Chó Sói

Chương 4:




Dịch: Tồ Đảm Đang
Nhưng dường như rất khó để có cơ hội như vậy. Nhóm nhạc Wildfire vừa debut, Trì Hựu Lân cực kỳ bận rộn, còn tôi cũng phải quyết định tương lai sự nghiệp của mình. Trong buổi họp fan chúc mừng một năm thành lập nhóm nhạc, thành viên nhóm đã bay đến Anh để luyện tập.
Ngày mai, ba mẹ và bà nội đến sân bay tiễn tôi, tôi cũng sắp khởi hành đi đến Mỹ học tiến sĩ.
Khí phái của sân bay quốc tế không gì sánh được, cách một tấm kính thủy tinh là từng chiếc máy bay chuẩn bị khởi hành. Những lời chúc phúc và lời chia tay đã được nói ở bàn ăn tối hôm trước, lúc này bà tôi nắm lấy tay tôi và nhìn tôi không nỡ.
Lần gặp mặt kế tiếp có thể là một năm sau, hoặc cũng có thể là hai năm sau.
"Mặc dù con đã lớn rồi, nhưng lần đầu tiên mới sống xa nhà lâu như vậy." Bà xoa đầu tôi.
"Đúng vậy..." Mắt mẹ tôi đỏ lên, quay người vùi mặt vào lòng ba tôi.
"Chỉ là đi học thôi mà, con cái có quyết định riêng cho cuộc đời mình, mọi người buồn bã như vậy làm gì." Ba tôi mỉm cười nói, dặn dò tôi. "Xuống máy bay rồi thì liên lạc với chú Phạm, chú ấy sẽ tới đón con." Ba tôi là một tổng biên tập báo chí, ông liên lạc với cấp dưới của ông bên Mỹ đến đưa tôi đến trường, giúp tôi lo liệu những thủ tục vụn vặt.
Tôi gật đầu:"Con sẽ chăm sóc tốt bản thân mà."
Trước lúc đi, mẹ lại nói thầm một câu:"Nếu em con đến được thì tốt rồi."
Có một chiếc máy bay đang chầm chậm hướng về đường băng sau lưng tôi.
Tôi và Trì Hựu Lân đã không còn là trẻ con nữa, mỗi người đều có con đường riêng cuộc sống riêng của chính mình, cũng giống như mỗi chiếc máy bay đều có các điểm đến khác nhau, sau một khoảng thời gian ngắn dừng lại, chung quy lại thì nó vẫn sẽ bay về các hướng khác nhau.
Hơn nữa vốn dĩ cũng không hợp nhau, cần gì phải ép mình diễn cảnh anh em thân thiết.
Thời gian học tiến sĩ ở Mỹ căng thẳng mà cũng phong phú. Lá cây trong hoa viên trường đã đổi thành sắc đỏ sắc vàng, sau đó lặng lẽ khô héo rơi xuống mặt đất không một chút âm thanh.
Với tư cách là trợ giảng, tôi tiếp đón một tác giả mới – ông Rigel đến trường tôi tham gia một buổi tọa đàm nhỏ.
Tác phẩm của ông đều viết về ranh giới và cấm kỵ của tình yêu. Trong lúc đó có học sinh hỏi ông có tin rằng trong cuộc sống thực tế thực sự có câu chuyện tình yêu còn khoa trương hơn cả trong tác phẩm của ông miêu tả không, ông chỉ mỉm cười.
"Nếu trong cuộc sống chỉ có tình cảm mà trong sách vở vẽ ra, vậy thì quá cô quạnh rồi không phải sao?"
"Vậy ngài có chấp nhận tình yêu như vậy không?"
"Haha, đương nhiên là có thể, chỉ cần cho tôi một chai Vodka là được." Ông Gigel trả lời một cách hài hước, cả hội trường đều cười lên.
Buổi tọa đàm kết thúc, ông Rigel hỏi tôi câu hỏi giống như vậy.
"Cậu có thể chấp nhận không?"
Trong thời gian tiếp đãi, tôi và ông khá là hòa hợp với nhau, ông hỏi tôi giống như hỏi suy nghĩ của một người bạn, tôi cười mà không nói gì.
"Không thể?"
"Ngài Rigel, nếu như câu hỏi trên thế gian này chỉ dùng có thể hoặc không thể để trả lời, thế thì chẳng phải quá cô quạnh rồi sao?" Tôi đáp.
"Haha, đúng là một chàng trai thông minh!"
Mà sự thật là, tôi không hề biết đáp án của bản thân là gì. Trong thời gian tôi ở Mỹ hai năm, nhóm nhạc Wildfire dần dần trở thành người chiến thắng trong các lễ trao giải lớn.
Trì Hựu Lân cắt một mái đầu đinh, vết sẹo trên trán không hề được cố ý che lại lộ rõ ra ngoài, phối hợp với khuôn mặt ngỗ ngược của hắn tạo nên cảm giác mạnh mẽ sắc bén khó thuần phục.
Trong một lần bán đấu giá từ thiện, Trì Hựu Lân tự quyên một tác phẩm hội họa của mình – là một bản phác thảo tượng Quan Âm Tự Tại sau lưng hắn.
Từng cử chỉ bàn tay của tượng Phật đều rất tinh xảo và duyên dáng, phục sức khá phức tạp và tinh tế, mọi người đều rất kinh ngạc.
Nghe nói số lượng fan của hắn tăng theo cấp số nhân.
Lại một năm nữa.
Bên Mỹ đã tới kỳ nghỉ đông, nhưng nhóm du học sinh như chúng tôi vì việc học căng thẳng mà phải ở lại.
Wildfire giành giải Ban nhạc xuất sắc nhất trong Lễ trao giải 'Giai điệu vàng' năm nay và Trì Hựu Lân giành giải Nhạc sĩ xuất sắc nhất.
Hắn 'đốn hạ tứ phương' trong giải đấu bóng rổ lớn để quyên góp cho Quỹ Ung thư Trẻ em, hào quang rực rỡ. Con đường thần tượng của hắn dần dần thành huyền thoại.
Cùng năm đó, thật hiếm thấy, nhóm nhạc Wildfire single mới vào cuối năm - <Đường về nhà>.
Mở đầu là một đoạn độc tấu morin khuur.
"Nếu tôi không thể đi được nữa, toàn thân đều là vết thương,
Xin hãy chôn tôi vào vùng đất ở phía Tây,
Để tôi luôn được ở trên con đường về nhà."
Cuối bài là một giọng ngân nga trầm thấp của một người đàn ông.
Bài hát này đã khiến cho nhạc sĩ kiêm ca sĩ Trì Hựu Lân thực sự vượt qua ranh giới tuổi tác, danh phận,...trở thành thần tượng quốc dân.
Tuyết bay theo gió, trước khi qua năm mới, học sinh du học chúng tôi có cơ hội hiếm gặp mà được ngồi lại với nhau cùng ăn uống hát karaoke.
Đang hát, đột nhiên có người hát chay một câu <Đường về nhà>, sau đó mọi người cùng nhau tham gia vào hợp xướng. Nhất thời có người bắt đầu nghẹn ngào.
Có người lớn tiếng đọc "Mãn Giang Hồng", chính tình cảm gia đình, quê hương đượm buồn mới có thể che lấp được nỗi niềm của những người con đang nhớ nhà lúc này. Một cô gái nào đó bật khóc, "Nhà chúng ta vừa hay ở phía Tây...".
Tôi chạy ra khỏi phòng bao, hít thở sâu một ngụm không khí lạnh lẽo, thở ra một màn sương trắng mờ. Tháng trước mẹ tôi mới đi theo đoàn du lịch đến Mỹ thăm tôi, bà còn đặc biệt mượn nhà bếp của bạn để nấu cho tôi một bữa cơm gia đình. Nhưng lúc này tôi vẫn không nhịn được nỗi nhớ nhà, cho dù đi xa đến đâu, nó vẫn luôn ràng buộc tôi chặt khít.
Kết thúc buổi karaoke, tôi cõng một bạn học nữ ở gần chỗ tôi, bước từng bước về phía trước.
Bạn nữ đã uống say, khóc sụt sùi, gọi một cái tên nào đó mà tôi không quen.
"Đợi em, em sẽ kết hôn với anh...tại sao lại không chịu đợi em chứ..."
Bạn cùng phòng của cô ấy bước ra đón lấy cô ấy, còn tôi vẫn đứng dưới cây đèn đường tại chỗ ấy ngẩn người ra. Tuyết rơi nhẹ dần dần trở nên nhiều hơn, thảm thuyết dưới ánh đèn dần dần rõ rệt. Mãi đến khi giọt nước mắt cô gái ấy trên vai tôi đóng lại thành một lớp băng bỏng, lạnh cóng khiến tôi thấy hơi đau đớn, tôi mới bước về phía nơi ở của mình.
Mẹ mang qua cho tôi bộgiấy tuyên mới, tôi cẩn thận trải giấy ra, lấy bút lông chấm vào mực, chép lạitâm kinh lên trên giấy, tôi phải phạt chính mình vì đã nghĩ tới những thứ vô bổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.