Chó Ngáp Phải Ruồi - Nam Mệnh Vũ

Chương 59:




Có một số việc một khi đã làm thì sẽ không còn bất kỳ cơ hội để đổi ý nữa.
Bạch Mạn Nhu tin rằng tương lai mình sẽ không hối hận, dưới cái nhìn của chị, lần đầu tiên của Tô Úc chính là nghi thức cam kết thần thánh của hai người các cô. Nếu chị lấy lần đầu của Tô Úc, thì nó đã mang ý nghĩa rằng nội tâm của chị sẽ kiên định, sẽ cùng cô ở bên nhau không chùn bước mặc cho có khó khăn gì.
Mờ mịt trong phòng tắm được thay thế bởi màn ân ái, Bạch Mạn Nhu căng thẳng hôn lấy môi Tô Úc, hai tay lung tung vuốt ve cổ của cô, chị yêu da thịt co giãn tuổi trẻ của Tô Úc cực kỳ, xúc cảm trơn mềm ấy khiến chị run sợ không ngớt, mỗi một lần đụng vào ngoài khiến đối phương run rẩy ra, bản thân Bạch Mạn Nhu cũng từ từ nóng lên, không kìm lòng nỗi tiếng rên khẽ tràn ra.
Trong bồn tắm, cơ thể hai cô chặt chẽ dính chặt vào nhau, lúc vật mềm mại của hai người tiếp xúc lẫn nhau, hai người đều khẽ gọi ra tiếng. Bạch Mạn Nhu hôn cổ của cô, ngón tay được dẫn dắt bởi nụ hôn mà di chuyển khắp vai Tô Úc. Nước trong bồn lại tràn ra ngoài, khuôn mặt Tô Úc vì thở hổn hển mà đỏ thấu, cô thậm chí quên cả rụt rè, cầm lấy tay Bạch Mạn Nhu đặt trên ngực mình, muốn thông qua sự xoa bóp mà giảm bớt cảm giác sưng lên khác thường này.
Ngón tay chầm chậm đi xuống giữa hai chân Tô Úc, Bạch Mạn Nhu ngập ngừng không dám đụng vào nơi nụ hoa chớm nở này. Chị biết lần đầu tiên đau thế nào, chị không muốn khiến Tô Úc đau, nếu có thể, chị đồng ý thay cô lại đau một lần. Lòng bàn tay thử thăm dò ma sát lấy cuống hoa nhô ra, Tô Úc bởi vì cái đụng chạm này mà hơi hơi nâng cao tiếng rên rỉ, hai cánh tay của cô leo lên sau lưng Bạch Mạn Nhu, căng thẳng chờ đợi khoảnh khắc mình biến thành một người phụ nữ.
"Tiểu Úc, sẽ rất đau." Bạch Mạn Nhu nhắc nhở lấy, vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ của Tô Úc, động tác không dám tiến thêm một bước.
"Em biết, em muốn đem toàn bộ của em giao cho chị. Chị Mạn Nhu, em yêu chị." Giọng nói của Tô Úc khàn khàn, cô đưa tay ra nắm lấy tay Bạch Mạn Nhu, cắn chặt hàm răng, đẩy nó vào cơ thể của mình. Cảm giác đau đớn như xé rách cơ thể khiến cô rơi lệ, Tô Úc nghẹn ngào một tiếng, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.
"Tiểu Úc...... Xin lỗi, chị... chị làm đau em." Vẻn vẹn một giọt nước mắt, cũng đã đủ để khiến Bạch Mạn Nhu đau lòng, ngón tay của chị đứng yên ở chỗ cũ, không dám tiến lên cũng không dám lùi về. Chị chỉ biết căng thẳng nhìn cô, chỉ sợ sẽ khiến cô đau.
"Không sao đâu, chị Mạn Nhu... chị... chị từ từ di chuyển đi, em có thể. Đừng lo cho em, chỉ cần từ từ di chuyển thôi là lát... lát em sẽ thích ứng." Cái trán Tô Úc chảy ra mồ hôi chi chít, cơ thể cũng không bài xích ngón tay Bạch Mạn Nhu, chẳng qua là đang yên tĩnh chờ đợi, chờ sau khi nhận đủ mưa móc xong là có thể tỏa ra sự diễm lệ.
Nghe Tô Úc nói xong, tâm Bạch Mạn Nhu hơi hơi thả lỏng ra, ngón tay chị thử nhúc nhích qua lại tiến vào trong cơ thể của Tô Úc, động tác dịu dàng nhất có thể để khiến cô thích ứng. Bởi vì căng thẳng và từ đầu tới cuối đều duy trì một cường độ đồng nhất, trên người Bạch Mạn Nhu cũng từ từ chảy ra mồ hôi. Lông mày Tô Úc dần dần giãn ra, cảm giác thoải mái thay thế cái đau đớn vừa rồi, cô ngước đầu, tiếng rên rĩ càng lúc càng lớn.
Ngón tay Bạch Mạn Nhu như một phép thuật chứa đựng trong nụ hoa, từ một người con gái lột xác thành phụ nữ có thể chỉ cần trong nháy mắt, nhưng khiến một người con gái cam tâm tình nguyện lột xác thành phụ nữ lại cần dùng cả một đời không rời không bỏ để chứng minh. Bão tố bao phủ đi qua, đóa hoa được đầu ngón tay chạm vào mà càng thêm suồng sã mở rộng ra, một chút đỏ sẫm hòa tan vào trong nước. Chờ lễ rửa tội qua đi, Tô Úc nhẹ nhàng hôn lên môi Bạch Mạn Nhu, nở một nụ cười vô lực nhưng thỏa mãn: "Chị Mạn Nhu, em cũng đã giống chị rồi, là phụ nữ rồi."
"Tiểu Úc... Chị sẽ không để cho em hối hận, cũng sẽ không để chính chị hối hận." Bạch Mạn Nhu vẫn không nói ra được ba chữ 'chị yêu em', chị chỉ dùng ánh mắt nói cho Tô Úc, lòng tin chị đã kiên định, kiên định để đi đối mặt những phong ba khó khăn mà tương lai hai người sẽ trải qua.
Bầu không khí triền miên đi qua, nước ấm trong bồn tắm đã lạnh đi, Bạch Mạn Nhu giúp Tô Úc cọ rửa cơ thể dưới vòi hoa sen một lần nữa, hai người cùng nhau tiến vào trong chăn, hưởng thụ lấy sự vui mừng, sau đấy là đi vào một giấc mộng đẹp.
Có lẽ là bởi vì bản thân đã chân chính thuộc về Bạch Mạn Nhu, tâm tình Tô Úc từ buổi sáng vẫn luôn rất tốt. Cô dậy trễ hơn một chút so với thường ngày, nơi nào đấy ở trong cơ thể vì trải qua lần đầu tiên mà ẩn ẩn đau đớn. Bạch Mạn Nhu nấu cháo cho cô, chăm sóc cô như người bệnh, bưng cháo đến bên giường từng muỗng từng muỗng đút cho cô ăn. Ăn xong bữa sáng, Tô Úc không thể không mang theo sách vở đi tham gia chỗ đào tạo. Mấy ngày nay là thời điểm quan trọng, vì thế cho dù cơ thể có khó chịu thì cô cũng không thể vô cớ nghỉ học.
Thần kinh đại não liên tục căng thẳng chừng mấy ngày, cuối cùng Tô Úc cũng nghênh đón cuộc thi phiên dịch viên quan trọng nhất trong cuộc đời. Nội dung thi gần như thời đại học, sau khi thi viết và khả năng nghe xong còn phải thi thêm mô phỏng khẩu ngữ trực tiếp. Có lẽ là quan hệ với Bạch Mạn Nhu gần thêm một tầng, tự tin của Tô Úc tăng lên gấp bội, lúc thi ung dung đối đáp, ngay cả phiên dịch viên lớn tuổi phụ trách kỳ thi cũng khen cô có tương lai. Đương nhiên, câu có tương lai này cũng không phải là nói suông, song song cũng là đang ám chỉ Tô Úc, cô đã lấy được giấy chứng nhận của phiên dịch viên, đã có tư cách trở thành một phiên dịch viên chính thức.
"Tô Úc, có muốn cùng tớ đến công ty XX làm việc hay không? Tớ đã liên hệ giám đốc bên ấy, có thể chúng ta sẽ được ra nước ngoài." Đang định cầm giấy chứng nhận về nhà trệt, Hứa Đình từ phía sau gọi lại Tô Úc, rất hiển nhiên là cô ta cũng được thông qua cuộc thi.
"Không được, tớ không muốn rời xa chị Mạn Nhu. Ngày mai tớ sẽ cùng chị ấy quay về, dù sao có giấy chứng nhận trong tay rồi thì cũng có thể kiêm chức làm phiên dịch viên luôn." Tô Úc cầm giấy chứng nhận nho nhỏ, đột nhiên ôm lấy Hứa Đình, vui vẻ nói: "Cho dù thế nào chúng ta cũng sẽ là bạn tốt, sau này có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tớ là được. Hy vọng cậu có thể tìm được hạnh phúc thuộc về chính cậu."
"Coi như cậu có lương tâm, còn biết chúc mình hạnh phúc! Tô Úc, cậu đã nói như vậy rồi tớ còn có thể nói cái gì nữa? Sống vui vẻ với chị Mạn Nhu nhé, chỉ cần cậu cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi." Giọng nói của Hứa Đình có chút nghẹn ngào, đây là lần thứ nhất Tô Úc chủ động ôm mình, cũng là một lần cuối cùng. Cứ thế đi, nếu Tô Úc đã có hạnh phúc thuộc về chính cậu ấy, vậy mình cũng nên đi tìm hạnh phúc chân chính thuộc về mình rồi.
"Được rồi, đừng hạnh phúc tới hạnh phúc lui. Người khác chúc phúc đều là vô dụng, bản thân mình phải chân chính cảm thấy hạnh phúc đấy." Tô Úc buông Hứa Đình ra, cười phất tay về phía cô ta một cái, nói: "Tớ về đây, sau này có cơ hội thì gặp lại." Nói xong, vội vã chạy đến trạm xe buýt chờ xe đến. Cô sốt ruột muốn trở về thấy Bạch Mạn Nhu, tiện đưa giấy chứng nhận phiên dịch viên của mình cho chị nhìn, cùng chị chia sẻ niềm vui này.
Trước khi vào cửa, Tô Úc giấu đi giấy chứng nhận, cố gắng giả ra một dáng dấp vô cùng mất mác đi vào trong nhà. Bạch Mạn Nhu đã chuẩn bị kỹ càng một bữa trưa đơn giản, thấy dáng vẻ ấy của Tô Úc, cho rằng cô không thi đậu, đi đến ôm cô vỗ nhẹ trên lưng của cô, nói: "Không sao đâu Tiểu Úc, chỉ là một tờ giấy chứng nhận mà thôi, có lẽ là hôm nay em không phát huy tốt."
"Aiz, chị Mạn Nhu... Chị không cần khuyên em, dọn dẹp một chút đi, ngày mai chúng ta trả nhà lại rồi về nhà." Tô Úc nín cười, kém một chút là sơ ý cười ra ngoài rồi. Chị Mạn Nhu của cô thật sự rất đáng yêu, lại thật sự cho rằng cô không được thông qua.
"Được, tất cả đều nghe theo em, Tiểu Úc, đừng khó chịu... cái giấy chứng nhận kia chẳng là cái gì cả, chờ khi trạng thái của em tốt rồi chúng ta sẽ đến đây thi lại, lúc đó chị sẽ cùng em đến đây, có được không?"
Haha. Tô Úc thật sự nhịn không được cười lên, cô ôm bụng cười khiến khuôn mặt Bạch Mạn Nhu tràn ngập khó hiểu. Mãi đến khi cô lấy ra tờ chứng nhận sáng ngời ra, Bạch Mạn Nhu lúc này mới hiểu ra: "Em hay lắm! Lại gạt chị!" Mấy nắm đắm nhỏ từ đôi bàn tay trắng như phấn đánh vào vai Tô Úc, Bạch Mạn Nhu vừa thay cô vui vẻ lại trách cô thích hay đùa gạt với chị. Bỗng dưng, Tô Úc nắm lấy quả đấm của chị, lần thứ hai ôm lấy chị, thật lòng nói: "Thật ra những giấy chứng nhận này cũng chả là cái gì cả, có chị là đủ rồi. Chị Mạn Nhu, ngày mai chúng ta sẽ về nhà, cho dù sau này con đường ta đi có bao nhiêu khó khăn, chúng ta cũng phải cùng nhau vượt qua!"
"Được!" Bạch Mạn Nhu gật đầu, giọng nói của chị rất nhẹ, nhưng lại toát ra sự kiên định vô cùng.
Hết chương 59.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.