Chờ Tôi Có Tội

Chương 70:




Vưu Minh Hứa càng nhìn dáng vẻ của anh càng thấy trào phúng. Cô cúi đầu nhìn ngắm hình bóng bản thân phản chiếu trong đồng tử xinh đẹp thâm thúy đó, khẽ nói: “Có lẽ ngày mai tỉnh lại anh sẽ quên sạch những lời hôm nay của tôi… Thế nhưng Ân Phùng, đừng vọng tưởng, thời gian qua tôi chỉ chơi đùa cùng anh mà thôi, sao có thể thật lòng yêu anh được?”
Ân Phùng sững người.
Vưu Minh Hứa nhảy xuống giường, khi mở cửa, Trần Phong và bác sĩ đã đứng chờ sẵn bên ngoài. Cô im lặng quay trở về phòng, thay quần áo, xách theo đồ đạc ra khỏi căn nhà. Cô xuyên qua vườn hoa đi đến cổng lớn, ông chú đã từng ngồi tù đuổi theo mở cổng. Một mình cô bước vào màn đêm tĩnh mịch.
———
Ân Phùng đã bị dày vò khá lâu nên sau khi được tiêm một mũi liền chìm vào giấc ngủ. Trần Phong tiễn bác sĩ rồi quay trở lại ga-ra.
Hai cấp dưới kẹp chặt Thư Tuyết, Trần Phong đi tới cho cô ta một cái tát vang dội. Thư Tuyết rên rỉ đau đớn, suýt chút ngã sấp trên nền đất.
Trần Phong bực dọc lau sạch tay, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh liếc nhìn cô ta, nói: “Tôi đã biết cả, là người trong này làm ra chuyện ngu ngốc giúp cô lẻn vào đây. Muốn giải tỏa cho thầy Ân cũng không sai. Nhưng, thứ nhất, cô làm hỏng chuyện rồi. Thứ hai, ai cho phép cô ăn nói linh tinh trước mặt vị đó, trước kia thầy Ân từng dùng thuốc tăng kích thích cùng cô? Cô chẳng qua mới chỉ đi cùng thầy Ân hai, ba lần, trở thành bạn gái chính thức của thầy từ bao giờ thế?”
Thư Tuyết ôm mặt nức nở: “Tôi thực lòng yêu anh ấy… sùng bái anh ấy… Tôi cũng muốn anh ấy nhanh chóng khỏe lại.”
Trần Phong phất tay: “Cút ngay, đừng có xuất hiện trước mặt thầy Ân nữa. Còn có, cô cũng biết tình hình của thầy Ân và chuyện tối nay, nếu dám hé nửa lời ra ngoài, tôi chơi chết cô.”
———
Ngày hôm sau.
Trần Phong mở cửa liền thấy Ân Phùng ngồi lặng trên giường ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Trần Phong cười khẽ: “Thầy Ân, dậy thôi, lát nữa còn phải tới buổi ký tặng.”
Ân Phùng trề môi ngoảnh đầu nhìn cậu ta bằng ánh mắt vô cùng bi thương ảo não. Trần Phong nghĩ thầm: Toi rồi, thầy vẫn còn nhớ chăng?
Hai chủ tớ cùng lặng thinh, cuối cùng Ân Phùng hạ giọng: “Tiểu Phong Tử, tôi đáng thương quá.”
Khóe môi Trần Phong như bị rút gân, hỏi: “Vì sao ạ?”
Ân Phùng ngẩng đầu nhìn trần nhà, lúc lâu sau mới thì thào: “Cô ấy muốn chơi tôi thế nào cũng được. Nhưng tôi và cô ấy… sao lại không có khả năng chứ?”
———
Vưu Minh Hứa nhìn cái tên “Ân Phùng” không ngừng nhấp nháy trên màn hình điện thoại. Cô tiếp tục ngắt cuộc gọi, sau đó chuyển máy sang chế độ im lặng.
Phán Giai ôm một chồng tài liệu tới: “Hai việc. Thứ nhất, hai tội phạm thiếu niên trong án trao đổi giết người đều đã khai hết, về sau sẽ giao cho bên Tư pháp. Hầy, đến bây giờ vẫn không thấy người thân Lưu Nhã Dục đến, bọn họ cứ nhập nhằng hết lần này đến lần khác làm em chán ghét vô cùng. Còn về phía Lý Tất Nhiễm thì bố cậu ta như sắp phát điên rồi, hiện tại đang làm loạn ở ngoài sảnh kia kìa, nói cảnh sát vu oan cho con trai, đòi kiện lên trên, ôi mẹ kiếp…”
Vưu Minh Hứa lặng thinh không đáp, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Người phạm tội là trẻ con. Song hung thủ thật sự là ai đây?
“Còn một việc nữa.”
Phán Giai nói, “Mấy ngày trước, trong quá trình áp giải Cố Thiên Thành đã xảy ra tai nạn, xe đâm vào vách núi, hiện tại vẫn chưa tìm được thi thể. Tài xế gây tai nạn sợ tội chạy trốn, trước mắt đang phát lệnh truy nã.”
Vưu Minh Hứa ngẩn người.
Hóa ra người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn quyết định trở thành sát thủ liên hoàn, giết người không ghê tay đó lại kết thúc cuộc đời bằng phương thức đột ngột và oan khuất đến vậy.
Liệu rằng trước khi chết, Cố Thiên Thành có cảm thấy đây là bản án cuối cùng ông trời dành cho hắn hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.