Chờ Tôi Có Tội

Chương 49:




Bước ra khỏi công xưởng đã là 3 giờ sáng. Khu ngoại ô khuất nẻo càng thêm hoang vu trong màn đêm tịch mịch. Vưu Minh Hứa ngước lên ngắm nhìn những ngôi sao lác đác trên bầu trời, cảm nhận cõi lòng bỗng trống vắng lạ thường. Có lẽ bởi ôm quá nhiều tâm sự trong suốt mấy ngày qua. Vụ án của Tạ Huệ Phương vẫn chìm trong sương mù, mà hôm nay là xuất hiện thêm một án mạng mới.
Có điều, theo như kinh nghiệm phán đoán của Vưu Minh Hứa, vụ án này rất nhanh sẽ được giải quyết chứ không rắc rối như vụ Tạ Huệ Phương. Lực lượng cảnh sát lân cận đã được điều động tiến hành tìm kiếm quy mô lớn trên toàn khu vực, nói không chừng chẳng bao lâu nữa là có thể phát hiện đối tượng tình nghi. Nghĩ như vậy, tâm trạng Vưu Minh Hứa nhẹ nhõm hơn nhiều, quay đầu liền thấy Ân Phùng ngoác miệng ngáp ngủ, đôi mắt ngập nước nhìn cô ngây ngốc.
Vưu Minh Hứa cười nói: “Về ngủ đi. Anh không nhất thiết phải ở lại thức cả đêm cùng tôi.”
Anh dụi đôi mắt đỏ sọng do buồn ngủ, nói: “Hóa ra A Hứa đi làm mệt thế này, tôi không ở bên chị sẽ càng đáng thương hơn. Tôi phải ở bên chị.”
Vưu Minh Hứa: “Hờ, tôi đáng thương?”
Anh gật gật đầu. Cô dựa vào xe hút thuốc lấy tinh thần, anh đứng cạnh chờ đợi. Thực ra, Vưu Minh Hứa cũng rất buồn ngủ vì đã bận liên tục mấy ngày liền, cô nhắm mắt, bàn tay kẹp điếu thuốc xoa bóp mi tâm.
Chợt cảm nhận được hai ngón tay mềm mại dừng trên huyệt thái dương. Cô không mở mắt, để mặc anh hầu hạ. Lực tay của Ân Phùng vừa phải, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô. Vưu Minh Hứa nghĩ thầm, có lẽ tên này khi còn là tra nam thường đi mát xa? Ăn nhiều thịt heo nên học heo chạy?
Nghĩ vậy, Vưu Minh Hứa không khỏi bật cười buông điếu thuốc xuống để anh xoa bóp. Điếu thuốc im lặng cháy, tàn thuốc rơi xuống từng chút một.
Ân Phùng vừa xoa bóp vừa ngắm nhìn. Cô thế này ngoan quá, anh muốn làm gì mặt cô cũng được. Trái tim Ân Phùng như nóng lên, anh thầm nghĩ, nếu có thể xoa bóp mãi cho cô thế này thì tốt biết bao. Những việc khác anh đều không làm nữa, chỉ xoa bóp suốt đời cho cô thôi, để cô được thư giãn, để cô không mệt mỏi, cũng không buồn ngủ, không bao giờ phải nhăn mặt nhíu mày nữa.
Vưu Minh Hứa mở đôi mắt đã khôi phục nét tinh tường, nói: “Được rồi, cảm ơn.”
Ân Phùng buông tay, song vẫn đứng im bất động.
Vưu Minh Hứa dập tắt đầu thuốc: “Sao thế?”
Khóe môi anh vụt lên tia cười, sau đó nhắm mắt, ngẩng đầu, chúc đầu qua phía cô.
Vưu Minh Hứa: “……”
“Ấn mạnh chút.” Anh nói, “Xương bổn Anh Tuấn rắn chắc hơn chị, hơn nữa buồn ngủ đến đau cả đầu rồi.”
Vưu Minh Hứa nhấc tay ấn mạnh lên huyệt thái dương, anh ngay lập tức rụt cổ lại, Vưu Minh Hứa cười giả lả, “Ấn xong rồi, lên xe! Đang vội.”
Thôn trấn chỉ cách công xưởng mấy phút đi xe, đi bộ không quá 20 phút.
Trước mặt Vưu Minh Hứa và Ân Phùng là ngôi nhà dân ba tầng, xung quanh hầu hết đều là kiểu nhà giống vậy. Bên dưới nhà có mấy chiếc xe cảnh sát, một vài thôn dân đứng ngoài ngó nghiêng hóng chuyện.
Nạn nhân Từ Gia Nguyên và ba người công nhân khác của công xưởng cùng thuê tầng ba. Tầng một và tầng hai đều cho hai hộ gia đình khác thuê. Cho nên, trong ngôi nhà này có rất nhiều người. Phán Giai đang dẫn người khám xét hiện trường, đồng thời bước đầu lấy lời khai của ba người cùng trọ.
Khi Vưu Minh Hứa và Ân Phùng vừa tới tầng ba, phía huyền quan có một cảnh sát đang lấy lời khai của một người. Vưu Minh Hứa dừng bước hỏi: “Cậu ta là?”
Cảnh sát hiểu cô đang hỏi điều gì bèn đáp: “Cậu ta tên Lưu Nhã Dục, bạn cùng phòng với Từ Gia Nguyên, công nhân xưởng đóng gói.” Viên cảnh sát khẽ giọng thì thầm: “Tự khai 18 tuổi nhưng chưa đưa ra chứng minh thư. Tôi thấy nhiều nhất còn chưa qua 16.”
Vưu Minh Hứa nhìn Lưu Nhã Dục vừa đúng lúc cậu ta ngẩng đầu nhìn qua hướng này. Dáng người cậu cao ráo, cơ thể rắn chắc, tướng mạo bình thường, làn da hơi ngăm đen, vừa nhìn là biết đã quen việc chân tay. Song nếu nhìn kĩ thì khuôn mặt ấy quả thật non choèn choẹt. Vưu Minh Hứa có cùng phán đoán với đồng nghiệp, nhìn tướng mạo và khí chất cũng chỉ khoảng 15, 16 tuổi mà đã đi làm cùng một đám người trưởng thành.
Biểu cảm của Lưu Nhã Dục căng cứng, sắc mặt tái trắng, khóe môi cậu ta mím chặt lộ ra nét trầm lặng yên ắng không phù hợp với độ tuổi.
Viên cảnh sát nói tiếp: “Mau lấy chứng minh thư ra đây, cậu mới tí tuổi sao đã chạy đến đây làm việc. Chuyện này nhất định phải để công xưởng chịu trách nhiệm, cậu nhóc đừng ương ngạnh nữa…”
Lưu Nhã Dục cúi đầu, gân cổ nổi hết cả lên.
Tầng ba có tất cả hai gian phòng, nạn nhân Từ Gia Nguyên và Lưu Nhã Dục cùng sống trong một gian, hai thanh niên còn lại ở một gian. Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đi tới gian phòng của nạn nhân, chỉ thấy chiếc giường hướng đông khá bừa bộn, trên giường vứt mấy bộ quần áo khá rộng, vừa nhìn là biết chúng thuộc về Từ Gia Nguyên. Trong phòng chỉ có một chiếc bàn học kê bên cạnh giường Từ Gia Nguyên, trên mặt bàn có laptop, còn dính cả áp phích của mấy nữ minh tinh. Ngoài ra còn mấy loại sách đa dạng, nào là “100 ngày thành phú ông”, “Hậu Hắc Học – Thuật dùng người”, “Truyện ma Miêu Cương”, “Tin tức bí mật giới showbiz Hồng Kông”,… song số sách này đều rất mới, gần như chưa từng đọc qua.
“Đây là bàn của ai?” Ân Phùng hỏi.
Một viên cảnh sát đáp: “Của Từ Gia Nguyên.”
Ân Phùng “Ồ” một tiếng.
Bên còn lại là giường của Lưu Nhã Dục. Chiếc giường nhỏ hơn, cũng đơn điệu hơn nhiều, ga giường là loại phổ biến nhất nhưng được gấp rất gọn gàng. Gầm giường nhét hai chiếc rương và bao tải, không còn bất cứ vật dụng nào khác. Thùng rác đặt phía cuối giường. Dường như cả không gian của cậu ta chỉ gỏn gọn trong một góc này.
Hai người còn lại lần lượt là Lưu Bình và Tưởng Minh Hiên. Có thể nhìn được dáng vẻ trước khi mất của Từ Gia Nguyên qua hai người bọn họ – thanh niên thành thị hai mươi mấy tuổi, ăn mặc đơn giản, tướng mạo và điều kiện kinh tế đều nằm ở mức trung bình, làm công việc nhàm chán ở công xưởng, hằng ngày trừ đi làm, còn lại là ăn chơi bài bạc qua ngày.
Nhận được tin Từ Gia Nguyên xảy ra chuyện, bọn họ đều ngỡ ngàng không thốt lên lời. Khẩu cung của bọn họ và Lưu Nhã Dục thống nhất: Buổi tối xảy ra án mạng, ba người đặt cơm ngoài, ăn xong thì người chơi game, người đi đánh răng, không ai ra khỏi nhà. Bọn họ đều biết tối nay Từ Gia Nguyên đi đánh bài, vậy nên dù đã hơn 12 giờ không thấy người về, bọn họ đều không mấy để tâm.
Chỉ cần kiểm tra camera giám sát và dò hỏi những hộ gia đình xung quanh liền có thể xác định bọn họ có nói dối hay không. Kết quả điều tra dễ dàng khiến Vưu Minh Hứa ngần ngơ.
Bởi ban đầu, sau khi quan sát thi thể, cô cho rằng đối tượng tình nghi lớn nhất chính là nằm trong số những người cùng chơi bài hoặc sống cùng nạn nhân. Vì chỉ có bọn họ nắm chắc thói quen và hành tung tối ngày hôm nay của Từ Gia Nguyên. Song hiện tại, tất cả mọi người đều có chứng cứ ngoại phạm vô cùng xác thực, hơn nữa kinh nghiệm mách bảo cô rằng, bọn họ không nói dối, cũng chẳng thể nói dối.
Vậy có nghĩa là, còn có người khác?
Cô lập tức cho đồng nghiệp hỏi tám người này cùng một vấn đề:
“Nạn nhân gần đây có từng gây thù chuốc oán với ai? Hoặc giả tranh chấp kinh tế hay tranh chấp tình cảm?”
Năm người bạn bài rất nhanh đã đưa ra đáp án gần như thống nhất: “Không rõ.” “Có lẽ là không.” “Trong công xưởng Tiểu Từ cởi mở lắm.” “Tuy bình thường Từ Gia Nguyên thích đùa, tính tình hơi chút nóng nảy nhưng khá khôn khéo, gần như không đắc tội ai.” “Ai mà lại thù cậu ta đến nỗi giết người thế?”
Tiếp tục hỏi ba người bạn trọ.
Lưu Nhã Dục vẫn mang dáng vẻ trầm lặng ít nói, cậu thiếu niên mười mấy tuổi cúi đầu cho biết: “Tôi không biết, anh ta hình như không có thù với ai. Anh ta mất rồi, chúng tôi đều rất buồn.”
Người bạn trọ tên Lưu Bình nói: “Cậu ta làm gì có kẻ thù? Chúng tôi chỉ là những người làm công ăn lương, bình thường cũng chỉ có mấy người cùng chơi với nhau. Thực không nghĩ nổi rốt cuộc là ai giết cậu ta. Liệu có phải cậu ta gặp kẻ giết người cướp của không?”
Cảnh sát đáp: “Cậu không cần hỏi vấn đề này, chúng tôi sẽ điều tra. Gần đây, Từ Gia Nguyên có tranh cãi hay mâu thuẫn với ai không?”
Lưu Bình ngập ngừng nói: “Mọi người bình thường đều chỉ ầm ĩ chửi đùa chứ không phải cãi nhau thật.”
Tưởng Minh Hiên cũng không nghĩ ra nạn nhân gần đây kết thù với ai.
Cảnh sát hỏi: “Cậu ta có mượn tiền ai, hoặc giả vay qua mạng, có tranh chấp về tiền nong với ai không?”
Tưởng Minh Hiên nghĩ một lát, nói: “Không có, tôi thấy gần đây của cậu ta không thiếu tiền, cũng không mua đồ đạc gì. Bọn họ chơi bài nay thắng mai thua mấy trăm tệ, vài ngày trước tôi còn vay cậu ta 300 tệ mua quần áo nữa. Tôi đã trả tiền cho cậu ta ngay khi nhận lương rồi.”
“Gần đây cậu ta có tranh cãi hay mâu thuẫn với ai không?”
Tưởng Minh Hiên ngừng lại không biết đang nghĩ đến điều gì. Giọng nói của cảnh sát nghiêm thêm: “Có thì nói, do dự cái gì? Đây là án mạng đấy!”
Tưởng Minh Hiên lập tức nói: “Không phải, anh cảnh sát… Chỉ là thường ngày Từ Gia Nguyên và Lưu Nhã Dục không hợp nhau lắm. Có những lúc cậu ta cười nhạo Lưu Nhã Dục quê mùa, có lúc…có lúc cũng sai vặt Lưu Nhã Dục. Có lẽ trong lòng Lưu Nhã Dục không mấy dễ chịu, nhưng vẫn nghe lời Từ Gia Nguyên.
Mấy ngày trước hai người họ có cãi vã một trận. Từ Gia Nguyên sai Lưu Nhã Dục đi mua thuốc lá, Lưu Nhã Dục đang đọc tiểu thuyết nên không đi. Từ Gia Nguyên mắng chửi Lưu Nhã Dục, còn nói…nếu không chịu đi cậu ta sẽ tố giác Lưu Nhã Dục là lao động vị thành niên, để cậu nhóc cút về hang núi không đi làm được nữa. Lưu Nhã Dục khi đó rất tức giận, nói… nói…”
“Cậu ta nói gì?”
“Cậu nhóc nói… Sẽ có ngày ông chém chết mày.”
Hết chương 49

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.