Chờ Tôi Có Tội

Chương 37:




Đinh Hùng Vĩ nói tiếp: “Vụ án lần này hết sức nghiêm trọng, tình trạng của nạn nhân các cô các cậu đều thấy đó, tôi không nói nhiều nữa. Tạm thời ngừng hết nghỉ phép, tập trung toàn bộ lực lượng gấp rút phá án!”
Mọi người đáp: “Vâng!”
Khuôn mặt mỗi người cảnh sát đều như phủ một tầng sương gió. Sắc mặt Đinh Hùng Vĩ càng lạnh lẽo, tất cả cảnh sát vừa chuẩn bị chia ra hành động bỗng nghe thấy thanh âm thanh thoát bắt tai vang lên: “Trọng điểm điều tra phía A Hứa ổn rồi, những người còn lại đều tốn công vô ích cả thôi.”
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Vưu Minh Hứa có cảm giác hai mắt đen kịt như sắp ngất. Cô ngẩng phắt đầu lên nhìn những thần sắc kinh ngạc trước mắt, đặc biệt là khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc của Đinh Hùng Vĩ. Bọn họ đều đang nhìn bóng người xuất hiện sau lưng cô kia.
Vưu Minh Hứa từ từ quay người nhìn Ân Phùng đút tay túi quần, gần như đứng sáp vào cô, hình Altman giơ cao cánh tay trên ngực áo đặc biệt nhức mắt. Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt ẩn nụ cười đầy tự tin, tiếp tục nói: “Trên đường đến đây tôi đã quan sát lượng xe cộ qua lại tiểu khu rất đông, nhưng lượng camera giám sát lại rất ít, bên dưới và bên cạnh tòa nhà lại càng không có. Hung thủ chỉ cần thay quần áo là có thể che dấu vết máu trên người, trà trộn vào đám đông.
Hắn ta suy tính rất kỹ càng, đeo cả bọc giày lẫn găng tay. Nếu chỉ là trộm cắp bình thường, sao có thể không biết buổi trưa trong nhà có người, huống hồ buổi trưa nhiều người qua lại, hành động không tiện. Hắn hoàn toàn có thể lựa chọn những khung giờ khác xông vào nhà trống. Hơn nữa, nhà hàng xóm rõ ràng giàu có hơn, ban ngày còn không có ai ở nhà, hắn lại chẳng vào trộm. Tất cả dấu hiệu đều chỉ ra rằng, hắn chưa chắc đã là vì tiền bạc. Lấy những thứ giá trị đó đi hoặc là để che mắt cảnh sát, hoặc chỉ là thuận tay mà thôi.
Khoảng cách giữa các nhà nhỏ hẹp, âm thanh sẽ truyền ra bên ngoài. Nhưng hắn vừa bước vào nhà đã có thể khống chế toàn bộ cục diện, hàng xóm xung quanh không hề nghe được tiếng cầu cứu của nạn nhân. Trên cơ thể mỗi nạn nhân đều có 5 vết dao trở lên, hắn còn xếp chồng thi thể lên nhau như thế nhằm phát tiết tâm trạng cực kỳ mãnh liệt. Bởi vậy tôi cho rằng, đây là vụ giết người trả thù, hung thủ đã có sẵn sự chuẩn bị kỹ lưỡng chính là để giết chết Tạ Huệ Phương. Vì hai đứa trẻ bất ngờ về nhà nên mới bị giết, chứ không phải mục tiêu của hung thủ. Nếu không, hắn hoàn toàn có thể lựa chọn lúc nửa đêm vào giết cả nhà.
Cho nên, tập trung mọi lực lượng điều tra theo hướng A Hứa nhà tôi, càng nhành, càng chuẩn, càng hiệu quả.”
Cả phòng rơi vào trầm mặc.
Bởi do anh nói quá nhanh, quá lưu loát, thậm trí trong giọng nói từ tính còn xen chút quyền uy không cho phép người khác xâm phạm, cho nên đợi tới khi mọi người phản ứng kịp, anh đã nói sạch sẽ, sau đó cúi đầu dùng dáng vẻ mong ngóng được biểu dương nhìn người bên cạnh.
Tất cả cảnh sát hình sự: “……”
Vưu Minh Hứa không đoái hoài đến Ân Phùng, cô ngước mắt ngó sắc mặt Đinh Hùng Vĩ. Quả nhiên, sau khi im lặng, lão sói già sầm mặt, lạnh lùng hỏi một câu: “Sao cậu ta lại ở đây?”
Toàn bộ cảnh sát hình sự đều đã nghe nói tới thân phận của Ân Phùng, còn cả tin tức anh dây dưa không rõ với Vưu Minh Hứa trong vụ sát thủ liên hoàn trên đường quốc lộ. Bấy giờ không ai lên tiếng. Tầm mắt Đinh Hùng Vĩ rơi trên Vưu Minh Hứa.
Vưu Minh Hứa đâu chịu làm người cõng tội, bình thản nói: “Tôi nghĩ chắc vì trên người anh ấy có chứng nhận chuyên gia do chính Sở trưởng Đoàn phát, những người bên ngoài không ngăn được. Anh ấy tìm đến có lẽ là do xuất phát từ thói quen nghề nghiệp trước đây. Tôi cũng không rõ lắm.”
Ai ngờ vừa nói dứt câu, Ân Phùng đã lắc đầu nguầy nguậy kéo góc áo cô nói: “Không phải đâu A Hứa, tôi đến tìm chị thật đấy. Giúp mọi người phá án chỉ là tiện tay thôi.”
Hứa Mộng Sơn đứng bên cạnh không nhịn nổi phì cười.
Vưu Minh Hứa mặt không biểu cảm.
Đinh Hùng Vĩ làm gì có kiên nhẫn nghe bọn họ giãi bày, quát lên: “Lập tức lôi cậu ta ra ngoài! Vưu Minh Hứa, không được có lần sau, còn tiếp tục dẫn người không liên quan đến hiện trường thì cút ra ngoài giữ cửa cho ông!”
Đinh Hùng Vĩ phất tay rời đi. Những người khác cũng tản ra ai làm việc người nấy. Chỉ bởi vì Vưu Minh Hứa rất có tiếng trong đội cảnh sát hình sự, lại còn hung dữ nên nào ai dám động đến cô lúc xui xẻo thế này.
Ân Phùng đứng im bất động, cũng như đã hiểu ra, hình như A Hứa nhà anh bị cấp trên phê bình, khuôn mặt trắng mịn như ngọc đỏ lên. Ân Phùng cảm thấy dáng vẻ cô đỏ mặt thật xinh đẹp, dường như rất ít khi được nhìn cô thế này. Anh không nhịn được khẽ vuốt vành tai đỏ bừng của cô rồi nhanh chóng rụt tay lại.
Cô ngoảnh đầu nhìn.
Ân Phùng vừa định cười chợt nhìn thấy khuôn mặt vô cảm, đôi mắt phượng không có nấy chút dịu dàng và độ ấm như bình thường, cô nói: “Không nghe thấy Đội trưởng Đinh nói gì sao? Cút, đừng có lởn vởn vướng tay vướng chân trước mặt tôi.”
———
Vưu Minh Hứa rời khỏi hiện trường vụ án vào nửa tiếng sau. Hứa Mộng Sơn điện báo đã sắp xếp xong công tác thẩm vấn đồng nghiệp công ty và mấy người bạn của Tạ Huệ Phương.
Bấy giờ đã là hơn 10 giờ tối, không một cảnh sát nào chịu bõ lỡ dù chỉ là một phút. Vưu Minh Hứa cũng hiểu rõ, có lẽ đêm nay sẽ lại thức trắng. Cô vừa bước ra khỏi căn nhà điện thoại liền reo lên, thấy người gọi là Trần Phong, cô trực tiếp ngắt cuộc gọi.
Kết quả vừa bước xuống mấy bậc cầu thang, Trần Phong đã gửi tin nhắn tới: “Cô Vưu, ban nãy thầy Ân vừa gửi cho tôi một tin nhắn rồi không liên lạc được nữa. Hiện tại tôi đang ở ngay gần hiện trường, không vào đó được. Thật sự ngại quá, chắc thầy lại làm ra chuyện ngốc nghếch gì chọc giận cô rồi. Chỉ là bác sĩ đã dặn dò, tinh thần của thầy hiện giờ không ổn định, không thể chịu thêm kích thích nào nữa. Nếu có thể, mong cô thông cảm, khuyên thầy về nhà cùng tôi. Trước khi thầy xảy ra chuyện, tính cách thuộc kiểu ăn mềm không ăn cứng. Làm phiền cô vậy!”
Bên dưới là ảnh chụp màn hình tin nhắn Ân Phùng gửi cho Trần Phong, chỉ có duy nhất một câu: “Tôi làm sai, chọc giận chị ấy rồi.”
Vưu Minh Hứa đứng lặng mấy giây, đút điện thoại vào túi tiếp tục xuống lầu. Kết quả vừa đi đến tầng hai liền nhìn thấy một người ngồi thù lù trên đất nơi khúc ngoặt, không phải Ân Phùng thì còn ai vào đây nữa? Hai tay anh ôm đầu gối, cúi đầu giấu mặt trong bóng tối.
Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, hóa ra là bị cô đuổi đi, ấm ức chạy ra nơi này ngồi.
Không cần nói những cảnh sát khác cũng biết anh là người của cô. Trên người anh còn có thẻ thông hành, cho nên bọn họ mới không quản.
Vưu Minh Hứa đứng sau lưng anh, nói: “Anh ngồi ở đây làm gì?”
Cơ thể anh khẽ động, khàn giọng: “Tôi ở đây hít thở không khí không được hay sao? Đâu ở trong hiện trường phạm tội.”
Còn giận lẫy với cô?
Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn bức tường bẩn thỉu đầy mạng nhện và bụi bặm, ngồi đây hít khí bụi chắc? Cô nói: “Nghe lời, về nhà đi. Tôi cũng phải đi rồi.”
Ân Phùng vẫn cúi đầu ngồi im, bật ra một câu: “A Hứa, tội rất vướng chân chị ư?”
Vưu Minh Hứa im lặng quay đầu nhìn về cửa sổ lưới của tòa nhà phía sau hai người, sắc trời đen đặc như mặt hồ đủ để nhấn chìm mọi thứ trong bóng đêm.
Cô đáp: “Không phải, ban nãy là tôi nóng nảy.”
Anh im lặng mấy giây hỏi tiếp: “Vậy chị ở cùng tôi, có vui không?”
Cảm giác tắc nghẹt trong lồng ngực của Vưu Minh Hứa lại ập đến. Cô chậm rãi thầm trộm thở hắt một hơi, nói: “Vui, tôi đương nhiên rất vui.”
Ân Phùng vẫn bất động, chỉ là bỗng nhiên vươn một cánh tay về phía cô. Vưu Minh Hứa nhẫn nhịn, đưa tay cho anh nắm. Cách anh nắm tay y hệt trẻ con, không phải mười ngón đan nhau, cũng không phải sự vuốt ve của một người đàn ông mà chỉ nắm chặt giống như đang túm lấy hy vọng trong toàn bộ sinh mệnh cuộc đời.
Anh nói: “Vậy chị để tôi phá án cùng chị.”
Vưu Minh Hứa: “Không được!”
Bàn tay anh lập tức rụt lại.
Điều kỳ lạ chính là hành động bám riết của anh không khiến cô nổi giận như hồi trước. Có lẽ tin nhắn của Trần Phong đã khiến cô ý thức được người trước mắt chỉ là một người bệnh. Cô không nên so đo tính toán với anh. Hoặc giả vì thái độ ác liệt khi trước khiến cô áy náy. Trầm lặng một hồi, cô bước hẳn xuống mấy bậc cầu thang thấp hơn đối diện thẳng với anh.
Anh vùi mặt giữa hai cánh tay, chỉ còn để lộ đôi mắt sáng ngời nhìn cô. Trong đầu Vưu Minh Hứa vụt lên lời nói của Trần Phong: Ăn mềm không ăn cứng. Cô chắc chắn không thể để anh cùng phá án mà còn phải khiến anh ngoan ngoãn nghe lời lăn về nhà nữa kìa.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, hay cánh tay cô ấn chặt bờ vai anh. Cô nặn ra nụ cười ngoài mặt: “Ân Phùng, nghe lời, về nhà đợi tôi. Như vậy tôi sẽ rất vui, cũng rất an tâm. Nếu không tôi sẽ giận thật đấy. Vậy thì ngày mai tôi sẽ mặc kệ anh, không ăn cơm, tản bộ cùng anh nữa, bóng đá cũng dẹp không mua nữa.”
Vùng eo cô đột ngột bị túm chặt, cơ thể mất thăng bằng. Hai tay vẫn đang đặt trên vai anh, cả người gần như ngã úp vào lòng anh. Tay anh ôm rất chặt, mặt anh kề sát mặt cô, hơi thở ấm áp phả trên khuôn mặt cô. Vưu Minh Hứa run lên, bởi vì một tay còn lại của anh đang phủ trọn trên vòng mông cô.
Cả người cô áp sát vào cơ thể anh. Mặt ngoài đùi cô dính chặt phần đùi trong giữa cặp chân dài của anh, nơi đó mang theo chút độ ấm khiến người ta hoang mang.
Anh vốn cao lớn, gần như bế bổng cô lên khỏi mấy bậc cầu thang, ôm trọn vào lòng.
Vưu Minh Hứa sau mấy chút ngẩn người chuẩn bị bùng phát lửa giận thì nghe thấy anh thủ thỉ: “Xin lỗi.”
Vưu Minh Hứa ngây ra, anh nhìn vào mắt cô với khoảng cách cực gần: “Tôi tự ý chạy tới đây khiến chị bị mắng oan.”
Lời mắng chửi đã đến cửa miệng của Vưu Minh Hứa bỗng không thể nào phát ra được.
“Anh buông tôi ra trước đã.” Cô đẩy anh nhưng không đẩy nổi, cô cũng không thể hất ngã anh xuống cầu thang được, ngã nữa lại chấn động não thì sao? Ân Phùng cố chấp nhìn cô: “Tôi đồng ý với chị sẽ về nhà ngay lập tức. Tôi biết rồi, ban nãy làm phiền chị làm việc. Nhưng chị có thể đồng ý đừng mất tích mấy ngày liền. Chị có thể… hôm nào cũng về nhà để tôi nhìn chị một chút, có được không?”
Đời này còn chưa có ai yêu cầu Vưu Minh Hứa như vậy. Không một ai cả.
Cô trầm mặc một khắc, giãy ra khỏi lòng anh, đứng lên nói: “Được, tôi đồng ý với anh. Hôm nào cũng để anh nhìn thấy tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.