Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 51: Lão đại, mau cứu ta (18)




Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tạ Ngôn đi rồi, Trình Diệp một mình ngồi trong quán cà phê ăn xong bánh ngọt mới xoa bụng chậm rãi đi về, đi chưa được mấy bước liền thấy Tấn Nguyên bước từng bước gấp gáp đi tới.
Cậu lập tức nghênh đón, mới vừa lộ ra một khuôn mặt tươi cười liền bị hôn, đôi môi vốn có chút ngọt ngào lại bị ngậm, đầu váng mắt hoa, đôi mắt to xinh đẹp của Trình Diệp mang theo nước mắt.
Tấn Nguyên ôm eo cậu, ghé vào lỗ tai cậu cười nhẹ: "Ăn đồ ngọt?"
Trình Diệp oan ức đến sắp khóc, nắm chặt áo của hắn: "Còn không phải là vì anh sao, không cho ăn đồ ngọt, còn bắt chạy bộ, em sắp mệt chết rồi!" Cậu nắm cánh tay nhỏ mềm nhũn toàn là thịt nói, "Em gần đây đã gầy đi rồi!"
Tấn Nguyên giơ tay lên nhẹ nhàng xoa xoa hai má Trình Diệp, nhìn chăm chú gương mặt nhỏ tinh xảo kia, đối diện với cặp mắt ướt át như hồ ly, hắn cười cười, tay đè trên bụng nhỏ của Trình Diệp.
Mềm nhũn, cảm giác rất rất tuyệt.
Tấn Nguyên sờ soạng lại táy máy: "Nơi nào gầy, bụng đều sắp nhô ra rồi."
Tay hắn vốn chỉ cách áo đặt bên eo cậu, chẳng biết lúc nào đã chui vào trong áo, nhẹ nhàng xoa xoa.
Ánh mắt Trình Diệp tối sầm, bỗng nhiên một phát bắt được tay Tấn Nguyên, cầu xin nói: "Về nhà đi." Ánh mắt cậu hơi trợn to, đáy mắt đọng nước.
"Như em muốn!" Tấn Nguyên không để ý dưới lầu còn có người khác, ôm lấy Trình Diệp, đi vào thang máy trực tiếp đem người đặt trên vách hôn môi, hai tay đặt trên bụng cậu, khẽ cười thành tiếng: "Có muốn mang thai không?"
Trình Diệp tầng tầng thở dốc một tiếng, đáy mắt đầy dục vọng không hề che giấu.
Cậu vừa nghe liền thấy không ổn, tâm tình kịch liệt chập trùng, cần gấp một phương thức phát tiết, đem những đè nén trong lòng toàn bộ tung ra, cho nên chủ động và nhiệt tình chưa từng có.
Tấn Nguyên dùng ánh mắt thâm tình chân thành nhìn cậu, nùng tình mật ý phản chiếu qua đôi mắt Trình Diệp. Nhìn đi, đây vẫn chỉ là một đứa trẻ, cậu có tâm sự gì đều viết hết lên mặt, còn có cái gì mà hoài nghi. Không cần đi đâu cũng phải vội vội vàng vàng chạy đến xem, là hắn lo xa rồi.
Bất quá hắn cũng chỉ là vì quá yêu Trình Diệp mà thôi, nghĩ đến chuyện sẽ mất đi Trình Diệp hắn không thể nào chịu được, bất kỳ băn khoăn hay nguy hiểm nào có thể xảy ra đều phải bóp chết từ trong trứng nước!
Trình Diệp nhón mũi chân khó nhịn mà làm phiền hắn, trong mắt Tấn Nguyên loé ra một tia nôn nóng, một tay liền mở khoá kéo của Trình Diệp.
Em là của anh, mãi mãi cũng là của anh, chỉ của một mình anh.
Anh tin tưởng em, hi vọng em không làm anh thất vọng.
Cho dù thất vọng, em mãi mãi cũng sẽ có cơ hội quay về, ai bảo anh yêu em như vậy.
Trong thang máy chật hẹp, quanh quẩn tiếng rên rỉ đau khổ và tiếng thở dốc dính nị lại uyển chuyển, Trình Diệp hơi nhắm mắt, viền mắt ửng đỏ, khóe mắt mang theo hơi nước, từ trong đôi môi mềm mại tràn ra từng âm thanh khiến người khác sôi trào.
"Anh ngày hôm nay, làm sao vậy, sao lại như vậy... nhanh, về, về nhà... A!" Tấn Nguyên nghe giọng cậu như cầu xin, nhìn ánh mắt của cậu, nghe thấy đinh một tiếng, liền cứ giữ nguyên tư thế như vậy mà ôm cậu nhập mật mã đẩy cửa ra đem người đè lên ván cửa, mạnh mẽ nắm lấy vai Trình Diệp, tựa như đang ôm con mồi chuẩn bị 'xơi tái'..
Trong con ngươi sắc bén tràn đầy chiếm hữu và yêu thương, động tác của hắn hung ác như muốn đem người này phá vỡ thành vụn.
Trình Diệp không hỏi nữa, cậu cũng không có né tránh, dù cho cậu biết tâm tình đối phương hơi không khống chế được, nhưng vẫn là cam tâm tình nguyện thừa nhận tất cả những thứ này, không chết không thôi mà quấn quýt lấy nhau.
Cậu yếu ớt đưa tay ra, ôm lấy Tấn Nguyên. Tay nhỏ mềm mại cẩn thận vuốt lưng hắn, không có bất kỳ lực đạo nhưng lại như ẩn chứa sức mạnh khổng lồ, lập tức liền cào vào trái tim hắn.
Từ hôm đó, Tấn Nguyên vẫn như cũ yêu Trình Diệp, nhưng hiển nhiên dục vọng chiếm hữu ngày càng lấn áp yêu thương, hắn thậm chí không thể cho Trình Diệp thoát khỏi phạm vi tầm mắt của hắn.
Ngày đó sau khi từ quán cà phê về, phòng gym cuối cùng cũng không cho đi nữa, mà Trình Diệp cũng không thể một mình trạch ở nhà xem phim truyền hình cẩu huyết, cậu bị xem là đồ trang sức nhỏ ngây ngô bên người hắn.
Không cần biết Nguyên đi đâu, Trình Diệp đều như là cái bóng, mọi lúc mọi nơi xuất hiện bên cạnh hắn.
Tấn Nguyên ở văn phòng xem văn kiện, Trình Diệp ngồi đối diện với hắn ngẩn người đọc sách, chỉ có lúc họp Trình Diệp mới có thể ở một mình, nếu như quên đi bốn vệ sĩ luôn bảo vệ trong tối thì đúng là một mình.
Nhưng bất kể Tấn Nguyên có trông chừng cậu như phạm nhân, buổi tối vẫn thô bạo mà 'yêu' cậu, Trình Diệp giống như hoàn toàn không biết hắn thay đổi, vẫn luôn hết sức phối hợp.
Thậm chí ngay cả một chút phản kháng cũng không có, giống như ——sợ tổn thương Tấn Nguyên, mà nói đúng hơn là sợ Tấn Nguyên tức giận!
Nhưng, chính bởi vì Trình Diệp hoàn toàn không từ chối hắn, thậm chí có thể nói là làm hắn vui lòng, Tấn Nguyên mới lo được lo mất càng ngày càng nhiều.
Đây không phải là yêu, Trình Diệp không yêu hắn.
Cũng vì không yêu, cho nên mới không để ý, cho nên hắn làm gì cậu cũng không để trong lòng!
666 đo lường thấy tâm tình chập trùng của Tấn Nguyên liền buồn bực: "... Bây giờ nhân loại tiến hóa đều kỳ quái như thế sao, trí tuệ nhân tạo đã càng ngày càng không hiểu ý nghĩ của bọn họ." Đại Diệp Tử cũng đã đối với hắn nói gì nghe nấy rồi, Tấn Nguyên còn không vừa lòng, còn nói Đại Diệp Tử không yêu hắn, đây không phải là tự tìm phiền não thì là cái gì.
Trình Diệp: "... Cái này cũng là do tao không đoán trước được."
Cậu lúc trước tính là làm cho Tấn Nguyên tin tưởng rằng cậu yêu hắn tha thiết, bây giờ lại biến thành Tấn Nguyên thập phần yêu cậu, nhưng hoàn toàn không tin cậu yêu hắn a!
Người nọ rất lập dị, nam tử hán lại đi bổ não như trong phim truyền hình cẩu huyết là sao?
Mỗi khi nhìn thấy Tấn Nguyên nhìn cậu ngẩn người, một bộ mặt anh yêu em như vậy, tại sao em lại không yêu anh, Trình Diệp liền cảm thấy hơi buồn phiền.
Hắn đều muốn gì cứ lấy, mỗi sáng sớm cơ hồ không thể xuống giường, còn muốn làm sao mới xem là yêu!
Trình Diệp đoán: "Chẳng lẽ muốn tao mưu tính một chút phản kháng một chút, còn..."
Vừa nghĩ tới bốn vệ sĩ có nắm đấm có khi so với đầu cậu còn lớn hơn kia, mặc dù tức Trình Diệp cũng không giận được.
Muốn chơi trò mạo hiểm, cậu làm sao dám.
666 cười cậu không có tiền đồ: "Diệp Tử, cậu như này là không giống bạch liên hoa, cậu gặp qua bạch liên hoa nào sợ người mình yêu gây tổn thương cho mình chưa? Bạch liên hoa là con trai của Thần, đây chính là vạn nhân mê, trên thế giới không có ai không yêu gương mặt bạch liên hoa! Ai cam lòng tổn thương bạch liên hoa?!"
Trình Diệp: "..." Người mày đang miêu tả không phải là Bạch liên hoa, mà là Bạch tìm đường chết đó biết không hả!!
Trình Diệp ngủ trưa dậy, trên người đắp một cái chăn len nằm ở trên ghế salon trong văn phòng của Tấn Nguyên, Tấn Nguyên không ở đây. Cậu vén chăn lên mặc áo khoác vào, ngồi ở ghế chử tịch nhàm chán liếc nhìn văn kiện ngổn ngang trên bàn.
"Kẹt kẹt ——" một tiếng cửa phòng mở, Trình Diệp cũng không ngẩng đầu: "Anh đã về rồi? Em có chút đói bụng, Anh giúp em mua một ly trà sữa có được không?"
Tiếng bước chân đến gần, cũng không phải bước chân trầm ổn quen thuộc, Trình Diệp ngẩng đầu, đối diện với một gương mặt phẫn nộ, cậu sững sờ: "Anh là..."
Mình coi cậu ta là kẻ thù, cậu ta lại hoàn toàn không nhớ rõ mình là ai!
Tiếu Sở Bạch nắm nắm đấm cười khanh khách vang vọng.
Không thể, hai người bọn họ từng hẹn nhau ra ngoài, làm sao có khả năng không nhớ được, nhất định là tên tiểu tạp chủng này cố ý!
Trình Diệp mới vừa tỉnh ngủ, xoa xoa đôi mắt còn mơ hồ, lười biếng nói: "Há, là anh nha, anh gầy đi rất nhiều, còn đen đi không ít, tôi cũng chưa nhận ra được."
Nói xong cậu còn nghiêng đầu nhìn thật lâu, tựa hồ xác nhận lại xem bản thân có nhận lầm người không.
Cuối cùng Trình Diệp uống một ngụm nước trên bàn, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn, nhìn một người cũng không ra hai người nữa, hướng về phía Tiếu Sở Bạch gật gật đầu: "Há, là anh nha."
Tiếu Sở Bạch hít một hơi thiếu chút nữa nghẹn chết mình, cậu ta gần đây sống rất không tốt, không chỉ không tốt về thân thể mà tinh thần cũng không tốt.
Thân hình tiêu điều, khuôn mặt tiều tụy, hai gò má hốc hác, viền mắt sâu hơn, rất gầy.
Hơn nữa sau sự kiện ám sát, Tiếu Sở Bạch bị phái đi Châu Phi bàn chuyện làm ăn, bên kia tất cả mọi việc đều phải đích thân làm, nóng tới bốn mươi độ, tia tử ngoại mạnh mẽ, cậu ta thiếu chút nữa bị phơi nắng đến tróc da, đương nhiên sẽ đen đi không ít.
Như sắp biến thành đầu lâu khô rồi, đừng nói đến người khác, chính Tiếu Sở Bạch cũng không nhận ra bản thân trong gương.
Cũng may người ở Châu Phi đều như vậy, cũng không ai cảm thấy cậu ta xấu xí, nhưng sau khi trở về, ánh mắt người quen nhìn cậu ta đều không giống như xưa nữa rồi!
Phải biết hình tượng trước đây của cậu ta quý công tử, ai thấy cậu ta không khen hai câu da dẻ trắng trẻo tướng mạo nhu thuận, đi ở trên phố lớn cũng hấp dẫn không ít ánh mắt quay đầu nhìn lại, thậm chí còn có thiếu nữ lấy điện thoại muốn chụp lại đăng lên mạng.
Nhưng bây giờ, cũng quay đầu nhìn, nhưng... Còn có người hỏi cậu ta sắp tới có phải muốn đi Tây Tạng không.
Thiếu chút nữa làm Tiếu Sở Bạch nén giận đến nội thương.
Tiếu Sở Bạch ở nhà làm ổ mấy ngày, da dẻ đen vàng, vẫn chưa trắng trở lại, nhưng cậu ta rất nhớ Tấn Nguyên, cho nên thấy tinh thần hơi hơi khá hơn một chút liền không thể chờ được nữa tới công ty.
Chỉ không nghĩ tới nhìn thấy không phải Tấn Nguyên mình luôn tâm tâm niệm niệm, mà là tên đáng ghét Trình Diệp!
Trình Diệp cũng không nghĩ tới Tiếu Sở Bạch trở về người đầu tiên gặp phải chính là người cậu ta thấy ngứa mắt đố kị, chỉ có thể nói... Tiếu Sở Bạch quá xui.
Thành dân chạy nạn kiểu mẫu còn phải nghĩ mình xinh đẹp như hoa, Thượng Đế phù hộ cho cậu ta phải kiên cường lên, đừng vì thế mà tâm lý nát tan vỡ vụn.
Đáy mắt đầy ý cười của cậu cơ hồ muốn tràn ra ngoài, còn mang theo vài phần tò mò, tựa hồ thắc mắc đến tột cùng làm thế nào mà trong thời gian ngắn có thể biến bản thân trở thành bộ dạng như thế.
Trình Diệp nặn nặn làn da trắng mịn của bản thân, lại nhìn ngón tay mảnh khảnh của mình một chút, cuối cùng dùng ánh mắt đồng tình nhìn mặt, rồi lại nhìn người Tiếu Sở Bạch, há miệng đến cùng cũng không nói ra được lời nào.
Đây không phải là bạch liên hoa, đây là bông cúc khốn khổ a!
Tiếu Sở Bạch hít sâu một hơi, biết lúc này tuyệt đối không nên hành động theo cảm tình, biểu tình trên mặt cực lực khôi phục lại yên lặng, nghiêm mặt nói: "Cậu làm sao lại ngồi ở ghế chủ tịch?"
Trình Diệp mạn bất kinh tâm liếc cậu ta một cái, bộ dạng phục tùng che giấu nụ cười trào phúng trên mặt: "Chỗ tôi ngồi không phải vị trí chủ tịch, chỉ là một cái ghế dựa thôi!"
Tiếu Sở Bạch tiến vào liền chú ý tới văn phòng chủ tịch có thêm một bộ ghế salon lớn cơ hồ có thể làm thành giường, thảm len bên trên in hình cậu bé bọt biển màu vàng nhe răng giống như đang cười nhạo cậu ta.
Thật là vật giống như chủ! Cũng không phải vật gì tốt!
Tiếu Sở Bạch nhẫn nại nói: "Vậy sao cậu có thể tùy tiện lật xem văn kiện của chủ tịch! Tất cả đều là cơ mật! Tôi là giám đốc đầu tư cũng không quyền lợi lật xem, cậu thì tính là gì!" Hai chữ 'Cái thá" tới bên miệng lại bị miễn cưỡng nuốt trở vào.
Trình Diệp nghe danh hiệu của cậu ta, biểu tình trên mặt hơi căng thẳng, nhưng cũng chỉ bĩu môi, cầm văn kiện lên quơ quơ trước mắt cậu ta, bâng quơ nói: "Không phải tiếng Trung, cũng không phải tiếng Anh, xin lỗi, tôi xem không hiểu, được chưa."
Cậu nói xong cũng không muốn để ý tới Tiếu Sở Bạch nữa, ác ý của đối phương đói với cậu cơ hồ muốn ngưng tụ thành thực chất, chỉ thuế chút là biến thành dao đem cậu thiên đao vạn quả, cậu chép miệng: "Anh tìm Tấn Nguyên sao, tôi tỉnh dậy là anh ấy đã không ở trong văn phòng rồi, anh gọi điện thoại hỏi thử đi, nếu không có số tư nhân thì tôi gọi giúp anh, nhưng mà ——" cậu liếc nhìn Tiếu Sở Bạch, "Nếu anh tìm anh ấy thật sự là có việc gấp cần nói, còn nếu là vô duyên vô cớ tới quấy rối thì thôi đi."
Trình Diệp mang tư thái chính cung rõ ràng như vậy, ngón tay cầm văn kiện của Tiếu Sở Bạch hiện ra gân xanh, bộp một tiếng đem văn kiện vứt ở trên bàn quay người liền đi ra ngoài.
Trình Diệp hoảng một chút, đứng lên há mồm tựa hồ muốn mắng người, nhưng cuối cùng vẫn chỉ xẹp xẹp miệng, không nói gì liền ngồi xuống. Rất nhanh cậu liền đứng lên, đứng ở trước cửa sổ sát đất, ngồi ở trên ghế salon, nhàm chán chơi điện thoại, xem tạp chí, nhưng rốt cuộc cũng không tới gần bàn tổng giám đốc Trương. T𝑟𝘶𝘺ện‎ ha𝘺?‎ Tìm‎ nga𝘺‎ 𝘵𝑟ang‎ chính‎ {‎ T𝚁Ù𝗠T𝚁U‎ 𝑌ỆN.vn‎ }
Tiếu Sở Bạch đi ra ngoài, liền thấy Tấn Nguyên cùng một đám người bước nhanh đi lên phía trước, cậu ta đi theo sát, liền nghe thấy Tấn Nguyên nói "Ngày hôm nay tới đây thôi", tất cả mọi người nói vài ba câu với nhau liền tản ra.
Cách xa mấy bước, Tiếu Sở Bạch nhìn chằm chằm nam nhân mà cậu ta yêu, tầm mắt tham lam nhìn từ trán, lông mày, đôi mắt, mũi cho đến môi, cằm, một tấc lại xuống một tấc.
Đáng tiếc người này chưa bao giờ để cậu ta ở trong mắt.
Đối với hắn mà nói, ngoại trừ người trong phòng làm việc kia, những người khác đều chỉ là vật chết.
Tiếu Sở Bạch đuổi theo cản Tấn Nguyên, mím môi, nói: "Anh để cho cậu ta một mình ở văn phòng?"
Tấn Nguyên cau mày, sắc mặt khó coi mà nhìn chằm chằm Tiếu Sở Bạch.
Tiếu Sở Bạch trầm mặc chốc lát, nói: "Em không phải muốn can thiệp vào chuyện cá nhân của anh, chỉ là em vừa nãy đi vào phát hiện cậu ta đang lật xem văn kiện của anh, không chỉ xem một cái, em muốn nói chỉ để anh chú ý một chút."
"Tôi biết rồi." Tựa hồ không để ý chút nào, Tấn Nguyên như không có chuyện gì xảy ra mà thu tầm mắt lại, sửa sang lại cúc tay áo, tất nhiên là không đem lời cậu ta nói để ở trong lòng, bước nhanh ra, hiển nhiên là đang rất nhớ người yêu nhỏ trong văn phòng.
Tiếu Sở Bạch nhìn bóng lưng Tấn Nguyên rời đi, ngón tay cái trực tiếp mạnh mẽ đâm vào lòng bàn tay, cậu ta xoay người lại đến góc chết của camera, móc điện thoại ra, mặt không đổi sắc gọi một cú điện thoại.
Rất nhanh bên kia truyền đến một giọng nói dương quang: "Là cậu à, tìm tôi có chuyện gì?"
Bởi vì Tiếu Sở Bạch đột nhiên xuất hiện, Trình Diệp nhàm chán nghe lén điện thoại của Tiếu Sở Bạch, nhíu nhíu mày: "Âm thanh có chút quen thuộc."
666 nhắc nhở nói: "Trước đây còn mơi cậu đi uống cà phê, ăn nhiều bánh ngọt như vậy cậu không thấy quen mới là lạ đó."
Trình Diệp: "..." Nhớ tới kẻ ngu si nghĩ lần đầu gặp cậu đã muốn hôn môi, còn thiếu mỗi nhai kẹo cao su.
666: "Nói không chừng là có nhai, chỉ có điều là trước khi thấy cậu liền nhả ra."
Trình Diệp: "..."
Tiếu Sở Bạch trầm mặc chốc lát, ánh mắt thâm trầm, âm thanh cũng dần tàn nhẫn, thông qua điện thoại nguyền rủa hung tợn nói: "Tôi nói rồi, chỉ khi anh giải quyết được nam nhân kia, tôi mới có thể cho anh thứ anh muốn, hiện tại —— nam nhân kia còn đang rất nhàn nhã ở trong phòng làm việc của Tấn Nguyên!!"
Tạ Ngôn cười cười, âm thanh trong sáng: "Ông chủ của cậu xem cậu ta như phạm nhân, giám sát cậu ta 24/24, đừng nói à mang cậu ta đi, tội hiện tại ngay cả bóng dáng của cậu ta cũng không thể thấy!"
Lần trước kậu khi nói chuyện, Tạ Ngôn nghĩ là không vì tình thân, thì cũng vì thoát khỏi hoàn cảnh túng quẫn hiện tại, Trình Diệp rất nhanh sẽ liên hệ hắn... Bọn họ nào biết Tấn Nguyên căn bản không phải đang bao dưỡng Trình Diệp, mà xem cậu là chân ái, cả ngày cung phụng Trình Diệp.
Không phải cảnh túng quẫn, mà là thiên đường.
Trình Diệp dựa vào cái gì vì một người 'mẹ' mười mấy hai mươi năm không xuất hiện mà phản bội Tấn Nguyên? Con bài bọn họ đánh ra quá nhỏ, Trình Diệp căn bản không thèm để ý.
"Phi, là cậu ta không biết xấu hổ mà dính lấy anh của tôi!" Nghĩ đến dáng dấp nôn nóng của Tấn Nguyên lúc nãy, sắc mặt Tiếu Sở Bạch nháy mặt trở nên tàn nhẫn, "Tôi không cẩn biết anh dùng biện pháp gì, chỉ cần cậu ta có thể biến mất."
Tạ Ngôn nghe giọng Tiếu Sở Bạch, mặc dù cách một cái điện thoại, nhưng hắn vẫn nghe thấy hận ý nồng đậm từ đối phương: "Cậu —— hận cậu ta tới vậy sao? Cậu ta cũng không làm gì sai đúng chứ?"
"A." Tiếu Sở Bạch dần dần bình tĩnh lại, "Anh là không muốn tài liệu nữa?"
Tạ Ngôn giật mình: "Cậu thật sự sẽ đưa tôi sao, đây chính là công ty của anh cậu, anh cậu nhọc nhằn khổ sở dốc sức làm ra?"
Tiếu Sở Bạch sao cũng được mà nói: "Nói cứ như anh muốn lấy đi toàn bộ công ty vậy, chỉ là một ít sản nghiệp sản nghiệp hắc đạo mà thôi, anh tôi từ lâu đã đồng ý với tôi là sẽ tẩy trắng, sớm muộn gì cũng chấm dứt." Tiền là để nuooi sống bản thân, bọn họ bây giờ sinh hoạt không lo, không cần phải làm mấy thứ nguy hiểm đến tính mạng đó nữa.
Tạ Ngôn có chút bất ngờ, người này —— em trai sao, nuôi thế nào mà lại lớn thành như vậy.
Hắn thăm dò hỏi: "Vậy những an em khác của anh cậu thì sao?"
Tiếu Sở Bạch không kiên nhẫn, qua loa nói: "Ai quan tâm bọn họ thế nào, phải tự lo cho ban thân đi chứ"
Tạ Ngôn dừng một chút, rốt cục nói: "Được rồi, tôi sẽ mau chóng đặt ra kế hoạch, chi tiết cụ thể sẽ gửi đến email của cậu, còn hi vọng đến lúc đó cậu có thể ngoan ngoãn phối hợp."
Tiếu Sở Bạch thiếu kiên nhẫn nói: "Tôi sẽ tận lực, anh nhanh lên một chút, bây giờ tôi nhìn cậu ta liền thấy phiền."
Tiếu Sở Bạch giục vài câu, lúc này mới ngắt điện thoại, đứng một lát liền đi ra bên ngoài không đi làm việc, mà đứng ở bên ngoài phòng làm việc của chủ tịch si mê nhìn, mặc dù cái gì cũng không nhìn thấy nhưng vẫn rất chăm chú, như là hòn vọng phu.
Tạ Ngôn nói không chút nào khoa trương, Trình Diệp xác thực không có thơi gian một mình di ra ngoài gặp người khác, Tấn Nguyên như khống chế vật riêng tư của hắn, nắm Trình Diệp trong tay, mà Trình Diệp cũng cực lực phối hợp, chỉ thiếu điều đi nhà vệ sinh cũng phải báo cáo trước mười phút.
Nhìn Trình Diệp có thể thấy hiện tại Tấn Nguyên đơn giản chỉ là cảm thấy cậu ta không phải là chân ái, lòng nghi ngờ này cậu ta cần chậm rãi cảm hóa.
Chỉ có trước hết để cho Tấn Nguyên tin tưởng cậu ta chính là chân ái của hắn mới có thể thực hiện kế hoạch kế tiếp...
Tuy nhìn có vẻ không quan trọng, nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy còn muốn chắp vá lại như mới cũng rất phiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.