10.
“Em đang suy nghĩ gì vậy?”. Lâm Diệu xuất hiện đằng sau tôi, cẩn thận choàng thêm một cái áo khoác cho tôi.
“Suy nghĩ… vết thương của anh thế nào.” Tôi để áo khoác xuống người anh.
“Nói dối.” Lâm Diệu nhẹ nhàng vạch trần tôi.
Trong tiềm thức tôi muốn phản bác nhưng rồi lại nói không nên lời. Trong đầu tôi bây giờ chỉ toàn là ánh mắt của Chu Văn khi rời khỏi bữa tiệc. Mắt cậu ấy đỏ hoe như sắp khóc, hỏi tôi: “Dư Hiểu Hiểu, tôi nói tôi thích cậu mà cậu vẫn muốn đi cùng anh ta sao?”
Lâm Diệu đứng bên cạnh tôi không nói gì, chỉ nhíu chặt chân mày, dường như rất đau. Tôi không quay đầu lại, dìu Lâm Diệu ra cửa. Vết thương của anh không quá nặng, đến bệnh viện xử lí một chút rồi chúng tôi cùng nhau về nhà.
Bầu trời đêm nay không mây, lấp lánh những ngôi sao sáng chói. Đêm dài đằng đẵng luôn khơi gợi nỗi lòng của người ta.
“Hôm nay… tôi lại gây thêm phiền phức cho anh rồi…”. Tôi cúi đầu, chà xát đầu ngón tay.
Lâm Diệu thấp giọng cười nói: “Đừng khách sáo, chúng ta là vợ chồng mà.”
Có lẽ tâm trạng tôi đang rất tệ nhưng nghe anh nói lại muốn bật cười. Lâm Diệu nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên vươn đầu tay ra, búng ngón tay trước mặt tôi, hơi cong tay đưa lên miệng, ngửa cổ ra.
“Muốn uống chút gì đó không?”. Khóe mắt anh cong thành hình bán nguyệt, ý cười tựa sao ở dải ngân hà.
Không hiểu sao, tôi nói “Được.”
Ly rượu lắc lư, mang theo cảm giác mông lung. Tôi cảm thấy mình cần phải nói chuyện với ai đó, “Lâm Diệu…”
Tôi quay đầu lại nhìn gương mặt dễ chịu của anh, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay là ngày đính hôn của Chu Văn. Chu Văn… là người mà tôi đã thích mười năm.”
Lời vừa nói ra, nước mắt tôi đã rơi xuống. Mười năm, hơn 3000 ngày đêm. Người tôi từng yêu hết lòng, hôm nay trong bữa tiệc đính hôn của cậu ấy, lại nói rằng cậu ấy thích tôi. Thật nực cười, quá phi lý!
“Anh có hiểu được cảm giác này không? Giống như… giống như…” Tôi cố gắng tập trung, cố nghĩ ra một tính từ thích hợp. “Thôi vậy, anh biết thì cũng không để làm gì.”
Tôi xoay đầu nhìn Lâm Diệu, anh chạm nhẹ vào ly rượu của tôi, nói tiếp: “Giống như đi trong bóng tối, đuổi theo thứ ánh sáng mà mình mãi mãi không thể chạm tới. Biết rõ bản thân vĩnh viễn không bao giờ có thể đi bên cạnh người ấy, nhưng vẫn muốn đến gần hơn… gần thêm chút nữa.”
“Anh…”
Lâm Diệu chỉ cười, cầm lấy cái ly trong tay tôi nói: “Uống rượu hại sức khỏe, đừng uống nữa. Tôi hiểu cảm giác này, bởi vì tôi cũng từng như vậy, từng thích một người giống như em.”
“À!” Tôi bỗng nhiên nhớ tới lời mẹ Lâm từng nói, anh từng thích một người đã rất lâu rồi.
“Đó chắc là một cô gái rất xinh đẹp nhỉ?” Tôi nghiêng đầu hỏi.
Anh nhìn vào mắt tôi, như thể nhìn vào quá khứ xa xăm, sau đó cho tôi câu trả lời khẳng định, “Ừ, là một người rất xinh, vô cùng xinh đẹp!”
Nói xong, anh lập tức quay đầu đi, tiếp tục: “Là một cô gái nhẹ nhàng như mây, mềm mại, yên tĩnh, và bao dung. Ở trong mắt tôi, cô ấy rất chói mắt. Không dám nhìn thẳng, không dám đến gần, không dám… tiến lên một bước, sợ cô ấy nghe thấy nhịp tim đang đập loạn của tôi, sợ cô ấy thấy sự hoảng loạn của tôi, sợ cô ấy chán ghét sự cộc cằn của tôi, làm sao tôi có thể bước về phía cô ấy được, giữa hai người có trở ngại rất lớn.”
Tôi cười, quả nhiên khi thích người nào đó, dù có ra sao thì người đó vẫn luôn lóa mắt.
“Anh vẫn nên thử dũng cảm một lần chứ.” Tôi nói, con người cần có can đảm.
“Ừ, tôi cũng tự nói với chính mình như vậy, phải dũng cảm giống như cô ấy mới được.”
“Cô gái yên tĩnh như mây lại có thể gan dạ như lửa được sao?”. Tôi nhẹ giọng hỏi.
Lâm Diệu cong khóe môi, tôi phát hiện anh có một má lúm đồng tiền bên trái. Cảm giác rất quen thuộc, hình như tôi từng gặp ở đâu rồi.
“Anh nói chúng ta học cùng trường đại học phải không? Chúng ta đã…”
Tôi chưa kịp nói hết đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Nó vang lên dồn dập, phản chiếu gương mặt nhợt nhạt của tôi trong đêm khuya.
Trên điện thoại hiện rõ mồn một cái tên người gọi đến, Chu Văn.
11.
Tôi nhìn màn hình điện thoại sáng rồi tối, tối rồi lại sáng. Hết lần này đến lần khác, cuối cùng Chu Văn chỉ gửi đến một câu: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Ngay lúc đó tôi theo phản xạ có điều kiện cầm điện thoại lên và che màn hình lại. Lúc cầm điện thoại lên tôi có chút bối rối.
“Đi thôi.” Lâm Diệu vẫn mỉm cười.
Tôi bỗng nhiên nhớ đến từ lúc chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, anh luôn mỉm cười. Dường như anh chỉ cười với tôi. Ánh mắt của anh trong veo lại dịu dàng, chẳng hiểu sao làm cho tôi thấy áy náy.
“Tôi…”
“Đừng lo, tôi đưa em đi.”. Lâm Diệu đứng dậy, bước ra ngoài, đưa cho tôi một chiếc áo khoác.
“Ban đêm gió to, đừng để bị cảm. Nếu em muốn ở bên cạnh cậu ta thì chúng ta sẽ theo thời gian quy định mà làm thủ tục. Nếu em không muốn ở bên cậu ta nữa, vậy tôi… có chuyện muốn nói với em.”
Trước khi xuống xe, câu cuối cùng Lâm Diệu nói với tôi là: “Cách đây rất lâu, rất lâu rồi tôi đã từng gặp em.”
Gió đêm quả thực có chút lạnh, tôi ôm sát quần áo trên người, thấy Chu Văn đứng cách đó không xa. Chàng trai trẻ cao to đứng dựa vào xe, đốm lửa nhỏ trên đầu ngón tay lúc sáng lúc tối. Chúng tôi nhìn nhau từ xa, giữa dòng xe cộ hỗn loạn, giống như khoảng cách mười năm, không thể vượt qua. Cuối cùng vẫn là tôi, một mình đi về phía cậu ấy.
“Cậu bước xuống từ xe anh ta?”
“Chờ lâu lắm không?”
Chúng tôi mở miệng cùng lúc.
Tôi không khỏi nhắm mắt lại, dường như thói quen luôn quan tâm Chu Văn theo bản năng đã khắc sâu vào xương tủy và ngược lại, thói quen chất vấn tôi theo bản năng cũng đã thấm sâu vào máu Chu Văn. Cho tới bây giờ, chúng tôi chưa bao giờ bình đẳng.
Im lặng một lúc, không ai trong chúng tôi muốn trả lời câu hỏi của đối phương cả, cũng không ai muốn mở miệng nói câu tiếp theo.
“Tìm chỗ khác nói chuyện đi.”. Chu Văn bắt đầu trước.
“Không cần, nói ngay tại đây đi.”. Gió lạnh thấm vào tận xương cốt, ý thức của tôi nhờ vậy cũng tỉnh táo hơn.
“Được rồi.”. Chu Văn dập tàn thuốc, khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn tôi: “Tôi thích cậu, cậu đừng gây rối nữa. Hôm nay chia tay với người đàn ông kia đi, ngày mai trở lại công ty làm việc.”
Thái độ của cậu ấy khi nói với tôi như thể đang đọc công thức học thuộc lòng.
Tôi nhìn mặt cậu ấy, từ lông mày đến đôi mắt rồi xuống mũi, cuối cùng là đến môi. Từng chút từng chút, không bỏ sót chỗ nào. Tôi nghĩ, Chu Văn không hề thay đổi, nhiều năm qua, cậu ấy đã lớn lên trở thành kiểu mà tôi thích: Kiêu ngạo, tỏa sáng, cũng xa cách.
Là do tôi mơ mộng muốn hái trăng trên trời xuống bên cạnh mình. Là tôi quá tham lam.
“Chu Văn, mười năm trước… Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, khi đó tôi thấy cậu thật đẹp trai! Sao lại có người đẹp trai đến thế? Lúc cậu từ cửa lớp học đi vào tựa như ánh mặt trời đốt cháy mắt tôi vậy. Khoảnh khắc cậu ngồi xuống bên cạnh tôi, tim tôi như ngừng đập. Sau đó cậu luôn nói, lúc đó thấy khuôn mặt tôi lạnh lùng khác hẳn những cô gái khác. Thực ra lúc đó tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn nhưng lại không nói gì cả, chỉ gật đầu. Cậu biết không, thực ra tôi không dám mở miệng, chỉ có thể giả vờ cúi đầu đọc sách, sợ bị cậu phát hiện niềm vui sướng trong đôi mắt tôi, sợ cậu thấy phiền chán, sợ cậu lại đổi ý.”
Tôi cười khẽ: “Giống như chủ tiệm cầm đồ phát hiện một báu vật quý giá, sợ người khác cướp nó đi, hận không thể đóng cửa, không kinh doanh nữa. Rất nhiều năm sau này, cậu luôn là viên đá quý giá nhất ở trong lòng tôi.”
“Bởi vì được ngồi bên cạnh cậu, việc mỗi ngày đến trường đã trở thành chuyện tôi mong chờ nhất. Bởi vì ở bên cạnh cậu, mà cuộc sống của tôi trở nên sinh động hơn.”
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, nói: “Bởi vì cậu, tôi cảm thấy thanh xuân của mình rất có ý nghĩa. Là vì tôi thích cậu và cũng chỉ có mình tôi thích cậu.”
Chu Văn nhìn tôi chằm chằm, bác bỏ: “Tôi nói là tôi cũng thích cậu mà!”
Tôi bước tới, nhẹ nhàng quàng tay qua vai Chu Văn: “Cậu không thích tôi, bây giờ cậu chưa hiểu nhưng về sau sẽ hiểu, thích một người phải là một điều khiến cậu thấy tự hào, là điều khiến cậu thấy tuyệt vời. Không có do dự, khó xử hay mất mặt.”
Chu Văn ôm chặt tôi, khiến tôi thấy khó thở.
“Không phải! Không phải đâu, lúc trước đúng là tôi không hiểu, bây giờ tôi đã biết rồi, bây giờ tôi đã hiểu rồi!”
Giọng của Chu Văn gấp gấp, ngữ khí mang theo sự run rẩy.
12.
Tôi mỉm cười vỗ vai cậu ấy: “Tôi đã từng trông thấy bộ dáng cậu thích một người. Lúc còn đại học, cậu thích hoa khôi của khoa, mỗi khi nói đến cậu ấy, ánh mắt cậu sáng lắm.”
Tôi đã thấy bộ dạng khi cậu thật sự thích một người, nên không còn ôm hi vọng xa vời nữa.
“Chu Văn, cậu biết không? Tôi thật sự cảm ơn cậu, vô cùng, vô cùng cảm ơn cậu.”
Tôi không để ý đến sự ngăn cản của cậu ấy, nhẹ nhàng buông cậu ấy ra, giữ khoảng cách một cánh tay.
Gió đêm trở nên nhẹ nhàng hơn, trước mắt tôi giăng đầy sương mù.
“Từ nhỏ tôi đã là một đứa con gái ít nổi bật nhất trong lớp, ngoại hình bình thường, thành tích bình thường, ngoại trừ việc học tập, giáo viên chưa từng khen ngợi điều gì khác về tôi ở cuộc họp phụ huynh. Nhưng tôi đã gặp cậu, thích cậu, giống như ông trời đột nhiên chiếu một tia sáng vào cuộc sống vô cùng tầm thường của tôi vậy. Cho đến bây giờ tôi chưa từng cảm thấy việc thích cậu là chuyện gì kinh khủng hết, tôi thấy nó rất tuyệt vời.”
Khiến tôi khắc ghi mãi về một thanh xuân rực rỡ như vậy.
Tôi nhìn vào mắt Chu Văn, khẽ nói: “Chu Văn, chúng ta… dừng ở đây thôi.”
Thanh xuân của tôi, những năm tháng không bao giờ quay trở lại ấy sẽ chính thức kết thúc vào ngày hôm nay.
“Tôi không đồng ý!”. Chu Văn ghì chặt vai tôi, bắt tôi nhìn vào mắt cậu ấy. Cậu ấy nói: “Tôi không đồng ý!”
Cũng phải, một thanh niên được ông trời ưu ái sao có thể chấp nhận việc bản thân bị từ chối chứ? Tôi nghĩ tôi có thể hiểu được cảm nhận của Chu Văn.
“Cậu có thể đừng khiến tôi nghĩ rằng việc thích cậu trở thành điều khiến tôi thấy buồn phiền được không?” Tôi mở miệng: “Giữa tôi và cậu, dừng lại ở đây đi. Đừng khóc, trong mắt tôi, cậu vĩnh viễn là cậu thiếu niên đó.”
Tôi sẽ không bao giờ quên cậu thiếu niên đó, đối mặt với tôi nói rằng không gì là không làm được. Nhưng tôi sẽ quên đi một Chu Văn bị tôi từ chối với nước mắt lăn dài trên má.
Tôi xoay người qua chỗ khác nhưng bị Chu Văn giữ chặt.
“Cậu nói dừng lại ở đây thì dừng lại ngay sao, còn tôi thì sao? Cảm xúc của tôi, sự yêu thích của tôi, đối với cậu không đáng một xu hay sao?”
Tiếng Chu Văn chất vấn vang vọng bên tai tôi.
“Làm sao đây? Thời gian không giống đồng hồ báo thức, nó không lặp lại theo vòng tuần hoàn. Thời gian chính là một con sông luôn chảy về phía trước. Cuộc sống tương lai của tôi sẽ không có cậu, Chu Văn.”
Tôi cũng hy vọng thời gian trôi qua, cho phép tôi gặp được chàng trai mà tôi thích và khó quên nhất.
Đối mặt với ánh ráng chiều màu đỏ rực như ánh hoàng hôn cuối cùng trước khi mặt trời lặn, cậu ấy hỏi tôi: “Này, bạn học, tôi ngồi ở đây được không?”
Mọi thứ đều im lặng. Chỉ còn con tim đập rộn ràng, mặt đất rung chuyển.
13.
Trong suốt mười năm thầm mến, tôi từng hoài nghi, liệu tôi có thể ở bên Chu Văn hết cuộc đời không, vĩnh viễn sống mãi trong ánh sáng đó. Sự thật chứng minh rằng không thể. Vì sao không thể? Từng bước từng bước, tôi chầm chậm rời khỏi Chu Văn, suy nghĩ vì cái gì chứ?
Dòng xe cộ trước mắt lao vùn vụt, trong lòng thật trống vắng. Tôi cứ đi về phía trước không mục đích, giống như chú mèo hoang không có nhà để về, cho đến khi…
Tôi ngước mắt lên thì thấy cách đó không xa, có người đứng cạnh cây đèn đường dưới ánh hoàng hôn, trong tay cầm hai ly trà sữa còn nóng hổi.
“Tôi không biết em quyết định thế nào”, Lâm Diệu bước nhanh về phía tôi: “Nhưng tôi nghĩ, một khi… một khi em từ chối cậu ta thì tôi nên đưa em về nhà. Khuya lắm rồi, không an toàn.” Anh đã nói như vậy.
Khi ly trà sữa nóng được nhét vào bàn tay, hơi nóng truyền khắp cơ thể, tựa như đi qua núi tuyết gặp được ngọn lửa, tôi đã gặp Lâm Diệu.
“Em sao vậy?” Có lẽ là do tôi khóc quá nhiều khiến cho Lâm Diệu trở tay không kịp.
Nhưng tôi chỉ cười và hỏi anh: “Có thể kể em nghe câu chuyện thầm mến của anh được không?”
Tôi thấy anh nắm chặt cái ly trong tay, môi run run và ánh mắt bối rối, như nhìn thấy chính mình khi trả lời câu hỏi của Chu Văn vậy.
Tên là Lâm Diệu. Thời cấp ba có một cô gái mà anh rất thích. Còn có… má lúm đồng tiền nhỏ ở bên trái.
“Chúng ta… đã quen biết từ rất lâu rồi sao?”
“Ừ, rất lâu.”
“Bao lâu?”
Cơn gió tháng chín mát mẻ mang theo giọng nói của Lâm Diệu: “Mười năm lẻ mười tám ngày. Cuối cùng anh cũng có cơ hội đứng trước mặt em.”
Dưới ngọn đèn đường, côn trùng bay khắp nơi, ánh sáng màu vàng ấm áp kéo dài bóng dáng của chúng tôi. Dòng xe vẫn không ngừng thay đổi, những ngôi sao vẫn lấp lánh trên đỉnh đầu.
Thời gian dường như đứng yên tại thời điểm này.
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, bắt gặp đôi mắt đang mỉm cười của anh. Trong sự trống vắng, tôi lại lần nữa nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch.
"Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!”
Liệu thời tiết ngày mai có tốt không nhỉ? Lần này… sẽ có kết quả tốt đẹp chứ? Tôi không biết, nhưng tôi vẫn muốn thử, lần này nhất định sẽ can đảm hơn.
“Em có muốn… nghe không?” Lâm Diệu tiến lên một bước, đến gần tôi hơn chút nữa.
Khoảng cách giữa chúng tôi bằng một cánh tay, nếu tôi muốn từ chối thì có thể kéo giãn ra. Tôi không ngần ngại mà tiến lên một bước. Chúng tôi gần nhau đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
“Em muốn!”
(Hoàn thành phần chính truyện)