Nhớ lại những chuyện đó, Phạm Thụy Nghi càng thêm căm hận. Cớ gì tên khốn kia được sống an yên, trong khi cả gia đình hắn lại bị dồn ép đến bước đường cùng?
Hắn làm sao quên được...đôi mắt sợ hãi của dì mình từng đêm...làm sao quên được tiếng hét sợ hãi của dì ấy?
Giết người đối với bọn khốn kia rất dễ, nhưng dì của hắn vốn chỉ là một người phụ nữ bình thường? Thử hỏi xem, sự ám ảnh đó, cả đời này làm sao dì ấy có thể quên lãng...
Năm đó, sau khi đám khốn kia chết, cả khu vực ấy lại bắt đầu sôi nổi. Cảnh sát ra vào không biết bao lần trại huấn luyện vệ sĩ của Dương Quyền Triết.
Cũng may là ông trời có mắt..đám khốn kia vì muốn không ai biết chuyện bẩn thỉu mình làm mà kiếm khu vực hoang vắng hành động. Do đó vụ án đánh chết người năm đó cuối cùng lại bị nhấn chìm. Bị coi là đám người say xỉn tự xích mích với nhau, không có chứng cứ mới, mọi thứ lại trở về trạng thái ban đầu vốn có. Chỉ duy nhất một thứ thay đổi đó là sự bùng lên của ngọn lửa hận.
Kể từ ngày hôm đó, Phạm Thụy Nghi và Tạ Hàm Ưng bắt đầu vẽ lên một kế hoạch trả thù hoàn mỹ. Và dĩ nhiên, kế hoạch đó không thể nào thiếu được sự trợ giúp của Phạm An An.
.............
Mấy ngày sau
Cạch!
Phạm Thụy Nghi mệt mỏi dựa lưng vào tường. Ánh mắt thâm trầm nhìn cậu thanh niên đang nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.
Nực cười thay, cuối cùng hắn lại vô thức làm việc nhảm nhí này...
Khẽ chăm chú quan sát gương mặt của cậu. Phạm Thụy Nghi bỗng có một xúc cảm muốn đưa tay chạm lên mặt Dương Thần. Nhưng đến giữa chừng, đôi tay hắn lại lơ lửng giữa không trung.
Chuyển tầm mắt sang chiếc chăn cậu đang đắp, hắn đưa tay kéo nó lên một chút, sau đó chỉnh lại tư thế giúp cậu thêm thoải mái.
Hắn cũng không biết vì sao bản thân lại làm ra những hành động như vậy...
- Cậu nói xem, tôi có phải là điên rồi không?
Lần đầu tiên hắn ngồi cạnh cậu nhẹ nhàng cất tiếng....Lần đầu tiên hắn không dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn cậu...Lần đầu tiên hắn muốn nghe tiếng cậu đáp lại đến lạ thường...
- Dù biết rằng cậu là người vô tội...nhưng tôi lại luôn tìm cách khiến cậu tổn thương...vậy mà cậu lại vẫn quan tâm đến tôi một cách ngu ngốc...
- Có lẽ...cậu cũng nhìn ra mà đúng không? Cảm xúc chết tiệt này...đang giày vò tôi từng chút một...
- Nếu tôi với cậu là người xa lạ hay tôi vẫn là Phạm Thụy Nghi năm ấy thì phải chăng chúng ta sẽ không phải lo toan suy nghĩ...
- Khi mọi chuyện đi đến hồi kết, dù biết con người thật của Dương Quyền Triết, dù biết tất cả về ông ta, liệu khi ấy, cậu có thể toàn tâm toàn ý mà đứng về phía tôi hay không?
..............
- Cậu ấy tỉnh chưa?
Tạ Hàm Ưng nhìn hắn suy tư liền hỏi.
- Chưa có dấu hiệu.
- Mấy hôm nay, cậu có gì đó rất lạ...
Tạ Hàm Ưng ậm ừ, ánh mắt dò xét nhìn hắn nói. Từ ngày cậu chủ nhỏ gặp chuyện, tâm trạng của cậu ta càng lúc càng thất thường.
- Đám người kia sao rồi?
Phạm Thụy Nghi không muốn bàn tiếp về vấn đề này nên liền đổi sang chủ đề khác.
- Bọn họ chấp nhận đứng về phía chúng ta.
- Chắc chắn?
- Với những bằng chứng trước mắt, cậu nghĩ xem họ liệu có đồng ý hay không? Kể ra cũng thần kỳ thật, đi hết một vòng trái đất, không ngờ tôi lại gặp đám anh em vào sinh ra tử với chú ấy...
Tạ Hàm Ưng cười cười, tiện tay rút lấy một điếu thuốc đưa lên miệng.
- Những bằng chứng về việc làm của ông ta cậu vẫn luôn giữ đúng không?
Phạm Thụy Nghi nhìn y hỏi.
- Ừm, năm xưa quyền lực ông ta lớn, do đó cảnh sát đại đa số đều bị mua chuộc. Nhưng tình hình gần đây, việc làm ăn của ông ta luôn gặp trục trặc, chưa kể đến còn có tác động bên phía tập đoàn Dương Trịnh vì thế ván cờ hiện tại chúng ta vốn đã đi trước ông ta một bước.
- Tình hình công ty dạo này đang chia năm xẻ bảy, tôi đoán không chừng sớm muộn gì ông ta xũng sẽ nhúng tay vào mớ tài sản do cha mẹ tôi để lại.
- Ha! Lão già đó càng lúc càng ngu ngốc, số tài sản đó vốn đã bị cậu lấy đi từ lâu rồi!
Tạ Hàm Ưng nhếch mép, ánh mắt lộ liễu thể hiện rõ sự khinh thường châm biếm.
- Cậu đừng chủ quan, dù đầu óc ông ta không còn minh mẫn như trước nhưng thủ đoạn lại càng thâm hiểm hơn. Chưa kể đến, sau lưng ông ta còn có một người đàn bà là Dương Mỹ Lệ.
Nghe đến ba chữ kia, Tạ Hàm Ưng liền nhíu chặt đôi mày của mình. Quả thật, y xém chút quên rằng, Dương Quyền Triết còn có con rắn độc Dương Mỹ Lệ ở đằng sau giúp bày mưu tính kế.
Hai anh em của lão ta đúng là khiến người ta buồn nôn đến cực điểm.
Ting! Ting!
Tiếng thông báo tin nhắn vang lên, thu hút sự chú ý của cả hai.
Nhìn màn hình điện thoại, đôi mắt Phạm Thụy Nghi bất chợt lóe sáng, trong đôi con ngươi lạnh nhạt phút chốc tràn đầy niềm vui và nhẹ nhõm.
'Cậu Phạm, Dương thiếu gia có dấu hiệu tỉnh lại!'