Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 64: Tận thế, tôi lỡ quá trớn (3)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Mở, mở cửa ra, m* ki*p!!!" Bị nhốt trong ký túc xá nam rất lâu rồi, trong hành lang đâu đâu cũng tang thi có kéo xác chết cụt chân cụt tay đi về phía trước, mắt thấy một con tang thi cả người đầy mủ, thịt thối rữa, Trình Diệp nhấc chân 'rầm' một cái, trực tiếp đá vào ngực tang thi, tuy ngăn cách bởi một lớp quần áo, nhưng ngay khi bàn chân rơi xuống đất Trình Diệp vẫn cảm thấy dính nhớp truyền đến từ lòng bàn chân, thiếu chút nữa nôn ra.
Cố tình Trình Bạch Nghiên còn túm thật chặt tay trái của cậu, bao nhiêu mồ hôi trong lòng bàn tay đều lau lên tay cậu, may là cô ta sợ bị Trình Diệp bỏ rơi cho nên dùng một tay khác chặt chẽ che miệng lại, chỉ sợ lỡ kêu thành tiếng, nếu không phải Trình Diệp bị cô ôm không thể động đậy có khi đã ném cô đi rồi.
"Cẩn thận!" Sau lưng truyền đến tiếng kêu thật to, Trình Diệp bỏ qua Trình Bạch Nghiên, xoay 360 độ một cái, lại giơ chân lên đạp một cái, trực tiếp đá tang thi lảo đà lảo đảo, nhưng Trình Bạch Nghiên đương nhiên không may mắn như vậy, cô ta mất trọng tâm lảo đảo ngã đập vào tường, một tiếng kêu vang vọng khiến cho tang thi rất nhanh liền khóa được mục tiêu, chảy nước dãi đầy tanh tưởi lao về phía cô ta.
Nhưng mà...
"Trình Diệp?!"
Lại là một âm thanh quen thuộc kia từ đằng sau truyền đến, Trình Diệp tranh thủ quay người, liền nhìn thấy một nam nhân cao lớn cởi trần, lộ ra cơ ngực cuồn cuộn và cánh tay săn chắc, Trình Bạch Nghiên một tay chống đỡ đã sợ đến hồn phi phách tán sau khi an toàn liền xụi lơ trên đất, một mặt cảnh giác nhìn xung quanh, chỉ lo có tang thi đột nhiên lao tới.
"Trịnh Phi?"
May là Trịnh Phi bọn họ ở khúc quanh lầu một ký túc xá, nếu không Trình Diệp cũng không có sức mà leo cầu thang.
Có Trịnh Phi gia nhập, Trình Diệp đối phó với tang thi trước mắt càng thêm thuận buồm xuôi gió, một đao lại một đao, mỗi một đao đều chém vào gáy và khớp cổ, đầu tang thi rơi xuống ngay tại chỗ, giống như người máy không còn điện, một động tác dư thừa cũng không kịp làm đều trực tiếp xụi lơ trên đất.
Bởi vì động tĩnh của bọn họ bên này cũng không nhỏ, dẫn dụ tới rất nhiều tang thi, Trình Diệp do dự một chút, vẫn quyết định không dùng tới dị năng, bởi vì buff của 666 có thể giúp cậu tự do thay đổi giữa các loại dị năng, cậu còn chưa nghĩ nên thể hiện loại dị năng nào ở trước mặt mọi người.
Hơn nữa tố chất cơ thể cậu đã được 666 cường hóa đến mức cao nhất hơn nữa thể lực hiện tại của cậu cũng tạm được, hơn nữa 666 còn cho cậu thêm một tố chất thân thể đặc biệt, không có dị năng cũng có thể miễn cưỡng ứng phó đám tang thi này.
Huống chi, hiện tại dị năng giả nhất định vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận mới của mình, nếu như cậu cứ thuận tay sử dụng dị năng, biểu hiện quá đà rất dễ bị người khác hoài nghi, bị bắt tới phòng thí nghiệm cắt lát giải phẫu làm nghiên cứu sẽ không tốt.
"Ngào!" Sau lưng truyền đến một tiếng rống giận dữ, Trình Diệp run lên một cái, nhanh chóng quay người, giơ tay dứt khoát chém vào bả vai tang thi, lại nhanh chóng thu tay về, chỉ thấy trên lưỡi dao đều là thịt máu nát vụn.
Thừa dịp tang thi còn chưa ngã xuống đất, Trình Diệp một cước đạp bay nó ra ngoài, đập vào mấy con tang thi đang nhào tới.
Nhìn đầu lăn lông lốc trên mặt đất, mặt Trình Diệp không thay đổi lau lau lưỡi dao bẩn lên quần áo của tang thi, ánh mắt lạnh lùng.
Trịnh Phi nhìn sang, đáy mắt tràn đầy thán phục, hắn ta biết Trình Diệp có gia giáo tốt, đã học qua không ít tài nghệ, dương cầm violon các loại nhạc cụ cơ bản đều chơi hay, còn chưa thấy Trình Diệp dùng đến vũ lực bao giờ.
Bất quá Trịnh Phi cũng không nghi ngờ, dù sao cũng là đại thiếu gia nhà giàu, trên căn bản đều là văn có thể viết, biết nhảy lại thêm một chút Tae Kwon Do hoặc thêm vài kỹ năng khác là chuyện bình thường.
Chỉ là hắn ta từng thấy Trình Diệp tao nhã, Trình Diệp lãnh đạm, nhưng chưa bao giờ thấy Trình Diệp mạnh mẽ lại tự tin mê người như thế.
Hắn ta sờ sờ ngực, cảm thấy tim đều sắp nhảy ra ngoài.
Có loại cảm giác tinh thần phấn chấn càng thêm yêu con người này, càng muốn có được Trình Diệp.
Trịnh Phi nuốt nước miếng một cái, một cây gậy sắt đập vào gáy một con tang thi, óc bắn ra tung toé, hắn ta kéo Trình Bạch Nghiên đang xụi lơ trên đất, chào hỏi Trình Diệp: "Bên này!"
Cửa ngay khúc cua đột nhiên mở ra một khe nhỏ, Trình Diệp đẩy ra, trước tiên lắc mình đi vào.
Phòng ký túc xá nam phổ thông, giường trên giường dưới, tổng cộng có tám chỗ ngủ, chia làm hai bên vách tường, ở giữa có hai cái bàn gỗ màu vàng hợp lại với nhau, thêm tám cái ghế màu vàng.
Bởi vì đều là nam sinh, cho nên ký túc xá rất bẩn rất loạn, cơ hồ không có chỗ đặt chân, Trình Diệp kiểng mũi chân đi vào sâu bên trong, nhìn xung quanh một vòng rất dễ liền phát hiện một nam nhân nằm ở giường dưới, ngoại trừ người này, hoặc đứng hoặc ngồi, thêm vào Trịnh Phi tổng cộng năm người, đương nhiên, đây chính là Dương Thịnh đang thức tỉnh dị năng được một nửa thì bị quấy nhiễu.
Trịnh Phi đem Trình Bạch Nghiên đã bị sợ đến đồng tử tan rã thả lên giường gần cạnh cửa.
Trình Bạch Nghiên chưa kịp thay quần áo liền chạy theo phía sau Trình Diệp ra ngoài, trên người cô vẫn cứ chỉ có một cái váy ngủ che mông, thắt lưng cột ngay eo, bởi vì một đường xóc nảy cùng lặn lội đường xa, thắt lưng và vai đã sớm không an phận, bộ ngực mềm nửa lộ ra ngoài.
Váy ngủ tơ tằm cũng bởi vì bị máu đen bắn lên và vô cùng nhăn nhúm kéo lên trên, mơ hồ lộ ra quần lót tơ tằm màu trắng.
Có thể nói, Trình Bạch Nghiên bây giờ như đang khỏa thân ở trước mặt sáu người con trai.
Trước đó Trình Bạch Nghiên đang ngủ trưa, tỉnh lại sau giấc ngủ thế giới liền tận thế rồi, sau đó cô sốt ruột đuổi theo Trình Diệp, căn bản không có thời gian thay quần áo, cho nên... Trình Bạch Nghiên cái gì nên lộ cái gì không nên lộ đều phô bày trước mặt mọi người.
Vừa nhìn liền cảm giác như cô là một người con gái không đứng đắn.
Trịnh Phi da mặt đen cũng rất cho mặt mũi hơi đỏ lên một chút, mấy nam sinh khác cũng đỏ mặt, ánh mắt trốn trốn tránh tránh không biết nên nhìn hướng nào.
Trịnh Phi ho nhẹ hai tiếng che giấu sự lúng túng, tiện tay mở chăn ra, che đậy chặt chẽ cho Trình Bạch Nghiên, lúc này bầu không khí lúng túng một cách quỷ dị trong ký túc xá mới hòa hoãn xuống không ít.
Trong dữ liệu thế giới, sau khi tận thế bùng nổ, vì Trình Bạch Nghiên không muốn ra ngoài mạo hiểm, cho nên nguyên chủ vẫn luôn cùng cô trốn trong biệt thự, mãi đến khi Trịnh Phi tới cứu bọn họ... Khi đó đã qua một tuần kể từ khi tận thế bùng phát, Trình Bạch Nghiên căn bản không chật vật như hiện tại, thậm chí bởi vì mỗi ngày ở trên lầu quan sát thế giới này, kết hợp với tiểu thuyết từng xem qua đã có nhận thức ban đầu với tận thế, cho nên tiếp thu thập rất dễ dàng, biểu hiện rất thỏa đáng, cho mọi người ấn tượng đầu tiên là một người ưu tú.
Mặc dù là con gái, cũng không ai muốn bỏ cô lại.
Nhưng hiện tại...
Trình Diệp bình tĩnh trấn định, mạnh mẽ biến Trình Bạch Nghiên thành 'em gái nhỏ' bị tận thế doạ điên rồi, tuy rằng lúc đầu phản ứng này cũng coi như bình thường, nhưng... Con gái ngoan nhà ai... cũng không ăn mặc quá lộ liễu như vậy, cái này căn bản là hoàn toàn không mặc gì!
Trịnh Phi và bạn cùng phòng đều là sinh viên ngây ngô, nhìn thấy Trình Bạch Nghiên như lõa thể đều không có sinh ra ý nghĩ kiều diễm đẹp đẽ... Hiện tại trong đầu chỉ có bốn chữ —— ngực lớn não nhỏ!
Con gái như thế, đều tương đối mảnh mai, giữ lại... Có chút phiền phức.
Trịnh Phi sau khi che Trình Bạch Nghiên lại, cô ta liền ngủ thiếp đi, nhìn Trình Diệp hắn ta nuốt ngụm nước bọt, cầm một cái khăn mặt lau lau mồ hôi và vết bẩn trên mặt, sau khi xác định mắt mũi miệng đều sạch bóng, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Diệp Tử, sao em lại tới đây?"
"Bên ngoài quá loạn, đâu đâu cũng có tang thi, bệnh viện và trường học là nơi bị lây nhiễm nhanh nhất, em tới thăm anh một chút." So với sự hung hãn vừa này hoàn toàn tương phản, Trình Diệp tướng mạo vốn thập phần ngọt ngào, bị chuyện này dọa sợ, một đôi mắt to chứa ánh nước long lanh chớp chớp, lông mi cong vểnh cơ hồ phải lập lòe quạt bay người, lông mày lá liễu, mũi tuy rằng không cao nhưng thập phần khéo léo, hơn nữa cơ thể thon gầy, chỉ là đứng ở nơi đó liền kích thích ra ý muốn bảo hộ của người khác.
Có thể là bởi vì trải qua một phen tranh đấu sinh tử, trong đôi mắt to của Trình Diệp mang theo vài phần e lệ cùng kinh hoảng, trên mặt ửng hồng vì vận động mạnh, trên trán đầy mồ hôi, so với Trình Bạch Nghiên vừa nãy như lõa thể còn hấp dẫn ánh mắt người khác hơn.
Nhìn thấy bộ dạng cầu bao dưỡng, cầu đẩy ngã này của Trình Diệp, Trịnh Phi lang huyết sôi trào, chỉ cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh không có cách nào phát tiết, chính là kêu hắn ta bây giờ đi ra ngoài vòng chạy quanh ký túc xá chạy mười vòng sợ là cũng không thể bình tĩnh lại được.
Những người khác cũng đều là thần sắc thèm nhỏ dãi, thậm chí còn có một hai nam sinh tâm trí không kiên định khẽ nhếch miệng, nước miếng đều thuận khóe miệng chảy xuống.
666: "Đại Diệp Tử lớn lên rất đẹp, lại có thêm vầng sáng bạch liên hoa khiến vạn nhân mê, ai mà cưỡng lại được ~ "
Trình Diệp không thèm quan tâm, cậu móc ra một bịch khăn ướt ở trong ba lô sau lưng tỉ mỉ lau sạch ngón tay, lông mày nhẹ nhíu: "Em đến sẽ không gây thêm phiền phức cho anh chứ?"
"Không có không có, làm sao lại gây thêm phiền phức được chứ!" Trịnh Phi nhìn chằm chằm ngón tay tinh tế xanh nhạt của cậu không chớp mắt, có một loại kích động muốn đưa ngón tay kia ngậm vào trong miệng liếm láp, hắn ta rầm một tiếng hầu kết chuyển động lên xuống, "Sao không ở nhà chờ anh, trên đường có gặp nguy hiểm không?"
"Không có, tang thi trên đường cũng không còn nhiều, em lái xe tới đây!" Trình Diệp vốn vì vận động mạnh mà mặt mày hồng hào, lúc này xoa xoa thái dương đẫm mồ hôi, tóc trên trán rối ngổn ngang bị thấm ướt sau còn có tóc dính vào trên gáy, cậu lúc này giống như bánh bao thịt còn đang bốc khói mới ra lò, mỗi phút mỗi giây đều tỏa ra mùi thơm.
Đặc biệt là đôi con ngươi linh động kia đang nhìn Trịnh Phi, rõ ràng mang tới thần sắc vui vẻ, tựa hồ Trịnh Phi chính là toàn bộ trụ cột tinh thần của cậu.
Bạn bè cùng phòng thấy cảnh này, trong mắt là sự hâm mộ sâu sắc, đều cười trêu ghẹo nói: "Không nghĩ tới Trình Diệp lại nghĩa khí như vậy, trên đường nhiều tang thi như vậy thế mà không nói hai lời liền đến tìm Trịnh ca."
"Đúng vậy, Trình Diệp, cấu có phải đã từng học võ hay gì đó không, vừa nãy cách thức giết tang thi rất là gọn gàng nhanh chóng nha!"
"Nếu chưa từng luyện tập sao có thể dễ dàng vào trường học như thế?!"
Trịnh Phi bị giọng điệu ước ao ghen tị thổi phồng của bọn họ cảm thấy lòng hư vinh thỏa mãn, hắn ta cười ngây ngô đi đến trước mặt Trình Diệp: "Em đeo balo nặng như vậy tới đây, khát nước không?" Hắn ta nói xong vỗ đầu một cái, "Ký túc xá cũng không có nước, sớm biết như vậy đã để dành chút nước!"
"Trịnh ca (*), nghe cậu nói kìa, nếu biết trước có tận thế, vậy tớ liền sớm chỗ an toàn, ai thèm ở trường học làm gì!" Một người thanh niên dáng dấp dẻo dai cười ra tiếng, "Tớ ở chỗ này còn quả táo tây, Trình Diệp, có muốn ăn hay không?"
(*) Trịnh ca: là bạn học của Trịnh Phi nể, tôn trọng hắn ta dẫn đầu nên kêu vậy thôi nên tui vẫn để xưng hô giữa các bạn học với hắn ta là cậu- tớ, hoặc là tôi - cậu nhé.
"Đây là Đồng Phồn." Trịnh Phi giới thiệu cho cậu biết.
"Xin chào, tớ là Đồng Phồn, đồng trong tuổi ấu thơ, phồn trong phồn hoa, cậu rất lợi hại nha, một mình còn dám chạy đến đây tìm người, nếu tớ bị nhốt ở nhà, tớ căn bản sẽ không ra ngoài!"
"Không có không có, nhà tôi cũng không có ai, không thể cứ ngồi chờ đợi, còn không bằng thừa dịp các anh cũng chưa rời đi nhanh chóng lại đây, tôi tên Trình Diệp, chữ 'Diệp' rất đơn giản, Diệp trong lá (cây)."
Có thể là bởi vì người sống sót vốn cũng không nhiều, cho nên không có thời gian tâm sự, mọi người đều thuận theo tự nhiên mà tập trung tinh thần phòng vệ.
Trình Diệp có chút không quá thích ứng, ngồi trên băng ghế như ngồi trên đống lửa mà xoay xoay nhúc nhích một chút, lấy bao đồ ăn vặt trong balo sau lưng của mình, nhỏ giọng nói: "Trịnh Phi, trước đây trong nhà có mua một chút đồ ăn vặt, em đều mang tới, anh chia cho mọi người ăn đi."
Bọn họ sáng thức dậy trễ, chưa kịp ăn sáng, tới gần buổi trưa tận thế liền tới, hiện tại cũng đã sắp chiều tối, mỗi người ở đây đều đã gần một ngày không ăn cơm, đã sớm đói bụng đến mức da ngực chạm da lưng rồi.
Lúc này nhìn thấy đồ ăn vặt, cũng không quan tâm bản thân trước đây có thích ăn hay không, hầu kết giật giật lên xuống, tất cả đều yên lặng nuốt nước miếng.
Nhìn đồ ăn trong túi vốn không nhiều, Trịnh Phi có chút do dự, tay cầm lấy dây balo hơi siết chặt.
Trình Diệp động viên nói: "Không có chuyện gì, bên ngoài nhiều siêu thị và cửa hàng tiện lợi như vậy, chỉ cần chúng ta một lòng đoàn kết xông ra ngoài, sẽ không bị chết đói! Các cậu nói có đúng hay không?" Cậu lên giọng, hướng về phía mấy người phía sau Trịnh Phi nói.
(*) Trình Diệp bằng tuổi Trịnh Phi nhưng vì hai người là người yêu nên tui để xưng hô anh - em, còn xưng hô của Trình Diệp với bạn của Trịnh Phi sẽ để tôi - cậu nha.
Bọn họ đều muốn ăn đồ ăn, nhưng nếu như gật đầu thì lại quá đói khát rồi, từng người từng người đều hai mặt nhìn nhau không nói lời nào.
Trình Diệp không do dự, đem trong bao đồ ăn vặt nhỏ tất cả đều chia ra ngoài, chỉ để lại một bịch sữa chua, một bịch sữa tiệt trùng, còn có một bịch bánh mì bơ: "Nhanh ăn đi, tôi mới vừa lúc tiến vào nhìn thấy siêu thị nhỏ gần trường học, ăn no mới có sức đi thu thập vật tư, không phải sao?"
Thanh niên vừa nãy muốn cho cậu táo tây cũng chính là Đồng Phồn, trầm ngâm nửa ngày, trước tiên nhận lấy đồ ăn, nói: "Đúng vậy, chờ tôi ăn no tìm được đồ ăn, nhất định sẽ trả lại cho cậu!"
Trình Diệp ngượng ngùng cười cười: "Nói cái gì mà trả hay không trả, trên đường đi tới đây tôi cũng không thấy được mấy người bình thường, chúng ta đều còn sống đã coi như là rất may mắn, sau đó liền cùng nhau đi! Mọi người giúp đỡ lẫn nhau, cũng có thể sống lâu hơn!"
Đồng Phồn nhếch miệng cười cười, bên phải lộ ra một cái răng nanh nhỏ: "Được!"
Có người nhận, những người khác ăn cũng không có bao nhiêu áp lực, Trình Diệp quay người đối diện với Trịnh Phi sắc mặt không vui, cậu lôi kéo tay Trịnh Phi đi tới một bên, móc ra hai bịch hạt hướng dương vị gạch cua [1]: "Nhanh ăn đi, ăn xong có thể tìm lại, mọi người đều đói bụng đến không còn sức lực nữa rồi, nếu không ăn chúng ta thật sự sẽ đói bụng đến chết ở chỗ này!"
Những thứ này đều là Trình Diệp liều mạng mang tới đây, cứ đơn giản như vậy liền chia ra ngoài.
Quay đầu liếc mắt nhìn bạn cùng phòng ăn như hùm như sói, Trịnh Phi thở dài, nhỏ giọng nói: "Anh không phải không nguyện ý cho bọn họ ăn, chỉ là —— bọn họ ăn hết thì em làm sao bây giờ?"
Trình Diệp cười cười, ánh nắng phía sau nhẹ nhàng chiếu vào cậu, trên mặt có bóng tối nhàn nhạt, Trịnh Phi thấy không rõ lắm vẻ mặt của cậu, nhưng có thể cảm giác được khí tức ôn nhu của cậu, cũng có thể nghe thấy giọng nói mềm mại của cậu: "Em không sao, anh không cần lo lắng cho em, bọn họ —— dù sao cũng là bạn cùng phòng của anh."
Nói như vậy hàm ý là bởi vì Trịnh Phi, Trình Diệp mới cho bọn họ ăn.
Quả nhiên, nghe lời này, mặt Trịnh Phi vốn đang không vui trong nháy mắt tươi cười rạng rỡ, nắm cằm Trình Diệp để sát vào: "Em nha, lần sau không được mạo hiểm như vậy." Giọng điều hắn ta trầm thấp, "Em sao lại khiến người ta thương như vậy chứ?!"
Trình Diệp quay mặt đi, tránh né nụ hôn của hắn ta, nhéo cánh tay hắn ta một cái, đỏ mặt nói: "Đừng, bọn họ đều đang nhìn."
Lời còn chưa dứt, dư quang lóe lên, Trình Diệp chậm rãi nheo mắt lại, chợt phát hiện Dương Thịnh vốn đang nhắm chặt hai mắt nằm ở trên giường chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào, mắt không chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm Trình Diệp.
Ánh mắt kia, như một con sói thấy được con mồi của mình vậy, cực kỳ có tính xâm lược.
Trình Diệp sững sờ, cậu vòng qua Trịnh Phi tay, ở nơi Trịnh Phi và những người khác không nhìn thấy hướng về phía đối phương giống như khiêu khích nhe răng nở nụ cười, thấy vậy ánh mắt Dương Thịnh âm trầm, hắn nhếch nhếch miệng, liếm môi một cái.
Ha, cái tên này nhìn không giống như chú cừu tốt bụng sẽ đi cứu người, chẳng lẽ nhận sai người?!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Hạt hướng dương vị gạch cua:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.