Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 46: Lão đại, mau cứu ta (13)




Edit: Lạc Lac
Wattpad: Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong phòng ngủ, Tấn Nguyên sau khi vào cửa thì Trình Diệp cũng đã bình tĩnh lại, thiếu niên đứng trước tủ đầu giường, ngửa đầu một cái, hầu kết tinh xảo khéo léo lộ ra dưới ánh nắng, ánh sáng mịt mờ lại nhàn nhạt nhu hòa, Tấn Nguyên thậm chí có thể nhìn thấy lông tơ trên khuôn mặt bé nhỏ của cậu.
Quả nhiên mỹ nhân thì thường nhiều lông, nhiều nhưng không dễ dàng nhìn thấy, thật là kỳ quái.
Dí sát vào xem, mặt Diệp Tử giống như là da trứng gà bóc, trắng trắng lại mềm mịn, lại có độ đàn hồi, má kia nhéo một cái là không nỡ buông tay, chơi không biết chán.
Tấn Nguyên không nghĩ tới hắn đã lớn tuổi như vậy, thế mà còn nghiện loại trò chơi ấu trĩ này.
Nhưng chỉ cần có liên quan Diệp Tử, Tấn Nguyên đều cảm thấy thú vị, không cần biết là có ấu trĩ hay không.
Trình Diệp ngửa cổ ừng ực uống hết một cốc nước lớn, quay đầu nhìn thấy Tấn Nguyên quần áo ngay ngắn, đi tới giúp hắn cởi áo vest của âu phục ra, chỉ còn lại áo sơ mi bao vây lấy đường cong mượt mà trên thân thể.
Người này như con báo đang ngủ đông, không biết lúc nào sẽ nhảy dựng lên, nhe hàm răng sắc nhọn cắn lấy cổ con mồi, cắn đứt động mạch, hút lấy từng giọt máu nóng bỏng.
Chính là Trình Diệp, trên thế giới cũng không phải chưa từng thấy cái gì gọi là khí thế của người bề trên, nhưng mỗi lần đối mặt với Tấn Nguyên luôn không kìm lòng được bị hấp dẫn.
666: "..."
Trình Diệp chà chà hai tiếng: "Sao, mỗi người đều sẽ bị hấp dẫn bởi cái đẹp, gay thì sẽ không thể kháng cự với loại nam tính mang tính xâm lược này." Chẳng hạn như có một số người, trời sinh thích chinh phục người khác, bắt được 'tù binh' càng mạnh càng thỏa mãn, nhưng có một loại người, đã bị ấn định là sẽ không thể chinh phục người khác, chỉ hy vọng người chinh phục mình là người đứng ở đỉnh kim tự tháp.
Mà Tấn Nguyên, chính là đỉnh đỉnh nam nhân đứng trên cái đỉnh đó!
Trình Diệp điểm mũi chân níu vai rộng của hắn, ngoẹo cổ hôn lên khóe miệng hắn như chuồn chuồn lướt nước.
Mà Tấn Nguyên chờ cậu vừa chạm đã tính rời đi, ấn lại sau gáy của cậu, đầu lưỡi luồn vào trong cổ họng của cậu mạnh mẽ hôn sâu, đến khi đối phương không thở nổi mới buông ra.
Trình Diệp hơi sững sờ, hơi hé môi để hắn có thể luồn vào trong, đây coi như là lần đầu tiên bản thân cậu cam tâm tình nguyện để hắn hôn, Tấn Nguyên rõ ràng có thể cảm nhận được cậu mở lòng, thở hổn hển càng thêm kích động, vừa tàn nhẫn hôn lên vừa nói~
"Tại sao lại luôn chỉ hôn khoé môi?" Âm thanh Tấn Nguyên ám ách, hiển nhiên là bị một cái hôn này làm cho bốc hỏa. Tay cậu đặt trên vòng eo không tính là nhỏ, tay kia chốc chốc lại nắm vạt áo ngủ sọc caro xanh trắng.
666 đang xem phim truyền hình cẩu huyết, bỗng nhiên nghe Tấn Nguyên hỏi như vậy, nhìn mặt Trình Diệp đang e thẹn, mặt không hề cảm xúc thầm nghĩ: Bởi vì Đại Diệp Tử không muốn hôn miệng anh, nhưng nếu Đại Diệp Tử không chủ động, sẽ bị anh chủ động, kết quả... ha, lần sau Đại Diệp Tử phỏng chừng cũng chỉ dám hôn trán anh thôi!
Chứ không lại giống như vừa... haizz, nam nhân a ~
"Ngại ngùng như là đang nói chuyện yêu đương." Trình Diệp hít sâu hai lần, miễn cưỡng bình tình sau khi bị nghẹt thở, mắt to chớp chớp nói một đáp án cực kì ấu trĩ.
Đôi mắt Tấn Nguyên giật giật, rất hưởng lợi.
Dù sao hắn mỗi lần nhìn thấy Trình Diệp, cũng giống là đứa con nít mười bảy mười tám vắt mũi chưa sạch mới biết yêu, bất quá hắn không phải mười bảy mười tám tuổi, nhưng đúng là mới biết...
Trình Diệp nhìn dưới đáy quần tây của hắn, một chút cảm giác thoải mái khi ở nhà cũng không có, nghiêng đầu hỏi: "Sáng sớm vừa mới ra ngoài? Sao bây giờ đã về rồi?" Trước đây thế nào cậu không biết, nhưng từ sau vụ Tiếu Sở Bạch gây rối, cũng không biết làm sao, Tấn Nguyên liền không thèm đến công ty, đại đa số thời gian đều dùng để ở bên cạnh Trình Diệp, bất quá chuyện của công ty nhất định phải xử lý, cho nên một khi đi ra ngoài là bận đến nửa đêm mới trở về.
Mỗi lần đều là Trình Diệp ngủ được nửa giấc, mới cảm thấy bên cạnh có người, có lúc thậm chí hoàn toàn không cảm giác gì do ngủ say.
Tấn Nguyên nửa ôm eo Trình Diệp: "Ở thư phòng bên cạnh, nghe nói em đã tỉnh, tôi tới xem một chút."
Còn không đợi Trình Diệp nói chuyện, Tấn Nguyên liền nhịn không được hỏi: "Mơ thấy ác mộng?"
Trình Diệp nhìn hắn với một vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ tới hắn lại biết.
"Bọn họ tới hỏi em có đói bụng hay không, gọi em nửa ngày cũng không thấy em trả lời."
"Có trả lời mà, tôi còn cho bọn họ vào." Trình Diệp oan ức.
"Tôi biết, nhưng mà lúc họ vào thì thấy em một mình ngồi ở trên giường nhìn ra cửa sổ ngẩn người, làm bọn họ hoảng sợ." Tấn Nguyên xoa bóp ngón tay của cậu, bê một bát cháo gà còn đang bốc hơi lên, rất tự nhiên dùng cái muỗng khuấy mấy lần, múc một muỗng nhỏ thổi thổi, liền đặt ở bên môi thử nhiệt độ lúc này mới đưa đến bên miệng Trình Diệp.
... Cậu chỉ vì gặp ác mộng mới kêu một tiếng, sau đó mới nhìn ra cửa sổ hóng gió một chút để bình tĩnh lại mà thôi, làm sao có thể khiến người ta hoảng sợ, lá gan thực sự là quá nhỏ.
Trình Diệp nháy mắt mấy cái, liếc mắt nhìn hơi nóng của cháo sắp vọt tới trên cằm, lắc đầu một cái quay mặt đi, không muốn ăn.
Tấn Nguyên cau mày: "Dậy sớm sao lại không ăn?"
Trình Diệp môi mỏng nhếch, ấn ấn bụng: "Có chút muốn ói."
Tấn Nguyên thấy buồn cười, đặt tay lên tay cậu: "Mang thai, có muốn ăn đồ chua không, tôi đi kêu người làm cho em?"
"Không phải." Trình Diệp trên mặt đỏ bừng một mảnh, một hồi lâu sau cậu mới cầm lấy tay Tấn Nguyên đang để trên tay ở bụng mình ra, "Tối hôm qua ăn nhiều nên bây giờ còn muốn ói, cảm giác quá no." Muốn ói.
Tấn Nguyên hô hấp hơi ngưng lại, thiếu chút nữa hắt đổ một cái tay khác đang nâng bát: "Trình Diệp!"
Trình Diệp xốc lên mí mắt, một đôi mắt to chớp chớp nhìn hắn, giống như chó con bị vứt bỏ, mỗi một cọng tóc gáy đều lộ ra dáng vẻ đáng thương oan ức.
Tấn Nguyên nhướng mày, ôm lấy người ném lên trên giường, mạnh mẽ nói: "Bên trên không ăn, thì...."
666: "..." Lỗ tai nó có phải là xảy ra vấn đề, Đại Diệp Tử thế mà lại chủ động khiêu khích Tấn Nguyên, Đại Diệp Tử đây là mở ra thế giới mới?
Đáng tiếc hai người ở giường lăn lộn chưa tới năm phút đồng hồ, bên ngoài có người gõ cửa.
Tấn Nguyên sắc mặt âm trầm, mạnh mẽ kéo kéo khuy áo áo sơ mi, chui đầu vào trên bả vai Trình Diệp gặm cắn, lưu lại một vệt nước.
"Ngũ gia, Tiếu thiếu gia đến."
Lúc Ngũ gia đang ở trong phòng Trình thiếu gia, bọn họ vốn không thể quấy nhiễu, nhưng Tiếu thiếu gia cũng là người đặc biệt không thể đắc tội.
Bọn họ còn chưa biết địa vị của Tiếu Sở Bạch đã tụt dốc không phanh, dù sao Tấn Nguyên chỉ là muốn cho cha của Tiếu Sở Bạch chút mặt mũi vì từng là người chống đỡ công ty, cho nên chuyện liên quan đến Tiếu Sở Bạch thái độ của hắn chỉ là lạnh như băng.
Nhưng hắn bình thường cũng đã lạnh như băng, căn bản không ai phát hiện hắn đã hoàn toàn chán ghét Tiếu Sở Bạch.
Ngược lại là Tiếu Sở Bạch, sau khi từ biệt thự dời ra ngoài, không có việc gì thì vẫn trở về, xoát độ tồn tại, trong biệt thự mọi người nghĩ Tiếu thiếu gia là bởi vì chuyện gì khác mới dời ra ngoài chỉ có người chuyên chăm sóc bảo vệ Trình Diệp mới cảm thấy cậu ta phiền phức vô cùng.
Tiếu Sở Bạch đã không phải lần đầu tiên quấy rối chuyện tốt của hắn, Tấn Nguyên đầy mặt hắc khí, sắc mặt âm trầm cơ hồ có thể chiết ra mực.
Mà 666 thì như bừng tỉnh, Đại Diệp Tử nhìn thấy camera giám sát bên ngoài, chắc chắn là biết Tiếu Sở sẽ đến, cho nên mới chủ động chứ gì.
Nó nhìn Tấn Nguyên đang nỗ lực nhịn, cảm thấy cần phải cho đối phương cái gì đó để giải toả.
Nam nhân nếu mà nhịn quá lâu hình như sẽ làm cho thân thể không tốt.
"Cút!" Tức giận tựa như ngưng tụ thành thực thể, thuận theo khe cửa tràn ra ngoài, lạnh như băng quấn vòng quanh người thông báo bên ngoài, bọn họ không hẹn mà cùng rùng mình.
"Đi xem xem đi, nói không chừng là có việc gấp." Trình Diệp thật vất vả từ bên trong tầng tầng lớp lớp đệm chăn lộ ra một cái đầu, cậu động viên mà hôn mặt Tấn Nguyên một cái, do dự một chút mới đỏ mặt nói, "Tôi cũng không có việc gì, lúc nào cũng có thể."
Vừa nói vừa nhìn chằm chằm Tấn Nguyên, thấy Tấn Nguyên trong nháy mắt từ đêm đen đến che đôi môi cười trộm.
Cứ như vậy, Tấn Nguyên đâu còn gì là tức giận, mọi thứ như tan thành mây khói, điểm điểm mũi cậu bất đắc dĩ lại cưng chiều mà nói: "Em nha!"
Trình Diệp từ dưới thân Tấn Nguyên chui ra, đi chân đất đạp ở trên thảm lông xù, quay đầu hỏi hắn: "Làm sao mặc đây? Quần áo ở nhà vẫn là âu phục?"
Áo sơ mi của Tấn Nguyên đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, hai khuy áo cao nhất do vừa nãy dây dưa đã không biết rơi đi đâu mất, hắn chống đỡ đầu nằm nghiêng trên chăn, lười biếng nhìn cậu cô vợ nhỏ mà phối đồ giúp mình, tâm tình liền khá hơn nhiều, mím môi cười: "Lấy bộ âu phục thoải mái bên kia đi."
Dù sao cũng là gặp người ngoài, nhưng cũng không cần quá coi trọng!
Trình Diệp lấy ra, lúc ngón tay đặt trên ca-ra-vat xanh ngọc chạm chạm, vẫn là không có lấy ra. Nếu đã nói là thoải mái, vậy cũng không cần quá lịch thiệp.
Lúc Tấn Nguyên mở cửa người bên ngoài đang nơm nớp lo sợ, chỉ lo diêm vương đem sự tức giận khi nãy trút ở trên người mình, cực lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân, cũng không dám thở mạnh.
Tấn Nguyên xoay người lại hôn cậu, xoa xoa đầu: "Để tôi kêu nhà bếp giúp em nấu canh bí đỏ, ít nhất cũng phải ăn một chút."
Trình Diệp đang thất thần, bị Tấn Nguyên nhéo mặt hai lần mới hồi thần, miệng nhanh hơn não đồng ý: "Được."
Tấn Nguyên yên lòng, đang chuẩn bị đi thì bị Trình Diệp kéo một cái, nghi hoặc mà quay đầu lại.
Trình Diệp điểm mũi chân giúp hắn chỉnh khuy áo và cổ tay áo sơ mi, tiến đến bên tai Tấn Nguyên, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: "Ngài không nên tức giận, tôi chờ ngài trở lại, có được hay không."
Cậu chân trần vén ống quần Tấn Nguyên lên, ngón chân cọ cọ chân Tấn Nguyên, thanh âm êm dịu chập trùng: "Có được hay không ~ "
Tấn Nguyên cả người run lên, lúc xoay người phía sau lưng vẫn còn cứng ngắc, đi lại cực kỳ không tự nhiên, như là cao thấp chân lảo đảo, không chỉ không tức giận, khóe mắt đuôi lông mày còn mang theo gió xuân ôn hoà, làm cho người bên ngoài không khỏi thở ra một hơi.
Cảm tạ Trình thiếu gia, lại sống thêm được một ngày.
Ngày sau nhất định phải dành thời gian đi chùa vái phật cầu phúc cho Trình thiếu gia, mong thân thể Trình thiếu gia khoẻ mạnh, mỗi ngày đều vui vẻ.
Mỗi người bọn họ đều phải đi, thay phiên nhau đi, một năm 365 ngày không thể bỏ ngày nào!
666 kết nối với camera giám sát trong thư phòng mở cho Trình Diệp xem.
Khoảng thời gian này, Tiếu Sở Bạch tiến bộ không ít, không còn ẩn nhẫn như trước kia, cũng không táo bạo phẫn nộ, hiện tại cậu ta tựa hồ đã hoàn toàn buông xuống ý nghĩ muốn đuổi Trình Diệp, cũng không che giấu yêu thương của cậu ta đối với Tấn Nguyên nữa, tình ý kia dày đặc như muốn hoá thành thực thể nhào tới ôm Tấn Nguyên, Trình Diệp nhìn mà phát run!
Hiện tại Tiếu Sở Bạch thu liễm hết lệ khí, biến thành một khuôn mặt ôn hòa, cả người đều hiện ra sự nhẹ nhàng, càng ngày càng thân mật với Tấn Nguyên hơn so với lúc trước, lúc đi vào thư phòng vẫn luôn nhìn bóng lưng rộng lớn đi phía trước mình mà cười dịu dàng.
Không hổ là Bạch Liên hoa, nhanh như vậy liền thay đổi chiến thuật.
Trình Diệp mím mím môi, cảm thấy chính mình chỉ là giả bộ đáng thương cũng quá đơn điệu rồi, xem ra vẫn phải chủ động làm chuyện gì đó.
Tấn Nguyên như trước thờ ơ, chỉ coi như cậu ta là thuộc hạ đến báo cáo công tác, cũng không nói lời thừa thãi.
Hắn không ưa Tiếu Sở Bạch, nhưng trên tay đối phương cũng nắm không ít công tác và tài nguyên, không phải trong thời gian ngắn là có thể triệt để thu hồi, huống chi Tiếu Sở Bạch còn biết không ít bí mật công ty, chỉ cần một cái xử lý không tốt thôi cũng xảy ra chuyện lớn.
Trình Diệp chú ý tới khi Tiếu Sở Bạch nhìn Tấn Nguyên ngồi ở trên ghế xoay mà không nói gì, độ cong khóe miệng cứng đờ trong nháy mắt. Hẳn là không tiếp thụ được chuyện Tấn Nguyên lạnh nhạt như vậy, nhưng vì Tấn Nguyên cường thế, không thể không nhẫn nhịn.
Bởi vì hoàn cảnh lớn lên trong thế giới ngầm, Tiếu Sở Bạch có trực giác rất mạnh đối với nguy hiểm và vật có tính cướp đoạt, vật cậu ta muốn tuyệt đối sẽ không tự mình đi cướp, cậu ta sợ, sợ sẽ để lại nhược điểm, sợ trong quá trình cướp sẽ bị thương.
Cậu ta sẽ để cho người khác giúp mình cướp, cậu ta từ nhỏ đã biết lợi dụng ưu thế của mình, nắm lấy nhược điểm của người khác, làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện giúp mình làm việc.
Trong chuyện của Trình Diệp lần đó là do cậu ta nóng vội, không thể chờ đợi được nữa mới đi cướp, không thể chờ đợi được nữa mới đi tranh đoạt, nhưng thất bại, thương tích đầy mình.
Bị Tấn Nguyên trực tiếp một cước đá ra khỏi sàn đấu, bây giờ chỉ còn lại chuyện của công ty là có thể cùng Tấn Nguyên gần gũi, Tiếu Sở Bạch không cho phép bản thân lại mắc sai lầm.
Cậu ta rất chắc chắn rằng Trình Diệp rắp tâm hại người, chỉ là còn chưa đến lúc biểu hiện ra thôi, chỉ cần ——
Tiếu Sở Bạch bình tĩnh suy nghĩ, cảm thấy nên tiên hạ thủ vi cường, đem quyền chủ động nắm ở trong tay, trước tiên phải tìm cơ hội ấn định tội danh cho Trình Diệp, tránh đêm dài lắm mộng, sẽ ngày càng rắc rối hơn!
Cậu ta không tin Tấn Nguyên không có tình cảm với mình!
Lúc cha chết, Tấn ca liền lo lắng hết lòng mà ổn định tình thế, vẫn luôn bên cạnh bảo vệ mình, thậm chí trong thời khắc nguy cấp Tấn ca còn đã từng canh giữ ở bên cạnh mình hai ba ngày đều không chợp mắt.
Đôi mắt kia che kín tơ máu, như ác quỷ bò lên từ địa ngục, cho tới bây giờ còn hiển hiện trong đầu Tiếu Sở Bạch.
Hiện tại đã yên ổn, nhưng những ngày tháng sống nương tựa lẫn nhau Tiếu Sở không quên được, cậu ta biết, Tấn Nguyên nhất định cũng sẽ không quên.
Chỉ là thỏ không ăn cỏ gần hang, hiện tại Tấn Nguyên đối với mình chỉ có tình huynh đệ, kia cũng là bởi vì hắn còn chưa nhìn nhận ra, nếu như không có Trình Diệp xuất hiện, người Tấn Nguyên coi trọng chính là mình!
Tiếu Sở Bạch lưu luyến nghĩ trước đây Tấn Nguyên chỉ là chưa từng trải qua tình yêu nam nữ cho nên còn không hiểu rõ tình cảm của hắn giành cho cậu ta.
Cứ như vậy, cậu ta vì bản thân dệt ra một mộng cảnh tốt đẹp, chính là không muốn tin Tấn Nguyên thật sự không yêu cậu ta.
Nếu như không có mộng cảnh này, Tiếu Sở Bạch cảm thấy bản thân nhất định sẽ hỏng mất.
Đương nhiên, Tấn ca yêu mình, mình cũng yêu Tấn ca, nhưng hiện tại bên cạnh Tấn ca lại xuất hiện những người khác, vậy cũng chỉ có thể có một loại tình huống!
Tất cả những thứ này, đều là lỗi của Trình Diệp!
Nhất định là do hồ ly Trình Diệp gây ra, câu dẫn Tấn ca, bằng không Tấn ca làm sao lại đi yêu người khác!
"Sao lúc này lại tới đây?" Tấn Nguyên tiến vào thư phòng, trực tiếp ngồi vào bàn làm việc, xốc lên mí mắt hờ hững nhìn Tiếu Sở Bạch, tiện tay lật xem văn kiện trên mặt bàn.
Tiếu Sở Bạch nở nụ cười bất biến: "Anh, gần đây anh đều không đến công ty, sao vậy, có việc bận sao?"
Không ở trước mặt Trình Diệp, tính khí của Tấn Nguyên mãi mãi không thể dự đoán, hắn cũng không thèm để tâm Tiếu Sở Bạch lại gọi hắn anh, ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm mặt bàn, ý vị thâm trường nhìn Tiếu Sở: "Sao, Không đến công ty tôi sẽ bị sa thải?"
"Hay là nói chờ tôi rời đi rồi, cậu sẽ tìm cách bố trí người mới vào làm thay, nói, rốt cục là xảy ra chuyện gì mà đến đây?"
"..." Tiếu Sở Bạch ngũ quan dữ tợn hơn, cho rằng không nghe thấy câu nói sau cùng, chỉ là cười một cái nói, "Cũng không phải, chỉ là anh trước đây không phải là hận không thể ở văn phòng làm việc 24/24 sao, em chỉ tùy tiện hỏi một chút." Cậu ta đẹp đẽ mà le lưỡi một cái, "Đã lâu không gặp anh, nha, phòng tài vụ nhờ em đem bản báo cáo tài chính cho anh xem qua."
Tấn Nguyên nhướng mày: "Bản báo cáo tài chính?"
Nhìn độ cong nhạt nhẽo trên khoé môi hắn, Tiếu Sở Bạch không hiểu sao lại giật mình trong lòng, ngón tay đã đặt lên bản báo cáo, lại lập tức khiếp đảm không dám lấy ra.
Cậu ta nói dối, phòng tài vụ vốn không đưa cho cậu ta, nhưng nếu như không nhờ việc nhỏ này, ngày hôm nay nhất định sẽ không thể nhìn thấy Tấn Nguyên, cho nên bản báo cáo tài chính này là do Tiếu Sở Bạch cưỡng bức dụ dỗ mà có được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.