Edit: Lạc Lạc
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Diệp Tử, cẩn thận!" Theo tiếng la thất kinh của Đồng Phồn, một bóng đen chợt lóe lên, lao về phía Trình Diệp.
"Giết!" Dương Thịnh phản ứng rất nhanh, nhất thời một tia chớp bổ vào trên thân tang thi, cháy khét, mùi thối rữa tỏa ra, tất cả mọi người để một bộ nghĩ mà sợ, ngoại trừ Thành Huân.
Trình Bạch Nghiên rúc đầu, cực lực trốn ở sau lưng mọi người, có chút tiếc nuối vì vừa nãy tang thi không cắn chết Trình Diệp, cào ra vết thương cũng được.
Chỉ cần có một vết thương nhỏ thôi, Trình Diệp sẽ biết thành sinh vật không có lý trí, chỉ biết cắn nuốt đầy máu me.
Cô ta đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một đạo tầm mắt ác liệt phóng lên trên người cô ta, không khỏi run lên một cái. Quay sang nhìn theo phương hướng khiến cô ta lạnh sống lưng, Trình Bạch Nghiên liền thấy ánh mắt cảnh cáo lại tàn nhẫn của Dương Thịnh đang nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt kia thâm thúy, tựa hồ đẩy cô ta vào sâu trong nội tâm, đôi mắt có thể nhìn thấy tất cả mọi suy nghĩ của cô ta, Trình Bạch Nghiên kinh ngạc một chút, vội vàng quay đầu đi, hướng về tiểu đội Tích Lịch đang đến gần.
Tuy rằng hai tiểu đội tạm thời hợp tác, nhưng bởi vì không tin tưởng nhau, mặc dù kế hoạch chạy trốn của hai tiểu đội đều đã bàn bạc rõ ràng, nhưng thực tế cách xa việc đã bàn cả một dải ngân hà, ngoại trừ Liễu Thông Lam luôn không có ý tốt.
Hắn ta nhìn thấy Trình Diệp sợ đến mặt như màu đất, lông mi cong vểnh chớp chớp, một đôi mắt mèo chứa nước mắt mở to, long lanh ướt nhẹp, bộ dáng tiểu đáng thương rưng rưng muốn khóc, tạo cho người ta cảm giác muốn bảo vệ người này.
Làn da của cậu rất tốt, non mịn, trắng hồng lại căng bóng, khiến người nhìn vào liền muốn cắn một cái.
Cổ họng Liễu Thông Lam lạnh lẽo, đi tới hỏi đầy lo lắng: "Em không sao chứ." Hắn lấy ra một bịch giấy ăn đưa cho Trình Diệp, lại ôn nhu săn sóc nói, "Đây lau đi."
Vừa nãy tang thi lao đến rất gần Trình Diệp, tuy rằng chưa dính thứ gì bẩn thỉu lên người nhưng thấy tang thi nổ tung cháy khét ngay trước mặt, tâm lý cũng sẽ có chút sợ hãi.
Trình Diệp như là bị giật mình, phản ứng có chút chậm, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn về phía hắn ta, thật lâu sau khóe miệng mới cong lên hơi cảm kích, âm thanh khàn khàn: "Cảm ơn."
Bộ dáng ngốc manh như mèo con vừa mới sinh, khiến người ta rất muốn túm lên ôm vào trong ngực xoa xoa một phen.
Dù đang trong thời khắc sống còn, Liễu Thông Lam vẫn là không đúng lúc mà khí huyết quay cuồng.
Tầm mắt hắn ta đầy trần trụi không hề che giấu chút nào nhìn chằm chằm Trình Diệp, cảnh này cũng rơi vào trong tầm mắt người khác.
Mấy dị năng nữ trong tiểu đội Tích Lịch tràn đầy đố kị, nhìn Trình Diệp giống như nhìn hồ ly tinh ngàn năm, hận không thể ra tay đánh chết Trình Diệp ngay lập tức.
Mà đồng đội của Trình Diệp đều biết năng lực của Trình Diệp, cũng biết cậu hoàn toàn nhát gan đến mức bị một con tang thi dọa sợ, chỉ cho là trạng thái tinh thần của cậu đang không tốt cho nên mới không ra tay, lúc này nhìn thấy Liễu Thông Lam coi Trình Diệp giống như mấy người chỉ biết leo lên giường dị năng giả cấp cao để cầu bảo vệ, tâm lý tự nhiên không thoải mái.
Đặc biệt là Đồng Phồn!
Trình Diệp là bạn bè tốt của cậu ta, bạn rất tốt, thậm chí còn là ân nhân cứu mạng của cậu ta, lại bị người như vậy nhục nhã, cậu ta liền tức giận, đang muốn tiến lên lý luận một phen, lại bị lão tam kéo lại.
Đồng Phồn nghiến răng: "Cậu ngăn tớ làm cái gì?"
Uông Hải ghé sát vào lỗ tai của cậu ta, thấp giọng nói: "Cậu quên hôm qua Dương Thịnh nói gì rồi à, tiểu đội này không dễ chọc, tạm thời phải nhịn để gió êm sóng lặng!"
"Nhưng mà..." Đồng Phồn chính là không ưa ánh mắt của hắn ta, quá hạ lưu.
Cậu ta là người ngoài cuộc nhìn cũng phải nổi da gà, nói chi đến bị Trình Diệp là người bị ánh mắt như muốn lột sạch quần áo như vậy nhìn chằm chằm.
Đồng Phồn sốt ruột mà nhìn Trình Diệp hoàn toàn đang thất thần, cũng cảm thấy bộ dáng hiện tại của Trình Diệp rất đáng thương yếu đuối, trên người tựa hồ có một loại ma lực khiến lòng người sinh ra cảm giác thân mật và kích động, nhưng chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó cậu ta chỉ tiếc mài sắt không nên kim.
Trình Diệp bị sao vậy, bình thường toàn ra tay theo kiểu hận không thể đem tang thi đập thành thịt vụn, bây giờ lại đóng vai Lâm Đại Ngọc (*)?
(*) Lâm Đại Ngọc: là một nhân vật trong tiểu thuyết "Hồng Lâu Mộng" của Tào Tuyết Cần, là đóa phù dung diễm lệ, mong manh, yếu đuối, phất phơ trước gió. Ai muốn hiểu rõ hơn về nhân vật này thì lên tìm chị gg nha.
Buồn bực đồng thời còn có chút lo lắng, không biết có phải ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì hay không, dẫn đến ngày hôm nay Trình Diệp hồn vía lên mây, mới lộ ra bộ dáng yếu đuối như thế.
Dương Thịnh kéo Trình Diệp một cái, đem người che ở phía sau, chặt chẽ chặn lại tầm mắt của Liễu Thông Lam, đối diện với ánh mắt không vui sắc mặt hắn không có thay đổi, chỉ bình tĩnh quay đầu tiếp tục đột phá vòng vây, nhưng rõ ràng động tác chém giết tang thi thô bạo tàn ác hơn.
"Cậu làm cái gì vậy, xém nữa chém trúng tôi rồi!" một đội viên trong đội Tích Lịch bỗng nhiên kêu lên.
"Xin lỗi, ai biều cậu quá yếu, cứ để tang thi tới gần quá làm chi, tôi sợ cậu biến thành tang thi, lại thêm một kẻ địch!" Mặt Dương Thịnh không hề cảm xúc, trong giọng nói cũng không có chút áy náy nào.
Không nghĩ tới bình thường người này không thấy mở miêng, vừa mở miệng liền cứng rắn như thế, một tràng chửi đều nghẹn nghẹn trong họng.
Ngoại trừ ánh mắt nghi ngờ của Trịnh Phi nhìn về phía Dương Thịnh, nhìn Dương Thịnh lại nhìn Trình Diệp, những người khác đều cho rằng Dương Thịnh chỉ là không ưa tiểu đội Tích Lịch nên mới hung hăng như vậy. Bao gồm cả Đồng Phồn cũng cảm thấy hả hê lòng người, thực sự là không chịu thua kém tiều đội kia mà.
Bên cạnh một dị năng giả hệ đất cười lạnh một tiếng: "Không phải là muốn mượn cớ này để giết chúng ta, tiện tay cướp đoạt vật tư đó chứ."
Dương Thịnh xốc lên mí mắt liếc hắn ta một cái: "Có vật tư gì tốt lắm à?" Trong giọng nói hắn là sự xem thường cơ hồ ngưng tụ thành thực chất tràn ra ngoài, những thành viên trong đội Tích Lịch nghe được liền tức đến mức muốn giết chết hắn.
Mắt thấy mọi người giương cung bạt kiếm, lại sắp lao vào nội chiến, Liễu Thông Lam lạnh lùng trách cứ: "Nhìn tang thi bên ngoài, nhìn lại các cậu đi, còn muốn sống sót đi ra ngoài hay không!"
Liễu Thông Lam nói chuyện rất khéo léo, như thể đang giáo huấn đội viên đồng thời cũng như đang dạy dỗ Dương Thịnh, tựa hồ hắn ta mới là người ở vị trí cao hơn Dương Thịnh vậy.
Dương Thịnh nhìn hắn ta mấy cái, nhận ra cánh tay bị kéo nhẹ, quay đầu nhìn thấy Trình Diệp cúi đầu không thấy rõ tâm tình đang chặt chẽ siết lấy ống tay áo của hắn, khớp xương nổi gân xanh, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch, như là bị dọa sợ.
Dương Thịnh nhưng bất giác đến tình cảnh bị dọa sợ vừa nãy của Trình Diệp, người không sợ trời không sợ đất chỉ sợ thế giới không đủ loạn này, nhưng Trình Diệp biểu hiện ra bộ dáng này không phải cho hắn mà là cho người nào đó trong tiểu đội Tích Lịch xem, hắn âm thầm nghiến răng, trên mặt âm trầm như nước, không nói câu nào, chỉ cúi đầu đánh tang thi.
Tang thi kéo lại chặn đường còn chưa kịp phát động thế công, ầm ầm ầm liền bị chém thành tro bụi, ngã xuống liền tan ra thành vụn, có thể thấy được là năng lượng sấm sét có bao nhiêu mạnh.
Liễu Thông Lam nhíu nhíu mày, biết cấp bậc dị năng của Dương Thịnh không yếu, nhưng hắn ta cũng không hề kém cạnh Dương Thịnh. Hắn ta là dị năng giả hệ lửa, bình thường vẫn luôn mèo khen mèo dài đuôi căn bản không biết đến năng lực công kích của dị năng hệ lôi (sấm sét) lại mạnh như vậy, còn tưởng rằng Dương Thịnh chỉ là lợi hại một chút mà thôi, dù sao hắn ta thấy uy thế do cấp bậc dị năng của Dương Thịnh tỏa ra không ảnh hưởng đến hắn ta mấy.
Hắn ta lại không biết rằng Dương Thịnh là sợ cấp bậc dị năng của mình lên quá nhanh, sẽ khiến những người khác ghen tỵ và hoài nghi, vì vậy không đem năng lượng dị năng để thăng cấp mà ngưng tụ thành sức mạnh trong cơ thể.
Thậm chí hắn còn có Trình Diệp nhắc nhở hắn nới rộng kinh mạch, một lần đả thong kinh mạch có thể khiến lượng dị năng phát ra mạnh hơn, tạo ra lực công kích mạnh hơn cấp bậc dị năng vốn có.
Mặc dù cấp bậc dị năng không cao, sau này thăng cấp cũng sẽ trở nên chậm hơn, thế nhưng trong cơ thể hắn có thể chứa rất nhiều năng lượng.
Người khác nâng lên cấp bậc dị năng là dựa vào việc đánh tang thi đào tinh hạch, tài nguyên đó có hạn, mà hắn thăng cấp thì lại dựa vào linh thủy trong không gian, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, năng lượng còn thuần túy, hơn nữa toàn bộ thời gian nhàn hạ Dương Thịnh đều dùng để tăng năng lực của mình, cho nên mặc dù cấp bậc của hắn thấp, nhưng sức mạnh hiện tại cũng không kém cường giả là bao nhiêu, thậm chí còn cao hơn một chút.
Người vừa rồi còn một mặt phẫn hận, nghẹn đến mặt đỏ rần, nhưng cũng chỉ trừng Dương Thịnh vài lần, không nói thêm nữa.
"Trình Diệp!" Dương Thịnh vội vàng ngăn cản tất cả tang thi lao tới, nhưng vẫn là trơ mắt nhìn Trình Diệp lao về phía Trịnh Phi, Trình Diệp như một cái vách tường bảo vệ Trịnh Phi ở dưới thân, phía sau là tang thi cũng chỉ cách cậu có mấy centimet.
Đôi mắt Dương Thịnh đều đỏ, cũng không dám sử dụng dị năng, một thanh sắt đánh xuống đầu tang thi, tinh hạch trong đầu tang thi cũng bị đánh nát, óc bắn toé ra đâu đâu cũng có!
Người xung quanh đều khiếp sợ nhìn hắn.
Đây hình như là tang thi đầu đàn, sau khi chết tuy rằng cũng có không ít tang thi vây lại đây, nhưng sức chiến đấu đều rất yếu, với cấp bậc thấp như Đồng Phồn cũng có thể đánh bại dễ như ăn cháo.
"Sững sờ làm gì, đi mau!" m thanh Liễu Thông Lam bỗng nhiên vang lên, không riêng gì đội viên tiểu đội Tích Lịch, chính là đội viên của đội Trình Diệp, cũng lập tức hồi thần, lập tức gia nhập, cùng bắt đầu chém giết tang thi.
Trình Bạch Nghiên nhìn Dương Thịnh đột nhiên lao lên, không kịp tiếc nuối tại sao Trình Diệp lại nhiều lần có thể chuyển nguy thành an như vậu, đầy đầu cô ta đều là ánh mắt Dương Thịnh nhìn cô ta trước đó, đột nhiên cảm giác như nếu đối phương muốn giết mình, hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay mà ra tay.
Đang hãi sợ đồng thời trong nội tâm cô ta đầy đố kị với Trình Diệp.
Dựa vào cái gì, từ nhỏ đều là Trình Diệp gặp may! Anh ta có tài cán gì chứ!
Trình Diệp từ khi đầu thai từ trong bụng đã là tiểu thiếu gia danh chính ngôn thuận, mà mình, chỉ là còn của tiểu tam, là một đứa con riêng.
Tuy rằng Trình Bạch Nghiên ngoài miệng không thừa nhận,nhưng trong nội tâm của cô ta đều biết, mẹ của cô ta mãi mãi chỉ là người thứ ba, trong giới thượng lưu này không ai tiếp nhận mẹ con cô ta, mẹ cô ta và cô ta chỉ như là đầu thừa đuôi thẹo, lâu lâu bị kéo đi tụ hội cho đủ số, mà đại đa số cũng chỉ là khách sáo lấy lệ mà thôi.
Tất cả mọi người đều yêu thích Trình Diệp, nếu như là cô ta, nếu như từ nhỏ cô ta đã có những điều kiến như vậy, sẽ không hề kém cạnh Trình Diệp, thậm chí có thể ưu tú hơn cả Trình Diệp.
Trình Diệp là con trai, lại thích con trai, thật sự là buồn nôn đến cực điểm.
Nhưng cô ta không thể không thừa nhận, bất kể là năm năm trước Trịnh Phi theo đuổi Trình Diệp, hay là hiện tại Dương Thịnh bảo vệ cậu chặt chẽ, hoặc là đội trưởng đội Tích Lịch Liễu Thông Lam mơ ước sắc đẹp của Trình Diệp, đều là cường giả hiếm thấy.
Trịnh Phi đã không thể lợi dụng, hiện tại bất kể là có thể dựa vào Dương Thịnh hay là Liễu Thông Lam, cho dù là tận thế, cũng không cần lo thiếu vật tư.
Tình huống vừa rồi quá mức nguy cấp, ngay cả Liễu Thông Lam cũng vẫn còn sợ hãi nhìn lướt qua óc tang thi đang chảy ra, liếc nhìn Dương Thịnh chỉ dùng một cái gậy sắt cũng đánh được tang thi cấp hai, nhìn lại mà sợ phát run, nhưng lại nhìn tới Trình Diệp bây giờ đang bảo hộ Trịnh Phi chặt chẽ ở dưới thân, đáy mắt tràn đầy cân nhắc.
Quan hệ phức tạp như vậy? Nhiều thêm hắn chắc cũng không sao, huống hồ, bắt được tim người đã có chốn về mới thấy được hắn ta có bao nhiêu mị lực không phải sao.
Đùa giỡn người khác luôn khiến Liễu Thông Lam có một loại cảm giác hư vinh và chinh phục khó giải thích được, cho nên trước đây chỉ là cảm thấy hứng thú với Trình Diệp, hiện tại đã biến thành phải có được người này.
Có năng lực của Dương Thịnh tình hình trận chiến đã đến cuối cùng, tiếng tang thi gào thét càng ngày càng ít, cũng càng ngày càng vô lực, còn có vài con tang thi tốc độ không chậm dự định vây bọn họ lại làm vằn thắn, bị Dương Thịnh cho vài tia sét biến thành tro tàn.
Liễu Thông Lam cũng phô bày dị năng hệ lửa của mình, nồng nặc mùi lửa bao phủ đầu tang thi, trong nháy mắt liền tước đoạt năng lực hoạt động của tang thi.
"Nhanh lên, đi mau!" Đoàn người trước sau xông ra vòng vây, Dương Thịnh túm Trình Diệp bảo hộ ở trong lồng ngực của mình, mà Đồng Phồn lại lôi kéo Trịnh Phi rõ ràng đang có chút ngơ ngác, Tạ Vũ sờ sờ ngọc bội ở ngực, ở trước mặt mọi người sốt ruột hoảng loạn lôi xe từ trong không gian của mình ra, cấp tốc đi lên, một cước đạp cần ga đến tận cùng hướng về phía căn cứ an toàn lao đi!
Trước đây tuy rằng Tạ Vũ không thẳng thắn nói về không gian của mình, nhưng ít nhiều gì cũng lộ ra, tất cả mọi người không khiếp sợ cái này, mà đều kinh ngạc nhìn ngọc bội màu xanh trước ngực cô.
Nhưng tình huống khẩn cấp, cũng không ai bận tâm đi hỏi, chỉ có Trình Bạch Nghiên tầm mắt tham lam không ngừng lưu luyến nhìn ngọc bội, lúc lên xe thiếu chút nữa đụng vào đầu, nếu không phải cô ta chạy nhanh, người theo sát phía sau trực tiếp đẩy cô ta vào, sợ là đã té ra sau lọt ở ngoài rồi.
Nếu cô ta ngã khỏi xe, tất nhiên là không ai chờ cô ta hoặc là cứu cô ta.
Không cần thử Trình Bạch Nghiên cũng biết.
Trong lòng cô ta sợ hãi đồng thời lại cảm thấy căm ghét, ánh mắt nhìn về phía ai cũng mang theo thù hận thù.
Lúc nhìn thấy cửa căn cứ, mọi người đều thở ra một hơi, nhất thời có loại cảm giác như được sống lại, thậm chí có chút buông lỏng tinh thần.
Chỉ có Dương Thịnh vẫn luôn giữ bản mặt đó, không nhìn ra biểu tình gì, nhưng ngày hôm nay cơ hồ tất cả mọi người có thể cảm nhận được nội tâm hắn táo bạo hơn.
Trình Diệp thì vẫn luôn không lên tiếng, lần này hẳn là thật sự bị tình cảnh hung hiểm vừa nãy dọa sợ, lúc này đang ngồi tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại như đang ngủ.
Trịnh Phi ngồi ở trước mặt cậu, trên đường đi không ngừng quay đầu muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy Trình Diệp một mặt mệt mỏi liền ngậm miệng lại, mà chưa tới năm phút đồng hồ lại bắt đầu lặp lại động tác vừa rồi.
Đồng Phồn nhìn thấy, khinh thường lườm một cái, vì Trình Diệp mà cảm thấy không đáng, nhưng chuyện tình cảm cũng không phải chuyện mà người khác có thể nói vào, cậu ta quay đầu, không ngừng nhìn về thành phố bị bỏ hoang đang lùi dần về phía sau, trải qua một hồi sinh tử khổ đau, trải nghiệm cảm giác đặt một chân vào điện Diêm Vương, trong đôi mắt liền nhiều hơn vẻ tang thương cùng bất đắc dĩ.
Thì ra thật sự đã tận thế rồi, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ toi mạng, bọn họ có thể sống đến bây giờ hoàn toàn là trời cao ban ân, mỗi một ngày trôi qua, thậm chí mỗi giờ mỗi phút mỗi giây đều là giành giật mới có được.
Tạ Vũ nhanh mồm nhanh miệng, kéo ống tay áo Trình Diệp: "Tôi nói cậu có phải là tiện đến hoảng loạn rồi không, thiếu chút nữa mạng cũng không còn."
Trình Diệp liếc mắt nhìn Dương Thịnh một cái, lắc đầu: "Không phải như cô nghĩ đâu."
Tại thời khắc cậu nhìn sang Dương Thịnh theo bản năng trở nên vui vẻ hơn, nhưng vừa nghĩ tới chuyện cậu hy sinh quên mình để cứu Trịnh Phi, con ngươi đen tựa màu mực.
Tạ Vũ đã nhìn ra Dương Thịnh yêu Trình Diệp từ lâu, cũng âm thầm cảm thấy Dương Thịnh rất xứng đôi với Trình Diệp, vì chuyện này mà bất bình thay Dương Thịnh, bĩu môi: "Tôi suy nghĩ gì chứ, còn cậu suy nghĩ gì?"
Trình Diệp tựa hồ cũng cảm thấy có chút áy náy, kéo kéo Dương Thịnh, mặc dù đang trả lời Tạ Vũ, nhưng ánh mắt lại chuyên chú nhìn Dương Thịnh, nghiêm túc giải thích: "Lúc đó là theo bản năng mà hành động."
Chỉ một câu nói đã khiến mặt Dương Thịnh đen hơn.
Trình Diệp có chút hoang mang, vội vàng bổ sung: "Tôi chỉ nhìn thấy tang thi lại gần, cụ thể là ai tôi cũng không thấy rõ." Cậu ủy khuất lôi kéo góc áo của Dương Thịnh, "Anh xem anh đang mặc quần áo như thế nào?"
Dương Thịnh sững sờ, cúi đầu nhìn.
Áo thun ngắn tay sọc trắng xanh rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Đối diện với ánh mắt ai oán của Trình Diệp, Dương Thịnh nghi hoặc quay đầu nhìn Trịnh Phi, phát hiện đối phương thế mà cũng mặc quần áo màu trắng xanh, đúng là nhìn sơ qua rất giống nhau.
Chân mày hắn giật giật, tựa hồ hiểu ra được điều gì đó.
Tạ Vũ: "..." Tôi là một kẻ ngốc, tại sao lại tự mình lao vào đống thức ăn ăn cho chó vậy?
Cô xoay mặt đi, vừa vặn đối diện với ánh mắt Trịnh Phi đang nhìn thẳng về phía Trình Diệp, suy nghĩ một chút lại thở dài, quyết định nói thêm câu nữa, cô ha ha vài tiếng: "Tôi đã nói rồi mà, nhìn cậu lanh lợi như vậy mà, dù mắt có kém thì đầu óc cũng không đến nỗi nào chứ."
Trình Diệp bất đắc dĩ nhìn cô: "Cô không thể bớt tranh cãi một tí à."
Tạ Vũ lườm một cái: "Bớt tranh cãi một tí sợ cậu tự ngốc chết mình."
Trình Diệp từ tốn nói: "Yên tâm đi, tôi mắc bệnh sạch sẽ."
Tạ Vũ còn muốn nói gì đó, nhưng bị Dương Thịnh liếc một cái, chỉ cảm thấy lòng tốt không được báo đáp, còn bị lườm một cái, liền không để ý đến bọn họ nữa.
Ngược lại là Đồng Phồn, vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, nghe vậy xì cười ra tiếng, liền vội vàng che miệng, nhưng niềm vui trên mặt thì rất rõ ràng.
Trình Bạch Nghiên và Trịnh Phi, một người thì mặt đầy căm ghét, một người thì ai oán lại lúng túng... Bất quá không ai thèm quan tâm đến bọn họ...
Dương Thịnh được vuốt lông, cũng không bày ra bộ dáng khó chịu nữa, nghiêm mặt ôm lấy vai Trình Diệp, cực kỳ kiêu căng mà tuyên bố chủ quyền.
Trình Diệp bất đắc dĩ cười cười, dựa vào trong ngực của hắn nhắm mắt lại: "Tôi ngủ một lát, khi nào đến thì anh kêu tôi nhé."
Dương Thịnh vuốt vuốt tóc trên trán cậu, trầm thấp ừ một tiếng.
Lúc đang qua vùng kiểm tra, bọn họ phát hiện tiểu đội Tích Lịch cũng đã trở về, ai cũng đều rất chật vật, nhìn qua là biết bọn họ đã chịu dày vò không ít.
Trình Bạch Nghiên nhìn Liễu Thông Lam, hoàn toàn không muốn trở về, muốn gia nhập tiểu đội Tích Lịch. Dù sao đùi lớn mà cô ta đang ôm đã tàn phế, nếu như không ôm một cái đùi lớn khác, Trình Diệp nhất định sẽ nhân cơ hội vứt bỏ cô ta, lúc đó cô ta có thể sẽ bị ném cho tang thi ăn.
Lúc nãy chạy nạn, Trình Bạch Nghiên đã bị dọa cho phát sợ, lúc đó còn được Liễu Thông Lam cứu, cô ta liền cảm thấy Liễu Thông Lam rất cao lãnh, bình thường cũng không dễ dàng ra tay, nếu cứu cô ta, vậy đã nói rõ rằng sắc đẹp của cô ta đã khiến cho Liễu Thông Lam chú ý, chỉ có người thân mật mới khiến một người trong lúc nguy nan vươn tay viện trợ, cho nên Liễu Thông Lam nhất định cũng nhìn trúng cô ta.
Cô ta lại không biết là Liễu Thông Lam chỉ là phát hiện cô ta và Trình Diệp lớn lên có chút giống nhau, đoán ra cô ta là người thân của Trình Diệp, muốn lợi dụng cô ta để lấy lòng Trình Diệp, xoát độ hảo cảm của Trình Diệp mà thôi.
Trình Bạch Nghiên vừa đang ôm mộng thiếu nữ cùng đi ngắm sao cùng người yêu quấn dân Liễu Thông Lam, vừa tối tăm mà trừng phía Trình Diệp đã rất mệt mỏi được Dương Thịnh ôm đi phía trước. Cô ta tin rằng, cho dù Liễu Thông Lam coi trọng Trình Diệp, nhưng nhất định sẽ ở cùng cô ta, luỵ cô ta hơn, sau đó vứt bỏ Trình Diệp.
Một đứa con trai, thân thể cứng rắn nào có thể so với thân thể mềm mại của con gái, lại nói tận thế đến rất ít con gái may mắn còn sống, cô ta còn có thể vì Liễu Thông Lam mang thai đời sau, cũng có thể củng cố địa vì của mình trong lòng Liễu Thông Lam.
Trình Bạch Nghiên hít sâu một hơi, yên lặng tự thôi miên bản thân.
Cô ta nhất định sẽ trở thành nữ nhân duy nhất của Liễu Thông Lam, được Liễu Thông Lam an ủi và ôm ấp.
Chỉ là trước đó, Trình Bạch Nghiên không cam lòng nhìn lướt qua hồ ly tinh Trình Diệp.
Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, cô ta nhất định phải khiến Liễu Thông Lam có hứng thú với Trình Diệp lên đến đỉnh điểm, sau đó phá hoại thanh danh của Trình Diệp, hoặc là ——
Chủ động dâng lên sẽ không còn đáng giá, có lẽ cô ta có thể nhờ vào đó mà xoát độ tồn tại trước mặt Liễu Thông Lam, cô ta nhíu nhíu mày, vạch ra kế hoạch.
......
"Anh ta mặc dù là anh của tôi, nhưng... Chúng tôi không phải cùng một mẹ sinh ra." Trình Bạch Nghiên nghĩ tất cả biện pháp mới trả lời Liễu Thông Lam, nhưng Liễu Thông Lam lời trong lời ngoài đều là đang dò hỏi cô ta về chuyện của Trình Diệp, tâm lý vặn vẹo, nhưng cô ta còn muốn mượn Trình Diệp để lấy lòng Liễu Thông Lam, chỉ có thể nửa che nửa mở lấp lửng trả lời.
Liễu Thông Lam hiếm khi sắc mặt hòa hoãn: "Tận thế rồi, có thể sống sót cũng đã rất không dễ dàng, bất kể có phải thân hay không là thân, thì hai người vẫn là anh em mà."
"Đúng vậy." Trình Bạch Nghiên nỗ lực tạo dựng quan hệ của cô ta và Trình Diệp, thuận tiện câu dẫn Liễu Thông Lam, một bên cười vừa dùng khóe mắt len lén liếc Liễu Thông Lam.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm, vốn dĩ ban ngày thì không nên mặc tuỳ ý như vậy, nhưng tận thế có quần áo để mặc cũng là vui rồi, ai còn quam tâm người khác mặc đồ phù hợp hoàn cảnh hay không phù hợp hoàn cảnh làm gì.
Hơn một nửa bộ ngực mềm đều lộ ở bên ngoài, Trình Bạch Nghiên hơi hơi thở dốc, một bên vai váy hơi rơi xuống, ám chỉ ý tứ hàm xúc hết sức rõ ràng.