Chó Ngáp Phải Ruồi - Nam Mệnh Vũ

Chương 57:




Sau nhiều lần ân ái triền miên khiến bầu không khí trong phòng tràn ngập ám muội, trái tim của hai người yêu nhau lại càng thêm kiên định chặt chẽ. Mười ngón tay của các cô nắm lẫn nhau, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy hoa hoa cỏ cỏ ngoài sân thông qua cửa sổ. "Chị Mạn Nhu, nếu chị phát hiện em không ở Phương Trang thì chị sẽ làm sao đây?" Tô Úc gom gọn tóc của Bạch Mạn Nhu, cô vui vẻ vì mình lúc trước đã từ chối Hứa Đình một mình tự thuê nhà ở đây, nếu không thì Bạch Mạn Nhu không biết phải đi nơi nào tìm kiếm mình nữa?
"Sẽ không, em nói nếu như em đến Bắc Kinh thì em sẽ ở Phương Trang. Cho dù em không ở đây, vậy chị gọi điện thoại hỏi em là được... Nếu em không tiếp điện thoại, vậy chị sẽ tìm cảnh sát báo em mất tích, xem chị còn không bắt được em chắc." Bạch Mạn Nhu chui về phía trong lồng ngực của Tô Úc, bây giờ cái ôm này lại trở về, trong lòng lại một lần nữa thỏa mãn. "Tiểu Úc, chị quên nói cho em... Chuyện của chúng ta bố chị đã biết rồi."
"A?! Vậy ông ấy, vậy chú Bạch không làm khó dễ chị chứ?" Tô Úc nhất thời bò lên từ trên giường, quên cả che lấp sắc xuân lộ bên ngoài, căng thẳng tựa như đạp trúng mìn.
"Đồ ngu ngốc này, nếu ông làm khó dễ chị thì làm gì ủng hộ chị đến đây tìm em? Bố chị đồng ý chuyện của chúng ta." Bạch Mạn Nhu kéo cô nằm dài xuống giường một lần nữa, dựa vào bờ vai của cô, nói: "Tiểu Úc, bố chị hy vọng chúng ta có thể ở bên nhau lâu dài. Lần này chị nghĩ thông rồi, có khó khăn gì thì chúng ta cũng phải cùng nhau vượt qua, chị không muốn khiến bố chị cảm thấy rằng chị chung quy đã chọn sai người. Chúng ta phải cho ông xem, chúng ta có thể ở bên nhau lâu dài."
"Yên tâm đi, chúng ta sẽ không xa nhau nữa. Em nói lời giữ lời, chuyện đã đáp ứng thì luôn luôn làm được. Chị Mạn Nhu, sau này mặc kệ thế nào chúng ta cũng đều phải ở bên nhau, hơn nữa không cho phép chị nghĩ lung tung, cho dù chị thành bà cụ già em cũng sẽ không chê chị. Tô Úc em không có điểm tốt nào, chỉ có một điểm, đó là đã một khi quyết định thì sẽ không thay đổi, em đã có chị rồi thì em sẽ không đi trêu chọc những người khác."
"Em ngon, ý em là em hy vọng chị thành bà cụ già phải không?!" Bạch Mạn Nhu giả vờ tức giận, nũng nịu nắm lấy lỗ tai của Tô Úc, nhéo mạnh khiến cô oa oa thét lên. Bỗng dưng, Bạch Mạn Nhu ôm lấy cô, ngữ khí dịu dàng không thể diễn tả được: "Tiểu Úc, có thể ở bên em chị thật sự rất vui vẻ, rất thỏa mãn. Đôi khi chị không mở miệng nói ba chữ kia được không phải là chị không yêu, mà là chị ngại mở miệng. Em đừng suy nghĩ nhiều, chị cũng nói giữ lời, đã đáp ứng em không xa rời nhau thì sẽ không xa rời nhau. Có tâm sự gì chị cũng sẽ nói cho em biết, em cũng vậy, có chuyện gì cũng không cho phép gạt chị."
"Em hiểu hết, thật ra những câu nói kia đều không quan trọng, 'chị yêu em' câu này chị chỉ cần nói một lần là đủ, em đã ghi nhớ nó ở trong lòng rồi. Có chị quan tâm em, làm bạn với em, nó còn hơn 10 nghìn câu vô dụng 'chị yêu em' nữa." Cô nhẹ nhàng hôn lên ấn đường của Bạch Mạn Nhu, đem tấm chăn che ở trên người chị, mình thì thay đổi một bộ đồ mặc ở nhà: "Chị ngủ thêm một lát đi, em đi làm cơm cho chị ăn, khi nào tỉnh ngủ rồi thì nhớ tắm nước nóng cho khỏe người."
"Mới ban ngày sao mà ngủ được đây, chị đi tắm."
"Vậy cũng được, chờ chị tắm xong thì chắc em cũng chuẩn bị thức ăn xong rồi." Tô Úc chớp chớp mắt, thân người đã đi tới cửa: "Người ta hay có câu tục ngữ 'lên xe sủi cảo xuống xe diện'*, hôm nay món chính của chúng ta là mì sợi nhé."
(*): ý nói khi rời nhà muốn ăn sủi cảo, khi về nhà nhất định phải ăn diện (mì sợi), ngụ ý chúc thuận lợi bình hiện.
"Được, tất cả đều nghe theo em." Bạch Mạn Nhu cười nói, sau khi Tô Úc đi vào nhà bếp thì chị mở ra hành lý của mình, lấy ra khăn tắm và nội y đã giặt sạch, cùng với một cái áo tay ngắn dài rộng. Đây là 'áo ngủ' mà trước đây ở nhà trọ Tô Úc cho chị, mặc lên người rất là thoải mái.
Ở trong phòng tắm thong thong thả thả tắm nước nóng, đến khi Bạch Mạn Nhu lau sạch xong mái tóc ướt nhẹt đi vào nhà bếp, Tô Úc đang mặc tạp dề đấu tranh với rau xào trong nồi. Một nồi nhỏ khác thì đang nấu những sợi mì vàng vàng, cô đem rau cải đã cắt thành từng khúc bỏ vào trong, rắc thêm bột ngọt và muối rồi đập trứng gà bỏ vào, vừa dinh dưỡng lại đẹp đẽ. "Tiểu Úc...." Bạch Mạn Nhu nhìn bóng lưng nghiêm túc làm cơm của Tô Úc, tình cảnh ấy chiếu vào trong mắt của chị lại vô cùng ấm áp và hạnh phúc. Không kìm lòng được, chị tiến lên từ phía sau ôm lấy Tô Úc, cảm giác được cơ thể cô rõ ràng ngừng một lát, cả nhịp điệu xào rau cũng chậm một chút, không khỏi hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, chị cứ ôm em như thế là được." Trên mặt Tô Úc tràn đầy hài lòng, cô tiếp tục xào rau, tiện tay tắt lửa bên nồi mì. Cô quay đầu hôn lên trên tóc Bạch Mạn Nhu, những giọt mồ hôi trên mặt khiến bờ môi cô cũng ướt át theo: "Chị Mạn Nhu, bây giờ em có thêm một định nghĩa về hạnh phúc nữa rồi, đó là lúc em ở trong nhà bếp làm cơm thì có chị ở đằng sau ôm lấy em."
"Thật ngốc, nếu em thích thì mỗi ngày chị cũng sẽ ôm em như vậy. Nhưng sợ sau này em lại chê chị dính em quá thôi."
"Sao có thể! Chị mà không dính thì em mới ghét đó! Em sẽ không chê chị dính em đâu, chị mà xa cách em thì em mới chê đấy nhé." Tắt lửa, Tô Úc xoay người ôm ngược lại Bạch Mạn Nhu, nói thêm: "Chị mà xa em một chút thôi thì em đã sợ gần chết rồi, em khao khát khiến chị mỗi giờ mỗi lúc đều quấn vào bên cạnh em, thế thì cho dù em làm chuyện gì cũng sẽ có động lực mười phần. Được rồi, chúng ta ăn cơm đi."
"Tiểu Úc... tốc độ em chuyển đề tài thật là nhanh! Trước đây lại chưa từng phát hiện ra đấy." Bạch Mạn Nhu sẵng giọng, người ta đang nghe cảm động gần chết lại tự nhiên đâu đâu câu tiếp theo là đi ăn cơm. Bạch Mạn Nhu cọ xát lấy hõm vai Tô Úc, đi theo sau cô bưng hết thức ăn đã sắp xếp gọn gàng ra ngoài. Trên bàn cơm nho nhỏ lạnh lẽo đặt hai món ăn nóng hổi, Tô Úc múc một tô mì trứng gà đặt ở trước mặt Bạch Mạn Nhu, bản thân mình thì chỉ còn nước lèo dư lại, mì ở trong tô cũng vô cùng ít ỏi.
"Em giảm cân à! Ăn ít như thế." Bạch Mạn Nhu thấy trong tô cô vốn chẳng có bao nhiêu mì, liền gắp rất nhiều mì trong tô của mình đến trong tô của cô, đang định gắp trứng gà qua lại bị Tô Úc ngăn cản, nói: "Không phải em muốn giảm cân, mà là em muốn nuôi mập chị. Trứng gà đừng có cho em, chị ăn nhiều một chút đi, ngồi xe lửa xóc nảy quá lâu rồi, ăn ít dạ dày lại chịu khổ."
"Không phải em lại nghĩ nuôi chị mập rồi thì sẽ không ai muốn chị nữa, chị chỉ có thể mặt dày mày dạn đi theo sau em thôi?"
"Làm gì có, em căn bản không nghĩ như thế nhé! Ăn trứng gà có dinh dưỡng, chị ngồi xe lửa mệt mỏi như vậy, thế nào cũng phải bồi bổ nhỉ." Khuôn mặt Tô Úc hơi đỏ lên, tựa như đã bị người khác đoán trúng tâm tư.
"Đồ ngốc, chị thấy em nghĩ như vậy thì có. Dù cho chị không mập cũng sẽ ăn vạ em cả đời, thật ra nếu mập lên cũng tốt vô cùng, ít nhất đến khi em muốn rời xa chị thì chị cũng sẽ có khí lực lôi em trở về." Cái miệng be bé của Bạch Mạn Nhu ăn trứng gà, vừa có vị mặn nhàn nhạt, vừa có đôi chút ngọt ngọt.
"Phì phì phì! Em sẽ không đi đâu hết!" Tô Úc phồng má, gắp thịt nạc trong đĩa rau vào trong tô Bạch Mạn Nhu. Gần đây cô thật ra ăn không nhiều lắm, nếu không phải do mì là Bạch Mạn Nhu gắp qua, e rằng chắc cô cũng sẽ không thể ăn hết chúng toàn bộ được. Ăn xong hết tô mì, cái bụng Tô Úc đã nhô lên một chút.
Xong bữa ăn, Bạch Mạn Nhu tự giác cầm chén đũa vào nhà bếp rửa sạch, mà Tô Úc thì cầm khăn tắm vào nhà tắm tắm nước nóng. Lúc cô đi ra, Bạch Mạn Nhu đã đem chén dĩa rửa sạch sành sanh. Bên ngoài không có tiếng huyên náo của xe cộ qua lại, Tô Úc không muốn ra cửa hít những bụi bặm ngoài ấy, liền chuyển hai cái ghế dựa từ trong phòng ra trong sân, cùng Bạch Mạn Nhu ngồi xuống xem những cây hoa cỏ vườn. Hai chiếc ghế của các cô đặt ở cạnh nhau, Bạch Mạn Nhu dựa vào trên vai Tô Úc, tay bị cô xoa nắn lấy, có một chút cảm giác muốn đi ngủ.
"Ngày mai em đến lớp đào tạo, chị có muốn đi chung với em không?" Tô Úc nghiêng đầu hôn lấy tóc của chị, cô luôn cảm thấy những cây hoa trong sân đều chỉ đang làm nền, hoàn toàn không so sánh được với mùi thơm sữa tắm ở trên người Bạch Mạn Nhu.
"Chị chờ em trở về, em nghiêm túc học đấy biết không?"
"Em biết, qua ít ngày nữa là tới cuộc thi rồi. Đến khi em nhận được giấy chứng nhận thi phiên dịch viên, chúng ta sẽ trở về." Trong lòng Tô Úc đã tính toán, nói thêm: "Em từ chức rồi, lần này trở về em sẽ tự mình mở một trường học ngoại ngữ nhỏ chuyên dạy tiếng anh và một ít loại ngôn ngữ khác, thế thì không cần phải một ngày 8 giờ ở trong công ty, sẽ có rất nhiều thời gian rãnh ở bên cạnh chị."
"Ừ, tất cả đều nghe theo em. Nếu em không đủ tiền, chị vẫn còn 200.000 tệ chưa động đến đấy."
"Gì mà cần dùng đến tiền của chị, thuê một chỗ thích hợp, mời thêm giáo viên dạy Tiếng Anh là được. Hơn nữa em có chứng nhận phiên dịch viên rồi thì cũng sẽ có thể kiêm chức làm phiên dịch viên luôn, đúng không?"
"Giáo viên Tiếng Anh không cần mời, chị làm là được. Thuận tiện làm kế toán miễn phí cho em luôn, thế nào? Siêu thị bên kia chờ chị đi dạy rồi chị sẽ để bố chị trông, hai chuyện cũng không lỡ chuyện nào." Bạch Mạn Nhu nở nụ cười, chị dĩ nhiên là có một chút tư lợi nhỏ, chị muốn mỗi giờ mỗi khắc đều ở bên cạnh Tô Úc, sợ cô lại bị ai nhìn trúng nữa. Không sợ kẻ trộm ăn cắp, chỉ sợ kẻ trộm ghi nhớ thôi, đúng không?
"Ha, chị Mạn Nhu chị biết thật nhiều đó! Ai cưới chị chắc phải đi đốt nhang cám ơn tổ tiên đời trước mất!" Tô Úc vui vẻ, nâng mặt Bạch Mạn Nhu lên hôn xuống một trận mãnh liệt.
"Còn ai đốt nhang nữa, có em thôi."
"Đúng đúng đúng, quả thật em nên đi đốt nhang cám ơn tổ tiên đời trước thôi. Chị cũng đã là người của em rồi, vậy chuyện tiền lương miễn nhé?"
"Đồ xấu xa này, không phải em định giấu tiền làm của riêng chứ?! Chị cho em biết, tiền kiếm được phải giao cho chị, chị giúp em giữ nó! Không cho phép em tiêu lung tung!" Bạch Mạn Nhu lần thứ hai nhéo lấy lỗ tai Tô Úc, điệu bộ này y hệt như dáng dấp vợ quản chồng, nhéo đến khi Tô Úc chắp tay xin tha thứ: "Em sai rồi em sai rồi, mỗi tháng em nhất định sẽ nộp tiền lên cho chị hết, một chút em cũng không tiêu lung tung."
Haha. Bạch Mạn Nhu bị cô chọc không nhịn được cười, nói: "Đồ ngốc, bát tự còn chưa có cong lên nữa, đến khi bài trí trường học xong hãy nói. Em đấy, bản thân em chung quy cũng phải có tiền riêng ở bên mình. Khi nào kiếm được tiền thì dùng tên em mở tài khoản, để trong đấy sau này cần xài thì xài." Bạch Mạn Nhu nhìn cây hoa lá cỏ trước mặt, nghĩ đến cuộc sống sau này, thật tốt đẹp.
Hết chương 57.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.