Chó Ngáp Phải Ruồi - Nam Mệnh Vũ

Chương 37:




Lúc Tô Úc cười là lúc Bạch Mạn Nhu thích nhất, nụ cười ấy không mê người cũng không có mị lực gì, nhưng nó lại ẩn chứa vô tận phấn chấn cùng tự tin và tràn đầy sinh lực. Không có chuyện gì có thể vui vẻ hơn so với chuyện được nhìn thấy nụ cười của Tô Úc, cô cười, cô cười lúc này đã nói rõ rằng cô sẽ làm được chuyện cô đã đáp ứng, sẽ không giống như đoạn thời gian trước, cả ngày hồn bay phách lạc, nuốt cơm không trôi.
Có lẽ là bởi vì Bạch Mạn Nhu tự tay đút cháo cho cô ăn, Tô Úc lần đầu tiên ăn xong hơn nửa chén cháo thịt nạc trứng muối. Phần còn lại cô thật sự nuốt không nỗi, cũng bởi vì mấy ngày nay không có ăn đồ ăn gì nhiều, dạ dày lại đột nhiên chịu thêm trọng lượng, khiến cô đã quá no rồi, không thể tiếp thêm thức ăn gì nữa.
Phòng bệnh chập tối có hơi lạnh, vào giờ này máy sưởi ấm đã tắt, dù cho có lạnh cũng chỉ có thể dựa vào những lớp mỡ dày đặc mà duy trì nhiệt độ. Đặng Thiểu Phong lúc tan việc có đến một chuyến, Tô Úc không có gọi điện thoại cho anh ta, anh cũng không đi hỏi Bạch Mạn Nhu đã chuyển cáo lời nói của anh cho Tô Úc hay chưa. Anh ta là một người đàn ông khoan dung, cũng rất quý phái, chưa bao giờ nghi ngờ người khác bao giờ. Hỏi thăm qua loa tình trạng của Tô Úc, mặc dù bây giờ cô đã hạ sốt, Đặng Thiểu Phong vẫn bảo cô thứ hai mới được lên làm việc.
Ấn tượng đầu tiên của Bạch Mạn Nhu đối với Đặng Thiểu Phong chính là một tổng giám đốc rất có trách nhiệm, ấn tượng thứ hai là thông qua giác quan thứ sáu vốn có của phụ nữ mà phát ra tín hiệu nguy hiểm lớn đến não bộ. Người ta nói chồn đi chúc tết cho gà vốn không có lòng tốt, thế thì tổng giám đốc Đặng Thiểu Phong nhìn có vẻ không tệ này tại sao phải đối xử tốt với Tô Úc nhiều như vậy chứ? Nói dễ nghe chính là quan tâm cấp dưới quá mức, nói khó nghe chính là đang có ý định tán tỉnh Tô Úc đây mà.
Ôm tín hiệu cảm ứng nguy hiểm như vậy, Bạch Mạn Nhu đối với mỗi lời nói, hành động của Đặng Thiểu Phong đều vô cùng chú ý. Cũng may anh ta không có thò tay sờ cái trán Tô Úc, cũng may mà lời nói của anh ta ngoài quan tâm đơn giản ra thì cũng không vượt qua cảnh giới đồng nghiệp hay bạn bè. Đặng Thiểu Phong ở phòng bệnh không bao lâu, trước khi đi anh ta để lại hoa quả mua từ bên ngoài, và còn căn dặn Tô Úc phải chú ý đến thân thể.
Đặng Thiểu Phong vừa đi, Tô Úc lập tức dốc sức vừa đấm ngực vừa ho khan. Vốn lúc có anh ta ở đây, Tô Úc đã kìm nén dự định ho, bây giờ Đặng Thiểu Phong đã về, cô không cần giả bộ ngoan ngoãn trước mặt Bạch Mạn Nhu nữa, đần độn lơ mơ không ngừng ho ra. Bạch Mạn Nhu nghe được khỏi phải bảo trong lòng có bao nhiêu lo lắng, chị lo lắng để mặc Tô Úc ho như vậy sẽ ho ra phổi mất, nhanh chóng đi đến nhà thuốc gần đây mua bình dịch thể thanh đàm hết ho Sơn Trà để Tô Úc uống. Chất lỏng ấy ngọt ghê người, Tô Úc vừa uống vào là đã bớt ho, điều khó chịu duy nhất chính là cô không nhổ đàm ra được, nhiều lần đều nhờ vào nôn mửa mới mang đàm đi ra ngoài. Làm hai người bệnh nọ trong phòng đều ghét bỏ bịt gối để không nghe âm thanh khó chịu cùng tiếng nôn mửa của cô.
Tối đi ngủ lại trở thành việc khó khăn, cụ già giường đối diện có con trai ở đây cùng bà ta, liền tự nhiên mà ngủ ở chiếc giường dư thừa khác. Bạn thân của một người bệnh khác lại đến đây lúc gần chín giờ, người nọ gần như là một người rất ích kỷ, không thèm hỏi ý kiến của những người xung quanh, tự tiện ngủ trên chiếc giường duy nhất còn lại, gối ôm và đệm chăn đều ôm khư khư trong lòng. Hai người nọ đều có nơi qua đêm, chỉ khổ Bạch Mạn Nhu, chị không hay tính toán với người khác, chỉ còn lại một cái gối đầu dư thừa để Bạch Mạn Nhu qua đêm mà thôi.
"Chị Mạn Nhu, chị tới đây ngủ chung với em đi. Nhiệt độ buổi tối không thể so với lúc trưa, vả lại giường này cũng chứa được hai người chúng ta, em lại không tiếp nước biển.... có thể ôm chị ngủ." Tô Úc cố sức dịch chuyển về hướng giường bên kia, để lại đủ chỗ cho Bạch Mạn Nhu nằm. Cô vỗ vỗ vị trí trống không, thấy Bạch Mạn Nhu chỉ hơi đỏ mặt ngồi ở chỗ đấy, trực tiếp chủ động kéo chị lại đây. Dù sao bây giờ các người kia cũng đều đắp kín chăn đi ngủ, ai lại quan tâm hai cô ngủ như thế nào.
"Chị ngủ cùng với em vậy giường này có chịu được không...." Bạch Mạn Nhu nhỏ giọng nói, giường thật ra rất chắc, nhưng quan trọng là sợ bị những người khác trong phòng bệnh nhìn thấy, đồn đại không tốt. Trước đây chị không có ý gì với Tô Úc, thân mật thế nào cũng không cảm thấy gì lạ, nhưng tình huống bây giờ lại không giống, coi như ở trong mắt người khác hai cô là chị em tốt, bản thân chị vẫn cảm thấy rất xấu hổ lại sợ hãi.
"Không có gì đâu, đến đây... để em ôm chị ngủ, em sẽ không làm chuyện gì khác với chị đâu. Chị Mạn Nhu, nằm ngủ đi.... lát nữa hơi nóng trong chăn chạy hết bây giờ!" Tô Úc thẳng thắn nói, cô nói những câu này thật sự là không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là để chị nằm ngủ một cách thoải mái mà thôi. Nhưng mà nghe vào trong tai Bạch Mạn Nhu lại không phải như vậy, chị luôn cảm thấy cô sẽ làm chuyện gì đối với mình. Nhưng lại xem đến đôi mắt đặc biệt trong sáng của Tô Úc, Bạch Mạn Nhu chỉ đành gật đầu đáp ứng, khẩn trương nằm chết dí xuống giường bệnh Tô Úc.
Chị nằm như thế, Tô Úc lập tức ôm chặt chị vào trong ngực mình, dịch chăn che về chỗ hai người. Bạch Mạn Nhu bị cô ôm chặt vào trong ngực, ngoài hơi nóng cô tình cờ thở ra, ngay cả nhịp tim của đối phương cũng nghe rõ ràng. Nhiệt độ trên mặt dần dần tăng, không biết là do Bạch Mạn Nhu nhạy cảm hay là sao, chị luôn cảm thấy tay Tô Úc ma sát trên dưới sau lưng chị, vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại.
"Chị Mạn Nhu, em sẽ cho chị đầy đủ thời gian... Nhưng mà em sẽ không nhàn rỗi, từ ngày mai trở đi.... em muốn chính thức bắt đầu theo đuổi chị." Tô Úc nâng cằm Bạch Mạn Nhu lên, ỷ vào có chăn che khuất mà hôn lên môi chị, một tay khác tiến vào trong quần áo của Bạch Mạn Nhu, vuốt ve da thịt nhẵn bóng của chị. "Ngủ ngon." Tô Úc thở ra một hơi, tay vẫn chỉ ma sát qua lại chứ không hề có một hành động quá mức nào khác.
"Sắc...." Bạch Mạn Nhu lẩm bẩm, chui về trong lòng cô như đứa bé, hai tay đặt ở trên vai Tô Úc. Chị rất thích cảm giác được Tô Úc vuốt ve dịu dàng, rất thoải mái, có thể khiến chị gạt bỏ hết mọi ưu phiền khổ não, không bao lâu cũng thiếp đi.
Con người luôn là như vậy, một khi đã quen thuộc được người ấy ôm ấp thì luôn thích được người ấy ôm mình. Tựa như đã trúng thuốc độc hao mòn đến tận xương tủy, luôn luôn không muốn rời đi cái ôm ấy, từ đáy lòng thậm chí sinh ra ý muốn ích kỷ sở hữu, không muốn cùng người khác chia sẻ cái ôm này. Chỉ cần là khi cái ôm này biến mất, khí tức của chủ nhân cái ôm này cũng thuận theo giảm thiểu, mà sự giảm thiểu này sẽ làm cho người được ôm mất đi cảm giác an toàn, vì nhạy cảm mà có thể phát hiện ra. Như Bạch Mạn Nhu, đã là như vậy....
Không biết từ khi nào Tô Úc đã xuống giường rời đi, Bạch MạnNhu bởi vì thiếu hơi thở quen thuộc mà dần dần tỉnh lại. Chăn được che chặt chẽ ở trên người mình, nhưng mà bên cạnh giường lại trống không. Tô Úc đâu?! Bạch Mạn Nhu lập tức ngồi dậy, phòng bệnh nho nhỏ bị chị nhìn tỉ mỉ trái phải nhiều lần, nhưng trước sau vẫn không phát hiện được hình bóng Tô Úc.
Người đâu rồi! Đi đâu rồi! Mặc dù biết Tô Úc không có khả năng bị người khác lừa bắt đi, nhưng bởi vì đột nhiên căng thẳng mà chị không biết nên làm thế nào. Phát hiện cụ già giường đối diện đã tỉnh, Bạch Mạn Nhu mau chóng đến đấy, hỏi: "Bà ơi, bà biết Tiểu Úc đi đâu không? Chính là.... em gái của con."
"Tiểu nha đầu kia đó hả, khi nãy lúc bà vừa tỉnh là lúc nó vừa mới đi ra ngoài.... có phải là đi toilet không?" Cụ già thành thật trả lời.
"Đi toilet sao mà đi lâu như thế? Hay là đã ngất xỉu trong toilet rồi, ngộ nhỡ em ấy lại sốt lên thì sao!" Chân mày Bạch Mạn Nhu cau lại, căn bản không chú ý đến cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, một mình ở đó tự mình đoán mò.
"Chị Mạn Nhu, chị thật là suy nghĩ lung tung, lại còn suy nghĩ theo chiều tiêu cực nữa cơ." Cửa phòng bị người đóng lại, trong tay Tô Úc cầm theo hai phần bữa sáng đứng ở cửa, cười nói: "Em chỉ là đi ra ngoài mua bữa sáng cho chúng ta, chị đã quên hôm qua em nói gì với chị rồi sao?" Từ hôm nay trở đi chính thức bắt đầu theo đuổi chị.
Hết chương 37.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.