Chờ Tôi Có Tội

Chương 80:




Phán Giai chêm vào một câu: “Cô ấy không có thứ gì làm cọc. Nhưng công ty này rất hào phóng, không nề hà cho cô ấy vay tiền hết lần này sang lần khác.”
Hàn Phong hiểu biết về các công ty cho vay vốn sinh viên trong những thành phố hạng ba, bốn hơn những người khác nên nói: “Khả năng lớn trong tay đối thủ giữ video khỏa thân. Có thứ này trong tay, bọn chúng căn bản không sợ cô ấy quỵt nợ mà sẽ càng cho vay nhiều hơn, đợi đến khi thu lưới sẽ có thể hút cạn máu trong nửa đời của cô ấy. Lãi ba trăm nghìn tệ có thể bay vọt lên một triệu tệ cô có tin không? Chỉ cần cô ấy không nghe lời, video khỏa thân sẽ lập tức xuất hiện trước mặt bạn bè đồng học, còn có khả năng đến tận tay bố mẹ nơi quê nhà. Chỉ một chiêu đó thôi đã có thể ép chết người khác rồi.”
Hứa Mộng Sơn nói: “Không khác nào rắn độc.”
Lúc này Ân Phùng cất tiếng hỏi: “Video khỏa thân là gì?”
Mọi cảnh sát hình sự đều biết đây là chiêu trò của các công ty vay vốn sinh viên, chúng quay cảnh những nữ sinh trần truồng giơ chứng minh thư, lên tiếng xác nhận đã vay tiền để làm bằng chứng, sau đó mới cho vay.
Hàn Phong giải thích một cách ngắn gọn súc tích rồi nói: “Trước kia chúng tôi đã điều tra máy tính của các công ty cho vay vốn phi pháp, những video thế này nhiều vô số kể.”
Ân Phùng nhíu mày nghĩ ngợi: “Tôi có thể xem không?”
Hàn Phong vừa định đồng ý, Vưu Minh Hứa đập bốp xuống mặt bàn: “Thời gian của chúng ta thừa thãi lắm sao? Đừng lề mề nữa, mau chóng bàn phương hướng tiếp đi.”
Mọi người cùng gật đầu nói phải, chỉ có Hứa Mộng Sơn cười gian.
Phán Giai nói: “Mọi người nói xem, Lưu Y Sa mất tích ở ngoài, liệu có phải đã gặp mặt người của công ty Phân Kim Bảo để lấy khoản tiền mười nghìn tệ mà cô ấy đã vay không? Anh Táo còn nói ‘Gặp mặt nói chuyện’ nữa mà.”
Đây cũng là điều tất cả mọi người cùng hoài nghi.
Vưu Minh Hứa gõ ngón tay trên mặt bàn: “Trước mắt, đây chính là manh mối duy nhất. Hơn nữa một năm trước, Triệu Phi Nhi cũng đã từng vay tiền của công ty này.”
Hàn Phong nhìn cô: “Tra thế nào, rầm rộ hay âm thầm?”
Đến lúc này, nội tâm của mấy cảnh sát hình sự cốt cán đều kích động, toàn bộ nhân viên trong công ty Phân Kim Bảo đều có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng trong vụ án của Triệu Phi Nhi nhưng bọn họ đều cảm thấy công ty này chắc chắn cất giấu một bí mật sâu kín đang chờ đợi bọn họ tới điều tra.
Vưu Minh Hứa đáp: “Ngấm ngầm điều tra. Theo tôi, chúng ta nên tìm một người do thám về anh Táo và công ty để tránh đánh rắn động cỏ, vì dù sao chúng ta cũng chưa biết hung thủ có quan hệ với công ty này hay không. Hắn có thể là một người trong công ty, cũng có thể là người dính dáng tới công ty.”
Hàn Phong gật đầu: “Vậy phải tìm một nữ cảnh sát.” Lời nói vừa dứt, mọi ánh mắt đổ dồn lên Vưu Minh Hứa. Cô gác tay trên ghế, cười cười: “Tôi đi, không vấn đề gì.” Cô sớm đã quen với những chuyện như vậy rồi.
Hàn Phong không lên tiếng, Hứa Mộng Sơn và những cảnh sát khác cũng đều quan sát cô. Tuy Vưu Minh Hứa là cao thủ võ thuật trong toàn tỉnh, cũng xinh đẹp đủ để thu hút bất cứ một tên tội phạm nào…
“A Hứa cô xinh đẹp quá, khí chất cũng không giống sinh viên, bọn chúng sẽ nghi ngờ.” Ân Phùng ngồi trong góc thành khẩn nói một câu.
Vưu Minh Hứa lạnh nhạt nhìn anh, khóe môi nhướng lên thành một độ cong: “Hay là… Tôi cải trang?”
Hứa Mộng Sơn lắc đầu: “Không được, thân bá khí kia của cậu muốn che cũng chẳng được. Vưu tỷ, cậu có thể run lẩy bẩy đáng thương trước mặt anh Táo không? Kệch cỡm chết được! Cậu vừa mở miệng đã dọa cho tội phạm chết khiếp thì tính sao?”
Vưu Minh Hứa: “Cậu, thích, chết, à!”
Cả phòng cười vang, Ân Phùng cũng cười lại thấy Vưu Minh Hứa quay đầu lườm mỗi mình anh. Trái tim Ân Phùng bỗng nhiên ngọt lịm không rõ nguyên do, còn thêm chút ngứa ngáy, bèn cúi đầu tiếp tục cười.
Vưu Minh Hứa: “……”
Tạo phản rồi!
Đúng lúc này Phán Giai đứng dậy: “Để em đi.”
Mắt mọi người cùng sáng lên, tập trung vào cô ấy. Tuy lúc này Phán Giai cũng đang mặc cảnh phục, song dáng dấp thấp hơn Vưu Minh Hứa, khuôn mặt tròn trịa ngọt ngào, khi cười còn hiện hai núm đồng tiền xinh xắn, quả thực rất thanh tú.
Hứa Mộng Sơn bỗng cất lời: “Em không được, thân thủ kém quá. Ngồi xuống.”
Phán Giai nói: “Hứa hồ ly anh ngậm miệng vào. Em đi làm mồi nhử chứ không phải đi đánh giặc. Tuy võ vẽ em không giỏi bằng anh và Vưu tỷ, nhưng quật ngã mấy tên tội phạm thì không thành vấn đề. Vưu tỷ, Đội trưởng Hàn, để em đi.”
Hết chương 80

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.