Chó Sói

Chương 2:




Dịch: Tồ Đảm Đang
Học sinh đầu tiên của tôi là học sinh tôi dạy phụ đạo.
Tôi không muốn nhớ lại tên và tướng mạo cô ấy, lại càng không muốn giọng nói thanh thúy đã từng gọi tôi "Thầy Tiểu Trì" của cô ấy.
Tôi nhớ nhất là, cảnh tượng cô ấy và Trì Hựu Lân khỏa thân dính lấy nhau lăn trên giường.
Tôi nhớ nhất là, tôi đánh nhau với Trì Hựu Lân một trận.
"Đó là học sinh của tôi!"
Trì Hựu Lân mặc chiếc áo thun vào, quay đầu mỉm cười. "Thì sao?"
Tôi xông đến cho hắn một quyền vào mặt. Trì Hựu Lân mới phản ứng lại cụng vào người tôi.
Tôi không biết bản thân mình cũng có thể bạo lực như vậy.
Tôi nắm lấy thứ có thể nắm được đập lên người Trì Hựu Lân, Nếu như lúc đó không khéo nắm phải dao, tôi nhất định sẽ liều mạng đâm thẳng vào xác thịt hắn, lại rút ra, rồi lại đâm vào, rồi lại rút ra.
Thứ tôi bắt được là một chiếc đèn bàn, trán Trì Hựu Lân bị đánh máu chảy đầm đìa. Máu tanh cùng với màu máu đỏ tươi kích thích hành động không bị khống chế của tôi, tôi vẫn còn muốn đánh, bị ai đó bắt lại một cánh tay kéo ra.
"Bỏ tôi ra!" Tôi gầm lên, Trì Hựu Lân chao đảo muốn phản kích lại cũng bị ai đó giữ lại.
Tôi không biết cảnh tượng lúc đó hỗn độn đến mức nào. Đầu tôi vừa nóng lên là chỉ có một ý nghĩ duy nhất – sao tôi không giết chết hắn đi.
Thời gian qua rất lâu, ánh nhìn của tôi dừng lại ngay trên cây đèn bị đập hỏng ấy, bên trên còn có vết máu loang lổ.
Tôi phải dùng sức hơn nữa, dùng nhiều sức hơn nữa...
"Minh Minh!" Lời nói tôi lầm bầm trong miệng bị tiếng kêu này làm đứt đoạn.
Tôi đờ đẫn quay đầu, ánh nhìn rơi lên người bên cạnh.
Là bà tôi, bà đang lo lắng nhìn tôi, ánh mắt đầy lệ, mái tóc vẫn luôn chải rất ngay ngắn của bà bị rối lên, vài cọng tóc bạc tung ra giữa bên tóc mai.
Lúc này tôi mới nhận ra, bà đang nắm lấy tay tôi.
"Cháu trai, nhìn bà."
Bà đã già rồi, năm trước ông vừa qua đời, chim bay liền cánh, bây giờ lại chỉ còn lại mình bà đối mặt với thế gian này.
Ý thức của tôi từ từ quay trở lại, tam quan làm người của Trì Diệc Minh lúc này mới hồi phục trở lại.
"Bà..." Tôi ôm lấy bà.
Tôi không muốn khóc, tôi khóc không ra, nhưng trong lòng rất khó chịu, giống như bị một bàn tay bóp nghẹt lại, hít thở không thông.
Bà vỗ vào lưng tôi từng cái từng cái.
"Không sao, không sao nữa rồi."
Nơi đó chỉ còn lại tôi và bà.
Trì Hựu Lân được ba mẹ đưa đi bệnh viện trị thương, còn học sinh của tôi cũng được người nhà đưa về.
Trì hựu Lân và học sinh của tôi đều đã tròn mười tám tuổi, họ phát sinh quan hệ thì cũng đều là anh tình tôi nguyện, nên không có gì đáng trách, ngoại trừ việc hai người họ đã không đúng mực.
Mà hành động tôi đánh Trì Hựu Lân lúc đó cũng không có gì không hợp tình hợp lý, ngoài việc ra tay hơi nặng.
Tôi bình tĩnh lại, bà khuyên tôi.
"Đi bệnh viên thăm em con, hai đứa nói chuyện đàng hoàng đi?"
Lúc đó tôi đang chuẩn bị dùng bút lông chép tâm kinh. Đây là một hình thức ông thường dùng để trách phạt chúng tôi – dùng bút lông viết cổ thư, chép đến khi nào thật sự cảm thấy hối cải mới được.
Tôi bày giấy tuyên ra. "Con không đi."
Tôi biết mình nặng tay, nhưng Trì Hựu Lân đáng bị đánh. Tôi nguyện ý luôn bị phạt chép, tuyệt đối không xin lỗi.
Tôi không hề biết mình có thể cứng đầu ương ngạnh tới vậy.
Bà nội thở dài một tiếng.
Tôi tin bà vừa gọi điện thoại cho Trì Hựu Lân bên bệnh viện ấy trách hắn, nhưng với tính cách nổi loạn, không thể cúi đầu trước được.
Sau đó, học sinh gửi cho tôi một tin nhắn xin lỗi.
Tôi xóa tin nhắn đi, kéo vào danh sách chặn.
Trong chuyện này, tôi và Trì Hựu Lân không hòa giải.
Sau này lại kết thêm thù mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.