Chờ Tôi Có Tội

Chương 11:




Hai người nhốt Minh Thao vào trong xe nhưng không để cậu ta ở cốp xe nữa. Như vậy, vừa đảm bảo cậu ta không thế chạy thoát vì xe đã khóa, đồng thời cũng  bảo đảm được an toàn cho cậu ta.
Cách một lớp kính xe, dưới khuôn mặt tức giận, hung dữ của Minh Thao và trong tiếng mắng chửi thấp thoáng, hai người mang theo mấy thứ như đèn pin, la bàn, dao găm của Cố Thiên Thành, gậy leo núi của Vưu Minh Hứa, dao găm và gậy leo núi là để phòng thân, rồi đi về phía cánh rừng.
Lúc bấy giờ đã là 4 giờ, cách khi trời sáng còn hai ba tiếng đồng hồ nữa. Cánh đồng và cánh rừng vẫn bị tấm vải đen khổng lồ bao trùm. Bọn họ tiến vào đó trong những cơn gió sắc lạnh.
“Gọi được chưa?” Vưu Minh Hứa hỏi.
Cố Thiên Thành cầm theo điện thoại đi từ bìa rừng vào, mừng rỡ: “Gọi được rồi! Bọn họ nói sẽ cử xe đến, gần đây có cảnh sát tuần tra, một tiếng đồng hồ là sẽ tới nơi!”
Vưu Minh Hứa nhẹ lòng: “Tốt quá! Có điều… Một giờ cũng có thể xảy ra rất nhiều chuyện.”
Bàn tay Cố Thiên Thành hạ xuống nắm lấy mấy ngón tay cô, nói: “Thành sự tại nhân.” Bàn tay anh ấm áp và hơi ướt mồ hôi như mang một sức mạnh và độ ấm bất biến.
Vưu Minh Hứa gật đầu: “Ừ, em nghe anh.” Cố Thiên Thành ngây người. Anh phát hiện ra kể từ sau khi hai cô gái kia mất tích, cô gái tưởng chừng quật cường này cũng tựa như yếu ớt hơn. Có lẽ là cô đã sợ thật rồi. Trong khu rừng u tối, anh ngắm nhìn gương mặt xinh xắn nghiêng nghiêng ấy, tất cả đều quá yên tĩnh, những người khác dường như đều không còn tồn tại, chỉ còn lại tiếng gió xào xạt, còn cả tiếng bước chân giẵm trên cành lá phát ra những âm thanh giòn rã. Ánh sáng trắng sáng lên vì cô như soi rọi rực rỡ trong đầu anh.
Trong thời khắc cận kề nguy hiểm, trong giây phút cô độc như dài đằng đẵng này đây, anh có một nỗi xúc động muốn ôm chặt lấy cô gái tình cờ gặp gỡ này, bỏ mặc tất cả để hôn cô, dùng hết sức lực hôn cô, vuốt ve cô, khiến cô vui vẻ, khiến cô đau đớn. Như vậy tựa có thể phát tiết được nỗi cô đơn trong chuyến hành trình du ngoạn của người đàn ông, lúc này trong lòng anh cũng sẽ căng thẳng, lo lắng, trống trải và thương hại.
Song anh không làm gì cả, chỉ nở nụ cười tự giễu. Cô không nhìn thấy nụ cười ấy. Hai người coi như là vừa gặp đã quen thân, tuy rằng mới chỉ bên nhau mấy tiếng đồng hồ nhưng như có sự ăn ý vô hình giữa họ. Đây là một sự bắt đầu đẹp đẽ biết bao. Anh không muốn dọa cô, không muốn để cô phát hiện ra anh là một người đàn ông hoang dã và bất kham. Còn xa lắm mới đến lúc để cô cảm nhận bản tính đó của anh.
Nếu như bọn họ thực sự đến với nhau, nếu như cô thực sự là người mà anh đang chờ đợi. Có lẽ ngày ấy sẽ đến.
Hiện tại cách thời gian hai cô gái mất tích đã hơn 20 phút, hai người đi trong rừng đã được hơn 10 phút. Xung quanh đều là một mảng tối om, có thể nhìn thấy được cả chân núi đen ngòm nơi xa xa kia nhưng lại không có bất cứ thu hoạch nào.
Vưu Minh Hứa hít thở dồn dập, Cố Thiên Thành vẫn luôn tìm kiếm ở nơi cách cô không quá một mét, anh bảo vệ cô rất kỹ càng, hành động dứt khoát.
“Có cần nghỉ ngơi không?” Cố Thiên Thành hỏi song bước chân không hề ngừng lại.
Vưu Minh Hứa lắc đầu. Anh nói: “Tôi không yên tâm để em lại, nếu không một mình tôi đi tìm là được.” Vưu Minh Hứa nói: “Em biết.”
“Hay là chúng ta tám chuyện đi, nói chuyện sẽ không mệt nữa.” Anh nói.
Vưu Minh Hứa mỉm cười: “Được thôi.”
Anh bước những bước lớn, hỏi một cách rất tự nhiên: “Em đã từng có bạn trai chưa?”
Vưu Minh Hứa nhìn anh rồi bước tiếp mới đáp: “Đã từng.”
“Mấy người?”
“Một.”
“Khắc cốt ghi tâm?”
“Cũng không hẳn.” Cô trả lời rất thoải mái, “Thời đại học thấy vừa mắt, tốt nghiệp xong thì lại không thấy vừa mắt nữa nên chia tay. Em thấy anh ấy tuy cao to uy mãnh nhưng vẫn thiếu đi chút trách nhiệm, thiếu đi chút thú vị.”
Cố Thiên Thành cười nói: “Vậy em thấy tôi có trách nhiệm không? Có tiềm năng của một anh người yêu tốt không?”
Vưu Minh Hứa nhìn về phía trước, hàng vạn cây cao thẳng đứng, ánh sao yếu ớt len lỏi chiếu vào khu rừng trải làn sương mỏng tờ mờ, chúng như đang dẫn dắt cô và anh đi về phía trước mịt mù.
“Em không biết.” Ngữ điệu cô bình đạm, “Bên nhau lâu mới biết được. Thời gian em biết anh mới có nửa ngày thôi.”
Anh ngưng một lát, nói: “Oh.”
Hai người nhất thời cùng chìm vào im lặng, Vưu Minh Hứa hét to gọi tên Tống Lan và Trâu Phù Dung mấy lần, Cố Thiên Thành cũng gọi cùng, hai người dùng sức gọi. Giọng anh vang hơn cô rất nhiều, sau những tiếng gọi của hai người, xung quanh chỉ còn lại sự tĩnh mịch chết chóc.
Cố Thiên Thành nhìn cô nói: “Chúng ta không nghe thấy tiếng xe, bọn họ không đi xa được. Chắc chắn là nghe thấy tiếng chúng ta, chỉ sợ là hai cô ấy không thể phát ra tiếng mà thôi.”
Vưu Minh Hứa nắm chặt cây gậy leo núi, nói: “Chỉ e là vậy.”
“Bên này đều đã tìm rồi, chúng ta tìm bên kia xem.” Anh chỉ hướng, cô đi theo.
Đi được một quãng, Cố Thiên Thành nói: “Thực ra tôi rất yêu bạn gái cũ.”
Vưu Minh Hứa im lặng nghe anh nói tiếp: “Em cũng giống cô ấy, tính cách cứng rắn, có suy nghĩ riêng, rất cao thượng chứ không giống với kiểu của Trâu Phù Dung. Cô ấy cũng thích mẫu người đàn ông có trách nhiệm.”
Vưu Minh Hứa cười: “Cho nên cô ấy theo anh?”
Cố Thiên Thành cũng cười, nụ cười rất nhạt, hòa nhã và bình tĩnh: “Đúng thế. Cô ấy ở bên tôi 5 năm, những năm tháng tươi đẹp nhất đều dành cho tôi. Sau này thì không còn nữa.”
Vưu Minh Hứa khẽ nói: “Kìm nén đau thương, người chết rồi không thể sống lại.”
Anh trầm mặc rồi nói: “Tôi biết. Tôi sớm đã biết rồi. Tôi hút điếu thuốc vực lại tinh thần đã.”
Anh dừng lại, lấy tay chắn gió, cúi đầu châm thuốc, khóe môi ngậm ý cười: “Em không hút à?”
Vưu Minh Hứa ngẫm nghĩ nói: “Đưa em một điếu đi, điếu cuối cùng của hôm nay.”
Anh nói: “Đúng vậy, điếu cuối cùng.”
Cô rút một điếu từ trong bao thuốc nằm trong tay anh, ngậm lên miệng, đầu anh hơi nghiêng sang một bên, ánh lửa bập bùng phản chiếu lên khuôn mặt anh tuấn thâm trầm của anh. Trong đầu Vưu Minh Hứa bỗng xoẹt qua dáng vẻ lần đầu tiên gặp anh khi đang lái xe, cách lớp nước mưa bám trên cửa sổ xe, người đàn ông trẻ tuổi quay đầu nhìn cô, đôi mắt u buồn như những đám mây bồng bềnh trên vùng đất Tây Tạng này vậy.
Cô kề sát mặt lại, châm điếu thuốc nhờ ngọn lửa đang nằm trên tay anh. Đôi mắt anh nhìn cô với khoảng cách rất gần, trong đó chứa đựng tình cảm dịu dàng và quá khứ sâu thẳm. Vưu Minh Hứa hít một hơi thuốc, nhoẻn miệng cười, giả bộ như không nhìn thấy thứ gì.
Hai người chỉ dừng lại chưa đầy nửa phút.
Cố Thiên Thành vứt điếu thuốc xuống đất rồi dùng chân dập tắt, hét lên: “Đứng lại!”, người đã phóng vụt đi mất. Vưu Minh Hứa giật mình ngẩng phắt đầu lên đã thực sự nhìn thấy một bóng đen vụt qua trong khu rừng. Thân hình cao lớn như của người đàn ông kia thấp thoáng ẩn hiện.
Cố Thiên Thành lúc này đã không thể để ý đến cô được nữa, Vưu Minh Hứa nhấc chân đuổi theo anh. Cố Thiên Thành lao đi như một con báo đen, còn đôi chân dài của cô giẵm lên những chiếc lá rụng trên mặt đất, xung quanh cô quạnh không một tiếng động, chỉ có tiếng đuổi bắt kịch liệt của hai người một trước một sau.
“A……” Bỗng nhiên, Vưu Minh Hứa nghe được một tia âm thanh cực kỳ nhỏ bé cách rất xa vang lên từ phía sau cô. Ngược lại với hướng người kia bỏ chạy. Vưu Minh Hứa ngẩn người, thử nghe kỹ lại song chỉ còn tiếng gió nhè nhẹ.
Nhưng trực giác mách bảo cô không nghe nhầm.
Cô ngẩng đầu gọi lớn: “Cố Thiên Thành! Cố Thiên Thành!”, song chỉ tốn công vô ích, Cố Thiên Thành đã chạy xa lắm rồi, không biết có nghe được tiếng cô gọi hay không, thân hình anh vụt qua liền chìm vào bóng tối.
Vưu Minh Hứa đứng nguyên tại chỗ, sau khi suy nghĩ mấy phút thì quay phắt người, chạy về phía âm thanh ban nãy vang lên.
Bốn phía tối đen mịt mù, chỉ có duy nhất cột sáng phát ra từ chiếc đèn pin trong tay cô bị bao chặt bởi sắc đen của bầu trời. Cô cũng không biết bản thân đã chạy đến đâu, chỉ biết xung quanh rất trống trải. Thứ duy nhất cô có thể nghe được chỉ còn có tiếng thở dồn dập của bản thân.
“Tống Lan! Tống Lan—— Trâu Phù Dung——” Cô hét gọi.
“Ưm ưm…..” Cô quả thực đã nghe thấy tiếng kêu yếu ớt như bị nhét thứ gì trong họng của người con gái. Vưu Minh Hứa chỉ thấy máu huyết toàn thân nóng lên, da đầu tê rần. Cô nhấc chiếc gậy leo núi đặt ngang trước người, một tay khác kẹp chiếc đèn pin, hàm răng cắn chặt lại bước từng bước thăm dò về phía trước.
Ánh sáng đèn pin chiếu rọi tầm nhìn phía trước mặt, soi sáng một hàng cây, khóm cỏ, mặt người….. Đầu Vưu Minh Hứa vang lên một tiếng ‘bùm’, lòng bàn tay cô toát mồ hôi lạnh vội vã chiếu chiếc đèn pin về phía vừa rồi.
Nơi đó có người.
Không, là hai người.
Hóa ra là anh ta thật.
Người đàn ông với đôi mắt trong sáng thuần khiết như của một đứa trẻ xuất hiện rồi. Anh ta đứng bên cạnh một thân cây, lưng cõng Tống Lan. Người phía sau hai mắt nhắm nghiền, đầu chảy máu phủ phục trên lưng anh ta không rõ sống chết, cũng không biết có phải gặp dày vò gì không.
Vưu Minh Hứa không biết anh ta đã đứng đó bao lâu, cũng không biết đã nhìn cô bao lâu. Hai người nhìn nhau, đôi mắt vốn trong veo của anh ta tựa như nhiễm một tầng sương mù, cô không nhìn rõ được thứ gì trong đó. Còn anh ta nhìn cô, khóe môi từ từ, từ từ vẽ ra một độ cong. Bấy giờ Vưu Minh Hứa mới phát hiện, hóa ra một khuôn mặt thanh tú chớp mắt lại có thể trở nên tà ác lãnh lẽo như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.