Chớ Gần Công Tử

Chương 25: Canh ba




Editor: dzitconlonton
Sau khi Lý Hoảng và Cố Khiên rời kinh, Lăng Tuyết Quân cảm thấy mỗi ngày mình đều lo sợ bất an. Nàng vẫn chờ đợi tin tức Chu Nguyên bị người ám sát chết truyền đến, chờ đợi vận mệnh của Lý Hoảng và Cố Khiên bị thay đổi ở kiếp này vì sự can thiệp của mình.
Không nghĩ tới, vào ngày lẽ ra nghe được tin Chu Nguyên bị ám sát thân vong, nàng lại nghe được tin tức Chu Nguyên bình an đến kinh thành.
Khi Lăng Tuyết Quân nghe được tin tức này từ miệng Lăng Khâm, nàng sửng sốt một lúc lâu.
Chu Nguyên chưa chết! Tại sao điều này không giống như kiếp trước? Kiếp trước Chu Nguyên căn bản không có mệnh tiến vào trong thành a! Chuyện gì đã xảy ra ở giữa vậy?
Đang lúc Lăng Tuyết Quân đang khó hiểu, Lăng Khâm lại nghiêm mặt nói: "Tuyết Quân, tối hôm qua trạm dịch khẳng định xảy ra đại sự!"
Lăng Tuyết Quân nhảy dựng lên, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Chẳng lẽ Chu Nguyên vẫn bị người ta giết, người vào thành là do Lý Hoảng cùng Cố Khiên sai người giả trang? Ngẫm lại lại lắc đầu, nếu Chu Nguyên bị giết, Lý Hoảng cùng Cố Khiên không giấu được, chỉ biết mượn cớ cho Lý Dương.
Lăng Khâm lắc đầu, nói: "Ta cũng không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà, nghe nói tối hôm qua Tề vương suốt đêm hồi kinh tiến cung gặp bệ hạ, sau đó, Cố đại tướng quân lại phái một đội nhân mã đêm khuya xuất kinh, đi tới Long Môn dịch cùng Cố Khiên tập hợp, cùng hộ tống Ngô vương Chu Nguyên vào thành." Lăng Khâm vuốt cằm, làm ra bộ dáng thiếu niên lão làng, thâm trầm nói, "Tuyết Quân, muội nghĩ xem, đêm qua Long Môn dịch nếu không phát sinh chuyện gì không bình thường, Tề vương cùng Cố đại tướng quân làm sao có thể có loạt hành động này?"
Lăng Tuyết Quân có thể đoán được chuyện đêm qua xảy ra ở Long Môn dịch. Nói vậy đêm qua, thích khách kia vẫn giống như kiếp trước đi ám sát Chu Nguyên, chỉ là lần này, đối thủ của hắn không phải là văn nhược thư sinh Lăng Xương Cẩn, mà là Lý Hoảng cùng Cố Khiên còn trẻ thượng võ, cho nên, thích khách kia liền thất thủ. Nếu thật sự như mình phỏng đoán như vậy, vậy kiếp trước đúng thật là bản thân Lăng Xương Cẩn không may mắn. Kiếp này đổi người đi hộ tống Chu Nguyên, liền có một kết cục khác.
"Đúng rồi, Tuyết Quân, muội có đi thăm Ngô vương không?" Lăng Khâm tiến đến trước mặt Lăng Tuyết Quân, nhẹ giọng hỏi.
"Thăm hắn làm gì?" Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Lăng Khâm.
"Truyền thuyết kể rằng Ngô vương Chu Nguyên nhan sắc như Tống Ngọc[1], tướng mạo đẹp hơn Phan An[2], không ít tiểu cô nương muốn nhìn thấy phong thái của hắn. Đại ca đã đặt một gian sương phòng gần cửa sổ ở Tụ Hiền trà lâu từ lâu, muội không đi góp vui sao?" Dứt lời, Lăng Khâm nháy mắt với nàng.
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân sửng sốt một chút. Kiếp trước nghe nói Chu Nguyên đoản mệnh này tài mạo song tuyệt, khi hắn còn chưa đến đây, không ít quý nữ đã nói đợi hắn tới, nhất định phải nhìn dung mạo của hắn, muốn so sánh hắn với Cố Khiên. Đáng tiếc, kiếp trước hắn chết sớm, việc so sánh giữa hắn và Cố Khiên cũng không giải quyết được. Kiếp này những quý nữ này có thể bù đắp cho sự tiếc nuối của kiếp trước. Càng trùng hợp chính là, người cùng hắn vào thành, chính là Cố Khiên. Lần này, hai người cùng đi, vừa vặn làm người ta so sánh một phen.
Mặc dù Lăng Tuyết Quân sống thêm bảy năm, nhưng khi chết ở kiếp trước, nàng mới mười bảy tuổi, kiếp này cũng chỉ từ tám đến mười lăm tuổi, thật ra nàng vẫn là một tiểu cô nương, cho nên, giữa Cố Khiên và Chu Nguyên, rốt cuộc ai hơn một bậc, cũng tò mò trong lòng. Vì thế, nàng gật gật đầu với Lăng Khâm, cười nói: "Được! Tuyết Quân liền cùng Tứ ca đi xem Ngô vương trong truyền thuyết này đi."
"Vậy chúng ta đi nhanh đi, Ngô vương vào thành muộn, chúng ta sẽ không nhìn thấy đâu." Lăng Khâm thúc giục nói.
Lăng Tuyết Quân vội vàng thay xiêm y, cùng Lăng Khâm ra khỏi phủ. Huynh muội hai người một người cưỡi ngựa, một người ngồi xe ngựa, rất nhanh liền đến Tụ Hiền trà lâu. Lúc hai người tiến vào sương phòng, Lăng Ngọc cùng mấy bằng hữu đã ngồi trong phòng uống trà, trong đó hai người còn mang theo nương tử trong nhà cùng đến. Vốn dĩ còn lo lắng trong sương phòng đều là nam tử, sẽ có bất tiện, nhưng thấy có nữ quyến ở đây, trong lòng Lăng Tuyết Quân liền thoải mái.
Sau khi mọi người chào hỏi nhau, liền ngồi xuống. Mấy nam tử ngồi cùng một chỗ nói chuyện với nhau, Lăng Tuyết Quân liền cùng hai nữ quyến ngồi uống trà ăn điểm tâm, nói chút chuyện thú vị trong khuê phòng.
Chỉ vài giờ sau, đường phố bên ngoài đột nhiên ồn ào náo nhiệt.
Lăng Khâm vừa nghe, vội vàng từ trên ghế nhảy dựng lên, chạy đến bên cửa sổ, thò nửa người ra ngoài, nhìn về phía thành, một lát sau, mọi người liền nghe thấy hắn kêu to: "Ai! Ngô vương đang đến rồi!"
Mọi người vừa nghe, nhao nhao buông chén trà trong tay xuống, tiến đến bên cửa sổ, nhìn ra đường.
Sương phòng của Lăng Ngọc tương đối lớn, có hai cửa sổ. Bởi vì có nữ quyến ở đây, các nam tử rất tự giác chen chúc trước một cửa sổ, để một cửa sổ còn lại cho ba nữ quyến. Cho nên, ba người Lăng Tuyết Quân rất thong thả đi tới trước cửa sổ, dựa vào tay vịn nhìn ra đường.
Xa xa, chỉ thấy cờ bay phất phơ, một đội quân sĩ đi bộ mở đường phía trước, phía sau đi theo một đội kỵ binh. Dần dần, một nam tử mặc hoa văn thêu long sắc thu hương đập vào mắt. Có thể mặc xiêm y long văn, nói vậy người này chính là Ngô vương Chu Nguyên của Nam triều. Ở bên trái Chu Nguyên, là Cố Khiên một thân khải giáp màu bạc. Một thân quân phục, càng ra vẻ oai hùng lẫm liệt của hắn.
Thế nhân đều nói tướng mạo của Chu Nguyên này mới có thể ngang hàng với Cố Khiên. Tuy nhiên, chỉ nhìn tướng mạo thì Lăng Tuyết Quân cảm thấy Cố Khiên vẫn còn hơn một bậc.
Ở bên phải Chu Nguyên, còn có một vị nam tử mặc cẩm y màu xanh. Nhìn tướng mạo này, có năm sáu phần giống Chu Nguyên. Người này và Chu Nguyên lớn lên giống nhau như thế, chắc hẳn là huynh đệ mới đúng. Chẳng lẽ, Nam triều phái hai vị hoàng tử đến chúc thọ Thái hậu?
Lăng Khâm cũng chú ý tới nam tử kia, nói: "Thiếu niên bên phải Ngô vương, ngoại hình rất giống Ngô vương, là người nào thế?"
Lúc này, nghe thấy thanh âm của Lăng Ngọc vang lên: "Ta nghe phụ thân nói, chất tử ruột của Hứa quý phi là Hứa Uyển đi cùng Ngô vương, nói vậy chính là vị bên phải kia."
Thì ra, hắn là biểu đệ của Chu Nguyên, khó trách lớn lên giống Chu Nguyên như thế.
Đúng lúc này, Lăng Tuyết Quân nghe thấy sương phòng cách vách có giọng nữ tử nói: "Linh tỷ tỷ, tỷ mau đến xem đi! Người bên trái Ngô vương, chính là Khiên biểu ca ta."
Nghe thấy tiếng, Lăng Tuyết Quân trong lòng nhảy dựng. Thanh âm này, nàng rất quen thuộc, là giọng của Lục Vân San. Vậy tỷ tỷ trong miệng nàng ta, chẳng lẽ chính là Ngô Linh? Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân khẽ nhíu mày. Nếu thật sự là nàng ta, vậy nàng ta đã tới kinh thành sớm hơn kiếp trước một tháng.
"Người trên phố còn nói dung mạo của Ngô vương có thể so sánh với Khiên biểu ca, muội thấy, vẫn là Khiên biểu ca muội có ngoại hình đẹp hơn." Thanh âm của Lục Vân San lại vang lên.
"Mỗi người mỗi vẻ đi." Thanh âm ôn nhu của Ngô Linh vang lên, "Ngô vương và Khiên biểu ca muội đều xem như là người có tướng mạo xuất chúng, tướng mạo của Ngô vương thiên về tao nhã, tướng mạo của Khiên biểu ca muội thiên về oai hùng, mỗi người có sở thích khác nhau, đương nhiên trong lòng sẽ càng thiên về một người trong hai người họ, cho nên mới có thể nói tướng mạo hai người tương đương."
"Linh tỷ tỷ thích sự dịu dàng như Ngô vương, hay là oai hùng như Khiên biểu ca muội vậy?" Lục Vân San hỏi.
Nghe nói như vậy, trong lòng Lăng Tuyết Quân lại nhảy dựng lên.
Chỉ nghe Ngô Linh im lặng một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Ta cảm thấy, Cố công tử từ nhỏ đi theo Cố đại tướng quân ra vào quân doanh, so với phong độ của người trí thức của Ngô vương, còn có khí khái của nam nhi hơn một chút."
Lục Vân San cười khanh khách nói: "Ý tứ của Linh tỷ tỷ là cảm thấy Khiên biểu ca muội đẹp hơn một chút đúng không?"
Ngô Linh cười cười, không nói gì.
Nghe đến đó, Lăng Tuyết Quân trong lòng cười lạnh. Ngô Linh đương nhiên sẽ cảm thấy Cố Khiên đẹp hơn, bằng không, kiếp trước nàng ta sẽ không vì Cố Khiên mà dùng mạng của nàng ta để hãm hại mình. Nghĩ đến chuyện kiếp trước, nàng không khỏi gắt gao xoắn khăn trong tay lại cùng một chỗ.
Từ từ, Cố Khiên và Chu Nguyên đã đến gần.
"Khiên biểu ca! Biểu ca!" Lục Vân San nũng nịu kêu to.
Tiếng la hét kia không ngừng vọt vào trong tai Lăng Tuyết Quân, nghe có vẻ ồn ào như vậy.
Cố Khiên nghe thấy tiếng Lục Vân San kêu lên, ngẩng mặt lên, mỉm cười nhìn qua. Đột nhiên, thân thể hắn hơi cứng đờ, cả người liền giật mình, hai mắt nhìn thẳng một nơi nào đó.
Đáy lòng Lăng Tuyết Quân giật giật. Nàng biết, chắc là Cố Khiên đã nhìn thấy Ngô Linh. Thật ra Ngô Linh là một mỹ nhân tuyệt sắc, chỉ cần liếc mắt một cái thì nàng liền khắc sâu vào đáy lòng của Cố Khiên.
Kiếp trước, lần đầu tiên Cố Khiên và Ngô Linh gặp mặt, là trong bữa tiệc gia đình ở Lục phủ, Lăng Tuyết Quân không có duyên để tham gia, cho nên, cũng không biết lúc hắn lần đầu gặp Ngô Linh, có phải cũng kinh vi thiên nhân[3] như hôm nay hay không.
[3] Kinh vi thiên nhân: Từ gốc "惊为天人", dùng để tả tài năng và ngoại hình xuất chúng.
" Lục Lang! Lục Lang!" Trong sương phòng này, Lăng Khâm cũng lớn tiếng kêu Cố Khiên.
Cố Khiên giật mình một chút, tựa hồ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, sắc mặt lập tức khôi phục như thường, liền nhìn về phía sương phòng của Lăng Tuyết Quân.
Lăng Tuyết Quân cả kinh, theo bản năng lui ra sau vài bước, lui ra khỏi cửa sổ. Cũng không biết chuyện gì xảy ra, nàng chỉ không muốn Cố Khiên nhìn thấy mình.
Nàng lấy lại bình tĩnh, ngồi trở lại bàn, uống một ngụm trà, rồi cầm một miếng bánh hoa mai đặt vào miệng. Bánh hoa mai ngày thường thơm ngon, nhưng hôm nay ăn vào miệng, lại cảm thấy như nhai sáp không vị. Nghe được tiếng gọi của mọi người ồn ào trên phố, Lăng Tuyết Quân cảm thấy mình đặc biệt cô đơn.
Sau khi nghênh đón đội ngũ của Chu Nguyên rời đi, đám người Lăng Ngọc liền ngồi lại. Mọi người lại uống trà một lát, nói một lúc, rồi mỗi người mới về nhà. Mọi người hưng phấn, không ai chú ý tới Lăng Tuyết Quyết đã im lặng.
Sau khi Chu Nguyên vào kinh, cách sinh nhật thái hậu cũng không còn mấy ngày. Để chúc mừng sinh nhật của Thái hậu, Hoàng đế không chỉ ân xá cho một nhóm tù nhân, mà còn cho một số người có công hoặc phong tước hoặc ban thưởng.
Điều khiến người ta bất ngờ nhất chính là Chiêu Võ giáo úy được Hoàng đế phá cách phong làm chính Lục Phẩm. Mặc dù phẩm cấp của Chiêu Võ thấp hơn chính tứ phẩm Trung Võ tướng quân mà hắn được phong kiếp trước, nhưng kiếp trước địa vị của hắn cao, dù sao cũng là chiến đấu trên chiến trường đẫm máu, gần như lấy mạng hắn. Mà kiếp này, hắn không lên chiến trường lập công, liền trực tiếp xuất sĩ làm quan. Đối với một người trẻ tuổi mới ra đời mà nói, Chiêu Võ giáo úy đã xem như phẩm cấp rất cao, cho dù là người xuất thân khoa cử tiến sĩ, không phải đặc biệt xuất chúng, cũng không nhìn thấy người vừa mới làm quan liền có thể đạt được chức vị chính lục phẩm.
Lăng Tuyết Quân cũng hỏi Lăng Khâm, vì sao Cố Khiên lại được Hoàng đế phong chức. Lăng Khâm nói cho nàng biết, nói là Cố Khiên đã lập được công lớn trên đường đi cùng Lý Hoảng nghênh đón Chu Nguyên đến kinh, tuy nhiên, lại không biết cụ thể lập được công lao gì. Hắn cũng từng lén hỏi Cố Khiên rốt cuộc là chuyện gì, nhưng Cố Khiên nói qua loa, chỉ nói sau này hắn sẽ biết.
Nghe Lăng Khâm nói, Lăng Tuyết Quân liền nhớ tới vận mệnh bất đồng ở kiếp trước và kiếp này của Chu Nguyên, một chết một sống. Nói vậy công lao lớn nhất của Cố Khiên chính là cứu mạng Chu Nguyên đúng không? Thế nhưng, chuyện Cố Khiên cứu Chu Nguyên là chuyện tốt, vì sao bọn họ phải che giấu? Nếu Nam triều Tĩnh An Đế biết Cố Khiên cứu tính mạng của nhi tử bảo bối của mình, nhất định sẽ rất cảm kích Bắc triều, không phải càng có lợi cho quan hệ hai triều đại sao? Rốt cuộc là tại sao?
Lăng Tuyết Quân nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra lý do gì. Nàng thở dài. Chuyện triều chính quá phức tạp, càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, dứt khoát cũng không nghĩ nữa. Dù sao bất kể là Chu Nguyên hay Cố Khiên, chuyện của bọn họ đều không liên quan đến mình.
Bởi vì muốn chúc thọ Thái hậu, Lăng Ngọc Nhu vốn ở Cửu Long Sơn bồi Đàm phu nhân cũng trở về kinh thành. Trong nhà có thêm một người làm bạn, Lăng Tuyết Quân đương nhiên hết sức vui mừng, hai tỷ muội tụ tập cùng một chỗ, dường như một lời nói không hết. Quận chúa cùng Lăng Xương Cẩn thấy tình cảm của hai tỷ muội tốt như vậy, cũng cảm thấy vui mừng.
Đảo mắt đã đến ngày sinh nhật của Thái hậu.
Để chúc mừng sinh nhật thái hậu lần thứ sáu mươi, Hoàng đế mở sáu mươi bàn trong Cảnh Thái viên ở ngoại ô phía Nam kinh thành, thỉnh một đám thân quý.
Nhờ phúc của Quận chúa, khuê nữ của hai tiểu quan Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu cũng may mắn đến Cảnh Thái viên tham gia thọ yến của Thái hậu. Tuy nhiên, hôm nay tân khách đông đảo, phu nhân Quận chúa chỉ có thể dẫn hai đứa con ruột của mình vào điện bái thọ Thái hậu, tỷ muội Lăng thị không có tư cách tự mình bái thọ thái hậu, cho nên, hai người chỉ có thể chờ ở bên ngoài, hoặc đi dạo trong vườn, hoặc cùng mọi người uống trà nói chuyện.
Tỷ muội Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu nhàn rỗi vô sự, liền đi dạo bên hồ Sướng Xuân.
Cách bờ hồ, Lăng Tuyết Quân nhìn thấy từ xa, Ngô Linh cũng tới. Nàng ta mặc một chiếc váy lụa thêu hình bướm bằng lụa trắng như ánh trăng, phía dưới là váy thêu hoa mai màu đỏ có viền vàng. Phần thân được kết rất khéo léo, thân trên thêu hoa bướm, thân dưới thêu hoa, nhìn từ xa, tựa như một đóa hoa yêu bướm, hết sức khiến người ta chú ý. Hơn nữa Ngô Linh vốn đã xinh đẹp, nàng ta vừa xuất hiện, liền khiến không ít công tử quý gia nhao nhao chú ý. Chỉ tiếc lúc này Cố Khiên và đám người Lý Hoảng, Cố Tuân, Cố Trăn vào điện bái thọ Thái hậu, bằng không, Lăng Tuyết Quân thật sự muốn nhìn kỹ một chút, hắn nhìn thấy người trong lòng mình bị nhiều người mơ ước như vậy có biểu tình gì.
Đây là lần đầu tiên Lăng Ngọc Nhu nhìn thấy Ngô Linh, trong lòng sinh tò mò, lấy tay đẩy Lăng Tuyết Quân, hỏi: "Cô nương này là ai? Tỷ chưa bao giờ gặp trước đây."
"Nàng ta tên là Ngô Linh, khuê nữ của Thứ sử Thanh Châu." Lăng Tuyết Quân bình tĩnh trả lời.
"Nàng ta có vẻ rất thân với khuê nữ nhà họ Lục." Lăng Ngọc Nhu nói.
"Lục phu nhân là dì của nàng ta." Lăng Tuyết Quân nói.
"Khó trách." Nói tới đây, Lăng Ngọc Nhu nhẹ nhàng che miệng một chút, cười nói, "Tuy nhiên, vị Ngô cô nương này thoạt nhìn thuận mắt hơn Lục cô nương nhiều."
Lục Vân San được người nuông chiều, nhân duyên trong giới quý nữ cũng không tốt lắm, Lăng Ngọc Nhu không thích nàng cũng là bình thường.
Lăng Tuyết Quân cười cười, nói: "Lục Vân San chỉ là không giỏi che dấu cảm xúc, hỉ nộ hiện ra hết, thật ra nàng ta cũng không tính là xấu. Hơn nữa, người như Lục Vân San, những gì nàng ta nghĩ trong lòng đều nổi lên trên mặt, tỷ vừa nhìn đã biết, còn có thể có phòng bị với nàng ta. Ngược lại, có người, hỉ nộ ẩn giấu trong lòng, bề ngoài dịu dàng động lòng người, nói không chừng trong lòng nàng ta đang làm điều gì đó không tốt với tỷ đấy!"
Lăng Ngọc Nhu sửng sốt, hỏi: "Tuyết Quân, người muội nói chính là Ngô cô nương này? Làm sao muội biết nàng ta là người giấu dao trong nụ cười? Muội có thân nàng ta không?"
Lăng Tuyết Quân dừng một chút, cười nói: "Nhị tỷ hiểu lầm rồi. Người muội nói, chỉ là Lục Vân San."
"À." Lăng Ngọc Nhu thấy Lăng Tuyết Quân không muốn nói nhiều, liền gật gật đầu.
Lăng Tuyết Quân cười cười, không nói gì nữa.
Khi trời sắp tối, thọ yến cuối cùng cũng bắt đầu. Mọi người dựa theo thân sơ phẩm cấp vào tiệc. Chu Nguyên, Lý Hoảng, Quận Chúa đều ngồi ở phía trước, Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu đương nhiên ngồi ở vị trí tương đối xa.
Lăng Tuyết Quân cảm thấy rất tuyệt khi cách hoàng đế và Thái hậu một chút, có thể tùy ý ăn cái gì, xem ca cơ vũ kỹ biểu diễn. Lăng Tuyết Quân chưa từng thấy ngự trù trong hoàng cung làm điểm tâm, ánh mắt sáng lấp lánh, giống như có độ bóng, thật là ngon miệng, Lăng Tuyết Quân liền nghiên cứu điểm tâm. Nhưng nàng nghiên cứu một lúc lâu, nhưng vẫn không thể vào cửa. Rơi vào đường cùng, Lăng Tuyết Quân đành phải buông tha.
Ca múa kiếp này không khác gì kiếp trước, Lăng Tuyết Quân xem qua một lần, cũng không có hứng thú gì, liền rủ Lăng Ngọc Nhu đến hồ Sướng Xuân một chút. Lăng Ngọc Nhu lại muốn xem khúc thưởng múa, không muốn đi ra ngoài, Lăng Tuyết Quân đành phải một mình rời khỏi bữa tiệc.
Ra khỏi điện, Hồ Sướng Xuân cách đó không xa. Lúc này, hai bên bờ hồ đã có rặng liễu rủ xuống. Lăng Tuyết Quân đi tới bờ hồ, tiện tay bẻ cành liễu rủ xuống vai, đặt trong tay chơi đùa, mọi người thản nhiên đi dọc bờ hồ.
Kiếp trước nàng đã đến dự đại thọ sáu mươi của Thái hậu, biết rằng đêm nay cung yến trong cung sẽ kết thúc sau giờ Hợi, bây giờ vẫn còn sớm. Vì vậy, nàng không lo lắng về việc trở về yến tiệc muộn. Mặc dù đã tháng tư, nhưng ban đêm vẫn có vài phần lạnh, đặc biệt là đi dạo bên hồ, gió hồ thổi qua, Lăng Tuyết Quân liền cảm thấy trên người hơi lạnh.
Lăng Tuyết Quân bước xuống từ bờ hồ, đi sâu vào trong vườn. Cảnh Thái Viên là nơi hoàng đế thường xuyên lui tới, cho nên, mặc dù không thể lộng lẫy rực rỡ như hoàng cung, nhưng lại có cỏ cây mọc xum xuê, hoa lá sinh sôi chim bay khắp nơi. Lăng Tuyết Quân đi dạo trong vườn, ngửi thấy mùi hoa không biết là hoa gì, chỉ cảm thấy tâm thoải mái.
Đi một lúc lâu, Lăng Tuyết Quân có chút mệt mỏi, vừa lúc nhìn thấy phía trước có một cây cổ thụ khổng lồ, liền đi tới, tựa vào sau cây cổ thụ nghỉ chân. Nàng cầm cành liễu lên, đặt lên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, chỉ cảm thấy ngứa ngáy, vô cùng thoải mái.
Nàng đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên, nghe một chuỗi tiếng bước chân chậm rãi đi về phía mình. Nàng đoán chắc là có người nhàm chán ở trong cung yến đi dạo trong viên, cũng không để ý, tiếp tục nhắm mắt chơi cành liễu.
Ai ngờ, tiếng bước chân này thực sự dừng lại trước gốc cây cổ thụ phía sau mình.
"Nơi này thoạt nhìn tương đối hẻo lánh, hẳn là sẽ không có người đến đây?" Giọng nói của một thanh niên vang lên.
Một người khác nói: "Nếu có người đi tới thì sẽ phát ra tiếng vang, thuộc hạ và thiếu tướng quân tránh đi cũng kịp."
Mặc dù người nói chuyện là nam tử, thanh âm lại vừa đanh vừa mỏng, giống như giọng của người đi chùa.
Hai người này có chuyện bí mật gì mà sợ người nghe thấy?
Đúng lúc này, Lăng Tuyết Quân lại nghe được nam tử trẻ tuổi kia nói: "Thạch Xương, lúc trước ta dặn dò trong mật thư hỏi thăm chuyện của ngươi, ngươi làm như thế nào?"
Nghe nói như vậy, trong lòng Lăng Tuyết Quân nhảy dựng. Thạch Xương này, không phải là nội thị tổng quản trong cung của Trương Đức phi sao? Lúc này, làm sao hắn lén lút ở chỗ này gặp người khác được? Hắn gọi người này là Thiếu tướng quân, nhưng Lăng Tuyết Quân cảm thấy thanh âm của người này không giống mấy vị tướng quân trẻ tuổi trong triều, vậy người này rốt cuộc là ai?
Thạch Xương trả lời: "Hồi thiếu tướng quân, hiện giờ trong cung có hai vị công chúa đang ở độ tuổi với Thất hoàng tử, một vị là Tấn Dương công chúa do La Hiền phi sinh ra, người còn lại chính là Nam Dương công chúa do Trương Đức phi sinh. Hai vị công chúa đều có dung mạo xinh đẹp, thông âm luật, giỏi thư họa, tính tình dịu dàng. Không biết Thất hoàng tử muốn thông gia với vị công chúa nào?"
Nghe đến đó, Lăng Tuyết Quân trong lòng đã biết tất cả. Muốn liên hôn với Tấn Dương công chúa và Nam Dương công chúa, trong hai người kia, Thất hoàng tử khẳng định không phải Thất hoàng tử Lý Dịch của Bắc triều, mà là Tề vương Chu Nguyên của Nam triều. Như vậy vị thiếu tướng quân này, hẳn là Hứa Uyển cùng Chu Nguyên đến vào ngày đó. Hắn giữ chức vụ tướng du kích trong quan Nam triều.
"Thất hoàng tử muốn lựa chọn người làm thông gia, đương nhiên có ích với người hắn cướp đoạt ngôi vị hoàng đế. Hai vị công chúa này, Bắc Hoàng thích vị nào hơn?" Hứa Ưởng hỏi.
"Bắc Hoàng đều đối xử bình đẳng với hai vị công chúa, không đặc biệt thích vị nào trong đó." Chu Xương trả lời.
"Còn mẫu phi của hai vị công chúa thì sao? Nghe truyền thuyết trên phố, Trương Đức phi được đế tâm hơn, có phải hay không?" Hứa Ưởng lại hỏi.
"Dù sao tuổi của Trương Đức phi và La Hiền phi đã cao, nào có thể so sánh với những phi tần mới tiến cung thanh xuân mỹ lệ chứ? Hoàng đế đã rất lâu không mời hai người thị tẩm, chẳng qua thỉnh thoảng sẽ đến cung ngồi một chút, uống trà một lát, nói chuyện một lát." Thạch Xương nói, "Muốn nói có thể được đế tâm, trên đời này ngoại trừ Quách hoàng hậu đi thì không tìm ra người thứ hai, đáng tiếc, Quách hoàng hậu mất sớm, chỉ sinh ra Tư Đức thái tử đã chết sớm, cũng không có công chúa. Bằng không, Thất hoàng tử có thể cưới được khuê nữ của Quách hoàng hậu, Bắc Hoàng nhất định là toàn tâm toàn lực cướp đoạt ngôi vị hoàng đế của hắn."
"Nói những thứ vô hình này có ích lợi gì?" Hứa Ưởng lắc đầu, nói, "Theo như ngươi thấy, cưới hai công chúa này có thể được Bắc Hoàng ủng hộ, hay là không được Bắc Hoàng ủng hộ?"
"Chuyện này không thể nói rõ." Thạch Xương nói, "Nếu Thái tử ngầm lui tới với Bắc Hoàng, hứa cho hắn lợi ích, cho dù Thất hoàng tử cưới Bắc triều công chúa, Bắc Hoàng cũng không nhất định sẽ ủng hộ hắn. Dù sao, vì lợi ích lớn của quốc gia, hy sinh nữ nhi cũng không tính là cái gì."
"Không được! Tuyệt đối không thể để Chu Thanh thuận lợi đăng cơ." Hứa Ưởng nói, "Nếu không, không chỉ có Ngô vương mệnh hưu[4] thôi, Hứa thị một cửa sợ là cũng không thoát khỏi độc thủ của Chu Thanh. Việc giành ngôi vị, chúng ta chỉ cho phép thành công, không thể thất bại!"
[4] Hưu: Nghỉ ngơi, phép nhà Ðường, các người làm quan cứ mười ngày được nghỉ một ngày gọi là tuần hưu.
Nghe đến đó, thân thể Lăng Tuyết Quân không khỏi run rẩy. Nàng không nghĩ tới, mình ra ngoài đi dạo trong vườn mà có thể nghe được chuyện cơ mật như vậy. Nếu bị Hứa Ưởng và Thạch Xương biết mình nghe được chuyện bọn họ nói, nhất định sẽ hại mình chết ở chỗ này. Đối với thế nhân mà nói, Cảnh Thái viên này chẳng qua chỉ có thêm một khuê nữ của tiểu quan khi đi dạo quanh hồ, trượt chân rơi xuống hồ chết đuối mà thôi, không ai sẽ truy cứu cái chết của nàng.
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân giữ chặt hô hấp, bàn tay nắm chặt cành liễu, đại khí cũng không dám ra, sợ bị hai người phát hiện mình ở đây.
Lúc này, Thạch Xương lại nói: "Thiếu tướng quân, mặc dù không có cách nào tìm ra ưu hay khuyết điểm trên người hai vị công chúa và Trương Đức phi, La Hiền phi, nhưng Thất hoàng tử có thể bắt đầu từ trên người Tề vương cùng Hoài vương."
"Ngươi nói cài này như thế nào?" Hứa Ưởng hỏi.
"Không biết thiếu tướng quân đã nghe nói chưa, Bắc triều tranh ngôi vị hoàng đế, với Tề vương Lý Hoảng, và Hoài vương Lý Dương, ngôi vị hoàng đế cuối cùng cũng có khả năng quyết định trên người hai vị này. Mà hai người bọn họ, chính là do La Hiền phi, Trương Đức phi sinh ra, theo thứ tự là huynh trưởng ruột của Tấn dương công chúa và Nam dương công chúa." Thạch Xương tinh tế phân tích cho Hứa Ưởng, "Nếu Thất hoàng tử kết minh một vị trong Tề vương và Hoài vương, cùng giúp nhau cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, chẳng phải là kế sách lưỡng toàn sao? Thuộc hạ cảm thấy, không bằng xem Thất hoàng tử lựa chọn Tề vương hay Hoài vương, rồi quyết định rốt cuộc cầu thân vị công chúa nào."
"Đây ngược lại là một biện pháp." Hứa Ưởng gật gật đầu, lại hỏi, "Vậy, theo ý kiến của ngươi, Bắc Hoàng càng có ý với Tề vương hay Hoài vương kế thừa đại thống? Chúng ta nên liên minh với ai?"
"Cái này..." Thạch Xương tựa hồ có chút khó xử, dừng một lát, mới nói, "Bắc Hoàng trước mắt còn chưa lựa chọn rõ ràng, tuy nhiên, theo thuộc hạ thường ngày quan sát, Bắc Hoàng hình như càng hài lòng với biểu hiện của Tề vương một chút. Thuộc hạ cũng cho rằng, Tề vương có tài trị quốc hơn Hoài vương! Tuy nhiên, trước khi Bắc Hoàng chưa hạ chiếu thư lập Thái tử, thì mọi chuyện đều có biến số, nói không chừng ngày nào đó Tề vương xảy ra chuyện gì, chọc Bắc Hoàng chán ghét, liền vô duyên với vị trí Thái tử."
"Được." Hứa Ưởng gật gật đầu, "Những lời này, ta sẽ nói cho Ngô vương. Ngươi về trước đi, trễ chọc người nghi ngờ."
"Vâng, Thiếu tướng quân, thuộc hạ sẽ về ngay." Một lát sau, thanh âm của Thạch Xương lại cẩn thận vang lên, "Thiếu tướng quân, khi nào thuộc hạ có thể trở về Nam triều?"
Giọng nói này nghe có vài phần thê lương, lại có vài phần khát vọng.
Hứa Ưởng trầm mặc một lát, nói: "Khi Thất hoàng tử đăng cơ sẽ là ngày ngươi còn ở triều đình. Tuy nhiên, ngươi yên tâm, một nhà ngươi già trẻ, ta sẽ thay ngươi chiếu cố tốt."
"Thuộc hạ đa tạ thiếu tướng quân." Thạch Xương rơi lệ nói, "Thuộc hạ chúc Thất hoàng tử sớm ngày vinh dự đăng quang đại bảo!"
"Được, ngươi đi xuống đi." Hứa Ưởng phất phất tay.
"Thuộc hạ trở về." Thạch Xương hành lễ, xoay người đi về phía trước, chậm rãi ẩn vào trong rừng cây.
Nghe được tiếng bước chân của Thạch Xương càng lúc càng xa, sợi dây căng trong lòng Lăng Tuyết Quân rốt cuộc chậm rãi buông lỏng. Đợi Thạch Xương đi xa, nói vậy Hứa Ưởng cũng sẽ rời đi.
Nhưng nàng đợi một lúc lâu, vẫn không nghe thấy tiếng Hứa Ưởng rời đi, thậm chí một chút tiếng vang cũng không nghe được, yên tĩnh đến có chút khác thường. Trong lòng nàng buồn bực, Hứa Ưởng này xảy ra chuyện gì vậy? Sao hắn không đi?
Đột nhiên, nàng chỉ cảm thấy bóng người trước mắt chợt lóe, lập tức cảm giác được cổ lạnh lẽo một trận. Một con dao găm sắc bén đang dùng lưỡi dao sắc nhọn dán lên cổ mình. Nàng run rẩy ngẩng đầu, nhìn lên trên, bóng dáng của một nam tử trẻ tuổi ở trước mắt mình.
"Ngươi, ngươi muốn làm, làm cái gì?" Lúc này, trong lòng Lăng Tuyết Nguyệt sợ hãi đến cực điểm, khẩn trương đến mức không nói thành câu.
"Chậm rãi đứng lên, đi ra ngoài!" Hứa Ưởng lớn tiếng nói.
"Ừ." Lăng Tuyết Quân lấy tay đỡ cây cổ thụ, cẩn thận đứng dậy, sợ Hứa Uyển không cẩn thận thì cổ mình sẽ bị cắt đứt.
Lăng Tuyết Quân nơm nớp lo sợ theo Hứa Ưởng đi tới chỗ trống trước cây cổ thụ.
Thủ hạ của Hứa Ưởng hơi dùng sức, hỏi: "Ngươi là ai? Sao ngươi lại ở đây? Ai cử ngươi tới đây?"
"Hồi, hồi tướng quân, ta, ta tên là Lăng Tuyết Quân, đến tham gia thọ yến của Thái, Thái hậu. Bởi vì buồn bực ngồi trên bàn, liền đi, đi dạo trong vườn. Không ai cử, cử ta đến." Lăng Tuyết Quân đứt quãng nói.
"Lời ngươi nói là nói thật?" Hứa Ưởng hoài nghi hỏi.
"Đương nhiên là thật, thật." Lăng Tuyết Quân trả lời, "Ta chỉ đi mệt rồi ngồi phía sau cây cổ thụ ngồi nghỉ chân thôi. Công tử ngươi cũng là tạm thời quyết định đến cây cổ này, ta, ta làm sao biết công tử muốn, muốn đến, mà trốn trước ở chỗ này?"
Hứa Ưởng quả thật cũng tùy ý đi tới dưới gốc cây cổ này, nữ tử này hẳn là không phải mai phục ở đây trước đó. Xem ra, nàng nói nghỉ chân chắc là sẽ không nói dối. Hắn dừng lại và hỏi: "Vậy ngươi nói, ngươi đã nghe thấy gì?"
"Công tử, ta, ta cái gì, cái gì cũng không nghe thấy." Lăng Tuyết Quân vội vàng phủ nhận.
"Cái gì cũng không nghe thấy?" Hứa Ưởng lạnh lùng cười, "Lăng cô nương, ngươi nói như vậy, thật sự biểu hiện ngươi cái gì cũng nghe thấy."
Thân thể Lăng Tuyết Quân hơi cứng đờ, cắn cắn môi, không nói gì.
"Ngươi cũng biết, lời ngươi nghe được lúc trước, liên quan đến tính mạng của Ngô vương cùng Hứa gia ta." Hứa Ưởng lại nói.
"Hứa tướng quân, ta, ta thề, ta, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra bên ngoài nửa chữ." Lăng Tuyết Quân vô lực nói.
"Ta cảm thấy, so với người còn sống, một người chết đáng để ta tin tưởng hơn." Hứa Ưởng thanh âm lạnh lẽo.
Đối với Lăng Tuyết Quân mà nói, lời nói của Hứa Ưởng giống như là giọng nói phát ra từ Hắc Bạch Vô Thường, khiến người ta lạnh đến tận đáy lòng. Nàng biết, hôm nay chỉ sợ mình sẽ đoạn tuyệt ở đây. Kiếp trước mình bất đắc dĩ mà chết, ông trời mở mắt, cho mình một cơ hội làm lại một lần, thầm nghĩ tìm một người tốt, thành thân sinh con, sống một cuộc sống hạnh phúc mà kiếp trước nàng chưa từng có, nhưng nàng không bao giờ nghĩ tới, tất cả mọi thứ vừa mới bắt đầu, rồi lại sắp kết thúc.
Dù sao hôm nay cũng không tránh được một chữ chết, trong lòng Lăng Tuyết Quân hoàn toàn tuyệt vọng. Nàng không cầu xin tha thứ nữa, nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt bất đắc dĩ chảy dài trên gò má mình.
Nhìn bộ dáng yên lặng rơi lệ của nàng, Hứa Ưởng đột nhiên mềm lòng, tay cầm chủy thủ, cũng kìm lòng không được buông lỏng.
Lăng Tuyết Quân mở mắt ra, nhìn Hứa Ưởng, nghẹn ngào mở miệng nói: "Hứa tướng quân, hôm nay Tuyết Quân vô tình xông vào nơi này, không ngờ lại nghe trúng chuyện cơ mật của tướng quân. Tuyết Quân biết, chuyện mình nghe được có quan hệ trọng đại, liên lụy đến tính mạng của rất nhiều người. Nếu tướng quân vì thân nhân, muốn Tuyết Quân chết, Tuyết Quân cũng không còn lời nào để nói. Chỉ là Tuyết Quân sợ đau, hy vọng lúc tướng quân động thủ, có thể cho Tuyết Quân một cái thống khoái, làm cho Tuyết Quân ít chịu chút tội lỗi!" Dứt lời, nàng nhắm mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc lưỡi dao sắc bén cắt hầu họng mình đến.
Dù sao cũng đã chết một lần. Tuy nó chỉ là chết. Đối với nàng, không có gì phải sợ hãi.
Nhưng nàng đợi một lúc lâu, Hứa Ưởng lại chậm chạp không động thủ.
Phải biết rằng, loại tư vị chờ chết này, là khó chịu nhất.
Lăng Tuyết Quân chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Hứa Ưởng, nhìn hắn nhìn mình, hình như đang suy nghĩ cái gì đó.
"Tướng quân, nếu muốn lấy tính mạng của Tuyết Quân, xin hãy làm nhanh lên." Lăng Tuyết Quân nói tới đây, nước mắt không chịu thua kém, lại một lần nữa từ trong hốc mắt nàng tuôn ra: "Chờ như vậy, thật sự còn khó chịu hơn là chết."
Hứa Ưởng nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Quân một lúc lâu, rốt uộục khẽ thở dài một tiếng, nói: "Gương mặt xinh đẹp như vậy, nếu cứ chết như vậy, thật đáng tiếc."
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân ngẩn người, không biết lời này của hắn rốt cuộc là có ý gì. Chẳng lẽ hắn muốn thả mình ra sao? Trong lòng nàng lại cảm thấy gần như không có khả năng.
Hứa Ưởng cầm đao lên cổ Lăng Tuyết Quân xuống, ngón tay nhẹ nhàng lau trên lưỡi đao, nói: "Ta vừa mới nghĩ thật ra ngươi không cần tiết lộ những gì đã nghe thấy lúc nãy, còn có cách khác."
"Cách gì?" Lăng Tuyết Quân hai mắt sáng ngời, như thể thấy được hy vọng sống.
Hứa Ưởng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Lăng Tuyết Quân, chậm rãi nói: "Cắt đầu lưỡi của ngươi."
Nghe vậy, ánh sáng trong mắt Lăng Tuyết Quân nhanh chóng phai nhạt.
"Đúng rồi, ngươi hẳn là biết viết chữ chứ?" Hứa Ưởng lại hỏi.
Lăng Tuyết Quân gật đầu.
"Vậy còn phải chặt bỏ hai tay ngươi. Bằng cách này, ta có thể đảm bảo rằng ngươi sẽ không tiết lộ một nửa lời." Chứng cứ của Hứa Ưởng vô cùng thoải mái. Tựa hồ theo hắn thấy, trảm hai tay người, như thể chỉ đơn giản là uống một chén trà.
Lăng Tuyết Quân nhìn Hứa Ưởng, cười thê lương: "Tướng quân, vậy ngài nên giết ta đi."
"Ngươi không muốn sống?" Hứa Ưởng sửng sốt.
"Tuyết Quân đương nhiên muốn sống. Thế nhưng, cắt lưỡi, chặt hai tay, loại đau đớn này, so với chết còn khó chịu đựng hơn." Lăng Tuyết Quân nước mắt chảy dài, chậm rãi nói, "Huống chi, không có đầu lưỡi, không có tay, chính là một phế nhân. Tuyết Quân sợ đau, càng không muốn biến thành phế nhân, cho nên, Tuyết Quân tình nguyện chết."
Nghe vậy, Hứa Ưởng rũ mắt xuống, trầm mặc một lúc lâu, hỏi: "Đúng rồi, ngươi là nữ nhi nhà ai."
"Phong Dương Lăng gia." Lăng Tuyết Quân trả lời. Dù sao ngày mai thi thể của mình bị người phát hiện, hắn cũng sẽ biết thân phận của mình, không cần giấu diếm.
"Phụ thân ngươi làm chức vụ gì?" Hứa Ưởng lại hỏi.
"Gia phụ chỉ là một tiểu quan lại cửu phẩm dưới tay Tiết độ sứ Hoài Bắc, không thể lên đài." Lăng Tuyết Quân nhẹ nhàng lau nước mắt, vội vàng nói, "Sau khi Tuyết Quân chết, gia phụ cũng không có năng lực truy cứu nguyên nhân cái chết của Tuyết Quân, Hứa tướng quân không cần lo lắng. Tuyết Quân nguyện ý lấy tính mạng của mình thay tướng quân bảo vệ bí mật này, chỉ cầu tướng quân không nên xuống tay với người nhà của Tuyết Quân!"
Nghe được lời này của Lăng Tuyết Quân, sắc mặt Hứa Ưởng hơi sững sờ. Dừng một lúc lâu, hắn lại hỏi: "Nữ nhi của một tiểu lại cửu phẩm như ngươi, sao có thể tiến cung dự thọ yến của Thái hậu? "
"Bá phụ ta là Lăng Xương Cẩn làm Lễ bộ viên ngoại lang, là trượng phu Quận chúa." Lăng Tuyết Quân trả lời, "Là bọn họ dẫn ta vào."
"Thì ra ngươi là chất nữ của Quận chúa, vậy là tốt rồi." Hứa Ưởng nở nụ cười.
Hứa Ưởng và Chu Nguyên lớn lên có vài phần giống nhau, tướng mạo cũng rất tốt, nụ cười này càng có vẻ tươi mát tuấn dật. Thế nhưng, lúc này Lăng Tuyết Quân lại vô lực thưởng thức tư thế xinh đẹp của hắn, chỉ cảm thấy hắn giống như một Diêm Vương, liếc mắt một cái, đều làm cho đáy lòng người ta phát lạnh.
"Lăng cô nương, ta có thể không giết ngươi." Hứa Ưởng thu lại nụ cười, vẻ mặt chính sắc nhìn Lăng Tuyết Quân.
"A?" Lăng Tuyết Quân cả kinh: "Ngươi vẫn muốn cắt lưỡi ta, cắt tay ta?"
Nhìn bộ dáng kinh hoàng thất thố của Lăng Tuyết Quân, Hứa Ưởng lại nở nụ cười: "Ta không cắt lưỡi ngươi, cắt tay ngươi."
Lăng Tuyết Quân ngẩn người, hỏi: "Ý của Hứa tướng quân là, ngươi, ngươi chịu buông tha cho ta. "
Hứa Ưởng chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, sau đó gật gật đầu, nói: "Ừm."
"Vì sao?" Lăng Tuyết Quân dường như không thể tin được, "Ngươi không sợ ta sẽ tiết lộ lời ngươi nói lúc nãy với Chu nội thị à."
Hứa Ưởng cười nói: "Nữ tử yếu đuối không quyền không thế của ngươi, lại đặt mình ở chính sự Nam triều, lời này truyền ra ngoài, ngoại trừ mang đến thảm họa diệt vong cho Lăng gia ngươi, đối với ngươi không có bất kỳ chỗ tốt gì!"
Nghe được bốn chữ thảm họa diệt vong, cả người Lăng Tuyết Quân run lên, lập tức vội vàng lắc đầu nói: "Tướng quân yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài."
"Hôm nay, ta thả ngươi ra, cái mạng này của ngươi chính là của ta. Nếu ngươi là chất nữ của Quận chúa, về sau, nói không chừng ngươi vẫn còn hữu dụng." Hứa Ưởng lại nói.
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói: "Chuyện phản quốc bội nghĩa, ta sẽ không làm."
Hứa Ưởng cười khẽ ra tiếng: "Yên tâm, ta sẽ không để ngươi làm chuyện phản quốc bội nghĩa."
Lăng Tuyết Quân thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tuyết Quân đa tạ ân tướng quân không giết."
"Được rồi, Lăng cô nương, ngươi nhớ kỹ, mạng này của ngươi là của ta." Hứa Ưởng cười thật sâu, "Sau này nếu có việc, ta sẽ tìm ngươi."
"Đa tạ tướng quân, Tuyết Quân liền lui ra." Lăng Tuyết Quân hành lễ với Hứa Ưởng.
"Gặp lại, Lăng cô nương." Hứa Ưởng mỉm cười nói.
Gặp lại sao? Hy vọng đời này sẽ không bao giờ gặp lại ngươi một lần nữa!
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu, nhìn Hứa Ưởng cười cười, sau đó xoay người, bước nhanh về phía hồ. Khi nàng đến một nơi mà nàng cảm thấy Hứa Ưởng không nhìn thấy mình, liền giương chân ra, liều mạng chạy về phía trước, bên tai lại mơ hồ truyền đến tiếng cười to của Hứa Ưởng. Trong lòng nàng hoảng hốt, chạy nhanh hơn.
[1] Tống Ngọc: (Nguồn wikipedia, danviet.vn)
Người nước Sở thời chiến Quốc, cùng với trường Khanh (Tức Tư mã Tương Như đời Hán), cả hai đều đẹp trai và nổi tiếng về Từ phú.Văn học cổ dùng từ Tống Ngọc, Trường Khanh để chỉ hạng văn nhân, tài tử.
Câu chuyện liên quan đến Tống Ngọc:
Tống Ngọc: So với các mỹ nam khác, cuộc đời của Tống Ngọc được xem là may mắn nhất. Vẻ đẹp của chàng lưu truyền thiên cổ, nhưng vẻ đẹp ấy lại là một bí ẩn muôn đời, bởi lật tìm trong sử sách, thật khó tìm ra một bức họa nào họa lại chân dung chàng còn lưu tới ngày nay. Riêng trong bài phú "Đăng Đồ Tử háo sắc" thì nhắc tới vẻ đẹp của Tống Ngọc: Đăng Đồ Tử bẩm báo với Sở Vương, Tống Ngọc là một mỹ nam, rất khéo ăn nói, nhưng bản tính háo sắc, nên đừng bao giờ để Tống Ngọc lui đến chốn hậu cung. Nghe xong lời này, Tống Ngọc bèn tìm cách phản pháo. Đại mỹ nam xảo ngôn muốn Sở Vương công tâm suy xét giữa mình và Đăng Đồ Tử, ai là kẻ háo sắc hơn.
Tống Ngọc lý lẽ: Trong chốn thiên hạ, mỹ nữ chẳng đâu sánh bằng Sở quốc, mỹ nữ Sở quốc chẳng đâu sánh bằng quê thần, mỹ nữ quê thần chẳng đâu sánh bằng Đông Lân – hàng xóm cạnh nhà thần. Nàng ấy cao thêm một phân thì quá cao, thấp đi một phân thì quá thấp, thoa thêm chút phấn thì quá trắng, thoa thêm chút son thì quá đỏ. Đôi mày nàng cong mượt tựa lông chim, da trắng như tuyết, eo nhỏ, răng trắng...... Tuyệt sắc giai nhân sát vách nhà thần như vậy, để ý tới thần suốt ba năm trời, mà thần chẳng chút động lòng. Lẽ nào thần thuộc hạng háo sắc? Trong khi Đăng Đồ Tử có bà vợ xấu xí, tóc tai bù xù, đôi tai dị hình, môi trề, hàm răng khấp khểnh chẳng đều, bước đi khập khiễng, lại thêm lưng gù, đầy thân ghẻ lở. Đăng Đồ Tử rất mê bà ta. Hai người sinh tới 5 mụn con. Bệ hạ xem, chỉ cần là phụ nữ, Đăng Đồ Tử đã thích, vậy thì rõ ràng hắn háo sắc hơn thần".
Nếu xét theo quan điểm hiện đại, sự chung tình của Đăng Đồ Tử với người vợ xấu xí quả đáng khen ngợi, nhưng Tống Ngọc vốn miệng lưỡi phi phàm nên đã xoay chuyển tình thế một cách ngoạn mục, khiến Sở Vương chẳng còn phân biệt đúng sai, bèn phán Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc. Vì lẽ ấy, Đăng Đồ Tử về sau luôn mang tiếng xấu với đời.
Người như Tống Ngọc – tài sắc vẹn toàn quả là hiếm trong xã hội thời xưa. Xuất thân trong một gia đình bần hàn, nhưng vì mưu cầu con đường chính trị, Tống Ngọc đã lặn lội tới kinh thành Sở quốc rồi dần dần trở thành thị tòng văn học hầu hạ bên cạnh Sở Vương. Tương truyền, tài năng của Tống Ngọc có thời từng được Sở Vương tán thưởng, nhưng đại mỹ nam giảo ngôn này quả sinh ra không hợp với chốn quan trường, nên cuối cùng cũng rời bỏ hoàng cung, trở về với chốn điền viên nơi quê nhà rồi qua đời trong nỗi tiếc nuối vô hạn.
[2] Phan An: (Nguồn giaoducthoidai.vn)
Theo ghi chép, Phan An (247-300), vốn tên là Phan Nhạc, tự An Nhơn, người Trung Mưu, Huỳnh Dương, là một nhà văn thời Tây Tấn. Nhờ nhan sắc lấn át cả phái đẹp, Phan An được ngợi ca là đệ nhất mỹ nam thời cổ đại, đứng trên cả Lan Lăng Vương, Tống Ngọc và Vệ Giới.
Được biết, từ nhỏ Phan An đã nổi danh xa gần là một mỹ nam. Tuy rằng sách vở không miêu tả rõ ràng, cụ thể nhan sắc, chiều cao, cân nặng của Phan An thế nhưng tất cả đều nói chàng có một khuôn mặt rất thu hút, dáng vóc lại cao ráo, làn da rất đẹp. Vẻ đẹp của chàng vượt qua mọi câu chữ, mọi hình dung, không bút nào tả xiết.
Khi còn niên thiếu, Phan An đi dạo ở thành Lạc Dương. Phụ nữ quanh đó thấy chàng tuấn mỹ, mới vây quanh, ném trái cây đầy xe, người đời từ đó có điển tích "Trịch quả mãn xa" (Ném trái cây đầy xe) để nói về việc này.
Đến khi trưởng thành, Phan An lại là một người tài hoa, phong nhã, khiến người người ngưỡng mộ. Đáng tiếc, có tài như thế, Phan An lại không được triều đình trọng dụng, chỉ làm chức quan nho nhỏ huyện lệnh ở Hà Dương.
Tương truyền, thời điểm nhậm chức ở Hà Dương, Phan An phát hiện thổ nhưỡng, khí hậu nơi đây rất thích hợp để trồng cây đào, vì vậy khuyến nghị người dân nên trồng loại cây này.
Kết quả, vì quá yêu thích vị huyện lệnh đẹp trai, phong độ lại chính trực, trăm họ đều một lòng trồng đào, tạo nên chốn bồng lai tiên cảnh, thu hút rất đông du khách từ khắp nơi đến thưởng ngoạn, làm huyện nhỏ bỗng dưng tấp nập, giao thương phát triển.
Biết ơn Phan An, người dân Hà Dương dành tặng danh xưng "Hoa huyện lệnh" cho chàng, ý chỉ chàng còn đẹp hơn hoa. Đồng thời Hà Dương cũng được gọi là "Đệ nhất huyện hoa Hà Dương", vang danh xa gần.
Khi Phan An lấy vợ, nhiều thiếu nữ trong khuê phòng đã khóc cạn nước mắt, hận không thể đầu thai làm vợ của vị đệ nhất mỹ nam cổ đại này.
Tìm hiểu ghi chép được biết, vợ của Phan An là Dương Dung Cơ, con gái của vị nho sĩ Dương Triệu. Năm Phan An 12 tuổi, Dương Dung Cơ 10 tuổi, hai người đính hôn. Đến khi Phan An 24 tuổi, hai người chính thức kết hôn, trở thành vợ chồng.
Chung sống suốt 26 năm vô cùng hòa hợp, hạnh phúc, đến năm Phan An 50 tuổi, Dung Cơ bệnh nặng bỏ mình, khiến Phan An vô cùng đau khổ, cùng quẫn, mặc đồ tang tới một năm. Đặc biệt, sau khi Dung Cơ chết, Phan An không yêu thêm một ai, kiên quyết không chịu đi bước nữa.
Không chỉ thế, Phan An còn nhớ mãi không quên người vợ xinh đẹp, khéo léo của mình, viết cả ba bài thơ Điệu Vong Thi dành tặng người vợ đã mất.
Ba bài thơ này đều là những ký ức tươi đẹp của Phan An và Dung Cơ, ngôn ngữ bình dị gần gũi, vần điệu tự nhiên, trôi chảy, để lộ ra tình cảm vợ chồng thâm trầm, sâu lắng, khiến người đời sau không ngừng ngưỡng mộ.
Đáng tiếc, một người đàn ông đẹp như thế, tốt như thế, chung tình như thế, cuối cùng lại vướng vào vòng xoáy chính trị, bị vu oan giá họa, cuối cùng lĩnh án tru di tam tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.