Chờ Một Mai Nắng Đến

Chương 11: Điều tra




"*Các người mau cút ra cho tôi!"
"Thằng ch*! Mày nghĩ bản thân là ai mà dám ở đây lớn họng hả? Nếu không phải cậu Dương căn dặn bọn tao phải đối xử tốt với mày thì mày tưởng bản thân vẫn còn lành lặng hay sao?"
"Nói nhiều với thằng khốn này làm gì? Mau đưa việc cho nó làm đi! Thứ lang thang không ai nuôi dưỡng như nó gặp được cậu Dương là một phúc phận lớn vậy mà nó không biết hưởng, đúng là sống chỉ thêm chật đất!"
"Mày còn trừng mắt với bọn tao! Có tin tao xé nát cái miệng mày hay không*!"
Những lời lăng mạ, những lời sỉ nhục, những vết roi thấm trên da thịt, những hình ảnh gắn liền với các vết sẹo trên cơ thể không ngừng đeo bám lấy Phạm Thụy Nghi.
Hắn bật dậy khỏi giường, mồ hôi trên người đã ướt đẫm.
Khẽ liếc nhìn xung quanh, khung cảnh tối đen này khiến bản thân hắn có chút thanh tỉnh.
Hắn hiện tại không còn ở nơi đó nữa....
Cuộc sống địa ngục kia vốn đã kết thúc từ rất lâu...
Phạm Thụy Nghi thở ra một cách nặng nề, giơ bàn tay chạm đến chiếc bàn bên cạnh mà vớ lấy ly nước. Không biết từ bao giờ mà thói quen này đã in sâu vào tâm trí của hắn...
Mỗi khi bừng tỉnh sau những cơn ác mông khủng khiếp, chỉ một ly nước lọc bình thường cũng tựa như vật cứu tinh duy nhất trên đời này đối với hắn...
Phạm Thụy Nghi uống lấy một hơi nước dài, sau đó chậm rãi mở khóa màn hình điện thoại.
"Đã sắp 6 giờ rồi sao?"
Hắn khẽ chau mày, sau đó đặt điện thoại qua một bên rồi đứng dậy hướng đến phía cửa tủ quần áo để lấy một bộ đồ rồi nhanh chóng đi vào nhà tắm.
Sáng rồi cũng tốt, hắn sẽ không phải đối diện với những thứ kinh khủng trong cơn ác mộng kia nữa.....
.............
Bụp!
Sau khi giúp bản thân tỉnh táo bằng nước lạnh, Phạm Thụy Nghi quay lại chỗ cũ mà bật đèn lên khiến cho cả căn phòng sáng lên một cách đột ngột.
Khẽ nhìn bức hình treo ngay đầu giường. Đôi mắt Phạm Thụy Nghi lóe lên một tia buồn bã.
- Mọi người....
Trong bức ảnh đó là những người thân yêu của hắn. Những người mà cả đời này hắn cũng không còn cơ hội để gặp lại....
- Con nhất định sẽ khiến ông ta trả giá...
Hắn lẩm bẩm, ánh mắt bỗng sắc lên như loài sói hung tợn.
"Những gì Dương Quyền Triết gây ra, con nhất định sẽ bắt ông ta dành cả đời này để chuộc tội!"
Khẽ siết chặt hai bàn tay, hắn quay người, cố gắng điều chỉnh cảm xúc như ngày thường.
Chiếc mặt nạ trên gương mặt này không biết từ bao giờ đã ở ăn sâu vào cuộc sống của hắn.
Có nhiều lúc hắn tự hỏi rốt cuộc đâu mới là con người thật của hắn....đâu mới là chiếc mặt nạ được hắn đeo lên nhằm ẩn mình trong bóng tối.....
..........
- Các người đang làm cái trò gì vậy hả? Đã ba năm rồi, tại sao số tài sản đó vẫn còn bị đóng khung chưa được giải quyết?
Dương Quyền Triết tức giận hét lớn vào điện thoại khiến đầu dây bên kia sợ hãi lắp bắp.
- Ông....ông Dương...chúng tôi thật sự không biết! Tất cả....tất cả giấy tờ liên quan đến gia sản nhà họ Phạm kia không biết....không biết vì sao lại bị đánh cắp....
- M* kiếp! Cả đám các người đều là lũ vô dụng!
Tút!
- Anh nghĩ việc này có liên quan đến thằng nhóc kia không?
Dương Mỹ Lệ nhìn anh mình nói. Dù bao năm trôi qua vẻ đẹp của người phụ nữ này vẫn chưa hề bị lu mờ dù chỉ là chút ít.
- Chỉ có một mình nó mới có thể nhúng tay vào chuyện này! Chúng ta đúng là quá sơ suất!
Dương Quyền Triết căm phẫn nói.
- Nếu như vậy tại sao thằng nhóc đó vẫn án binh bất động không làm gì?
Dương Mỹ Lệ nghi hoặc hỏi.
- Không lẽ có ai đó ở đằng sau âm thầm giúp đỡ nó?
- Không có khả năng! Những người biết rõ về thảm kịch năm đó số người chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Chưa kể đến, bọn họ đều không còn trên đời này nữa!
Dương Quyền Triết lắc đầu phủ nhận ý nghĩ của người kia.
- Vậy không lẽ là âm mưu của nó?
- Âm mưu?
- Phải, nếu như nó nhúng tay vào vụ việc tài sản của ba mình. Thì chắc hẳn bí mật năm đó nó đã biết được toàn bộ!
Dương Mỹ Lệ xoa cẳm nói.
- Nhưng mấy năm nay theo đám người kia báo cáo thì thằng ranh đó vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của anh. Nếu như nó đã có âm mưu sẵn thì tại sao lại không chịu thực hiện ngay khi có cơ hôi?
- Một con chó bình thường khi bị dồn đến đường cùng sẽ xoay ngược lại cắn chết kẻ thù. Nhưng một con chó thông minh sẽ không làm như vậy...
Dương Mỹ Lệ khoanh tay trước ngực nói.
- Ý em là gì?
- Nếu mọi chuyện là do thằng nhóc đó sắp đặt thì chắc hẳn nó đã tính toán trước tất cả. Việc phục tùng, chịu sự cai quản của anh chỉ đơn giản là vỏ bọc giúp nó che đậy bản chất của mình!
- Vậy theo em....chúng ta cần phải làm gì?
Ánh mắt của Dương Quyền Triết lạnh dần, sự tàn ác thâm hiểm cũng hiện rõ nơi đáy mắt.
- Vẫn chưa có chứng cứ xét thực! Nhưng chúng ta không thể "nuôi ong tay áo, dắt cáo vào nhà" được! Điều đầu tiên là cần xét nhận xem Phạm Thụy Nghi đó đã biết được những gì! Sau đó mới tiến hành giải quyết những khuất mắt còn lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.