Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 87: Tận thế, ta lỡ quá trớn (26)




Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhưng có người lại không vui vẻ được như Đồng Phồn, từ khi Trịnh Phi bị thương vẫn luôn hổ thẹn với Trình Diệp, thỉnh thoảng sẽ dùng một đôi mắt thâm tình chăm chú nhìn cậu.
Lúc này thấy cậu và Dương Thịnh có cử chỉ thân mật, đáy mắt đau xót cơ hồ muốn ngưng tụ thành thực chất tràn ra ngoài, cuối cùng không thể nhịn được nữa, hắn ta mím môi đau lòng nói: "Diệp Tử, em thật sự, không còn cảm xúc gì với anh dù chỉ một chút thôi sao?"
Trong lòng dâng lên một loại cảm giác quái dị, Đồng Phồn mơ hồ cảm nhận được Trịnh Phi quả thực chẳng ra gì, có được bảo bối cũng không biết quý trọng, mất đi rồi lại muốn chạy đến cướp từ tay người khác.
Huống hồ, hắn ta cũng không ngẫm lại xem ——
Đẳng cấp dị năng không mạnh bằng Dương Thịnh, nhân duyên không tốt bằng Dương Thịnh, quan trọng hơn là hắn ta không quan tâm chăm sóc Trình Diệp bằng Dương Thịnh.
Chủ yếu nhất chính là ——
Đồng Phồn sắc mặt có chút quái lạ, nhìn Trịnh Phi từ trên xuống dưới, tầm mắt cuối cùng dừng ở giữa hai chân của hắn ta.
Trịnh Phi đến cái kia cũng, giờ lại quay lại theo đuổi Trình Diệp, đây không phải là bản thân sống không tốt cũng muốn người khác không được yên thì là cái gì, Diệp Tử đời trước đã tạo nghiệt gì mà lại gặp phải Trịnh Phi.
Trịnh Phi hai má đỏ bừng, hai chân căng cứng, mạnh mẽ trừng Đồng Phồn một cái.
Đồng Phồn có chút phiền muộn, nhớ năm đó bọn họ đều là anh em, ai biết —— lòng người thật sự cách nhau một cái bụng.
Trình Diệp thản nhiên nhìn Trịnh Phi, đáy mắt đã không còn cảm xúc phức tạp u sầu như vừa nãy: "Xin lỗi, tôi không giống anh, không thể tách hồn khỏi thân xác, cũng không thể đêm trằn trọc cùng nghĩ về hai người, nếu tôi đã lựa chọn Dương Thịnh, tôi sẽ hết lòng yêu anh ấy, tranh thủ ở cùng anh ấy đến đầu bạc, Trịnh Phi, giữa chúng ta đã kết thúc, chúng ta bây giờ chỉ là đồng đội, quan hệ này không thể thay đổi, nhưng tôi hi vọng, anh sau này đừng vì chuyện như này mà tới tìm tôi nữa."
Đồng Phồn không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại nở nụ cười, đúng rồi, Trình Diệp chính là người như vậy.
Dương Thịnh chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau bọn họ, đôi mắt chăm chú dừng trên người Trình Diệp, thấy bọn họ nhìn sang, tầm mắt mới nhàn nhạt quét qua Trịnh Phi một cái, hoàn toàn xem như Trịnh Phi không tồn tại, cuối cùng rơi vào trên người Trình Diệp, hắn ngoắc ngoắc tay: "Diệp Tử, lại đây."
Trình Diệp lập tức chạy tới, rất tự nhiên núp ở trong lồng ngực Dương Thịnh.
Ánh mắt Đồng Phồn bình tĩnh nhìn theo, cảnh giác tình hình bốn phía, để cho hai người thoải mái nói chuyện.
Nhưng Trịnh Phi ——
Sắc mặt hắn ta cứng ngắc, nhìn Trình Diệp dần dần đi xa, lại nhìn cánh tay đang ôm vai Trình Diệp, hoàn toàn đem Trình Diệp là cả thế giới của Dương Thịnh, chỉ cảm thấy bản thân chính là trò cười.
Hắn ta hận, hận Trình Bạch Nghiên câu dẫn hắn ta, hận buổi tối đó không biết bị ai phế, cũng hận Dương Thịnh, bạn tốt lại cướp bạn trai của hắn ta.
Trịnh Phi nhìn bóng lưng Trình Diệp, trong con ngươi chợt lóe lên mấy phần kiên định.
Là của hắn thì trước sau gì cũng phải trả lại hắn, ai cũng không được cướp đi!
"Cẩn thận!" Trình Diệp lôi Dương Thịnh một cái, lôi hắn về phía mình.
Thuận theo tầm mắt của cậu, Dương Thịnh nhìn sang, phát hiện bên người có một dấu vết bị gãy do tang thi đụng gãy nhưng lại hư hư thực thực, cũng không biết tang thi còn ở đó hay không, Trình Diệp thấp giọng nhắc nhở Dương Thịnh không thể khinh thường, Dương Thịnh xoa xoa đầu cậu, hoàn toán khác với sự lạnh lùng ngày xưa, trên mặt không hiện ra, nhưng trong thanh âm lại bao hàm nhu tình mật ý: "Anh biết, anh còn muốn bảo vệ em mà."
Mặt Trình Diệp đỏ chót, cẩn thận liếc mắt nhìn Đồng Phồn một cái, liền nhìn thấy đằng sau Trịnh Phi vẫn luôn trợn mắt nhìn chằm chằm mình và Dương Thịnh, biểu tình biến đổi liên tục: "Đừng nói bậy!"
Dương Thịnh mặc dù biết cậu đang cố tình làm cho Trịnh Phi xem, nhưng đối với Trình Diệp hiếm thấy dịu dàng thẹn thùng biểu tình quý trọng, híp mắt giống như muốn đem hình ảnh sâu sắc này in vào trong đầu của mình.
Trình Diệp bĩu môi, ở nơi người khác không nhìn thấy dùng sức bấm tay Dương Thịnh một cái, lại nhắc nhở trừng đối phương vài lần, mãi đến khi tròng mắt cậu đều sắp rớt ra ngoài, não một trận mê muội, Dương Thịnh mới thu liễm một chút.
Một chút thôi!!
Trình Diệp: "..." Tên ngu!
Cậu quay mặt sang xem, Dương Thịnh đang nhìn chằm chằm cậu, đón nhận ánh mắt của hắn, song phương vừa đối mắt, ngược lại đều sững sờ.
Trình Diệp đến gần, cằm cọ trên vai hắn một chút, nhỏ giọng nói: "Ăn dấm?"
Dương Thịnh không lên tiếng.
Trình Diệp lại nói: "Anh cũng không phải không biết, em không thích hắn ta, vốn chỉ muốn dạy cho hắn ta biết điều một chút, bất quá chiêu này của anh còn lợi hại hơn em nhiều, tránh ô uế tay của em, mà em cũng không thể ngay lập tức trở mặt với hắn ta được, dù sao hắn ta vừa bị như vậy đã trở mặt liền khó tránh khỏi bị nghi ngờ."
Dương Thịnh biết cậu không phải người đam mê tình dục, dù sao thời gian dài như vậy, Trình Diệp căn bản không nghĩ đến chuyện kia, tuy rằng giơ tay nhấc chân hay trêu chọc hắn, nhưng... trực giác của Dương Thịnh cho hắn cảm giác cậu không phải người như vậy.
Nhưng dù sao ở đây cũng có rất nhiều người không biết, vì thanh danh vẫn nên kiêng kỵ chút.
Dương Thịnh nghiêng đầu: "Anh không ghen."
"..." Ôi cái kĩ năng mở to mắt nói dối này, Trình Diệp thoáng nhướn mi, cảm thấy gương mặt than này khi bán manh cũng thật là đáng yêu đến giết người mà, giống như ột con cún cỡ bự vậy, cậu bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm, "Nói chuyện thì nói đi, nghiêng đầu làm gì?"
Dương Thịnh không nghe thấy cậu nói gì, theo bản năng ghé lại gần, tựa hồ có thể nghe thấy trên người đối phương tỏa ra hương thơm.
Vốn dĩ hai người cũng đã đứng rất gần, bây giờ nhìn lại cứ như Dương Thịnh đang nửa ôm lấy cậu, ngay cả Đồng Phồn cũng trêu ghẹo: "Không đến mức này chứ, tình cảm này, phát triển thật nhanh."
Trình Diệp bất đắc dĩ, cùng Dương Thịnh liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới quay đầu lại nói: "Nói bậy gì đó, đã là lúc nào rồi, chỉ là tìm một người bầu bạn mà thôi."
Nghe vào trong tai Đồng Phồn thì là vậy, nhưng trong lòng cũng biết, trước đây vì Trịnh Phi còn là bạn trai Trình Diệp, mà Dương Thịnh cũng biểu hiện không rõ ràng, mặc dù hai người ở cách vách nhau, cũng rất giữ khoảng cách.
Nhưng khi đó, Trình Diệp vừa mới trở về con người độc thân, Dương Thịnh cơ hồ đem hết mọi thứ cho Trình Diệp, đi ra ngoài cũng là dẫn Trình Diệp theo, đặt Trình Diệp nơi đầu quả tim mà che chở, đừng nói để Trình Diệp giết tang thi, bây giờ có khi gặp tang thi cũng khó.
Bất quá Dương Thịnh cũng giỏi nhẫn nhịn, Đồng Phồn sờ sờ cằm, cậu ta lại có thêm vài phần kính nể Dương Thịnh, hơn nữa còn nhiều đến mức bỏ xa Trịnh Phi mấy con phố lớn còn chưa hết.
Chỉ có điều ——
Cậu ta quay đầu nhìn Trịnh Phi bằng ánh mắt thâm trầm, trong lòng có một cảm giác bất an.
Đã xảy ra chuyện buồn nôn như vậy, nếu Trịnh Phi vẫn sống chết đòi lãnh đạo tiểu đội bọn họ, sớm hay muộn gì cũng xảy ra xung đột, có khi phải rời đội.
Quãng thời gian trước, Trình Diệp còn mạo hiểm tính mạng để cứu hắn ta, nhưng bây giờ trong ánh mắt chỉ có Dương Thịnh, điều này làm cho Trịnh Phi không cam tâm.
Thà là trước giờ chưa có được, thì tâm lý không quá thất vọng, nhưng rõ ràng đã là của mình!
Đúng, Trình Diệp nhất định phải là của mình!!
Cho dù chỉ mình hắn thấy như vậy!
Mới vừa vào đêm, Dương Thịnh tiến vào không gian đi trồng trọt, Trình Diệp ngồi ở trên giường xem phim hoạt hình, cậu phải ngồi canh để lỡ có người tới tìm.
Gió lạnh thổi vào người rất thoải mái, Trình Diệp đang chìm đắm, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, cậu nhíu mày: "Thật sự có người đến!!"
Mở cửa, Trịnh Phi đang bình tĩnh đứng trước cửa, Trình Diệp sững sờ, hắn ta lập tức luống cuống: "Diệp Tử, anh tới chỉ là muốn nhìn em một chút, anh..."
Trình Diệp có chút phiền chán mà nhìn Trịnh Phi: "Trịnh Phi, tôi cũng đã nói với anh, tôi và anh không còn quan hệ gì nữa, anh hơn nửa đêm đến gõ cửa phòng tôi, nếu như bị người khác nhìn thấy rồi hiểu lầm thì sao?"
Trịnh Phi nghẹn một chút, có chút tịch mịch nói: "Nhưng Diệp Tử, giữa các em căn bản không phải là tình yêu, dựa vào loại quan hệ này bắt đầu tình cảm thì sẽ gắn bó được bao lâu?"
"Vậy thì cũng không cần anh quan tâm!" Trình Diệp nở nụ cười, "Chúng tôi không phải như anh và Trình Bạch Nghiên, tôi và Dương Thịnh là nghiêm túc yêu nhau, anh chính là người chịu không nổi ngoại tình trước, hiện tại tôi và anh không có bất cứ quan hệ gì, mong anh sau này cách xa tôi ra một chút, tôi sợ sẽ làm Dương Thịnh hiểu lầm!"
Tâm Trịnh Phi như bbị nhéo một cái: "Xin lỗi, anh, anh không nên..."
Trình Diệp lạnh nhạt nhìn hắn ta, nói: "Không cần nói xin lỗi với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi, hơn nữa, tôi cũng không muốn có thêm bất kỳ điều gì liên quan đến anh!"
Đang nói, Dương Thịnh trùm khăn tắm từ nhà vệ sinh đi ra, nửa trên để trần, lộ ra bắp thịt tinh tráng: "Ai da, sao lại đứng ở bên ngoài nói chuyện?"
Còn không đợi Trình Diệp trả lời, trong mắt Trịnh Phi đã tràn đầy lạnh lẽo: "Hai người ở cùng một chỗ?"
Trình Diệp cau mày: "Dĩ nhiên, cũng đã tận thế rồi, chẳng lẽ chúng tôi còn phải tổ chức lễ cưới, đi lĩnh thứ mới có thể xem là chính thức ở cùng nhau?"
Môi Trịnh Phi run run một chút: "Không phải, không phải như vậy, nhưng trước đây khi anh và em ở bên nhau em không cho anh..."
Trình Diệp lạnh lùng nhìn Trịnh Phi: "Khi đó tôi còn là thẳng nam, chỉ là bị anh làm cho cảm động nên mới quen anh, sau này bị Trình Bạch Nghiên hạ độc, tôi vừa không có quyền lựa chọn, lại cảm thấy lúc trước tôi quá coi trọng vấn đề nam nữ, nhưng cũng không phải là không thể tiếp thu."
Trịnh Phi siết chặt nắm tay, ngón tay đâm vào lòng bàn tay chảy máu: "Anh chỉ là muốn nói anh sai rồi."
Dương Thịnh kéo Trình Diệp, như đánh dấu chủ quyền hôn lên mặt Trình Diệp hai cái, lạnh lùng nhìn về Trịnh Phi: "Không phải sai lầm nào cũng có thể bù đắp."
Hắn nói xong, trực tiếp đóng cửa lại, toàn thân đều tỏa ra hơi lạnh.
Đứng ở cửa sắc mặt Trịnh Phi thâm trầm, trong lòng đầy cay đắng.
Đồng Phồn vốn dĩ muốn đi ra nấu nước uống, không ngờ đụng phải Trịnh Phi đang hồn bay phách lạc tại hành lang, cậu ta thấy mặt Trịnh Phi trắng bệch cùng với cặp mắt vô hồn, vốn định im lặng không hỏi, nhưng vẫn nuốt không trôi cơn giận này: "Trịnh Phi, Diệp Tử hiện tại sống rất tốt, cậu không thể bỏ qua cho cậu ấy sao?"
Trịnh Phi bỗng dưng trợn tròn mắt, oán giận nói: "Buông tha cho em ấy? Tôi không buông tha cho em ấy khi nào? Tôi là bạn trai của em ấy! chỉ vì làm sai một chuyện nên muốn đi cầu xin em ấy tha thứ thôi."
Quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nhân dĩ quần phân (vật họp theo loài), như Trình Bạch Nghiên ở cùng nhau, tam quan quả nhiên giống nháu, Đồng Phồn quả thực cũng bị sự vô liêm sỉ của hắn ta chọc cho phát cười, khóe miệng nứt ra một nụ cười giễu cợt: "Cầu xin cậu ấy tha thứ, cậu ấy dựa vào cái gì mà phải tha thứ cho cậu? Cậu căn bản không phải thật tâm muốn xin cậu ấy tha thứ, cậu chỉ là sợ bị cậu ấy đuổi ra ngoài mà thôi, Trịnh Phi, cậu căn bản không biết cậu sai, nếu cậu thật lòng yêu Diệp Tử thì sẽ không quấn lấy cậu ấy, hại cậu ấy!"
"Tôi hại em ấy lúc nào, tôi là sợ em ấy gặp nguy hiểm!" Trịnh Phi đột nhiên rống lên, khoảng thời gian này hắn ta bị nghẹn đến quá khó tiếp thu rồi, bị Đồng Phồn nói hai ba câu liền như đụng trúng kích nổ, vành mắt cũng hơi đỏ lên.
Nhưng Đồng Phồn không thấy hắn ta có gì đáng thương, chỉ cảm thấy hắn ta buồn nôn đến cực điểm, lườm một cái cười nhạo nói: "Trịnh Phi, cậu rất có tinh lực tìm gái để ngoại tình rồi thông đồng hại Trình Diệp, hiện tại sống không nổi nữa liền luôn miệng nói yêu Trình Diệp, cậu lấy tư cách gì yêu cậu ấy? Chỗ nào cũng không tốt bằng Dương Thịnh, còn..." Cậu ta có ý đồ mà liếc mắt nhìn giữa hai chân Trịnh Phi, không nói gì nữa.
Nhưng điều này lại làm Trịnh Phi càng thêm lúng túng, sắc mặt vốn dĩ đã tái nhợt lại trở nên hồng, đôi mắt Trịnh Phi tràn đầy tơ máu, nhìn chằm chằm Đồng Phồn đầy cừu hận.
Chuyện này là vết thương trong lòng hắn ta, là sỉ nhục trong đời này của hắn ta, nhưng Đồng Phồn cứ như vậy nói ra nỗi nhục nhã của hắn ta... Hắn ta nắm chắt nắm đấm, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy ——
Đồng Phồn thở dài: "Trịnh Phi, cậu tỉnh táo lại đi, cậu cho rằng cậu bây giờ còn có thể đánh thắng tôi sao, ở đây là biệt thự, tôi khuyên cậu vẫn nên an phận một chút." Nói rồi cậu ta thả một chút uy thế dị năng của mình, ép đồng tử Trịnh Phi đột nhiên rút lại, một trận buồn bực trong lòng.
Trịnh Phi khiếp sợ nhìn Đồng Phồn, hoàn toàn không biết Đồng Phồn trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, Đồng Phồn quay đầu lại liền nhìn thấy Uông Hải bởi vì mình vẫn luôn không trở về nên đi ra tìm, lại nhìn Trịnh Phi: "Bây giờ đẳng cấp dị năng của ai trong tiểu đội cũng đều mạnh hơn cậu, bao gồm cả Trình Diệp hệ chỉ là dị năng hệ nước không có tính công kích, bộ dáng cậu mỗi lần tranh giành cướp giật đi bảo vệ Trình Diệp, cậu không cảm thấy rất đáng chê cười sao, nể tình nghĩa ở cùng ký túc xá hai ba năm, tôi khuyên cậu đừng tìm Trình Diệp dây dưa nữa, dành thời gian để rèn luyện dị năng, nâng cao cấp bậc thì hơn, như vậy thì lúc nguy hiểm đến tốt xấu gì cũng có năng lực tự bảo vệ mình, chúng tôi, chúng tôi..." cậu ta dừng lại một chút, thành thật nói, "Bởi vì chuyện của Trình Bạch Nghiên, cậu hại mọi người nhiều lần rơi vào cảnh khốn khó, thậm chí còn có mấy lần suýt chết, tôi nghĩ... Tất cả mọi người đều có bóng ma trong lòng... đến lúc đó tôi, tôi sẽ không cứu cậu."
Cậu ta nói xong liền liếc Uông Hải một cái, thần sắc Uông Hải nhàn nhạt, nghe thấy lời tuyệt tình như vậy cũng không kinh ngạc, thậm chí còn gật gật đầu, ra hiệu chính mình cũng giống vậy.
Đồng Phồn cười cười, hai người đồng thời đi xuống lầu phòng bếp.
Để lại Trịnh Phi đầy mặt trắng bệch, một đôi mắt vô hồn, sững sờ giật mình đứng tại chỗ, như xác chết di động, thật lâu sau cũng không hề nhúc nhích.
Lúc Đồng Phồn đi xuống lầu dưới, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, phát hiện cái bóng của Trịnh Phi đến nửa ngày cũng không nhúc nhích, khẽ hừ một tiếng: "Haizz, thực sự là báo ứng, nghĩ đến trước đây Trình Diệp bị bọn họ lừa dối, lại nghĩ tới hiện tại Trịnh Phi và Trình Bạch Nghiên không một ai có kết quả tốt, thật cảm thấy vui sướng!"
Uông Hải nhìn cậu ta, không lên tiếng, nhưng trong lòng hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.
......
"Cậu nói hắn ta bị quân đội mang đi rồi?" Trình Diệp sắc mặt quái lạ, không biết Liễu Thông Lam làm gì mà lại đắc tội với chính phủ, quá không cẩn thận rồi.
Đồng Phồn trêu tức nói: "Còn không phải vì hắn ta quá hoa tâm sao, thế mà dám chơi nữ nhân của đội trưởng quân đội." Cậu ta nói xong còn hèn mọn cười ra tiếng, "Đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma mà."
Trình Diệp: "... Vậy thì lớn gan quá rồi."
Uông Hải lườm cậu ta một cái: "Người kia gặp ma thì cũng là ma nữ xinh đẹp, cậu chưa nghe câu chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu sao."
Đồng Phồn: "..." Không thèm để ý đến cậu.
Đồng Phồn đi về phía Trình Diệp đang thu thập, một mặt cậu có muốn biết hay không, tôi sẽ kể hết cho câu nghe, Trình Diệp thấy mà nổi hết da gà.
Dương Thịnh không chút che giấu đẩy Đồng Phồn ra, đem Trình Diệp ôm vào trong lòng, triệt để ngăn chặn hai người tiếp xúc thân mật.
Đồng Phồn: "..." Cậu ta nhịn không được mở miệng, nói "Nghe đâu Liễu Thông Lam cùng nữ nhân kia chỉ là quan hệ bạn tình, nhưng lòng của phụ nữ như dò kim đáy biển."
Đồng Phồn rùng mình một cái, tiếp tục nói, "Nữ nhân kia thật sự thích Liễu Thông Lam, nhưng cậu cũng biết rồi đó, tiểu tử kia làm sao có khả năng là thật lòng, cầm không đồ tốt của người ta lại còn chơi đùa người ta, kết quả bị bắt gian tại trận, cậu biết không, lúc đó trên giường có ba người!! Hai nam một nữ, haha, nghe đâu người phụ nữ kia bạo phát ngay tại chỗ, cô ta là dị năng giả hệ đất, lại là đại tỷ đứng đầu, tài nguyên hùng hậu, năng lực chiến đấu rất cao, tường vây đều bị cô ta làm cho sập xuống, cậu nói xem động tĩnh lớn như vậy, làm sao không có ai biết, cuối cùng liền truyền tới tai đội trưởng, người phụ nữ kia cũng là nhân vật hung ác, cắn chết không tha nói Liễu Thông Lam ** cô ta, cuối cùng còn uy hiếp cô ta, hai người mới chơi 3****." (*)
(*) 3 gì mọi người tự biết nhé.
Trình Diệp bừng tỉnh, cho dù đội trưởng không tin người phụ nữ kia, nhưng quyết định này ít nhiều gì cũng có thể cứu vãn một ít mặt mũi của hắn ta, dù sao bị nữ nhân vứt bỏ lại dẫn theo nón xanh cùng bị ép chơi cùng nón xanh khác, thật sự quá mất mặt.
Bất quá —— mặt mũi của đội trưởng được bảo vệ thì cái mạng nhỏ của Liễu Thông Lam lại rơi vào nguy hiểm.
Liễu Thông Lam có lợi hại ra sao thì cũng chỉ là một tiểu đội trưởng mà thôi, làm ra chuyện sỉ nhục lớn như vậy với đội trưởng quân đội, nếu không nghiêm trị, về tình về lý đều không thể chấp nhận được.
Bởi vì Liễu Thông Lam trước đây mơ ước Trình Diệp, cho nên Đồng Phồn không có ấn tượng tốt với hắn ta nên khi biết đối phương gặp xui xẻo thiếu chút nữa đã uống rượu chúc mừng, cười đến hở mười cái răng.
Trình Diệp nhìn khuôn mặt ngu ngốc của cậu ta, cũng bật cười.
666 càng thêm kích động, nó đã sớm muốn thấy Liễu Thông Lam gặp xui xẻo rồi, hắn ta là cái thứ gì mà dám mơ ước Diệp Tử, liếm giày cho Diệp Tử liếm cũng không có tư cách nữa là.
666: "Diệp Tử, có muốn xem bộ dạng hiện tại của Liễu Thông Lam không?"
Trình Diệp kinh ngạc: "Hắn ta không phải nên bị nhốt trong phòng tối sao, còn có cả camera?"
"Không phải." 666 trả lời, "Hắn ta bị trói trong phòng thực nghiệm, bị cắt xẻ làm nghiên cứu."
Trình Diệp: "... Cái gì, hắn ta có cái gì đáng giá để nghiên cứu sao?"
666 ghét bỏ nói: "Hắn ta nào có tư cách đó, chỉ là hiện tại tang thi tàn phá bừa bãi, tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, tuy rằng có không ít dị năng giả, nhưng người bình thường lại nhiều hơn, cứ theo đà này trái đất sớm muộn gì cũng đi đến diệt vong, cho nên chính phủ liền muốn chế ra dị năng giả!"
"Chế ra dị năng giả?" Trình Diệp nhíu mày.
666: "Đúng vậy, chính là thông qua các loại cơ năng nghiên cứu dị năng giả, thông qua thí nghiệm nghiên cứu ra thuốc thử có thể kích phát tiềm năng của cơ thể, nếu có dị năng giả làm bản mẫu thí nghiệm, thí nghiệm nhân viên tốt xấu gì cũng sẽ gây ra nhiều mặt tối, không phải cảnh tối lửa tắt đèn cũng không biết phương hướng nào để nghiên cứu, trước đây chính phủ đã muốn ra tay với dị năng giả, nhưng bây giờ dị năng giả đều hành động theo đoàn đội, chính phủ sợ khiến cho bọn họ phẫn nộ nên không dám động thủ, hiện tại vật thí nghiệm đưa tới cửa làm sao có khả năng không nắm chặt!"
Trình Diệp cười cười: "Rất tốt."
Phòng thực nghiệm đương nhiên là có camera, đập vào mắt là màu trắng xóa, còn có mấy người mặc áo khoác trắng, nội mũ trắng, cạnh bàn có mấy nghiên cứu sinh nằm nhoài ra đó múa bút thành văn.
Trình Diệp nhìn thấy 'thí nghiệm' Liễu Thông Lam trên giường, mi tâm nhảy một cái.
Người trên giường tứ chi bị trói trói tại bốn chân giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, trên người to to nhỏ nhỏ tất cả đều là vết thương, có chỗ được khâu lại, có chỗ thì không, thậm chí còn có mấy nơi đang chảy máu.
Còn không đợi Trình Diệp quan sát, Liễu Thông Lam bỗng nhiên trợn to mắt, Trình Diệp bị hắn ta dọa sợ hết hồn, còn tưởng rằng hắn ta phát hiện cậu nhìn hắn ta, nhưng rất nhanh, xích sắt phút chốc bị kéo căng, Liễu Thông Lam giống như là bị điên bắt đầu giãy dụa, mà nghiên cứu viên nghe thấy động tĩnh cũng tất bật tiến tới góp mặt, nhưng bọn họ không đụng vào Liễu Thông Lam, càng không giúp hắn ta giảm bớt thống khổ mà lại nhướng mày như rất kích động bắt đầu ghi chép dữ liệu, thậm chí còn có thể nghe thấy người đó nhỏ giọng lầm bầm, cũng không biết là đang nói cái gì.
666 giải thích: "Nghiên cứu viên nghiên cứu ra mấy loại thuốc thử, cũng không dám tìm những người khác để làm thí nghiệm, nên chiết xuất bản mẫu của Liễu Thông Lam xong, trước sau cũng không dùng tới hắn ta nên thuận tiện tiêm vào cho hắn ta thử, tôi thấy tố chất cơ thể của hắn ta không quá tốt, dù sao hắn ta cũng ngày đêm trầm mê nhan sắc, sợ là không chịu nổi loại dược tính mạnh như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ vỡ mạch máu mà chết."
......
Lại nói về Trình Bạch Nghiên, tuy rằng sau khi Liễu Thông Lam bị mang đi, không ai áp bức cô ta, thế nhưng cuộc sống của cô ta không những không dễ chịu, trái lại còn kém hơn.
Dù sao ở cùng Liễu Thông Lam còn có ăn có được, nhưng sau khi Liễu Thông Lam phạm tội, các thành viên của tiểu đội sợ sẽ bị liên lụy, vội vàng giải tán tiểu đội, ai đi đường nấy, Trình Bạch Nghiên mặc dù có dị năng, nhưng bởi vì bị giày xéo thời gian dài như vậy, thân thể của cô ta gầy yếu, đừng nói đến sử dụng dị năng, chính là người bình thường cũng có vẻ mạnh hơn cô ta.
Quân đội đem biệt thự thu hồi, cô ta theo lẽ tự nhiên liền một mình.
"Dương Thịnh?" Trình Bạch Nghiên nhìn qua như già đi hai mươi tuổi, dáng dấp nhận hết dằn vặt tang thương, cô ta hai mắt rưng rưng đứng ở cửa biệt thự, Trình Diệp thiếu chút nữa đã không nhận ra cô ta.
Trình Bạch Nghiên nghĩ đến ngày đó thái độ Trình Diệp nhục nhã cô ta có bao nhiêu cao cao tại thượng, cuối cùng vẫn không dám gọi cậu, chỉ một mặt cầu xin nhìn Dương Thịnh lau nước mắt.
Vừa vặn bị Đồng Phồn đang xuống lầu nhìn thấy, Đồng Phồnnhanh chân chạy xuống lầu, đẩy Trình Bạch Nghiên một cái: "Cô tới đây làm cái gì, cô cứ không chịu để yên Diệp Tử vậy, lại muốn câu dẫn Dương Thịnh sao, hay là bỏ thuốc đem Diệp Tử đưa cho ai?"
"Em không có, em..." Trình Bạch Nghiên điên cuồng lắc đầu, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, mái tóc rối như tơ vò rơi loạn xạ.
Trình Bạch Nghiên hiện tại đã không còn nơi nào để đi, cô ta không còn bất kỳ sự kiêu ngạo tư bản nào nữa, đối với sự cường ngạnh của Đồng Phồn cũng không nổi giận được, cô ta khóc thút thít ủy khuất nói: "Em sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, anh ơi, các anh tha thứ cho em đi, em đã gặp báo ứng rồi, em cũng không dám nữa."
Biểu tình Đồng Phồn có chút vặn vẹo, đối mặt với Trình Bạch Nghiên đang khóc ròng ròng không biết nên nói cái gì. Hiện tại biết sai thì có ích lợi gì, lúc trước nếu không phải vì cô ta, Diệp Tử sao có thể thương tâm thời gian dài như vậy, mất tập trung còn suýt bị tang thi cào trúng, đặc biệt là nếu không phải Dương Thịnh cảnh giác, Diệp Tử sẽ bị mặt người dạ thú kia thượng.
Đến lúc cùng đường mạt lộ mới biết sai, rõ ràng cũng không phải thật tâm nhận sai, chỉ là muốn sống sót thôi.
Đồng Phồn tuy rằng tức giận, nhưng Trình Bạch Nghiên dù sao cũng là em gái Trình Diệp, cậu ta cũng không có quyền lên tiếng, cũng chỉ có thể tức giận trừng đối phương.
Trình Bạch Nghiên một mặt mong đợi nhìn về phía Trình Diệp.
Nữ nhân này đầu có vấn đề à, chẳng lẽ thật sự người trên khắp thế giới đều là cha mẹ cô ta, không cần biết cô ta làm ra chuyện sai lầm gì cũng có thể tha thứ bao dung cho cô ta vô điều kiện, Trình Diệp trong lòng lườm một cái: "Trình Bạch Nghiên, tôi không biết cô có từng nghe câu này chưa, chỉ có mạnh mẽ mới không bị người khác bắt nạt, mới có thể nhận được sự tôn trọng. Đặc biệt là ở tận thế, chỉ có đủ năng lực, mới khiến người khác sợ, khiến người khác áy náy. Nếu như ngày đó kế hoạch của cô thành công, hiện tại tôi đã bị Liễu Thông Lam dằn vặt đến sống không bằng chết, hoặc là tôi trực tiếp không chịu đựng được mà tự sát, cô có cảm thấy hối hận không? Không, cô đại khái sẽ cảm thấy hưng phấn đúng chứ, nếu những năm gần đây núi lớn để cô dựa không sụp đổ, cô sẽ không chỉ không cảm thấy có lỗi với tôi, thậm chí có khi cô còn cảm thấy là tôi đáng bị như vậy, là báo ứng tôi phải chịu, có đúng hay không..."
Dương Thịnh nghe thấy giả thiết mà cậu đặt ra trên mặt cũng hiện ra phẫn nộ, thói đời bây giờ không thể kìm được người không mê tín, nào có người cứ mở miệng liền nguyền rủa mình, hắn ôm vai Trình Diệp, không vui trừng mắt nhìn Trình Bạch Nghiên, nhỏ giọng nói: "Không phải mới vừa rồi còn nói đói bụng sao, anh nấu mì cho em ăn?"
Trình Diệp gật gật đầu, đối diện với thần sắc lo lắng của hắn, kéo kéo khóe miệng: "Em không sao."
Đồng Phồn vui vẻ, lại cố ý nghiêm mặt, tức giận hướng về phía Trình Bạch Nghiên nói: "Nhìn thấy không, Trình Diệp không muốn để ý đến cô, cút cút cút, cô không phải đã rời khỏi tiểu đội của chúng tôi sao, vậy thì đừng trở lại nữa, nếu như bị chúng tôi xem là trộm mà đánh cũng đừng trách chúng tôi!"
Cậu ta rầm một tiếng đóng cửa lại, Trình Bạch Nghiên vội vàng bước lên trước, chưa đi đến cửa chỉ còn cách mũi một chút, đứng ở cửa biệt thự, nhìn cửa lớn đóng chặt, đầu vang lên ong ong, nản lòng mà chậm rãi ngồi xổm xuống, cuối cùng đơn giản trực tiếp ngồi dưới đất khóc lớn lên.
Cô ta hối hận, nếu như lúc trước lựa chọn sống chung hòa bình cùng Trình Diệp, thuận theo Trình Diệp không gây sự, nói không chừng còn có thể có một con đường sống, nhưng bây giờ ——
Trên thế giới này không có thuốc hối hận, Trình Bạch Nghiên cũng không biết mình nên đi chỗ nào, không có tiểu đội, không có vật tư, cô ta chẳng mấy chốc sẽ bị đuổi ra khỏi căn cứ an toàn, với dị năng của cô ta, ra ngoài liền không có đường sống.
Trình Bạch Nghiên lưu lại nước mắt hối hận, hai tay nằm ở trên cửa, biết rằng người trong cửa sẽ không quan tâm cô ta nên cũng không gõ cửa, chỉ là ngơ ngác mà ngồi, giống như cứ như vậy là có thể trốn tránh hiện thực.
Trong biệt thự Trình Diệp nhìn dáng vẻ cô ta nản lòng, cảm thấy có chút phát ngán... Trình Bạch Nghiên không dấy lên được sóng gió gì, nói không chừng ngày mai trên thế giới này liền không còn cái tên Trình Bạch Nghiên này nữa.
Nhưng Trình Diệp vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, cậu mím mím môi, hỏi: "Có thể làm cho di năng của cô ta biến mất không?"
666 sững sờ, lúc này vui vẻ nói: "Có thể, sao tôi lại quên mất chuyện này!"
Trình Diệp híp mắt, nghĩ đến tính khí ác liệt của Trình Bạch Nghiên, hiện tại lại không có núi dựa, gương mặt cũng bị hủy không sai biệt lắm, ngoại trừ đút tang thi ăn, cô ta căn bản không có còn đường nào khác để đi!
Nhưng Trình Diệp không nghĩ tới chính là, Trình Bạch Nghiên thật sự có con đường khác.
Một ngày từ bên ngoài trở về, lúc tiểu đội đang kiểm tra trước cửa khu an toàn, một nơi chia cách với người không có tư cách tiến vào khu an toàn, chỉ có thể ở vòng ngoài khu an toàn nhưng lại hình thành chỗ ngư long hỗn tạp, Trình Diệp vốn không chú ý, nhưng cậu dư quang liếc thấy Trịnh Phi hơi biến sắc mặt, thuận theo tầm mắt của hắn ta nhìn sang, chỉ thấy một người ăn mày dơ bẩn vùi ở góc, trong tay đang nắm một cái bánh màn thầu bẩn thỉu mà ăn, nghẹn đến ngưởng cổ.
Trình Diệp nghiêng nghiêng đầu, không nhận ra nhưng đoán được hẳn là Trình Bạch Nghiên.
Bằng không Trịnh Phi sẽ không lộ ra ánh mắt phức tạp như vậy, nhìn qua như muốn báo thù, nhưng báo thù như vậy như đấm vào bông không mang lại cảm giác gì.
Bất quá cho dù Trình Bạch Nghiên không có xảy ra chuyện gì, Trịnh Phi cũng không có tinh lực đi báo thù.
Hiện tại... Lộ ra bộ biểu tình này, đúng là mỉa mai.
Trình Bạch Nghiên sau khi ăn xong, dùng sức đập đập ngực, thật vất vả nuốt xuống, ánh mắt không cẩn thận thấy được Trịnh Phi, cô ta trố mắt, lập tức bò lại, vốn là hướng về phía Trình Diệp, nhưng bởi vì kiêng kỵ nên mới chệch hướng, bắt lấy ống quần Trịnh Phi!
Trên ống quần Trịnh Phi lưu lại vài dấu tay đen kịt, Trình Bạch Nghiên khóc thê thảm, nước mắt nước mũi đều lau hết lên người Trịnh Phi, lúc Trịnh Phi né tránhvì hoảng loạn thậm chí bắt được cổ chân Trịnh Phi, móng tay rất lâu không cắt không cẩn thận là xước da, nhưng không có chảy máu, Trịnh Phi đạp một cước trúng ngực Trình Bạch Nghiên, đá Trình Bạch Nghiên đến mắt nổ đom đóm...
Trình Bạch Nghiên ho khan mấy lần mới miễn cưỡng bình phục lại, kêu khóc: "Cứu em, Trịnh Phi, cầu xin anh, cứu em!"
Đáng tiếc... Trịnh Phi chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta, đừng nói là cứu cô ta, hắn ta thậm chí muốn giết chết Trình Bạch Nghiên! Như vậy mới có thể tiêu trừ hết đoạn thời gian kia, lừa mình dối người rằng hắn ta không phản bội Trình Diệp.
Đáng tiếc —— chuyện đã xảy ra làm sao co thể xem như chưa từng xảy ra, tạo thành bóng ma tâm lý và sự thương tổn cũng như làm vỡ một chiếc gương, tuyệt đối không thể lành lặn.
Trình Diệp híp mắt, nhìn mắt cá chân bị thương của Trịnh Phi một hồi, bị Dương Thịnh lôi kéo đi kiểm tra vật tư.
Trình Diệp: "Nhiệm vụ có phải là đã hoàn thành." Hiện tại Trình Bạch Nghiên cơ hồ đã không tính là người, đã không cần cậu làm gì nữa.
666: "Đúng vậy, hoàn thành rồi." Bạch Liên hoa cũng chỉ có Trình Bạch Nghiên, cho nên đối tượng nhiệm vụ cũng chỉ có mình cô ta, còn Trịnh Phi và Liễu Thông Lam, hoàn toàn là nhiệm vụ sau khi làm việc tốt, trợ giúp nguyên chủ báo thù mà thôi.
Kết cục của bọn họ không nằm trong phạm vi nhiệm vụ.
Trình Diệp lại hỏi: "Vậy có phải là có thể đi thế giới tiếp theo."
666 do dự một chút, hỏi: "Vậy Dương Thịnh làm sao bây giờ?" Nó cho rằng, Dương Thịnh ở trong lòng Diệp Tử ít nhất vẫn có chút đặc biệt.
Trình Diệp có chút tiếc nuối nói: "Nếu như là trước đây, gặp được một người tốt như Dương Thịnh, cậu sợ rằng mình đã muốn gả, nhưng cậu cũng không phải một đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, biết rõ hai người trước sau gì cũng phải tách ra, còn tập trung vào tình cảm làm gì? Đây không phải sẽ khiến cậu không thể đi tiếp sao."
Trình Diệp nói nhẹ, nhưng nó thấy đáy mắt cậu giấu giếm tâm tình không thể bán đúng được, 666 thấy mà đau lòng, nhưng đáng tiếc hiện tại cấp bậc của bọn họ không đủ để chống đỡ cho Diệp Tử ở lại thế giới này ngốc quá lâu.
Giống như lời cậu nói, so với lúc đó đột nhiên bị hất ra khỏi thế giời, chi bằng sớm một chút rời đi, cũng cho Dương Thịnh thêm nhiều thời gian để chữa lành.
Nghe 666 nói, không gian đã dung hợp vào cơ thể Dương Thịnh, chỉ cần Trình Diệp nguyện ý, cậu có thể tạm thời đem không gian cho Dương Thịnh mượn, chỉ là trong khoảng thời gian này, cậu ở một thế giới khác không thể tiến vào không gian, lợi dụng không gian nữa.
Đối với việc này, Trình Diệp cũng không có dị nghị, dù sao bàn tay vàng hơn người ta, thế nào cũng phải đưa ra cái giá để trả.
Nếu có không gian tùy thân trong tay, chắc chắn Dương Thịnh sẽ có thể đi nghênh ngang trong tận thế, có thể sẽ kiên trì sống được đến lúc chết tại nhà, trừ phi toàn bộ thế giới này diệt vong.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Còn một chương nữa là kết thúc thế giới này rồi, dự là sẽ lại là một cái kết buồn!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.