấy.
Nghĩ đến cái chết của mình ở kiếp trước, tâm tình của Lăng Tuyết Quân lại ảm đạm xuống, cũng không nói gì nữa, yên lặng đi theo phía sau Quận chúa đi sâu vào ngự hoa viên.
Vừa đến gần cây hoa Ô Long Ngọa Mặc Trì, Quận chúa liền tiến lên quan sát tinh tế.
Lăng Tuyết Quân biết, mùa xuân năm nay hẳn là không có thể phân nhánh cành cây. Nhưng mà nàng lại không thể nói với nàng ta, chỉ có thể làm bộ cũng không biết cái gì, bình thường đứng ở một bên.
Quận chúa tinh tế nhìn cây hoa kia một phen, lắc đầu thở dài nói: "Xem ra năm nay là không phân nhánh cây được."
Thấy Quận chúa rất thất vọng, Lăng Tuyết Quân vội vàng tiến lên an ủi: "Quận chúa, con thấy có hai cành có thế trưởng rất tốt, sang năm hẳn là có thể chia."
Quận chúa bất đắc dĩ nói: "Cũng chỉ có năm sau lại đến xem." Dứt lời, liền gọi Lăng Tuyết Quân cùng đi ra ngoài.
Không đi được bao xa, liền nhìn thấy hai nam tử trẻ tuổi đi tới trước mặt. Lăng Tuyết Quân tập trung nhìn, hai người này kiếp trước nàng đều quen biết, một vị là con trai của La Hiền phi, tam hoàng tử Tề vương Lý Hoảng, một vị khác là cháu ruột của La Hiền phi, con trai Hộ bộ thị lang La Viễn Sơn La Lâm. Thấy La Lâm, Lăng Tuyết Quân hơi ngẩn ra, đủ loại cảnh kiếp trước lại xông lên.
Lý Hoảng thấy Quận chúa, vội vàng tiến lên hành lễ. Quận chúa mỉm cười khách sáo, không mặn mà nói chuyện với hắn.
Lý Hoảng xoay mặt nhìn thấy Lăng Tuyết Quân phía sau Quận chúa, ánh mắt nhẹ nhàng chợt lóe lên, cười nói: "Cô mẫu, đây chính là Tam cô nương Lăng gia mà cô mẫu nhắc tới với tổ mẫu lần trước đúng không?"
"Đúng vậy!" Quận chúa quay mặt lại, nói với Lăng Tuyết Quân, "Tuyết Quân, tiến lên gặp Tề vương điện hạ."
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, vội vàng kéo suy nghĩ của mình trở về, tiến lên hành lễ nói: "Thần nữ Lăng Tuyết Quân, gặp qua Tề vương điện hạ."
Lý Hoảng mỉm cười nói: "Sớm nghe nói Tam cô nương văn tài hơn người, là tài nữ nổi danh Phong Dương a!"
Lăng Tuyết Quân cúi đầu đáp: "Điện hạ khen trật rồi."
Lý Hoảng nói: "Tam tiểu thư không cần quá khiêm tốn. Đúng rồi, A Trăn cũng thích đọc sách ngâm thơ, Tam tiểu thư rảnh rỗi có thể qua phủ đến nói chuyện cùng A Trăn."
A Trăn trong miệng Lý Hoảng chính là Tề vương phi Cố Trăn, cũng là tỷ tỷ ruột của Cố Khiên. Kiếp trước, vì Cố Khiên mà Lăng Tuyết Quân giành được hảo cảm của Cố Trăn, quả thật là khách quen của Tề vương phủ. Bất quá, kiếp này, nàng không muốn trêu chọc Cố Khiên, tất nhiên không muốn kết giao cùng đại cô tử kiếp trước này nữa. Huống hồ, kiếp trước Cố Khiên không yêu mình, lại nói mình là rắn rết, hại mình từng bước một lún sâu, tất cả đều là vì để cho Quận chúa giúp Tam hoàng tử nói chuyện trước mặt Hoàng đế, để hoàng đế lập Lý Hoảng làm Thái tử.
Kỳ thật, năm xưa hoàng đế từng lập một vị thái tử, chính là đích tử Lý Thịnh do Quách hoàng hậu sinh ra. Quách hoàng hậu và hoàng đế là phu thê từ hồi thiếu niên, hai người tình thâm ý trọng, tình cảm rất tốt. Lúc Quách hoàng hậu sinh Lý Thịnh thì mắc chứng huyết hư, Lý Thịnh chưa tới hai tuổi thì Quách hoàng hậu liền đi tiên. Hoàng đế cực kỳ thương tâm nên vẫn chưa lập lại, lúc Lý Thịnh ba tuổi, liền lập hắn làm Thái tử, vẫn nuôi hắn ở bên cạnh mình, tỉ mỉ bồi dưỡng. Không ngờ thân thể Lý Thịnh không tốt, chưa tới mười tuổi liền chết non. Cứ như vậy, sáu vị hoàng tử còn lại liền nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế như hổ rình mồi, trong đó tiếng hô thái tử cao nhất có hai vị, một vị chính là Tam hoàng tử Lý Hoảng do La Hiền phi sinh ra, người còn lại là Ngũ hoàng tử Hoài Vương Lý Dương do Trương Đức phi sinh ra.
Tuổi hoàng đế càng lúc càng lớn, thân thể càng ngày càng kém, cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế giữa hai vị hoàng tử cũng càng ngày càng kịch liệt. Lý Hoảng cố gắng kinh doanh, ở trong dân gian được gọi là một hiền vương, mà Lý Dương cũng không tụt lại phía sau, lấy đức nghĩa nổi danh thế gian.
Lý Hoảng cưới Cố Trăn, con gái của Phiêu Kỵ đại tướng quân Cố Tuân, được mệnh danh là đại nguyên soái binh mã thiên hạ, còn Lý Dương thì cưới cháu gái của thái sư Trâu Thừa Vũ là Trâu Duyệt Tinh làm vợ, thê tộc đều nói chuyện trước mặt Hoàng đế, hai người cũng coi như bằng nhau.
Quận chúa vì được sủng ái trước mặt Thái hậu và Hoàng đế, Lý Hoảng và Lý Dương đều hy vọng mình có thể được Quận chúa ủng hộ. Nếu nàng ta chịu vì mình nói một câu trước mặt Thái hậu và Hoàng đế, thì là chống người khác nói mười câu. Thế nhưng, Quận chúa vẫn không nói rõ thái độ của mình, cũng không lén lút gặp mặt Lý Hoảng và Lý Dương, cho nên hôm nay Lý Hoảng có thể nhìn thấy Quận chúa, vì tranh thủ lấy hảo cảm của nàng ta, đương nhiên ân cần lạ thường.
Kiếp này, Lăng Tuyết Quân không muốn có quan hệ gì với Tam hoàng tử Lý Hoảng và phu thê Cố Trăn, liền xoay mặt đi. Lúc này, nàng nhìn thấy La Lâm bên cạnh Lý Hoảng, vẫn yên lặng dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn mình, trong lòng nàng một trận rung động, cảm giác áy náy lại dâng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.