Cho Thuê Bạn Trai

Chương 4.1: Đơn hàng số bốn:Yểu điệu cũng có mùa xuân (Đầu)




“Đáng ghét, tôi mới không thèm.”
Lướng Ánh vừa đi vừa đùa giỡn cùng Phương Tiểu Nhạc, thanh âm ẻo lả vang lên xong, ngay sau đó có tiếng nói.
“Chọn anh ta.”
Lương Ánh thấy chủ nhân của giọng nói đó chỉ vào mình, đôi mắt vô tội mở to tròn hỏi ngược lại: “Tôi?”
Trong mắt đối phương chợt lóe sáng, giống như tìm được bảo bối quý giá, “Đúng, tôi thuê anh.”
Lương Ánh sửng sốt, trong cửa hàng, thành tích công tác của hắn là kém cỏi nhất, mỗi lần yểu điệu giơ tay nhấc chân luôn bị người ta ghét bỏ hoặc sợ chết khiếp. Đây là lần đầu tiên có một khách hàng thuê hắn với biểu hiện… khẩn cấp như vậy.
Lẽ nào gặp được Bá Nhạc rồi?
Lương Ánh lẳng lặng quan sát đối phương. Tóc nhuộm vàng, tai đeo năm sáu cái khuyên, mặc áo ghi lê cùng quần jean rách, quả là một người chạy theo trào lưu. Ngũ quan tinh tế dễ nhìn, tuy rằng có vẻ nhỏ tuổi hơn hắn. Nhận đơn hàng này cũng không có gì hại.
Vì vậy Lương Ánh cười ngọt ngào như uống mật, ân cần hỏi: “Muốn tôi làm gì?”
Trần Trạch trực tiếp kéo người ra ngoài, “Theo tôi là được.”
Hai người đi tới khu phố trung tâm, đoàn người ngày một đông hơn. Đôi con trai nắm tay nhau tất nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác, huống chi trong đó còn có một người để tóc dài, ăn mặc đồ hồng nhạt lẳng lơ.
Càng nhìn càng thấy khó coi khiến người ta chán ghét.
“Chúng ta thế này không tốt lắm đâu.” Tuy rằng trước mặt đồng nghiệp, Lương Ánh luôn thần kinh, thoải mái làm nũng, nhưng ở chốn công cộng, da mặt của hắn rất mỏng. Lương Ánh muốn rút tay mình về nhưng Trần Trạch vẫn lôi kéo không buông.
“Kệ bọn họ.”
Lương Ánh ngây người nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau, cảm nhận được sự ấm áp đang lan tỏa.
Đúng rồi, cứ kệ bọn họ o( ̄ヘ ̄o#)
Trần Trạch trực tiếp đưa Lương Ánh vào một cửa hàng đồ nữ, hắn hoàn toàn không biết kế hoạch của Trần Trạch, không khỏi hiếu kì hỏi: “Làm gì thế?”
Trần Trạch tự lựa chọn quần áo, thỉnh thoảng lại ướm thử lên người Lương Ánh.
“Anh mặc đồ nữ chắc sẽ rất đẹp.” Trần Trạch bình luận.
Lương Ánh hít một hơi, trong mắt lóe ra vẻ khó tin, ỡm ờ đi vào phòng thử đồ, Trần Trạch cũng lập tức vào theo.
“Tôi nói này, cô bán hàng sẽ không bị chúng ta dọa sợ chứ?”
Trần Trạch không để ý hắn nói, giúp Lương Ánh thay quần áo vào.
“Cậu có thể quay mặt đi không?” Làm trò ở trước mặt người khác hở da hở thịt, dù cho là đồng tính, Lương Ánh vẫn sẽ ngượng ngùng.
“Thật phiền phức.” Trần Trạch nói thầm một câu, nhưng vẫn quay người đi.
Dù không bị cậu ta nhìn, ở trong cùng không gian nhỏ hẹp, Lương Ánh vẫn đỏ mặt thay quần áo.
“Thế nào?” Hắn tràn ngập chờ mong cùng thấp thỏm hỏi Trần Trạch.
Trần Trạch chỉ thầm đánh giá, không nói gì, sau đó tháo dây buộc tóc trên đầu hắn xuống, để mái tóc đen dài hơi xoăn bù xù xõa ra. Sau khi nhẹ nhàng vén hai bên tóc mai, cậu ta nói: “Cười một cái xem nào.”
Lương Ánh bình thường hay chụp hình tự sướng, rất thông thạo cách biểu cảm khuôn mặt. Khóe miệng giương lên, một nụ cười quyến rũ hé ra.
“Không tệ, buổi chiều anh mặc cái này theo tôi về ra mắt ba mẹ.”
“A? Thế nhưng tôi vừa nói ra sẽ lộ ngay.” Dù sao nghe thanh âm cũng biết ngay là đàn ông, trừ phi muốn hắn giả vờ câm điếc. Lương Ánh cho rằng Trần Trạch muốn tìm hắn giả bạn gái về nhà.
“Chính là dùng thân phận bạn trai.”
“Cậu lẽ nào muốn ba mẹ cậu tức chết?” Lương Ánh chỉ thuận miệng nói như vậy, không ngờ lại nói trúng. Hắn rốt cuộc không hiểu sao người này lại chọn mình, “Đến lúc đó làm ba mẹ cậu tái phát bệnh tim cũng đừng có trách tôi.”
Trần Trạch nhếch miệng cười bỉ ổi: “Bọn họ còn sức để đánh anh chửi anh nữa kia, thân thể rất là tốt.”
Trong lòng Lương Ánh yếu ớt mắng: Hóa ra là một đứa trẻ ngỗ nghịch.
“Cái này được không?” Trần Trạch hỏi.
Lương Ánh lấy điện thoại ra, dùng màn hình điện thoại làm gương xem toàn thân mình. Hắn rất thích chiếc đầm voan xanh biếc này, vì vậy gật đầu một cái, Trần Trạch trả tiền mua váy về.
Khi đi ra, cô bán hàng nhìn Lương Ánh vài lần, hắn thoải mái quay đầu sang mỉm cười, mặc cho cô tha hồ ngắm.
Nhà trọ Trần Trạch thuê ở ngay gần cửa hàng, hai người vừa đi vừa tán ngẫu, cũng hiểu nhau hơn.
“Hóa ra cậu còn đang học năm hai, tôi đã tốt nghiệp hai năm rồi. Ai~ Hoa tàn ít bướm, ngay cả một người bạn trai cũng không tìm được.” Lương Ánh bất đắc dĩ vỗ vỗ mặt mình.
“Anh thoạt nhìn trông cũng giống sinh viên.”
Lương Ánh cười tủm tỉm, nói: “Thật sao?”
Nhìn vẻ mặt tươi cười sáng sủa như ánh mặt trời của hắn, Trần Trạch gật đầu nói: “Anh mặc như vậy, so với cô gái Trương tiểu thư chọn cho tôi xem mặt còn xinh đẹp hơn. Trương tiểu thư là mẹ tôi.”
Lương Ánh nghĩ nhờ có Trần Trạch mà hôm nay hắn tự tin hơn rất nhiều, mặc dù từ “xinh đẹp” không thích hợp để hình dung đàn ông.
“Trước đây tôi từng mặc đồ nữ.” Lương Ánh vừa nói vừa xem phản ứng của Trần Trạch, “Nhưng mà lần đó không có ai khen tôi như vậy, bạn thân nhất của tôi còn chửi tôi buồn nôn, ghê tởm, sau đó chúng tôi tuyệt giao.”
Lương Ánh cười tự giễu, nói: “Hiện tại nghĩ lại, chắc là cậu ta đã sớm không chịu nổi ở bên cạnh người như tôi.”
Trần Trạch lại không chút để ý: “Đấy là anh ta không có mắt.”
Mặc kệ lời này là thật hay giả, chí ít giờ phút này, Lương Ánh nghĩ mình đang được an ủi. Đứa trẻ phản nghịch này, không ngờ còn có một mặt ôn nhu đến thế.
Lương Ánh vui vẻ, ngay cả bước đi cũng như vừa đi vừa nhảy. Thời gian ở chung ngắn ngủi cũng đủ để  Lương Ánh có ấn tượng rất tốt với Trần Trạch.
Theo Trần Trạch đi tới phòng trọ, vừa vào cửa, Lương Ánh đã nhíu mày vì phòng khách lộn xộn. Đã bao lâu cậu không dọn dẹp chỗ này rồi?
Trần Trạch qua loa xếp cái sô pha bừa bãi, đem quần áo vo lại ném vào trong máy giặt.
Thấy Trần Trạch đứng trước máy giặt nửa ngày không xong, Lương Ánh bất đắc dĩ đi qua giúp cậu một tay.
Trần Trạch lẩm bẩm: “Kỳ quái, sao không thấy gì?”
“Cậu đã cắm điện đâu.” Lương Ánh cúi người hạ thắt lưng cắm điện, nhấn nút một cái, máy giặt mới rung lên.
Hắn nhìn xung quanh một chút, bộ dạng ghét bỏ: “Sao bừa thế này, cậu định ở kiểu gì?”
Giờ bọn họ đứng ở gần nhà bếp, còn có thể ngửi thấy mùi mỳ ăn liền thiu thối.
Bởi vậy có thể thấy được, Trần Trạch không phải loại đàn ông biết làm việc nhà.
Lương Ánh thẳng thắn làm người tốt, báo đáp lại lời khen ngợi của Trần Trạch, “Để tôi giúp cậu dọn dẹp nhé.” Lời vừa dứt, bao tử của người nào đó liền kêu lên.
“Còn chưa ăn điểm tâm.” Trần Trạch đi dép vào định ra ngoài, bị Lương Ánh gọi lại.
“Chờ một chút!” Lương Ánh mở tủ lạnh ra, thấy bên trong vẫn còn ít nguyên liệu nấu ăn, sau đó nói: “Chắc là có thể làm ít thức ăn, cậu chờ một chút.”
Thấy Lương Ánh mang rau xanh và mì sợi vào nhà bếp, Trần Trạch cũng nhắm mắt theo đuôi, đứng ở cửa bếp nhìn Lương Ánh bận rộn lu bù.
“Anh còn có thể làm cơm sao?”
Nói về sở trường của mình, Lương Ánh có chút đắc ý, nhưng mà chỉ có chôn trong lòng tự kỷ một mình, “Không có cách nào khác, loại gay như tôi, nếu không học thêm chút kỹ năng thì ai thèm yêu.”
“Mỗi người có mắt thẩm mỹ không giống nhau, tự nhiên sẽ có người phát hiện ra anh rất tốt.” Trần Trạch nói ngay.
“Thật sao?” Lương Ánh nhìn cậu, đổ thêm nước vào nổi, sau đó bật bếp lên đun nóng. “Cậu có thể chấp nhận bạn trai cậu thích trang điểm, thích sơn móng tay, thích mặc quần áo con gái sao? Cậu nguyện ý cùng người như vậy ra đường sao, không cảm thấy mất mặt sao?”
Trần Trạch không cho là đúng: “Nếu như tôi thích người đấy, những thứ này đối với tôi cũng là điểm đáng yêu.”
“Nói dối trắng trợn.” Lương Ánh xùy một tiếng, vứt cái hộp giấy bị ngấm nước trong bồn rửa bát đến nhũn ra vào thùng rác, nhanh chóng ném túi rác đầy ắp bụi bặm sang một bên.
Bỏ toàn bộ mì vào nồi, Lương Ánh đang định rụt tay về, đột nhiên bị Trần Trạch bắt được.
Hắn xoay người, trong mắt lóe lên nghi hoặc, nhìn về phía Trần Trạch: “Cậu làm gì thế?”
Trần Trạch kéo tay hắn ra trước mặt mình, xoay mu bàn tay hắn lại ngắm nghía bình luận: “Móng tay của anh rất đẹp.”
Lương Ánh rụt tay về, mặt đỏ giống như tôm luộc.
Đứa trẻ này cũng biết dỗ dành người ta.
Lương Ánh giả vờ bình tĩnh ho khan hai tiếng, đứng đắn nói: “Mặc kệ cậu nói cho có lệ hay thực sự khen tôi, tóm lại là, tôi tin cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.