Chó Sói

Chương 15:




Dịch: Tồ Đảm Đang
Đêm tối, tôi trằn trọc trở mình. Cho đến khi trời bắt đầu tờ mờ sáng tôi mới mơ hồ chợp mắt. Lúc tỉnh dậy trời đã sáng rồi. Tôi ngồi dậy ra ngoài.
Cửa phòng Trì Hựu Lân mở lớn, tôi bước qua, hắn không có ở trong phòng.
Bước xuống lầu nghe thấy giọng nói liên tục vang đến từ nhà bếp.
Mẹ đang nói chuyện với Trì Hựu Lân, hắn đang mặc đồ ngủ, khoác thêm một chiếc áo khoác ngủ đang đứng uống thuốc. Trông tinh thần có vẻ khá tốt, có lẽ đã đỡ hơn rồi.
Mẹ nhìn thấy tôi. "Anh nó dậy rồi sao? Lại đây ăn sáng, ba và bà con ra ngoài rồi, chúng ta ăn đơn giản vậy."
Tôi bước qua, mẹ làm bánh mì cho tôi. Trì Hựu Lân bỏ bát thuốc xuống "Con lên trước đây."
"Aiz, mẹ còn chưa nói xong, cái thằng này thật là!"
Phòng bếp chỉ còn lại tôi và mẹ, tôi nhận lấy bánh mì.
"...Nó sao vậy?"
Mẹ than thở nói:"Mẹ định giới thiệu bạn gái cho nó."
Tôi cắn một nửa miếng bánh mì, bị kẹt lại nửa vời giữa miệng, cuối cùng là bị kéo đứt ra.
Mẹ nói tiếp: "Con thì mẹ không lo, chỉ cần con đừng nói đi là đi nữa là được, trường con thì nhiều đối tượng giới thiệu cho con rồi. Nhưng con nhìn em trai con đi, đại thần cái gì, tới lúc bệnh rồi chẳng phải cũng chỉ có tự mình kìm nén đó sao, cuối cùng không chịu nổi nữa mới nói với trợ lý. Còn cái tính đó của nó nữa, không ai ràng buộc được nó là nó cứ làm càn mãi."
Tôi im lặng nghe mẹ nói tiếp, bà nói: "Con cũng phải lo cho mình đi, biết chưa?" Mẹ rất ít khi thôi thúc tôi, bởi vì lúc trước tôi nói dối nên mẹ mới tinh tế cho tôi thời gian từ từ chữa lành.
Tôi chỉ có thể gật đầu.
Tôi lên lầu, Trì Hựu Lân đang ở trong phòng tôi.
Hắn đứng bên cạnh bàn, tay đang cầm một khung hình, bên trong là bức hình chụp lúc nhỏ của hai chúng tôi.
Hắn đặt lại khung hình lên bàn quay đầu nhìn tôi.
"...Mẹ muốn giới thiệu đối tượng cho em, anh nói xem em có nên đồng ý hay không?" Hắn xoay người, mặt hướng về phía tôi, tựa vào bàn.
Đáp án trong lòng tôi là gì tự tôi rõ.
Nếu không tôi cũng sẽ không chặn những người đã từng xảy ra quan hệ với hắn.
Nhưng trước ánh nhìn của hắn, tôi nói:"Nên đồng ý."
Trì Hựu Lân cười lên, khóe miệng cong lên như mũi nhọn của cánh hoa.
Hắn không nói gì nữa, chỉ đi lướt qua người tôi ra khỏi phòng.
Trì Hựu Lân là nhân vật công chúng, mẹ tất nhiên sẽ không đánh trống khua chiêng giới thiệu đối tượng cho hắn, nhưng "nguồn nhân lực" của bà tương đối dồi dào, ứng cử viên con dâu của bà, đầu tiên là tính cách phải tốt, thứ hai là phải có tế bào nghệ thuật và biết thưởng thức – mẹ tôi mong cô ấy có thể bao dung cho Trì Hựu Lân đồng thời có thể giao tiếp với nhau.
Mẹ tôi chọn tới chọn lui, bước đầu tiên đối tượng ứng tuyển cũng không hề ít.
Bà gửi tài liệu cho Trì Hựu Lân, "Để xem em con chọn thế nào."
....
"Thầy Trì, chỗ này thầy lại điền sai rồi." Nhân viên trẻ của bộ phận nhân sự đưa bảng biểu trả lại cho tôi, nói.
"Xin lỗi." Tôi nhận lấy, ngại ngùng nhận lỗi.
Gần đây tâm trạng tôi bất an, dễ mất tập trung.
Lúc còn ở Bắc Âu viết tiểu luận đăng ở tập san quốc tế, người trong viện cực kỳ xem trọng tôi, học bổng phó giáo sư dự định trao cho tôi. Các loại giấy tờ đơn xin quá rườm rà phức tạp, mà tôi lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn, riêng bộ phận nhân sự này tôi đã phải chạy tới chạy lui bao nhiêu lần.
Tôi bước ra khỏi phòng nhân sự thì nhận được tin nhắn của mẹ tôi.
"Em con có đối tượng rồi, con nhìn xem." Mẹ còn gửi thêm một tấm hình.
Rất thuần khiết, dưới mái tóc là một đôi mắt to long lanh, mỉm cười rất ngọt ngào.
Mẹ nói, cô bé này vừa tốt nghiệp đại học, khoa Văn học.
Mẹ lại nói, đã đặt bàn riêng sẵn rồi, để bọn họ tối nay gặp mặt.
Khó khăn lắm mới làm xong buổi tọa đàm với sinh viên, tôi trở về chỗ ở của mình, lấy giấy tuyên và bút mực ra.
Sắc trời dần dần tối lại, đến khi màn đêm bào trùm khắp nơi. Tôi không mở đèn, cho dù nhìn không rõ tôi cũng biết được nét tiếp theo nên đặt bút ở nơi nào.
Tôi vừa chép, đồng thời cũng tự nói với chính mình, làm như vậy mới đúng.
Bỗng nhiên, một tiếng chuông vang lên.
Bút mực quệt lên giấy một đường lớn.
Màn hình điện thoại đang chớp tên của người gọi đến.
"...Alo?" Tôi nhận máy.
"Anh trai." Giọng nói của Trì Hựu Lân truyền đến từ đầu dây bên kia. "Anh có xem <50 sắc thái> lần nào chưa? Sinh viên đại học thuần khiết, khoa Văn học."
Trái tim tôi rúng động. "...Mày muốn nói gì?"
"Em luôn cảm thấy không nắm bắt được tinh túy của bộ tiểu thuyết đó."
Tôi vô thức nắm chặt lấy điện thoại. "Mày muốn làm gì hả? Trì Hựu Lân, mày không được..."
Bên kia đã cúp máy.
Tôi vội vàng gọi lại cho Trì Hựu Lân, đầu bên kia vẫn không có người nghe.
Trì Hựu Lân chỉ nói vậy thôi, không thể nào thật sự làm bậy như vậy. Hơn nữa, hành động như vậy buộc phải có được sự đồng ý của đối phương mới được, có bao nhiêu cô gái đồng ý thử chứ.
Nhưng tôi bắt đầu hoảng loạn.
Đối tượng dạy thêm của tôi, Hạ Âu, Thi Nam, có ai tưởng tượng được mình sẽ xảy ra quan hệ với Trì Hựu Lân chứ, nhưng hắn thật sự đã ra tay rồi, mà bọn họ đều đã dính phải chước quỷ của hắn.
Nếu cô gái đó đồng ý, vậy bọn họ lại là đôi bên tình nguyện, hậu quả như thế nào đi nữa cũng là chuyện của hai người bọn họ.
Nếu tôi hi vọng Trì Hựu Lân kết hôn sinh con, vậy sau này thú vui khuê phòng của vợ chồng họ tôi biết được mấy phần, cho dù là biết đi nữa, thì sao chứ?
Nếu tôi đã cảm thấy làm vậy là đúng đắn rồi thì không được lung lay.
Tôi cắn chặt môi mình.
Trì Hựu Lân quả thực là ma quỷ.
Trước giờ hắn luôn biết dùng cách cực đoan nhất ép tôi bộc lộ ra mặt hung ác khó coi nhất của mình.
Tôi tiếp tục gọi cho hắn, hung hăng cầm lấy chìa khóa bước ra ngoài.
Vội vàng mở cửa, có người đã đứng ở lối ra vào, lưng tựa vào tường.
Điện thoại trong túi của hắn đang rung lên ong ong.
Sau khi đã nhìn rõ người đó là ai tôi không nói tiếng nào vứt chìa khóa vào mặt hắn. Chùm chìa khóa đập vào mặt cũng chẳng né đi, đồ kim loại cứa lên một bên mặt hắn. Tôi xông đến đấm hắn một quyền, hắn mạnh mẽ chặn lấy đòn của tôi rồi móc một đấm từ bên hông tới ép tôi phải lùi về phía sau, hắn dồn sức đẩy tôi về phòng "bịch" một tiếng đóng cửa lại rồi siết lấy cằm tôi ấn vào tường.
"Anh có biết em muốn đối xử với "loại" đối tượng đó như thế nào không?"
Tôi dùng ánh mắt mình nói hắn là một tên thần kinh.
"Em sẽ dùng dây thừng trói tay chân cô ta lại, sau đó dùng roi ngựa cả nặng cả nhẹ mà để lại nhiều loại dấu đỏ đậm nhạt khác nhau – mà đây chỉ mới là bắt đầu thôi..."
Tôi dùng sức giãy giụa đẩy ra hắn ra:"Mày cút đi cho tao!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.