Dịch: Tồ Đảm Đang
Sau khi chịu tang xong, chúng tôi quay lại cuộc sống bình thường.
Ba tôi thì đi làm, tôi quay lại trường học, Trì Hựu Lân phải quay lại bổ sung phần công việc vẫn chưa hoàn tất.
Hôm nay tôi ít tiết, dạy xong liền quay về nhà một chuyến.
Một mình mẹ tôi ngồi ở phòng khách ngây ngốc.
"Mẹ?"
Lúc này mẹ mới hoàn hồn lại, cười hỏi: "Sao lại về giờ này?"
"Hôm nay xong tiết sớm, con về với mẹ." Tôi ngồi xuống bên cạnh mẹ.
"Mẹ đi làm cho con chút salad."
Tôi kéo tay mẹ lại. "Lúc nãy sao thế mẹ?"
Sau khi bà qua đời, tôi cực kỳ nhạy cảm với nhất cử nhất động của ba mẹ.
Mẹ ngồi xuống.
"Nhà trống trải quá, mẹ không quen." Mẹ khẽ than vãn.
"Ba con nói muốn đổi căn nhà tím này thành phòng khách, còn chỗ này đổi thành phòng tập múa, để mẹ mở một lớp dạy múa giết thời gian."
"Ý mẹ thế nào?"
Mẹ mỉm cười.
"Sao mà đồng ý được." Mẹ nhìn khắp căn phòng khách.
"Nơi này quá nhiều hồi ức, không nỡ."
Nhưng hồi ức chỉ tồn tại trong đầu, còn trong thực tế, nơi này thực sự quá trống trải, đến mức tôi muốn nhét tiếng người và giọng cười vào mỗi một góc nơi đây.
Trong nhà nên có thêm người khác xuất hiện rồi.
Tôi bị suy nghĩ này quấn lấy. Tôi nghĩ, đây là trách nhiệm của tôi.
Long Môn hội đã đổi ảnh bìa mới.
Nhiếp ảnh gia nắm bắt góc chụp rất tốt – bóng lưng Trì Hựu Lân giang rộng cánh tay, phía trước của hắn, là một biển lửa rộng lớn từ những chiếc lightstick màu đỏ cam.
Tôi để điện thoại xuống, chuyên tâm đợi người đến.
Bên trong quán cà phê đang mở nhạc nhẹ, còn Kiều Nặc đang gửi tin nhắn đang trên đường đến cho tôi.
Chuyến đi học của cô ấy đã kết thúc, khoảng thời gian bà qua đời, cô ấy thường gửi tin hỏi thăm.
"Đợi lâu rồi!"
"Không sao." Tôi ngước mắt.
"Em cắt tóc rồi sao?"
Kiều Nặc nhẹ nhàng vuốt mái tóc trước trán.
"Ừm, học xong về cắt luôn, giờ đã mọc dài ra rồi, đẹp không?"
Tôi gật đầu. "Trông không khác mấy với học sinh của tôi."
Kiều Nặc mỉm cười. "Cà phê ở quán này rất ngon, cố ý mời anh đến thử đấy."
Hôm nay cô ấy chỉ gọi một ly cà phê, không có kêu thêm đồ ngọt.
"Bánh kem ở đây không ngon sao?" Tôi trêu nói.
Kiều Nặc nhìn tôi. "Tôi nghĩ tâm trạng anh vẫn chưa thoải mái trở lại, tôi ăn uống thỏa thuê quá không tốt lắm. Mặc dù tôi không quen với bà của anh, nhưng sự tôn trọng với người đã mất thì tôi vẫn làm được."
Vốn dĩ tôi không hề để ý đến điểm này, nhưng nghe cô ấy nói như vậy thì không nhịn được nói. "Cảm ơn."
Cô ấy hỏi tôi. "Vẫn ổn chứ?"
Trên miệng tôi trả lời "Vẫn ổn", nhưng trên thực tế có ổn hay không thì bản thân tôi lại không biết.
Sau khi chuyện của bà qua đi, cuối cùng tôi cũng có thời gian để suy nghĩ về lời của Kiều Nặc, và cả mối quan hệ của tôi và Trì Hựu Lân.
Tôi không muốn, cũng không dám tự ý đoán cô ấy và hắn đã từng xảy ra những gì.
Lời của Kiều Nặc giống như một lời tỏ tình gián tiếp hay chỉ là một lời mời giữa bạn bè với nhau? Nếu là tỏ tình thì tôi nên trả lời như thế nào?
Còn giữa tôi và Trì Hựu Lân phải giải quyết ra sao?
Tôi bây giờ, giống như đang đứng trên băng mỏng.
Đến khi tôi và Kiều Nặc tạm biệt nhau mà tôi vẫn chưa thể nào hỏi ra một câu hỏi thật sự.
Tôi thà rằng mình có sự dứt khoát như lúc mình kéo người khác vào danh sách chặn, hỏi một cách rõ ràng.
Nếu cô ấy và Trì Hựu Lân chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, mà cô ấy thích tôi, tôi nên chấp nhận cô ấy, từ từ phát triển với cô ấy, sau đó gặp ba mẹ của nhau, bàn chuyện cưới hỏi.
Nếu như tôi đủ dứt khoát, tôi nên là người phá vỡ lớp cửa ấy nói rõ với Trì Hựu Lân, chúng tôi chỉ là anh em.
Tôi đứng trên lối đi bộ, nhìn đèn giao thông chuyển đỏ chuyển xanh, người đi bộ tới lui qua lại, lãng phí thời gian bằng cách như thế.
Cuối tuần, tôi và Trì Hựu Lân về nhà ăn cơm, biết được tin ba mẹ muốn đi du lịch.
"Nhân lúc còn bay nhảy được, ra ngoài ngắm nhìn thế giới." Ba đã đưa thông báo nghỉ dài hạn, mẹ đã dọn xong hành lý.
Lúc ba ra vườn hoa đi dạo, mẹ nói với chúng tôi, ba đã mệt rồi, chuyện của bà nội đối với ông là một đả kích lớn, ông muốn nghỉ ngơi một chút.
"Cũng tốt, coi như đây là tuần trăng mật thứ hai đi. Dù sao thì các con cũng lớn rồi, mẹ và ba tụi con cũng đến lúc hưởng thụ thế giới hai người rồi." Mẹ cười nói.
Tôi mỉm cười gật đầu, nhưng tim lại có gì đó chua xót.
Ngày mà ba mẹ khởi hành, Trì Hựu Lân thân phận của mình để ba mẹ được đi lối đi khách VIP.
Chúng tôi tạm biệt nhau ở một không gian yên tĩnh thoải mái.
Lúc quay về, tôi ngồi trên xe của Trì Hựu Lân.
Chúng tôi không nói gì với nhau, tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy rất mệt.
Từ sân bay về lại khu thành phố cần một tiếng đi xe.
Tôi ngủ đi trong vô thức.
- -------
Thông báo:
Tồ: Kể từ chương sau mình sẽ đổi xưng hô của nhân vật để hợp với tâm lý nhân vật lúc này hơn nha. Mong sẽ không ảnh hưởng đến cảm giác đọc truyện của mọi người. ❤️