Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 85: Tận thế, ta lỡ quá trớn (24)




Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
Tui quay lại rùi đây, hẹn mọi người qua 10/4 nhưng tui trượt aim nên phải ôn thi lại, bùn khóc ngập phòng. Vừa rùi thi lại vừa đủ đạt aim nên quay lại với mọi người đây.
Mà tui vẫn đang ôn tiếp để thi tăng band nên sẽ ra chương hơi chậm chút, nhưng vẫn sẽ cố gắng ra chương cho mọi người khỏi chờ dài cổ nè!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong phòng khách không ngừng có người đến ngồi cạnh Liễu Thông Lam, mà những người khác đã từng thấy rất nhiều nam nam nữ nữ tiếp cận, quyến rũ Liễu Thông Lam nên không quá ngạc nhiên, ngoại trừ mấy người đã lâu không sống cuộc sống về đêm thì hèn mọn nhìn mấy lần cho đỡ thèm, còn những người khác đều chuyện của ai người đó làm, còn có người sợ quấy rầy Liễu Thông Lam, rất có ánh mắt mà né đi ra ngoài.
Đương nhiên cũng có người yêu thích Liễu Thông Lam liếc mắt nhìn, lúc này tầm mắt nhìn Trình Bạch Nghiên giống như nhìn tiểu tam tiểu tứ, trong ánh mắt đều là sự ngoan độc, hận không thể lập tức xiên cô ta ra ngoài.
Trình Bạch Nghiên quả thật rất ngạo nghễ, dù là trước tận thế hay đầu tận thế, cô ta vẫn chỉ là người lợi dụng khuôn mặt nữ học sinh thanh thuần này của mình để đạt được một số mục đích, bây giờ khi Trình Bạch Nghiên câu dẫn Trịnh Phi, cô đã hiểu được đầy đủ ưu thế thân thể của mình, biết nên làm thế nào để có thể lấy lòng nam nhân.
Cô ta biết phải làm sao mới có thể khiến cho tầm mắt của nam nhân khóa chặt trên người mình, cô ta thậm chí biết câu dẫn như thế nào để có thể làm cho nam nhân kích thích nhanh nhất.
Cho dù Liễu Thông Lam chỉ cảm thấy hứng thú với thân thể cô ta, chỉ cần cô ta có cơ hội ở lại bên cạnh Liễu Thông Lam, cô ta nhất định có thể làm cho đối phương mau chóng yêu mình.
Ngay khi cô ta đang ảo tưởng bản thân đang đạp trên đầu Trình Diệp, Liễu Thông Lam chỉ hàm súc uống một ngụm nước, làm bộ mạn bất kinh tâm (*) hỏi: "Anh của cô, là một người rất tốt bụng nhỉ, vì cứu người mà xuýt nữa tự hại chết mình."
(*) Mạn bất kinh tâm: không quan tâm, không thèm để ý.
Trình Bạch Nghiên xem thường nói: "Đối với những người khác anh ta mới không có tốt như vậy đâu, người anh ta cứu là bạn trai anh ta!"
Độ cong khóe miệng của Liễu Thông Lam càng thêm sâu: "Vậy sao, anh của cô có vẻ không quá 18 tuổi mà đã có bạn trai."
Lời này nghe như là đang nói tuổi cậu còn nhỏ hơn tuổi cô ta, kì thực là lời nói khách sáo, nhưng Trình Bạch Nghiên đang mở cờ trong bụng căn bản không nghe ra hàm ý, mặt cô ta nhanh chóng đỏ lên, thẹn thùng nói: "Trước tận thế hai người họ đã quen nhau" Cô ta lại nói xấu thanh danh của Trình Diệp, nói cậu phóng đãng, câu dẫn không ít nam nhân, trong nhà không thể tha thứ cho hành động của cậu nên sắp đuổi cậu ra khỏi nhà rồi.
Liễu Thông Lam khẽ cau mày, bị Trình Bạch Nghiên nhìn thấy.
Trình Bạch Nghiên tuy rằng muốn đem Trình Diệp đẩy lên giường Liễu Thông Lam để mua vui cho đối phương, nhưng không hề nghĩ Liễu Thông Lam thật sự thích Trình Diệp, cho nên cô ta tận dụng mọi khả năng để nói xấu Trình Diệp. Không chờ Liễu Thông Lam dò hỏi, cô ta liền đem chuyện Dương Thịnh nói ra: "Dương Thịnh là bạn cùng phòng của Trịnh Phi, anh của em còn chưa chia tay với Trịnh Phi mà hai người đó đã lên giường với nhau rồi, còn cứ nghĩ là nhóm chúng tôi không biết, cũng không nhìn xem tư thế của bọn họ chỉ hận không thể dính vào nhau, làm như chúng tôi là người mù vậy!"
Nói một hồi, Trình Bạch Nghiên lại nhớ đến bản thân phải giữ hình tượng thục nữ trước mặt Liễu Thông Lam, ngượng ngùng cười cười, không nói thêm gì nữa. Hơn nữa lại nhìn thấy Liễu Thông Lam cười đầy ôn hòa, cô ta thực sự đoán không ra đối phương nghĩ gì, cũng không dám nói tiếp nữa.
Chỉ si mê nhìn Liễu Thông Lam, đắm chìm trong sắc đẹp của Liễu Thông Lam, không có cách nào tự kiềm chế. Chỉ cần cô ta có thể quen Liễu Thông Lam, đối phương có dị năng cường đại như thế, không chỉ không cần phải đi ra ngoài thu thập vật tư còn không bị đói bụng nữa, trong căn cứ sẽ không có ai dám bắt nạt cô ta, có khi còn phải nịnh bợ cô ta...
Vừa nghĩ tới viễn cảnh sinh hoạt sung sướng sau này, Trình Bạch Nghiên hưng phấn đến muốn cười to.
Liễu Thông Lam làm bộ không nhìn thấy ánh mắt tham vọng của cô ta, đưa tới một ly nước trái cây: "Nói nhiều như vậy, đói bụng không, hiện tại cũng không có gì ngon để ăn, cô uống chút nước đi, chờ bọn họ trở về cô cũng về đi." Xem ra quan hệ của nữ nhân này và Trình Diệp cũng không hề tốt đẹp gì, vốn là muốn lợi dụng cô ta, bây giờ xem ra là phải tự mình ra tay rồi.
Bất quá nữ nhân này cùng tiểu đội với Trình Diệp, nếu có thể trong ứng ngoài hợp, thì rất có lợi cho hắn ta.
Trình Bạch Nghiên ước gì có thể ở cùng Liễu Thông Lam lâu thêm một hồi để bồi dưỡng tình cảm, lập tức giả bộ gật gật đầu, nâng ly nước trái cây cũng không uống mà chỉ mím môi.
Trình Diệp đang xem TV, bỗng nhiên cách vách truyền đến âm thanh nổ tung, như có vật gì bị nổ, khiến phòng cậu cũng rung theo.
Trình Diệp vươn mình ngồi dậy: "Chuyện gì vậy?!"
666 cũng bị sợ hết hồn, còn tưởng rằng căn cứ bị tấn công, kiểm tra một phen mới biết thì ra là Dương Thịnh thăng cấp.
Bởi vì Dương Thịnh ở ngay cách vách cho nên cậu mới nghe thấy động tĩnh hơi lớn như vậy.
Trình Diệp khẽ cau mày, bất mãn nói: "Đây là gọi là lớn một chút hả? Dương Thịnh là đang muốn phá nát nhà à." Dứt lời liền bĩu môi thầm thì, "Biết rõ chính mình thăng sẽ gây ra cấp động tĩnh lớn như vậy, cũng không biết vào không gian, này là cố tình để cho người khác phát hiện sao, tao thấy anh ta là muốn đối địch với chính phủ rồi."
Hoài bích kỳ tội (*), không cần biết Dương Thịnh là hạng người gì, nhưng tốc độ thăng cấp nghịch thiên của hắn một khi bị quân đội phát hiện, Dương Thịnh không những không được xem là chúa cứu thế mà còn bị khống chế vì dám lớn mạnh hơn chính phủ, làm không tốt chính phủ sẽ vì sự tăng cấp quá nhanh của hắn mà đem hắn đi phẫu thuật nghiên cứu.
(*) Hoài bích có tội: câu đầy đủ là 'Thất phu vô tội, hoài bích có tội', nghĩa là người bình thường thì không có tội còn người tài thì có tội. Giống những người tài như tướng quân thời xưa, nếu quá tài giỏi sẽ bị hoàng thượng nghi ngờ và trừ khử.
"Đây không phải là tự gây phiền phức à." Trình Diệp hùng hùng hổ hổ, vén chăn lên đi đến phòng kế bên xem thử.
Trước đây, mặc dù nói không cho mọi người tự ý lên lầu ba, nhưng đó cũng là nói cho Trình Bạch Nghiên nghe, những người khác nếu như muốn tìm Dương Thịnh hoặc tìm Trình Diệp vẫn sẽ đi lên như thường, lúc này mọi người đang đứng trước cửa phòng của Dương Thịnh, một mặt lo lắng.
Đồng Phồn thấy cậu đi ra, vội vàng kéo tay Trình Diệp: "Dương Thịnh không biết làm cái gì ở bên trong nữa, không phải là dị năng phản phệ chứ, bị sét đánh ch*t." Lời này không được nói lung tung, cậu ta là dị năng giả hệ lửa, nếu như hấp thu tinh hạch không chú ý, cũng sẽ giống như bị thiêu trên lò nướng, khắp nơi trên cơ thể cũng sẽ nóng lên như đang bị cháy.
Dương Thịnh là dị năng hệ lôi, tính công kích vô cùng mạnh mẽ, mức độ phản phệ cũng lớn hơn mức bình thường.
Mặt Trình Diệp cũng lộ ra sự lo lắng, nhưng trong lòng lại âm thầm cười lạnh.
Những người khác sở dĩ bị phản phệ là bởi vì lúc dị năng giả đang hấp thu năng lượng tinh hạch, cũng hấp thu theo tạp chất của tinh hạnh. Tạp chất tiến vào thân thể cũng gián tiếp làm tổn thương kinh mạch, năng lượng dị năng trở nên nóng nảy không thể khống chế, dị năng giả sẽ xuất hiện tình trạng dị năng tràn ra cơ thể.
Mà Dương Thịnh hấp thu năng lượng thông qua linh tuyền, năng lượng ôn hòa lại còn có thể nuôi dưỡng kinh mạch, dù muốn phản phệ cũng không được, có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy chắc là do bản thân chưa quen nên không kịp khống chế năng lượng khiến dị năng tràn ra ngoài, hoàn toàn trái ngược với hai từ 'phản phệ'.
Trình Diệp vội vàng lấy ra chìa khóa dự bị, run lập cập mở cửa, mọi người trợn mắt ngoác mồm.
Đồ vật trong phòng đều bị lôi điện phá thành mảnh vụn, vách tường trắng tinh cũng bị sét đánh cho loang lỗ đen trắng, vô cùng thê thảm.
Mà Dương Thịnh đang đứng ở giữa phòng, quần áo rách rưới, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đen cực kỳ, tìm không ra một chỗ lành lặn, nhìn kỹ còn có thể phát hiện trên đầu hắn còn có tích tụ mây đen, gió thổi qua còn xẹt ra tia sét.
Đồng Phồn: "... Đạo hữu, ngươi đang độ kiếp sao?"
Dương Thịnh: "..."
Nhìn hắn tuy có hơi thảm một chút, nhưng hình như không có chuyện gì lớn, mọi người cũng đều yên lòng, chỉ là đối với mọi người diện mạo này của hắn làm họ rất hứng thú, bắt đầu vây quanh hắn trêu ghẹo, làm cho Dương Thịnh cũng có chút lúng túng.
Dương Thịnh mượn cớ là năng lượng sấm sét trong tinh hạch quá lớn, hắn có chút không khống chế nổi, không thể hấp thu trái lại bị cắn trả, mà Trình Diệp vừa nhìn hai mắt sáng lấp lánh của hắn liền biết hắn nhất định lại lên cấp rồi, hơn nữa còn đang cố gắng áp chế sức mạnh của mình xuống nhưng không thể, bằng không với tính cách cẩn thận như Dương Thịnh tuyệt đối sẽ không để lộ ra rõ ràng như vậy.
Trình Diệp bĩu môi, khụ khụ hai tiếng dời đi sự chú ý của mọi người, nói: "Tôi tạo ra ít nước, cậu đi tắm rửa một chút đi."
Đồng Phồn xưa nay chưa từng thấy bộ dạng chật vật của Dương Thịnh như vậy, thập phần ngạc nhiên, cười ha ha: "Dương Thịnh, cậu có biết bộ dạng bây giờ của cậu như thế nào không?" Cậu ta ôm bụng, trên mặt cười như một đóa hoa, "Trông cậu như dân chạy nạn từ mỏ than ra vậy!"
Những người khác cũng đều nhịn cười, tầm mắt len lén nhìn về phía Dương Thịnh.
Dương Thịnh nhìn Trình Diệp hơi nhếch khóe miệng, sắc mặt vốn dĩ thiếu kiên nhẫn liền dịu xuống, mặt mày cũng ôn hòa hơn, chỉ là mặt hắn hiện tại quá đen, không ai phát hiện ra biến hóa của hắn.
Thấy hắn không có chuyện gì, mọi người cũng đều tản đi, Đồng Phồn lại nhìn căn phòng không thể ngủ lại nữa: "Dương Thịnh, cái giường này của cậu —— "
Bởi vì Dương Thịnh cách giường quá gần nên giường đã bị đánh nát thành mấy mảnh, chỉ có thể lấy làm củi lửa, ngay cả giường đệm cũng đen thui, ráp trải giường và quần áo của hắn cũng tử trận theo.
Dương Thịnh hơi suy nghĩ, nhanh miệng nói: "Tôi ở cùng Trình Diệp!"
Đồng Phồn sững sờ, lúng ta lúng túng nói: "Cũng đúng, các cậu đều ở ba tầng, như vậy cũng tốt." Cậu ta suy nghĩ đến đường tình nhấp nhô gần đây của Trình Diệp, tâm tình không tốt, tuy rằng Dương Thịnh là một tên hũ nút, nhưng có Dương Thịnh để ý, Trình Diệp tốt xấu gì cũng không có cơ hội làm chuyện điên rồ.
Những người khác cũng không đáng kể, Trình Diệp ngoài miệng đáp ứng, tâm lý xác thực một cái liếc mắt cũng không hề liếc mắt nhìn Dương Thịnh, ngay lúc mọi người rời đi cậu cũng trở về phòng.
Dương Thịnh được tự do ra vào không gian, chính hắn cũng muốn đi tắm, ở trong phòng một thời gian dài, nào là mồ hôi, nào là mùi khét, bẩn chết rồi!
......
Bên này Dương Thịnh thăng cấp, thực lực càng ngày càng mạnh, vị trí của Trịnh Phi ở trong tiểu đội cũng càng ngày càng lúng túng, không thể chen mồm vào các cuộc đối thoại, còn bị mọi người bơ, thậm chí là —— chán ghét.
Dù sao, một người không đủ tư cách như Trình Bạch Nghiên cũng có thể câu dẫn thì người đó có thể có bao nhiêu năng lực?
Mắt thấy Trịnh Phi dần dần ủ rũ mất tinh thần, Trình Bạch Nghiên cũng cuống lên.
Cô ta chỉ sợ ngày nào đó Trịnh Phi không còn chút năng lực hỗ trợ nào, trực tiếp bị đuổi ra khỏi tiểu đội, khi đó kết cục của cô ta có khi còn thảm hơn Trịnh Phi, bị tang thi cắn xé đến một mảnh cũng không còn.
Trình Bạch Nghiên đau đầu suy tính, toàn bộ thời gian rảnh rỗi đều dùng để suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
Không bỏ hết trứng vào một giỏ (*), Trình Bạch Nghiên cũng không thể đem hết sự an toàn của mình phó mặc hết lên người Liễu Thông Lam, nếu như hắn ta cũng đột nhiên gặp kiếp nạn như Trịnh Phi, tới lúc đó cô ta sẽ không kịp tìm một chỗ dựa khác.
(*) "Không bỏ hết trứng vào một giỏ": là một nguyên tắc khá phổ biến của những nhà đầu tư. Bằng cách để vốn vào nhiều loại hình đầu tư khác nhau, chúng ta có thể dàn trải rủi ro và tránh bị động khi có biến cố tài chính.
Trình Bạch Nghiên nhìn Dương Thịnh đang ngồi ở trên ghế salon nhắm mắt dưỡng thần, lại nhìn quanh một chút, không phát hiện những người khác, lòng đau như cắt lục trong ba lô lấy ra chai dịch dinh dưỡng dùng để thư thả đầu óc.
Ngày hôm qua cô ta nghe nói Dương Thịnh bị dị năng phản phệ, cho nên ngày hôm nay mới không đi ra ngoài.
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng nhìn thấy Dương Thịnh thích Trình Diệp, Trình Diệp kia lại còn điếc không sợ súng mà làm bộ làm tịch, đối xử với Dương Thịnh như gần như xa lúc thả lúc nắm, xem ra quan hệ của hai người cũng không quá thân mật.
Trình Bạch Nghiên đầu óc dốt nát, không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.
Cô ta chỉ nghĩ, nếu như cô ta nhân lúc Dương Thịnh đang suy yếu nhất dang tay cho hắn sự giúp đỡ và che chở, nói không chừng núi băng cũng có thể bị cô ta làm tan chảy, Trình Bạch Nghiên đối với điều này rất tự tin.
Cảm nhận được ghế salon lún xuống, Dương Thịnh còn tưởng là Trình Diệp, mở mắt lại nhìn thấy nụ cười và khôn mặt buồn nôn của Trình Bạch Nghiêm liền nhíu mày.
Trình Bạch Nghiên thấy hắn không để ý mình, vẫn ân cần vì hắn vặn nắp chai, dùng giọng điệu quan tâm nói: "Em thấy anh có vẻ rất mệt, bổ sung chút năng lượng đi."
Dương Thịnh đang tự điều chỉnh năng lượng trong cơ thể nên lúc này không tiện nhúc nhích, nhắm mắt lại không để ý tới cô ta.
Trình Bạch Nghiên thấy thế, mím mím môi, đến gần dùng ngực cọ Dương Thịnh: "Anh Dương, có phải anh không thoải mái chỗ nào không, có muốn em giúp anh một tay hay không..."
"Cô có thể giúp hắn làm cái gì?" Lúc này trong biệt thự không có ai, Trình Diệp cũng không cần giả bộ mềm yếu, cậu đứng trước mặt Trình Bạch Nghiên, miệt thị Trình Bạch Nghiên nhìn từ trên cao xuống, cười lạnh "Làm sao, Trịnh Phi không thỏa mãn được cô, cho nên thừa dịp hắn ta không ở đây nên không nhịn được phải đi kiếm khách sao, Trình Bạch Nghiên, cô thật sự là động không đáy lấp không đầy à?"
Lời nói này mang tính nhục mạ người khác rất lớn, sắc mặt Trình Bạch Nghiên hết sức khó coi, cô ta liếc mắt nhìn Dương Thịnh một cái, phát hiện đối phương đến mắt cũng không thèm mở, nhưng vẫn không tránh né sự tiếp xúc của cô ta, nhất thời có thêm mấy phần sức lực: "Trình Diệp, anh nói hưu nói vượn cái gì vậy? Trong đầu anh rốt cuộc chứa những thứ bẩn thỉu gì vậy, thật là..."
Trình Diệp lườm một cái, cười ra tiếng: "Có thể bẩn bằng cô sao?" Cậu liếc mắt chán ghét nhìn Trình Bạch Nghiên một cái, "Thông đồng với Trịnh Phi rất nhuần nhuyễn nha, cũng không biết trước tận thế đã ngủ với bao nhiêu người? Hiện tại 'chân thứ ba' của Trịnh Phi bị cắt mất, nên cô cô quạnh đến không chịu nổi nữa mới phải nhanh chóng đi tìm người khác?"
Dù Trình Bạch Nghiên không biết xấu hổ, nhưng dù sao cũng là con gái, vừa nghe thấy lời chửi thẳng thừng như vậy, sắc mặt liền đỏ lên, cô ta mím môi, viền mắt đỏ lên, lã chã như sắp khóc, thật là có mấy phần yếu đuối điềm đạm đáng yêu.
Đáng tiếc rơi vào trong mắt Trình Diệp cũng chỉ còn sót lại vẻ buồn nôn, Trình Diệp nhấc tay kéo cô ta ra.
'Rầm' một tiếng, Trình Bạch Nghiên chật vật nằm trên mặt đất, bộ dáng vốn dĩ nhu thuận tóc xõa ở trên vai cũng bị lực quăng quá lớn mà rối loạn xạ, bộ ngực mềm cũng rung lên mấy phần, như muốn nhảy ra khỏi quần áo.
Trình Bạch Nghiên dùng khuôn mặt nhỏ thất kinh ngẩng đầu, trợn tròn cặp mắt khiếp sợ, cô ta hoàn toàn không nghĩ tới Trình Diệp lại là người một lời không hợp liền ra tay đánh người, hơn nữa...
"Làm sao anh biết Trịnh Phi..." Tuy rằng gần đây cảm xúc của Trịnh Phi rất không đúng, nhưng Trình Diệp làm sao có khả năng đoán chính xác như vậy, trừ phi, trừ phi buổi tối ngày hôm ấy người đánh lén là cậu ta!
Trình Bạch Nghiên nhìn Trình Diệp, ánh mắt cực kỳ sợ hãi, theo bản năng đưa mắt cầu viện nhìn về phía Dương Thịnh.
Trình Diệp bị cô ta chọc cho thiếu chút nữa bật cười, thế mà vẫn còn thật sự hi vọng Dương Thịnh giúp cô ta trút giận, mặt cô ta rốt cuộc là dày bao nhiêu mét vậy, thành công câu dẫn Trịnh Phi liền cho rằng nam nhân khắp thiên hạ đều trốn không thoát lòng bàn tay của cô ta sao.
"Dương Thịnh, em gái nhỏ mềm yếu đang muốn trông cậy vào anh, anh không thương hoa tiếc ngọc sao." Trình Diệp cười, ngồi xuống bên cạnh Dương Thịnh, hai chân bắt chéo cà lơ phất phơ nói, "Nếu như cô ta biết người buổi tối ngày hôm ấy thiếu chút nữa đánh chết cô ta là anh, anh nói xem em gái nhỏ này có nghĩ anh là một tên nam nhân hai mặt không? Chao ôi, tôi đoán là sẽ không, dù sao cũng chỉ là một k* nữ, là loại không có nam nhân thì sống không nổi mà!"
"Trên thế giới này nam nhân tốt rất ít, phần lớn đều là loại mặt người dạ thú như Dương Thịnh, giả bộ cũng ra dáng lắm, là con gái thì đều không buông tha, nếu không phải tôi xin tha cho cô, ngày đó cô có khi đã bị hắn đánh chết." Trình Diệp che miệng hi hi hì hì cười, nghe thấy Dương Thịnh cười bất đắc dĩ, giơ tay vỗ gáy cậu một cái.
Trình Diệp nhướng mày —— làm sao, anh thất sự muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?
Dương Thịnh ôm bờ vai cậu, nhìn về phía Trình Bạch Nghiên, ánh mắt như nhìn bệnh độc, mạnh mẽ xoa xoa tay Trình Diệp: "Rác rưởi mà cũng đánh, không ngại bẩn tay sao, bệnh sạch sẽ của cậu đâu rồi? Khỏi rồi?"
Trình Diệp bật cười... Đồng tình nhìn về phía Trình Bạch Nghiên: "Đây cũng không phải là tôi nói nhé, Trình Bạch Nghiên, cô luôn nói tôi ghim cô, nhưng cô xem, ánh mắt của mọi người đều sáng như tuyết, này chỉ có thể nói rõ cô thật sự là rác, nếu không sao ai cũng thấy như chúng tôi thấy?"
"Trình Bạch Nghiên, sau thất bại này tôi thấy cô tốt nhất không nên sống nữa, tránh lãng phí vật tư." Trình Diệp nói không chút khách khí, cậu nhìn Trình Bạch Nghiên, xì cười ra tiếng, lời nói tràn đầy trào phúng, "Biết tại sao lúc trước tôi muốn cứu cô ra ngoài không, nếu như lúc đó cô chết, làm sao trải nghiệm cảm giác sợ hãi lo lắng ăn bữa sáng lo bữa tối nhiều ngày như vậy, làm sao vì mạng sống mà bán mình, Trình Bạch Nghiên, có cảm thấy thời gian này tâm thần rất mệt mỏi không? Yên tâm đi, mỗi ngày trôi qua, cô sẽ khổ cực hơn gấp mấy trăm mấy ngàn lần!"
Nếu như vừa nãy chỉ là kinh ngạc, thì bây giờ Trình Bạch Nghiên thật sự bị giật mình, cô ta khiếp sợ nhìn Dương Thịnh, lại nhìn Trình Diệp, phảng phất như đang nhìn thấy rắn độc, thậm chí còn cẩn thận lùi ra xa.
Cô ta vẫn luôn biết Dương Thịnh nhìn cô ta không vừa mắt, có lúc cô ta thậm chí có thể cảm nhận được sát khí của Dương Thịnh, nhưng cô ta không nghĩ tới Dương Thịnh thậm chí ngay cả Trịnh Phi cũng dám xuống tay, buổi tối ngày hôm ấy Trịnh Phi hoàn toàn là bị đè xuống mà đánh, bị trêu đùa giống như mèo vờn chuột.
Mà Trình Diệp! Cậu ta cuối cùng cũng lộ đuôi hồ ly!!
Trình Diệp ——
Đều là Trình Diệp!
Trình Diệp làm hại Trịnh Phi biến thành 'thái giám', cũng là cậu ta gián tiếp làm hại mình bị Trịnh Phi dằn vặt.
Phải biết sau khi Trịnh Phi mất đi thứ để khẳng định độ đàn ông, cả người đều tối tăm hơn, hơi một tí là đánh chửi thì thôi đi, thậm chí tâm lý còn trở nên biến thái hơn. Hắn ta rõ ràng không còn ***, lại cố tình muốn dùng đủ loại phương thức dằn vặt cô ta, trời mới biết khoảng thời gian này cô ta có bao nhiêu thống khổ, bằng không cô ta cũng không sốt ruột muốn leo lên người Liễu Thông Lam như thế.
Cô ta thậm chí cảm thấy không đi nổi nữa, Trịnh Phi là muốn dằn vặt cô ta đến chết, lấy cô ta để trút hết thù hận.
Mà người tạo ra tất cả những thứ này đều là Trình Diệp!
Nhưng Trình Diệp, cô ta cũng không nghĩ tới đối phương lại lớn lối như thế, quả nhiên bộ dáng hiền lành trước đây đều là giả bộ. Trình Bạch Nghiên nghĩ như vậy, đột nhiên đối mặt với khí thế sắc bén của Trình Diệp vẫn còn có chút biệt nữu, luôn cảm thấy không quá chân thực.
Có lẽ Trình Diệp ngụy trang quá tốt, ngay cả Trình Bạch Nghiên cũng không nhận ra, Trình Diệp chính là nên bị cô ta bắt nạt mà không thể trở mình, cậu là nam nhân, không nên tính toán chi li với cô ta.
Hoàn toàn không nghĩ tới cô ta cứ như vậy mà ngày càng quá đáng hơn, người khác dựa vào cái gì lại khoan dung, nhân nhượng cô ta.
Hận ý trong lòng Trình Bạch Nghiên dâng cao, nhưng lại sợ Dương Thịnh nên cô ta căn bản không dám biểu hiện ra, chỉ có thể cúi đầu thật sâu để che giấu biểu tình phẫn nộ.
Trình Diệp thưởng thức biểu tình chịu nhục trên mặt cô ta, khoát tay, nước lạnh đổ xuống đầu trực tiếp khiến Trình Bạch Nghiên ướt như chuột lột: "Ô uế con mắt của tôi, cho cô chút nước để tắm rửa!"
Trình Bạch Nghiên đột nhiên không kịp chuẩn bị trực tiếp bị xối nước lạnh, dòng nước từ trên không trung trút xuống, bởi vì trọng lực mạnh, cô ta trực tiếp bị đè bẹp ở trên sàn nhà, ngực dính sát sàn nhà đá hoa cương lạnh lẽo.
Trình Diệp cười ha ha nói: "So với ch* còn chật vật hơn, thật khó coi." Cậu đứng dậy, lười biếng duỗi thắt lưng mệt mỏi, trực tiếp đạp lưng Trình Bạch Nghiên lên lầu.
Mà Trình Bạch Nghiên gào lên đau đớn một tiếng sau đó thật vất vả bò lên, vừa ngẩng đầu lại đối diện với một đôi mắt tàn nhẫn hung ác như là dã thú đang nhìn chằm chằm con mồi, tứ chi mềm nhũn lại lần nữa nằm úp sấp trở lại.
Thanh âm lạnh như băng từ đầu trên đỉnh vang lên: "Nếu như dám nói cho người khác biết, tôi liền khiến cô sống không bằng chết!"
Câu này giống như lời cảnh báo đầy lạnh lẽo, mạnh mẽ đâm vào trong đầu của cô ta, khiến não cô ta chấn động, Trình Bạch Nghiên đau đớn lăn lộn trên mặt đất, thiếu chút nữa ngất đi nhưng vẫn bảo trì tỉnh táo, cô ta thậm chí có thể nhìn rõ hoa văn trên đôi giày da của Dương Thịnh, thống khổ bất kham!
Lúc Trình Diệp tắm xong đi ra liền phát hiện Dương Thịnh đang ngồi xếp bằng giữa phòng cậu, dưới thân bày ra thảm yoga màu hồng nhạt, khẽ cau mày: "Tôi để nó ở ngăn tủ phía dưới cùng mà anh cũng lôi nó ra được à, cũng thật là không coi mình là người ngoài."
Dương Thịnh nửa mở mắt ra, nhìn bộ dáng mỹ nhân vừa tắm rửa xong: "Lúc giúp cậu giặt quần lót thì phát hiện ra."
Trình Diệp: "... Tôi cho anh ăn cho anh mặc cho anh ở mà anh sống kiểu gì vậy, đừng nói như kiểu tôi coi anh là nô bộc vậy chứ."
666: "..." Nói thật lòng thì, Đại Diệp Tử cậu đúng là như đi thuê nô bộc mà. Quần lót cũng để người ta giặt giúp, ngoại trừ việc chia sẻ không gian, một chút chỗ tốt Dương Thịnh cũng không được chia.
Dương Thịnh đứng dậy, vỗ vỗ mông căn bản không bẩn: "Không, tôi nguyện ý giặt đồ nấu cơm cho cậu."
Trình Diệp trợn mắt nhìn Dương Thịnh, tự mình vén chăn lên nằm ở trên giường, trên tay cậu cầm một cái điện thoại, hiện tại không có tín hiệu, cho dù cậu có 666 có thể kết nối internet, nhưng internet cũng không có gì vui, cho nên cậu kêu 666 tải không ít phim truyền và tiểu thuyết, buổi tối trước khi ngủ sẽ dùng nó để thôi miên bản thân.
Dương Thịnh vội vã đi tắm, nước trên người cũng không thèm lau khô, cứ thế mặc áo T-shirt, Trình Diệp tùy tiện liếc mắt nhìn rồi lại thu tầm mắt lại, nói: "Thứ sáu này Liễu Thông Lam hẹn chúng ta qua bên hắn ta."
Dương Thịnh vén chăn lên, nằm ở bên cạnh Trình Diệp, chỉ cần nhúc nhích một chút là có thể đụng Trình Diệp, nhưng hắn lại nằm cứng đờ giống như tượng điêu khắc, quy củ như dáng nằm tiêu chuẩn của xác ướp, hai tay đặt trước bụng, nghe vậy đầu cũng không động lấy một chút, chỉ nghiêng mắt nhìn về phía cậu, cau mày không vui hỏi: "Đang yên đang lành đi gặp hắn làm cái gì?"
Trình Diệp chăm chú mà nghiêm túc nhìn điện thoại, không phản đối nói: "Hắn nói vì lần này chúng ta có thể thuận lợi chạy trốn nên ăn mừng vì sống thêm được mấy ngày."
"Ha, không phải là hắn ta muốn viện lí do để gặp cậu sao?" Dương Thịnh cười lạnh một tiếng, nhớ tới gương mặt tiểu bạch kiểm của Liễu Thông Lam kia liền cảm thấy buồn bực, đặc biệt là sau khi biết Trình Diệp dự định lấy sắc dụ hắn ta, lòng dạ càng bất bình.
Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn hạn chế Trình Diệp, thậm chí đều không cho đối phương ra khỏi cửa phòng, dù sao cũng có không gian, cho dù không đi thu thập vật tư cũng không thành vấn đề, còn những người khác có nói lời dèm pha hay không thì...
Dương Thịnh đem toàn bộ trách nhiệm giao cho Trịnh Phi, mượn cớ Trình Diệp quá mức thương tâm, tâm tình hậm hực, dẫn đến thân thể không khỏe, không muốn đi ra ngoài gặp người khác, hắn nguyện ý đem một nửa vật tư của mình chia cho Trình Diệp.
Thanh quan còn khó đoạn chuyện nhà (*), huống chi đây là chuyện tình tay ba cẩu huyết, ngay cả Đồng Phồn cũng không dám tùy tiện phát biểu ý kiến, chỉ yên lặng đem một ít vật tư của mình chia cho Dương Thịnh, nhờ hắn mang cho Trình Diệp, còn nhờ Dương Thịnh khuyên nhủ Trình Diệp, tuyệt đối không nên vì tra nam mà đau buồn.
(*) Thanh quan còn khó đoạn chuyện nhà: là dù có là một vị quan chính trực liêm khiết cúng khó làm lơ người nhà, vẫn để ý, thiên vị nhất định. Ở đây ý chỉ hóng hớt.
Ông bà có câu ở đâu mà không có hoa thơm có lạ, tuyệt đối đừng treo mình trên một cái cây đã chết, Dương Thịnh nghe đến lỗ tai cũng sắp mọc kén tới nơi, nhưng thấy Đồng Phồn cũng mong hắn khuyên Trình Diệp chia tay với Trịnh Phi, Dương Thịnh liền nhẫn nhịn.
Thời gian này, hắn cảm thấy tính khí của hắn hiền đi không ít.
Liễu Thông Lam nhất định có âm mưu gì đó, Dương Thịnh đương nhiên không muốn Trình Diệp chủ động nhảy xuống hố lửa, nhưng không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, Trình Diệp sao có thể buông tha cơ hội nắm thóp Liễu Thông Lam, căn bản không thèm cân nhắc ý kiến của Dương Thịnh, trực tiếp lao vào.
Những người khác trong tiểu đội đều ôm thái độ có cũng được không có cũng chẳng sao, nhưng Trình Diệp nhất định muốn đi, Dương Thịnh không bao giờ để cậu đơn độc đi gặp hắn ta, cho nên tất nhiên cũng phải đi theo.
Mà những người khác đều mang tâm thái được ăn chùa một bữa cơm, không ăn cũng uổng, cuối cùng tất cả mọi người đều đi, Trịnh Phi cũng không có thể không hùa theo, huống hồ, khoảng thời gian này hắn ta đều không có cơ hội nhìn thấy Trình Diệp, nên đương nhiên lmuốn đi theo, muốn tìm lúc nhàn rỗi cùng trò chuyện với Trình Diệp.
"Anh, có thể vào nói chuyện không?" buổi tối trước ngày đi gặp Liễu Thông Lam, Trình Diệp bị chặn ở cầu thang lầu một.
Thanh âm quen thuộc, xưng hô lại xa lạ, Trình Diệp bị sợ hết hồn.
Đây hẳn không phải là lần đầu tiên Trình Bạch Nghiên gọi cậu là anh, nhưng mỗi lần gọi đều buồn nôn hơn người khác, Trình Diệp không tự chủ rùng mình một cái.
Cũng giống như tại, cô ta có diễn kịch cũng không biết diễn sao cho chuyên nghiệp một chút, Trình Diệp thậm chí có thể nhìn ra cảm xúc không cam tâm và xem kịch vui trong ánh mắt cô ta.
Hai người đã coi như là không nể mặt mũi, Trình Bạch Nghiên làm những chuyện kia tất cả đều rơi vào trong mắt mọi người, Trình Diệp nếu như tiếp tục ôn hòa với cô ta, đó mới là điều khiến những người khác cảm thấy kỳ quái.
'Người này có phải thánh mẫu quá không, nhìn giống như là giả bộ.'
Cho nên Trình Diệp một chút mặt mũi cũng không cho cô ta mới là tâm lí của người bình thường.
Cậu chậm rãi nheo mắt lại, không có kiên nhẫn nói: "Chuyện gì?"
"Chúng ta có thể nói chuyện riêng không?" Trình Bạch Nghiên cẩn thận từng li từng tí dò hỏi, cảm giác được ánh mắt của những người khác đang tập trung ở trên người mình, Trình Bạch Nghiên hơi co rúm, ánh mắt cũng càng thêm tránh né.
Trình Diệp do dự nháy mắt, liếc mắt trừng trừng nhìn Dương Thịnh, vỗ vỗ vai Đồng Phồn, cùng Trình Bạch Nghiên đi vào phòng của cô ta.
Trình Diệp là sẽ không cho cô ta lên lầu ba, Trình Bạch Nghiên cũng không dám, dù sao hiện tại Dương Thịnh đang ở cùng một phòng với Trình Diệp, cô ta còn chưa quên được tình cảnh ngày đó bị Dương Thịnh triệt để nghiền ép đến gần chết, nhớ tới cả người đều run rẩy sợ hãi, như rơi vào hầm băng.
Vốn dĩ Trình Bạch Nghiên cũng không muốn thực hiện kế hoạch, nhưng nếu như không hại Trình Diệp, vững vững vàng vàng ôm đùi Liễu Thông Lam, cô ta căn bản không có cách nào sống trong tận thế.
Chết sớm chết muộn thì đều là chết, còn không bằng cầu giàu sang từ trong nguy hiểm, được ăn cả ngã về không thử một chút.
Trình Diệp cũng không đi vào, dù sao Trình Bạch Nghiên cũng không phải em gái thân thiết gì của cậu, cô nam quả nữ vẫn nên kiêng kị một chút, cậu liền đứng ở cửa, nửa người đều lộ ở bên ngoài.
Trình Bạch Nghiên vốn còn muốn dẫn cậu đi vào, ít nhất cũng có thể đẩy cho cậu tội danh cưỡng hi*p em gái ruột, không nghĩ tới Trình Diệp căn bản không chịu vào, cứ như vậy cho dù cô ta có la to, người khác cũng không phải người ngu, nhất định có thể nhìn ra đầu mối, có khi còn nói cô vừa ăn cướp vừa la làng.
Cho nên Trình Bạch Nghiên chỉ có thể dựa theo kế hoạch nguyên bản mà làm... Trước tiên ổn định Trình Diệp, tranh thủ lấy lòng thông cảm của đối phương, làm cho đối phương đối không còn phòng bị mình nữa.
Trình Bạch Nghiên cúi đầu, che giấu tia hận ý và đố kị trên mặt, thậm chí còn móc ra một cái khăn tay làm bộ lau nước mắt, nhưng thật ra là để che hơn nửa khuôn mặt không cho Trình Diệp nhìn ra tâm tình của mình: "Anh à, em biết anh không thích em, em cũng biết em và mẹ em có lỗi với anh. Nhưng bây giờ cũng đã là tận thế, không biết ba mẹ có còn sống không, em cũng chỉ còn mỗi anh là người thân máu mủ ruột thịt... Anh, từ giây phút anh cứu em ra khỏi biệt thự đã chứng minh anh vẫn còn quan tâm cô em gái này, hiện tại anh không thể bỏ lại một mình em không quan tâm được, anh à, cầu xin anh nể mặt ba, cho em một con đường sống đi..."
Ba tôi? Có mặt mũi gì?
Vốn còn muốn để cho cô một con đường sống, nhưng nghĩ đến nể mặt ba, tôi cũng chỉ có thể bán cô cho tang thi làm lương thực ăn vậy.
Trình Diệp nửa dựa vào ở trên cửa, mí mắt cụp xuống, nhìn không ra tâm tình của cậu.
Thấy Trình Diệp không lên tiếng, Trình Bạch Nghiên tiếp tục thấp giọng khóc nức nở, nói: "Em mặc dù có dị năng, nhưng anh cũng thấy đấy, quá yếu, cơ hồ không lực sát thương gì, mỗi lần đi ra ngoài tìm vật tư đều là cửu tử nhất sinh, anh, ngày mai sẽ phải đi gặp tiểu đội Tích Lịch, lúc đó anh cũng nhìn thấy thực lực của tiểu đội Tích Lịch rồi, em cũng không gạt anh, trước đó em với tiểu đội trưởng Liễu Thông Lam có tiếp xúc qua, anh ấy là người tốt, tthành viên của tiểu đội bọn họ cũng đều rất tốt, thực lực còn rất mạnh, nếu không anh suy nghĩ một chút, chúng ta thay một tiểu đội khác đi, anh xem tiểu đội của chúng ta bây giờ, thực lực cũng bình thường thôi, cũng chỉ ăn vừa đủ no, anh, anh nói xem nếu không dự trữ chút lương thực, lỡ đột nhiên xảy ra chuyện gì đó chúng ta đều ứng phó không được, lại còn sắp tới mùa mưa nữa, chúng ta không phải sẽ chết đói sao?!"
Trình Diệp không trả lời vấn đề của cô ta, ngược lại là hỏi những vấn đề mới: "Cô coi tôi là anh trai?"
Trình Bạch Nghiên sững sờ, gật gật đầu: "Đúng vậy, anh chính là anh trai của em."
Trình Diệp xì cười ra tiếng: "Lúc cô câu dẫn Trịnh Phi, muốn đuổi tôi ra khỏi tiểu đội tại sao không nói tôi là anh trai cô?"
Biểu tình điềm đạm đáng yêu của Trình Bạch Nghiên cứng đờ trong nháy mắt, cô ta ngượng ngùng nói: "Anh à, trước đây là em không hiểu chuyện, em hiện tại biết sai rồi, anh tha thứ cho em đi..."
Tha thứ cho cô, dựa vào cái gì mà phải tha thứ cho cô, chỉ bằng vài lời nói không đâu ra đâu của cô?
Nửa khuôn mặt Trình Diệp đều ẩn nấp ở trong bóng tối, hơn nữa cậu hơi cúi đầu, Trình Bạch Nghiên thấy không rõ lắm vẻ mặt của cậu, cũng không nhìn thấy ánh mắt xem thường của cậu, còn đang bận biện giải cho mình: "Em thật sự sai rồi, em không phải đã gặp báo ứng rồi sao, lại nói... Hiện tại Trịnh Phi đã thành như vậy, em..."
"Thành như thế nào?" Trình Diệp ôm ngực, dù bận vẫn ung dung hỏi.
Trình Bạch Nghiên hơi trợn tròn mắt, dường như không nghĩ tới Trình Diệp sẽ hỏi cái này, cô ta nhớ tới khí tức hắc ám của Trịnh Phi hiện tại cả người đều có chút bỡ ngỡ, không muốn thảo luận nhiều về vấn đề này, hơn nữa Dương Thịnh trước đây cũng đã cảnh cáo cô ta, cho nên Trình Bạch Nghiên hàm hàm hồ hồ muốn lừa dối cho qua ải, bị Trình Diệp làm cho thực sự không còn cách nào, lành làm gáo vỡ làm muôi lớn tiếng kêu lên: "Hắn ta đã không có thể cứng, từ sáng tới tối chỉ muốn dằn vặt đùa bỡn em, hắn ta đã thành như vậy em còn phải chịu đựng sự biến thái của hắn ta, đây không phải là báo ứng thì là cái gì, em còn phải như thế nào anh mới có thể tha thứ em!"
Sau khi Trình Bạch Nghiên bạo phát mới để ý tới thái độ của mình không tốt, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, cũng không thể nuốt trở về, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng cứu cánh, giọng điệu hòa hoãn nói: "Anh, em..."
Trình Diệp không kiên nhẫn ngắt lời cô ta: "Cô kêu tôi gia nhập tiểu đội Tích Lịch, vậy những thành viên khác thì sao đây, cô hỏi qua bọn họ chưa, bọn họ nếu là không đồng ý làm sao bây giờ?"
Đáy mắt Trình Bạch Nghiên lóe ánh sáng tia khinh bỉ, không để ý lắm nói: "Bọn họ? Năng lực của bọn họ kém như vậy, tiểu đội Tích Lịch làm sao có khả năng cần bọn họ, anh, chỉ có hai ta, à, còn có Dương Thịnh..." Trình Bạch Nghiên thật ra không muốn lôi kéo hắn, nhưng Liễu Thông Lam dặn dò cô ta không thể không nghe, nếu như không mang Dương Thịnh đi cùng, Trình Diệp chắc chắn sẽ không thả lỏng cảnh giác, thậm chí còn sẽ từ chối, cho nên cô ta chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng, "Trải qua thử thách cũng có thể vào."
Trình Diệp ăn bật cười: "Đẳng cấp của bọn họ cao hơn cô rất nhiều, cô có thể gia nhập, tại sao bọn họ không thể?"
"Bọn họ làm sao có thể so với em?" Trình Bạch Nghiên thấy cậu bàn ra, lập tức bắt đầu nôn nóng, nói không biết lựa lời.
Trình Diệp nheo mắt lại, lạnh giọng nói: "Đúng rồi, bọn họ cũng không có ưu thế dung mạo xinh đẹp này của cô!"
Cả người Trình Bạch Nghiên đều đang run rẩy, nhưng cố tình hiện tại lại không thích hợp để phản bác, đành phải nhịn xuống, sắp tức đến nổ phổi rồi.
Đáy mắt Trình Diệp lóe lên ánh sáng khó mà giải thích được, ngữ điệu bỗng nhiên trở nên quái gở: "Năng lực của cô cũng không mạnh, có thể được đội trưởng Liễu Thông Lam coi trọng thì thật là may mắn, cô đã chuẩn bị tốt việc rời khỏi tiểu đội rồi đúng chứ, ngày đó đã có tiếp xúc với tiểu đội Tích Lịch, tôi thấy Liễu Thông Lam nhìn cô và người khác không giống nhau, Trình Bạch Nghiên, cô cũng hơi quá đáng, đã cấu kết với tiểu đội Tích Lịch thế mà mỗi lần đều bắt chúng ta chia đều vật tư cho cô."
Trình Bạch Nghiên sững sờ, cô ta cũng cảm thấy ánh mắt Liễu Thông Lam nhìn mình đúng là mang theo cảm xúc khác, nhưng cô ta cũng rất thấp thỏm, sợ hết thảy đều là ảo giác của cô ta, nhưng trực giác của Trình Diệp luôn rất nhạy bén, nếu cậu ta đã nói Liễu Thông Lam đối với mình có chút khác biệt, đó chính là thật sự đặc biệt.
Trình Bạch Nghiên trong lòng vui vẻ, hai má đỏ lên không đúng lúc, thậm chí còn có chút mơ hồ toả nhiệt, cúi đầu nhăn nhăn nhó nhó nói: "Nhưng anh ấy là tiểu dội trưởng của Tích Lịch, thực lực mạnh mẽ như vậy, em làm sao có khả năng lọt vào mắt xanh của anh ấy..."
Trình Diệp cười lạnh một tiếng: "Cô cho rằng chúng ta đều là người mù? Trình Bạch Nghiên, không thể không nói, bây giờ là tận thế, gương mặt của cô xem như là hàng đầu, lại là dị năng giả hệ thực vật, tuy rằng hơi yếu, nhưng chỉ cần có tinh hạch sớm muộn gì cũng sẽ thăng cấp, đến lúc đó bất kể là giết tang thi hay là làm hậu cần, chỉ cần có hạt giống, bao nhiêu người sẽ vì cô ngã xuống?"
Trình Bạch Nghiên xưa nay không nghĩ tới Trình Diệp lại khích lệ mình, đồng thời trong giọng nói còn mang theo vị chua dày đặc, điều này làm cho cảm giác hư vinh của cô ta tăng vọt, không kìm lòng được liền dương dương tự đắc, lại cùng Trình Diệp đưa đẩy nói lời khiêm tốn, nhưng giọng điệu và âm vực lại cao cao tại thượng, không thể xâm phạm, khinh bỉ bọn tiện dân các người, đừng nói Trình Diệp, cho dù đổi một người không liên quan tới mình nghe thấy, sợ cũng không nhịn được muốn đánh người.
Trình Diệp sở dĩ nâng cô ta lên không phải đơn thuần muốn cho cô ta sung sướng đê mê, đắc ý vênh váo, mà muốn loại bỏ tâm lí đường cùng mạt lộ lắm Trình Bạch Nghiên mới phải quay người nương nhờ vào tiểu đội Tích Lịch, để cho bản thân cô ta tự coi mình có giá, xem thường những người khác, xem thường làm bạn với người khác, chủ động bán đi nhan sắc bò lên giường Liễu Thông Lam, phản bội tiểu đội mình.
Kết quả tuy rằng đều là Trình Bạch Nghiên muốn gia nhập tiểu đội Tích Lịch, muốn nịnh bợ Liễu Thông Lam, nhưng phản bội với và bất đắc dĩ là hai từ khác nhau một trời một vực, ngàn lần không thể nhầm lẫn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Editor: Bé Lá của chúng ta chương này nói lời ác vỡiiii. Chương này dài xỉu gần 8000 chữ, ngang ngửa bài tiểu luận bộ môn của tôi rồi!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.