7.
Tuy rằng cuộc sống có hơi trúc trắc nhưng tôi vẫn ngủ ngon lành. Buổi sáng hôm sau, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào phòng làm tôi tỉnh giấc. Tôi che mắt, duỗi người, hít sâu một hơi, ngửi một lúc thì vô cùng chắc chắn, hình như là mùi gạo chín, chắc là cháo rồi, thơm thật đấy!
Ơ! Chết rồi! Tôi ngủ quên!
Vừa mở cửa phòng ngủ, tôi đã thấy Lâm Diệu đứng ở chỗ sáng ngoài cửa, mỉm cười với tôi: “Em dậy rồi à, tới đây ăn cơm đi.”
Trong phòng bếp có động tĩnh, có hai cái đầu thò ra. Người phụ nữ trông rất trẻ, không giống phụ nữ trung niên ở độ tuổi 50. Còn người đàn ông đeo tạp dề, tay đang cầm muỗng cơm. Hai người họ nhìn tôi với ánh mắt “Ai ya, đúng là một cô gái thật nè” khiến tôi hơi mất tự nhiên.
Tiến lại gần Lâm Diệu, tôi hỏi anh: “Sao không gọi em dậy, chẳng phải nói là gọi em đi chung hả?”
Anh quàng vai tôi, cười nói: “Anh muốn em ngủ thêm chút nữa ấy mà.”
Mẹ Lâm Diệu bước ba bước thành hai đi tới, nắm lấy tay tôi: “Đứa bé ngoan, hai bác hiểu mà, con đã mệt mỏi rồi.”
Tôi lần nữa đứng hình tại chỗ, chắc ý của bác gái không phải là ý kia đâu nhỉ? Không phải đâu đúng không? Thật sự không phải như thế mà!
“Chào bác gái ạ.” Tôi mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu, hỏi thăm sức khỏe.
"Ơ kìa, sao lại gọi bác gái chứ?”. Mẹ Lâm trêu ghẹo.
“Vậy chắc là bà chưa trả phí cho con nó đổi lời rồi!”. Bố Lâm lau tay, cởi tạp dề, từ trong bếp đi ra.
“À, đúng đúng đúng, nhanh! Nhanh cầm quà ra mắt đã chuẩn bị tới đi!”. Mẹ Lâm đột nhiên tỉnh ngộ, thúc giục bố Lâm đi lấy.
“Tới ngay, đừng nôn nóng.” Bố Lâm chạy tới trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ đưa cho mẹ Lâm, hai người họ cùng đổ dồn ánh mắt nhìn tôi đầy mong đợi. Tôi gửi tín hiệu cầu cứu cho Lâm Diệu nhưng anh thậm chí còn không ngẩng đầu lên, cứ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp kia.
Tôi dằn lòng, cắn răng mở hộp ra.
A a a a!
Lấp lánh!
Lấp lánh!
Một chiếc vòng tay lấp lánh!
“Tôi đã nói mà, chiếc vòng này rất vừa!”. Mẹ Lâm vừa nói vừa tháo vòng tay định đeo cho tôi.
“Không… Bác gái ơi, con…!”. Tôi liên tục xua tay.
Lâm Diệu giữ bàn tay đang vung vẩy của tôi lại, mẹ Lâm hơi dùng sức đã đeo được chiếc vòng kim tiền vào tay tôi. Trong lúc nhất thời, tôi quên mất bản thân định nói gì.
“Ai ya, tốt! Rất tốt!” Bố mẹ Lâm đứng xếp hàng, nụ cười trên môi tươi rói, nhìn thẳng vào tôi.
Tôi hết nhìn họ rồi lại nhìn Lâm Diệu, sau đó nhìn chiếc vòng trên tay tỏa ra ánh sáng vàng, cuối cùng vẫn đành phải mở miệng gọi: “Bố… mẹ…”
Không phải ý chí của tôi không vững vàng mà là họ… cho quá nhiều!
Thật sự quá nhiều…
8.
Bố mẹ Lâm vui vẻ ăn cơm rồi về phòng nghỉ ngơi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị tháo vòng tay ra.
“Em làm gì vậy?”. Lâm Diệu rửa chén xong đi ra, bắt gặp tôi đang loay hoay gỡ chiếc vòng tay, nghi ngờ hỏi.
Tôi kéo tay anh vào phòng, đóng cửa lại rồi thì thầm: “Tất nhiên là cất chiếc vòng này đi rồi, bằng không lỡ làm mất nó thì tôi không đền nổi đâu. Anh giữ nó đi, sau này tặng cho bạn gái anh.”
Tôi đang tiếp tục động tác thì bị Lâm Diệu giữ lại. Anh hơi mạnh tay khiến tôi giật cả mình: “Làm sao… vậy?”. Tôi khẽ hỏi.
Anh nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, sau đó nói: “Mẹ tôi thích tặng quà cho người khác, nếu em không đeo thì bà ấy sẽ nghĩ em không thích nó, không chừng ngày mai sẽ kéo em ra ngoài mua món đồ mới đấy. Em không thích cái này thật sao?”
“Đâu có!”. Lời anh nói khiến tôi sợ đến mức vội buông tay ra. Cùng lắm thì tôi đeo nó hết một tháng, khi nào ly hôn thì trả lại cho anh vậy, tôi nghĩ.
“Lâm Diệu.” Tôi gọi khi anh chuẩn bị đi ra cửa: “Cuối tuần này… anh nhớ chứ?”
Cuối tuần này là tiệc đính hôn của Chu Văn.
“Đương nhiên là tôi nhớ, em đừng lo!”. Lâm Diệu nở nụ cười trấn an tôi.
Mấy ngày sau đó, ban ngày, khi Lâm Diệu đi làm, mẹ Lâm sẽ kéo tôi ra ngoài dạo phố, trong ba cái ngoài ba cái, thấy gì cũng mua.
Tôi đã sẵn sàng cho việc bị gặng hỏi, nhưng họ không hỏi cái gì hết. Tôi là người ở đâu, làm công việc gì, kiếm được bao nhiêu tiền, khi nào thì tổ chức đám cưới,... đại khái là những gì mà bậc cha mẹ nên hỏi, họ đều không hỏi, chỉ ở bên cạnh và cho tôi tất cả sự quan tâm và bảo vệ hết mức. Điều này làm tôi thấy cảm kích vô cùng, đồng thời cũng cảm thấy tội lỗi gấp bội.
“Mẹ…”, tôi nhẹ nhàng gọi mẹ Lâm lúc bà còn đang chuyên tâm cắm hoa.
“Ừ?” Bà đang nghịch nhành hoa, không chú ý đến lời tôi nói.
“Mẹ không có gì muốn hỏi con sao?”. Tôi ngập ngừng hỏi.
“Hỏi chuyện gì cơ?”. Mẹ Lâm lơ đễnh đáp lại.
“Thì… vì sao lại đột ngột kết hôn hay điều gì đó tương tự?”. Tôi nói thêm.
Đột nhiên mẹ Lâm đặt cây kéo trong tay xuống, nghiêm túc nói với tôi: “Con gái, bố mẹ thực sự biết ơn con.”
Hả?
“Lâm Diệu nhà ta, con cũng biết rồi đấy, khi đã yêu ai thì sẽ yêu đến chết.”
Con không biết gì cả, bác gái ơi… Thực sự không biết…
“Khi còn học cấp ba, nó thích một cô gái…”. Ánh mắt mẹ Lâm xa xăm tựa như đang hồi tưởng chuyện gì đã lâu lắm rồi.
Tôi chống cằm, tỏ vẻ thích thú, chăm chú lắng nghe.
“Lần đầu tiên nó nói chuyện đó, mẹ không để ý lắm, mới học cấp ba thôi mà, tuổi vẫn còn nhỏ, chờ trưởng thành lên đại học rồi chẳng phải sẽ gặp được nhiều cô gái tốt hơn à?”
Mẹ Lâm dùng ánh mắt hỏi tôi, tôi lập tức cho bà câu khẳng định chắc nịch. Mẹ Lâm nhận được đáp án, càng kể hăng say hơn.
“Sau này mẹ mới biết, hóa ra là ngược lại. Khi nó vào đại học chẳng thấy nó dẫn bạn gái về nhà, hỏi nó thì nó nói không có, đợi tốt nghiệp xong, còn bảo không có thời gian. Một ngày kia, mẹ không nhịn nổi nữa bèn tìm nó nói chuyện, con biết nó đã nói gì với mẹ không?”. Mẹ Lâm thần bí hỏi.
Tôi thật thà lắc đầu, nói không biết.
“Nó nói mẹ hãy chuẩn bị tinh thần cho việc cả đời này nó sẽ không kết hôn đi.”
Điều này làm tôi hơi sốc. Tuy rằng chúng tôi quen biết chưa lâu, nhưng mấy ngày nay ở chung với Lâm Diệu, tôi có thêm nhận ra anh là người vô cùng chững chạc. Người như vậy lại có thể điên cuồng vì một người đến mức không muốn kết hôn ư? Cô gái kia chắc phải rất xinh đẹp nhỉ? Tôi không nhịn được mà tưởng tượng.
“Cho nên, A Diệu nhất định là rất thích con mới kết hôn với con đấy! Mẹ không có gì muốn hỏi hết, A Diệu thích con, con lại là đứa nhỏ ngoan, những chuyện khác mẹ tin là hai đứa sẽ tự giải quyết được.”
Mẹ Lâm cười hiền lành làm tôi chỉ có thể cười theo.
Tôi tin chắc mình sẽ càng xấu hổ hơn nếu nói ra những lời này: Bác gái, rất xin lỗi, thực ra là do con uống quá nhiều mới lôi con của bác đi lĩnh chứng thôi.
Ôi chao, tội lỗi quá!
9.
Ngày cuối tuần, tôi nắm tay Lâm Diệu bước vào bữa tiệc.
“Vợ, họ tổ chức tiệc ở nơi nhỏ xíu thế này à?”. Lâm Diệu ghé sát vào tai tôi, khẽ nói.
Tôi tránh né, quay đầu nói với anh: “Đừng gọi bậy chứ!”
“Được rồi…” Lâm chó phốc cụp mắt, bộ dạng có chút chán nản.
“Ôi, đây không phải là Dư Hiểu Hiểu à? Sao vậy? Đến cướp hôn hả?” Trương Y Đình mặc váy công chúa, nắm tay Chu Văn đi về phía chúng tôi.
Hôm nay Chu Văn mặc một bộ vest trắng tông xuyệt tông với chiếc váy công chúa của Trương Y Đình, nhìn rất giống hoàng tử trong truyện cổ tích, kiêu ngạo có một không hai, không thể với tới.
Tim tôi co thắt lại, cơ hồ không giữ được tự chủ, khóe mắt đỏ hoe. Chàng trai tôi đã theo đuổi ngần ấy năm, người mà tôi đem lòng yêu cả chục năm trời, hôm nay đã đính hôn rồi, tôi cúi đầu nhằm che đậy sự khác thường của mình.
“Dư Hiểu Hiểu…”
Tôi nghe thấy giọng của Chu Văn, có điều cậu ấy còn chưa nói hết đã bị ngắt ngang.
“Xin chào, tôi là Lâm Diệu. Nói đúng hơn là chồng của… Hiểu Hiểu.”
Trong nháy mắt bầu không khí trở nên im lặng, tôi không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Chu Văn, sợ nhìn thấy sự chán ghét trong đó.
"Bịch” một tiếng, kèm theo đó là một lực tác động mạnh làm tôi loạng choạng, khi tỉnh táo lại đã thấy Chu Văn đè Lâm Diệu dưới người, gằn từng tiếng chất vấn: “Anh! Nói! Cái! Gì?”
Tôi vội vàng đưa tay kéo lại, “Cậu làm gì vậy, Chu Văn?”
Xung quanh, người đến xem náo nhiệt mỗi lúc một đông hơn. Giọng tôi trở nên khẩn trương: “Hôm nay là tiệc đính hôn của cậu, cậu làm gì vậy hả?”
“Kệ con mẹ nó tiệc đính hôn!”. Chu Văn hất tay tôi ra khiến tôi mất đà, ngã bịch xuống đất.
“Nói về sự tàn nhẫn thì vẫn là cậu tàn nhẫn nhất, Dư Hiểu Hiểu!” Chu Văn từ từ đứng dậy, chỉnh lại áo vest, hất cằm lên, nhìn tôi: “Tôi cũng chỉ nói vài lời lúc say mà cậu quay đầu đã biến mất, lại còn nghỉ việc!”.
Cậu ấy tức giận lật đổ chiếc bàn bên cạnh, những chiếc bánh ngọt đẹp đẽ rơi khắp nơi trên sàn, “Điện thoại không nghe, gửi tin nhắn không trả lời, cậu có bản lĩnh thật đấy, Dư Hiểu Hiểu!”
Thấy tôi ngơ ngác, Lâm Diệu muốn đến đỡ tôi thì bị Chu Văn đấm một cú té ngã xuống đất.
“Anh ta là ai? Tôi chưa từng gặp anh ta, anh ta từ đâu tới?”. Khuôn mặt đẹp trai của Chu Văn đang tức giận không ngừng phóng to trước mặt tôi, biểu cảm trên mặt vặn vẹo, phút chốc khiến tôi nhận không ra người trước mặt nữa.
“Tôi tổ chức tiệc đính hôn giả này là vì muốn gặp mặt cậu. Ông đây chơi lớn như vậy, cậu lại dẫn người đàn ông khác đến? Lại còn dám kết hôn?”
Cả người tôi cứng đờ, khó khăn lắm mới nói rõ từng chữ một: “Cậu điên rồi phải không, Chu Văn? Chuyện đính hôn là chuyện đại sự, thế mà cậu cũng dám làm giả?”
“Đúng, tôi điên rồi! Nếu tôi không điên thì làm sao thích cậu được chứ?”
Tôi nghe lời nói bên tai, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, “Cậu nói… cái gì?”
“Bụp!”. Đột nhiên Lâm Diệu đứng dậy đấm vào mặt Chu Văn, sau đó hai người họ nhào vào đánh nhau. Xung quanh vang lên tiếng kinh hô, có ai đó đã gọi báo cảnh sát.
Đầu óc tôi vô cùng hỗn độn, không biết nên tiếc cho tiệc đính hôn tuy nhỏ nhưng lộng lẫy này, hay khiếp sợ trước sự tàn nhẫn bất ngờ của Chu Văn, hoặc là… bối rối trước lời thổ lộ khó tin của cậu ấy.
Hai người họ càng đánh càng ác liệt, làm đổ liên tiếp mấy cái bàn. Tôi ngơ ngác, sững sờ đứng như trời trồng tại chỗ, đợi đến khi có phản ứng lại đã đứng đối diện với bàn dài màu trắng, bên trên đặt đầy những chai sâm-panh.
“Cẩn thận!”. Đây là giọng nói của Chu Văn.
“Đừng sợ!”. Đây là giọng nói của Lâm Diệu.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi bóng tối bao trùm chính là giây phút Lâm Diệu lấy áo khoác phủ đầu tôi lại, còn anh che chắn cho tôi, nói đừng sợ