Chó Sói

Chương 10:




Dịch: Tồ Đảm Đang
Buổi trưa, chuyến bay cuối cùng cũng hạ cánh.
Bên ngoài sân bay là một màn mưa lất phất. Tôi mở điện thoại lên thì thấy ba gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại.
Tôi gọi lại.
"Ba, con không kịp chuyến bay nên về trễ, bây giờ mới tới nơi."
Ba bên đầu máy bên kia trả lời.
"Bình an quay về là được rồi. Bây giờ con về nhà một chuyến, ba định nói chuyện với em con một chút. Chuyện trên mạng con thấy chưa? Mẹ con hôm nay dẫn bà nội đi kiểm tra sức khỏe rồi, ba không muốn bà nội con biết chuyện."
"...Con biết rồi."
Tôi lên taxi về thẳng nhà.
Màn hình trên xe đang chiếu tin tức giải trí, tất cả đều liên quan đến Trì Hựu Lân. Tôi quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Về đến nhà, giọng nói của ba tôi vọng ra từ chỗ gần cửa ra vào.
"Ý công ty con là gì?"
Tôi đặt hành lý xuống, đi vào trong.
"Bọn họ muốn xem con có dự định gì."
"...cho nên con thật sự thích người đồng tính?"
Tôi bước đến gần chậu hoa chạm khắc bên cửa sổ, ánh mắt Trì Hựu Lân và tôi chạm vào nhau. Hắn trả lời câu hỏi của ba tôi.
"Con không biết, nhưng con muốn thử xem sao."
Bước chân tôi dừng lại.
Ba im lặng một lúc lâu "Trì Hựu Lân,..." người lớn trong nhà rất ít khi gọi cả tên họ Trì Hựu Lân như vậy. Giọng điệu của ba tôi rất nghiêm túc, "Đây không phải trò chơi, nếu xu hướng tình dục của con là như vậy, ba có thể chấp nhận, nhưng nếu con chỉ muốn 'thử' với đồng tính trong tâm thế chơi đùa như vậy, đây là vấn đề về đạo đức, con có hiểu rõ được sự khác biệt không?"
"...Ba." Trì Hựu Lân nói, "Con không biết xu hướng tình dục của mình có phải như vậy hay không, cũng không thể xác định được tâm thế bây giờ của mình có phải 'chơi đùa' giống như ba nói hay không. Đạo đức và tình cảm, cần phải phân biệt đến mức trắng đen rõ ràng như vậy sao, con có cần phải viết một bức huyết thư 'tuyệt đối sẽ không hại đến bất kỳ ai' thì mới có tư cách 'thử' không."
Ba không nói gì nữa.
Tôi đi thẳng vào phòng khách. "Ba"
Ba nhìn tôi. "Về rồi à? Đường xa vất vả rồi."
"Không sao."
"...Con nói chuyện với em trai con đi, ba đi ra ngoài hút điếu thuốc." Ba đứng dậy vỗ lên vai tôi.
Tôi nhìn bóng lưng ông rời khỏi căn phòng, rồi chậm rãi quay đầu nhìn Trì Hựu Lân.
Trì Hựu Lân lại nhìn thẳng vào mắt tôi, cười mà không cười.
"Anh thay mặt nhanh đấy, kẻ trước kẻ sau hai bộ mặt."
Tôi chỉ hỏi hắn.
"Người trong hình là Thi Nam đúng không?"
Hắn đứng dậy, đi đến gần tôi.
"Đúng vậy."
Trì Hựu Lân nhìn dò xét tôi, ánh mắt nhìn thẳng vào mu bàn tay tôi.
"Em muốn thử với anh ta xem sao, lần này không cần anh ra tay nữa rồi, anh trai."
Buổi trưa, bà nội kiểm tra sức khỏe về tới nhà.
Bà nhìn thấy hai anh em tôi đều ở nhà thì vui mừng quá đỗi.
"Hôm nay là ngày tốt gì, hai chàng bận rộn đều về cả rồi."
"Con tham gia thảo luận nghiên cứu từ nước ngoài về, đặc biệt đến thăm bà." Tôi ôm lấy bà.
"Ngoan!"
Trì Hựu Lân thì trực tiếp bế công chúa đem bà vào phòng khách, làm bà cười run cả người.
"Cái thằng nhóc này!"
"May mà hôm qua mua nhiều thức ăn, hôm nay hai đứa đều ở nhà ăn cơm đúng không?" Mẹ chuẩn bị mặc tạp dề lên.
"Đều ăn ở nhà cả!" Bà nội giúp chúng tôi trả lời.
Đúng là rất lâu rồi không cùng cả nhà dùng cơm rồi.
Trong lúc dùng bữa, bà ngồi ở vị trí trung tâm, nhắc lại chuyện cũ.
"Còn nhớ Toscana không? Cả nhà sáu người chúng ta cùng nhau đi đấy."
Mẹ lập tức tiếp lời.
"Đương nhiên là nhớ, năm đó chúng con còn ở đó đặt hai chai rượu nho." Mẹ nhìn tôi và Trì Hựu Lân.
"Tuổi rượu là năm mà hai đứa con sinh ra, đợi đến lúc hai con kết hôn rồi lại đi đến đó du lịch, lấy ra cho mọi người uống."
Toscana, là quê hương của rượu nho Ý.
Tôi còn nhớ lúc đứng trên dốc núi nhìn ra xa, là phong cảnh một cánh đồng xinh đẹp.
Ông bà và ba mẹ ngồi bên bàn gỗ dưới gốc cây cổ thụ, hưởng thức món ăn địa phương và rượu nho, vừa nói vừa cười, còn tôi và Trì Hựu Lân thì đùa giỡn rượt đuổi nhau hihi haha.
"Mẹ, con và em trai đi xuống đồng nho chơi đây!" Không đợi ba mẹ đồng ý, tôi và Trì Hựu Lân đã lộc cộc chạy xuống núi, không sợ té ngã, chạy thẳng về phía từng hàng giàn nho.
Gió ban trưa hơi hăng nhẹ, bên trong làn gió đều là mùi hương tinh khiết. Chúng tôi để chân đất chạy qua lại giữa các giàn nho, chân dẫm vào đất mềm, nhấc chân lên còn mang theo bùn đất.
"Anh làm văng trúng em rồi!" Là giọng nói trách móc trẻ con của Trì Hựu Lân, đuổi theo nhảy mạnh lên đá lên lưng tôi, tôi lảo đảo, hai anh em cùng té vào trong vũng bùn, ngẩng đầu lên nhìn nhau, cười haha.
"Anh ơi, sau này chúng ta cùng nhau đến đây nữa được không?" Chóp mũi Trì Hựu Lân dính bùn, đôi mắt đen sáng rỡ.
Tôi nhìn người nhà đang khiêu vũ với nhau bên dốc núi, mỉm cười gật đầu. "Được!"
Trong bát canh tôi đột nhiên có gì đó tí tách rơi vào.
"Anh nó?" Bà gọi tôi.
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt mờ dần, tôi mới phát hiện, tôi đang khóc.
Nước mắt rơi xuống không ngừng được.
"Aiya, anh nó, sao vậy con?" Mẹ ngồi bên cạnh lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi.
Tôi rơi mắt không ngừng như vậy, quá đột nhiên.
Trì Hựu Lân ngồi ngay trước mặt tôi, nhưng tôi không thể khống chế được.
"Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa..." Bà ôm lấy đầu tôi vùi vào lòng bà.
"Con...con chỉ là hơi xúc động..." Tôi không ngừng biện hộ cho mình.
"Bà nội biết mà, bà nội biết mà, chuyện cũ dễ gây xúc động." Bà nội rất tinh tế.
Tôi hi vọng xa vời, một ngày nào đó, tôi và Trì Hựu Lân đều có gia đình riêng, mọi người cùng nhau đi đến Toscana, uống bình rượu có năm sinh của chúng tôi, vui vẻ nhìn những đứa trẻ cao đến đầu gối chúng tôi chơi đùa – chúng tôi đã trưởng thành như vậy, con cái của chúng tôi cũng sẽ có bình rượu cho riêng mình, sau này thành gia lập thất, sẽ lại cùng nhau chia sẻ chuyện lúc nhỏ với nhau.
Nhưng tôi yêu Trì Hựu Lân, tôi điên cuồng yêu hắn.
Tôi biết là không được, không thể nào.
Tôi chỉ là, không khống chế được tình cảm của mình mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.