Chó Ngáp Phải Ruồi - Nam Mệnh Vũ

Chương 41:




Đến ngày phát tiền lương, Tô Úc đối với tiền lương 5000 tệ của mình không có nhiều phản ứng cho lắm. Tuy rằng đây là phần tiền lương đầu tiên mà cô được nhận sau khi đã chính thức đi làm, nhưng dù sao cô cũng đã từng làm việc hè ở công ty phiên dịch lớn hơn, vì thế đã sớm tạo thành sức miễn dịch. Nhưng mà lần này, cô không từ chối lời mời đến quán bar cùng các đồng nghiệp nữa. Làm việc một tháng ở chỗ này, cô đã sớm hiểu biết phải xử lý những mối quan hệ lễ nghi này như thế nào, mặc dù bản thân cô chỉ muốn trở về với Bạch Mạn Nhu, không hề muốn tham gia tụ hội gì cả, nhưng cô phải buộc bản thân tham gia nó, đây là vì cô đang tỏ ra mình hòa đồng với mọi người.
Đã sớm gọi điện thoại cho Tiền Thục Mai bảo tối mình không về ăn cơm được, lại gọi tiếp cho Bạch Mạn Nhu nói chuyện vài câu, cuối cùng Tô Úc phải đành cúp điện thoại trước ánh mắt nhiều chuyện của chị Trương. Tan việc, mọi người đều tụ tập đến quán bar ngày thường. Giống như trước đây, 'bá chủ thiên hạ' chiếm micro gào rú la hét, mà những người còn lại thì kêu hai thùng bia, vừa chơi đùa vừa uống. Lần này Tô Úc không dám uống nhiều, chỉ uống hai ly rồi bắt đầu từ chối uống tiếp, cùng chị Trương ngồi ở một góc trò chuyện. Từ lần trước uống say, cô cũng không dám uống nhiều nữa, sợ uống say rồi lại giày vò Bạch Mạn Nhu nữa!
Trong thời gian này, điện thoại Tô Úc vang lên hai lần, bởi vì âm thanh trong phòng quá ồn ào nên cô không có chú ý, đến khi nhận được thì bên trong đã xuất hiện ba cuộc gọi nhỡ, đều cùng một số điện thoại. Dựa vào nguyên tắc tôn trọng đối phương, Tô Úc ra bên ngoài quán bar, gọi lại cho số điện thoại xa lạ kia, khi giọng nói của đối phương truyền vào trong tai cô, trong lồng ngực Tô Úc hơi sửng sốt một chút.
Những cuộc gọi nhỡ vừa nãy là Hứa Đình, giọng nói truyền đến cũng là Hứa Đình. Tô Úc rất khó hiểu tại sao cô ta lại có số điện thoại mới của mình, sau khi hỏi ra mới biết là Hứa Đình trước đây đã từng gọi điện thoại đến nhà cô, số điện thoại là Tiền Thục Mai nói cho cô ta biết, chẳng qua là đến bây giờ cô ta mới gọi điện thoại cho cô thôi. Bĩu môi, Tô Úc thật sự là không phát hiện được mẹ cô bảo mật kín đáo như thế. Trò chuyện cùng cô ta một lúc, Tô Úc đã hết giận đối với những hành động điên khùng lúc trước của Hứa Đình, chỉ cho là chào hỏi cơ bản đối với bạn bè đã rất lâu không liên lạc mà thôi.
Trái lại là Hứa Đình, tựa như vẫn chưa hết hy vọng với Tô Úc, khăng khăng bảo cô có thời gian thì đến thủ đô thăm cô ta. Sau cùng lại dùng giọng điệu vô cùng nũng nịu nói với cô phải liên lạc với mình nhiều một chút, đến tận khi Tô Úc rất miễn cưỡng đồng ý mới chịu cúp điện thoại. Trở lại ghế lô, Tô Úc rất tự nhiên lưu số điện thoại của Hứa Đình vào danh bạ, dù sao cũng là bạn bè thời đại học, huống chi bây giờ chẳng phải Hứa Đình đang ở thủ đô sao, ngộ nhỡ sau này có chuyện gì thì cũng có thể cầu xin cô ta giúp đỡ.
Có lẽ là tất cả mọi người đều vội vàng về nhà nộp tiền lương lên trên, lần tụ hội này cỡ chừng 8 giờ là đã kết thúc. Còn chưa đi ra quán bar, Đặng Thiểu Phong liền đuổi kịp đến Tô Úc, sóng vai cùng cô đi ra ngoài, cũng chủ động đưa ra yêu cầu chở cô về nhà. Có người lái xe đưa về, vừa có thể bớt đi tiền vé vừa có thể tiết kiệm thời gian, Tô Úc tính toán ở trong lòng một hồi, quả quyết gật đầu ngồi vào chỗ ngồi ghế lái phụ.
Trên xe, Đặng Thiểu Phong mở một bài hát êm dịu, cẩn thận lái xe về phía trước, thỉnh thoảng làm bộ quay đầu ngắm gương chiếu hậu ngoài xe để nhìn xem gò má Tô Úc. Bởi vì không có uống nhiều rượu cho lắm, từ đầu tới cuối Tô Úc vẫn duy trì đầu óc thanh tỉnh, đếm hết có bao nhiêu chiếc xe đã vượt qua bọn họ. Bên trong xe, ngoài tiếng nhạc ra vẫn không có âm thanh gì khác, Đặng Thiểu Phong sau khi lái qua một cái đường vòng, cuối cùng vẫn tính toán chủ động gợi chuyện, hỏi: "Em có bạn trai chưa?"
"Hửm? Anh hỏi em sao?" Tô Úc quay đầu nhìn gò má Đặng Thiểu Phong, ánh sáng bên trong xe có hơi u ám, nhìn qua có hơi mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng cho lắm.
"Trong xe chỉ có hai người chúng ta, không hỏi em thì anh hỏi ai đây?"
"À, em không có bạn trai." Tô Úc thành thật trả lời.
"Không có bạn trai sao." Đặng Thiẻu Phong lại gật đầu lần nữa, trong lòng lại bởi vì câu trả lời này mà vui mừng. Anh ta đạp ga tăng nhanh tốc độ xe, trong chốc lát đã chạy đến bên ngoài đại viện nhà Tô Úc. Bây giờ vẫn chưa đến 9 giờ, ánh đèn che phủ hết toàn bộ đại viện lại, ngay cả những hủ bình lớn ở dưới chân tường cũng được chiếu sáng rõ ràng.
Xuống xe, Tô Úc không giống ngày uống say hôm trước đi thẳng đến đại viện. Cô quay đầu, lễ phép nói tiếng cám ơn với Đặng Thiểu Phong, chúc ngủ ngon rồi mới cất bước về phía trong sân. Ai ngờ lòng bàn chân của Tô Úc như nhũn ra, đi chưa tới hai bước thì đầu sắp ngã xuống đất, may mà Đặng Thiểu Phong tay mắt lanh lẹ kéo cô vào trong lồng ngực mình, mới tránh khỏi việc Tô Úc bị té rồi dẫn tới 'chuyện bi thương' sau này.
'Dám làm việc nghĩa' tạo thành ôm ấp cũng là một chuyện vô cùng bình thường khó tránh khỏi, chỉ là chuyện bình thường này nếu là bị hai người Bạch Mạn Nhu và Tiền Thục Mai vừa mới mở cửa phòng ra lại đúng lúc nhìn thấy tình cảnh ôm ấp của Tô Úc cùng Đặng Thiểu Phong, thì đây chính là hết sức không bình thường rồi! Trước tiên phải nói đến Bạch Mạn Nhu, đứng ở xa nhìn thấy một màn này, lọ giấm trong đầu gần như có thể khiến chị chua chết, dứt khoát lui về mấy bước, rồi lại trở về trong phòng khách, căn bản quên mất bản thân chị ra ngoài là định đi toilet.
Nói đến Tiền Thục Mai, vốn là rất hy vọng con gái nhà mình mau mau tìm người yêu rồi lấy chồng, sau đó sinh một đứa cháu cho bà. Lúc này thấy một màn 'mập mờ' như vậy, hơn nữa lại chính diện nhìn thấy người đang ôm lấy Tô Úc - Đặng Thiểu Phong quả thật hợp với chuẩn mực trong con mắt của bà. Toét miệng cười thoải mái, đi thẳng đến trước mặt hai người, nói: "Ái chà Tiểu Úc Tử nè, con không giới thiệu cho mẹ một chút à?"
"Ách.... mẹ ở đâu xuất hiện ra vậy?" Tô Úc hiển nhiên không ngờ đến mẹ cô sẽ ở đây, lúng túng đầy mặt liếc nhìn Đặng Thiểu Phong, giới thiệu nói: "Anh ấy là tổng giám đốc của công ty chúng con, tên là Đặng Thiểu Phong. Ách.... tổng giám đốc, đây là mẹ em." Người mẹ ruột sinh em nuôi em mà lại rất nhiều chuyện của em.
"Xin chào bác gái, gọi con Thiểu Phong là được rồi." Đặng Thiểu Phong quý phái gật đầu, sau lại nói với Tô Úc: "Không phải đã nói ngoài thời gian ở trong công ty ra thì gọi anh là anh Thiểu Phong sao? Em đã quên rồi?"
"Không, em không có quên.... anh Thiểu Phong." Tô Úc kêu khốn khổ như mắc xương cá, cô sợ chứ! Sợ xưng hô này sẽ khiến Tiền Thục Mai hiểu lầm. Trên thực tế, từ khi nhìn tháy một màn 'ôm ấp' vừa nãy của hai người, Tiền Thục Mai đã sớm hiểu lầm rồi. Lúc này nghe Đặng Thiểu Phong nói như thế, nụ cười trên mặt ngày càng nồng đậm, quan tâm: "Thiểu Phong à, thật phiền khi nhờ con đưa Tiểu Úc nhà bác trở về, đến đây đến đây, vào nhà ngồi một chút được không? Ăn chút hoa quả rồi đi, vẫn chưa muộn..."
"Nếu bác gái đã mở miệng, vậy con sẽ không khách sáo." Đặng Thiểu Phong cười nói, khóa xe sau liền theo Tiền Thục Mai đi vào ngồi trong phòng khách. Còn sót lại Tô Úc không biết nói gì đi vào theo, biểu cảm trên mặt có thể nói là thay đổi như chong chóng. Cô vốn tưởng rằng Đặng Thiểu Phong sẽ từ chối, ai dè anh ta lại đáp ứng, đây quả thật là.... sẽ hại chết cô mà!
"Đến đây đến đây, Thiểu Phong nè! Đây là Bạch Bách Tùng, sống cùng với nhà bác. Còn đây là Bạch Mạn Nhu, con gái của Bách Tùng.... Ôi, đây là tổng giám đốc công ty của Tiểu Úc, Thiểu Phong." Trong phòng khách, Tiền Thục Mai hưng phấn giới thiệu Đặng Thiểu Phong cho Bạch Bách Tùng cùng Bạch Mạn Nhu, căn bản là không thèm đếm xỉa đến ánh mắt ai oán của Tô Úc. Bạch Bách Tùng là người hiểu rõ Tiền Thục Mai nhất, nghe bà giới thiệu nhiệt tình như vậy cũng đã đoán sơ sơ ra được cái gì, liền cùng Tiền Thục Mai tán gẫu với Đặng Thiểu Phong vài câu. Đặng Thiểu Phong người ta là tổng giám đốc, nói chuyện dĩ nhiên là lễ phép lại tự nhiên, trả lời câu hỏi cũng khiến cho người làm mẹ như Tiền Thục Mai khá là vừa lòng.
Trái lại là Bạch Mạn Nhu, vốn là đã kìm nén giấm chua trong đầu, lúc này lại thấy anh ta trực tiếp ngồi cùng một chỗ với Tô Úc, dục vọng chiếm hữu trong lòng cùng với sự ghen tuông lại càng thêm dày đặc. Lại nhìn tới Tô Úc một chút, người ta căn bản không có tự giác quay đầu nhìn qua Mạn Nhu, điều này làm cho Bạch Mạn Nhu càng thêm tức giận. Chị không muốn mỗi mình mình ăn giấm chua một mình, đứng dậy đi vào nhà bếp, quyết định 'chia sẻ' ghen tuông trong lòng cho Tô Úc một nửa.
Đi ra từ trong nhà bếp, trong tay Bạch Mạn Nhu bưng một ly 'đồ uống', dịu dàng đầy mặt ngồi vào bên cạnh Tô Úc, giọng nói mềm mỏng đến độ có thể chảy ra nước: "Tiểu Úc, hôm nay siêu thị nhập rất nhiều hàng, trong đó có một đồ uống mới được ra thị trường. Em uống thử nhé?" Chị đưa 'đồ uống' cho Tô Úc, đôi mắt cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm đẹp đẽ, bổ sung thêm: "Phải uống hết đó! Đừng có lãng phí tâm-ý-của-chị!"
Đừng có lãng phí tâm ý của chị?! Lời này tựa như là một cô vợ nhỏ nói với người chồng vậy, Tô Úc vui vẻ nhận lấy 'đồ uống', không chú ý lắm đến mùi lạ đang lan ra. Cô rất nghe lời bưng 'đồ uống' lên, uống một hơi cạn sạch, chẳng qua là lúc toàn bộ chất lỏng đưa vào trong khoang miệng, suýt tý nữa là Tô Úc không nhịn được phun chúng ra ngoài hết. Cái này.... đây là cái gì thế này! Vừa chua lại vừa cay! Lại còn.... mùi vị của hạt tiêu nữa! Tô Úc bối rối, cô không hiểu tại sao Bạch Mạn Nhu phải bắt cô uống sạch hết cái này. Nhíu mày tựa như ngọn núi nhỏ, vành mắt Tô Úc nén mệt mỏi nhìn Bạch Mạn Nhu, tựa như đang cầu xin chị: đừng khiến em nuốt xuống, để em ói ra đi....
"Tiểu Úc, sao thế này? Không ngon sao? Đừng ngậm trong miệng nữa, uống hết đi em!" Khuôn mặt Bạch Mạn Nhu nở nụ cười, Tô Úc nhìn đến lại một trận sợ hãi trong lòng, đành phải nhẫn nhịn nuốt xuống hết chất lỏng. Lè lưỡi nhe răng nhếch miệng, cho đầu lưỡi khổ cực được gió quạt bớt đi, mùi vị vừa chua xót vừa cay này, thật khiến người ta.... tan vỡ mà!
Hết chương 41.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.