Chờ Tôi Có Tội

Chương 211:




Ngày hôm sau là cuối tuần, thời tiết đẹp hiếm hoi trong những ngày đông lạnh lẽo, ánh nắng mặt trời ấm áp, không khí trong trẻo, mát lành. Vưu Minh Hứa từ chối ý định đưa đón của La Vũ, tự gọi xe tới sân golf, vừa nhìn đã thấy La Vũ đứng một mình chờ đợi bên ngoài.
Đến đâu hay đến đó, đầm rồng hang hổ hay Hồng Môn Yến thì cô đều phải xông lên.
Hôm nay cô vẫn mặc kín đáo như mọi ngày, La Vũ quan sát một chút, giọng nói chất chứa cảm xúc: “Em vẫn luôn xinh đẹp như vậy.”
Vưu Minh Hứa vô cùng khâm phục trình độ nói dối không chớp mắt của anh ta, rồi lại nghĩ, cuối cùng cũng gặp được một kẻ còn phù phiếm hơn cả Ân Phùng.
Hai người sóng vai đi vào bên trong. Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn cũng đã sắp xếp người lẻn vào trong đó.
Không bao lâu sau, La Vũ bắt đầu khoác tay lên vai cô.
Vưu Minh Hứa: “Bỏ xuống.”
La Vũ: “Xa lạ với tôi như thế thì làm sao đi gặp lão đại?”
Vưu Minh Hứa không tiếp tục giãy giụa. May thay tay anh ta cũng ngoan ngoãn, chỉ khoác nhẹ chứ không nhân cơ hội làm càn.
Hai người tiến về phía góc trong, mỗi người mang một tâm tư. Sân tập golf này nằm ở trung tâm thành phố, nơi tấc đất tấc vàng song lại chiếm một diện tích cực kỳ rộng lớn. Bốn xung quanh được vây bằng tường lưới cao chót vót, đã có rất nhiều đang luyện tập.
Nơi đó có bốn người Vưu Minh Hứa đều đã được nhìn qua ảnh.
Hình Kỷ Phục và Hoàng Lung ngồi bên bàn nói chuyện, Hình Diễm Quân và Quách Phi Vanh đang chơi golf. Người thật tất nhiên sẽ sinh động, cụ thể hơn trong ảnh rất nhiều. Người Vưu Minh Hứa chú ý tới đầu tiên chính là Hình Kỷ Phục, ông ta hóa ra vô cùng nho nhã, đôi mắt thon dài hơi xếch, thời trẻ chắc chắn là một thanh niên vô cùng điển trai.
La Vũ dẫn cô đến chào hỏi: “Ông chủ, đây là Vưu Minh Hứa, bạn gái tôi. Minh Hứa, chào ông chủ Hình đi.”
Vưu Minh Hứa đúng mực: “Ông chủ Hình.”
Hình Kỷ Phục gật đầu, nhìn cô khá lâu rồi hỏi: “Có biết chơi golf không?”
Vưu Minh Hứa lắc đầu.
Hình Kỷ Phục nói: “Để La Vũ dạy cô, cậu ta đánh rất tốt.” Nói đoạn, ông ta nhìn La Vũ, cười nói: “Trước nay cậu chưa từng đưa phụ nữ tới, nếu giờ đã dẫn đến rồi thì nhớ chăm sóc người ta cho tốt.”
La Vũ cười nói: “Đó là tất nhiên, khó khăn lắm tôi mới theo đuổi được cô ấy.”
Hình Kỷ Phục cười, Hoàng Lung bên cạnh cũng cười sâu xa. Anh ta nhìn chằm chằm Vưu Minh Hứa bằng loại ánh mắt khiến người ta rất không thoải mái, Vưu Minh Hứa làm như không nhìn thấy.
Chào hỏi xong, La Vũ kéo cô ngồi xuống vị trí trống bên cạnh.
“Uống gì?” La Vũ hỏi.
Vưu Minh Hứa nói: “Nước.”
La Vũ gọi nhân viên phục vụ yêu cầu lấy một chai nước khoáng và một ly cocktail. Thực chất nội tâm Vưu Minh Hứa rất hưng phấn song biểu cảm vô cùng nhẹ nhàng, tùy ý. Dù sao không phải ai cũng có cơ hội tiếp cận trực tiếp với những nhân viên nòng cốt và người nắm quyền của tập đoàn Khải Dương ở một khoảng cách gần thế này. Có điều cô tạm thời chưa làm rõ được rốt cuộc La Vũ ôm âm mưu gì, chỉ có thể thấy chiêu nào tiếp chiêu đó vậy.
“Cũng không biết…” La Vũ bỗng cười trầm, “Kéo em vào là đúng hay sai. Nhưng Vưu Minh Hứa, nếu em đã đồng ý thì phải mở to mắt nhìn cho kỹ tôi là người thế nào. Cho tôi một cơ hội.”
Vưu Minh Hứa im lặng một chốc, nói: “Được, anh biểu hiện cho tốt.”
La Vũ đột nhiên bật cười thành tiếng, ngắm nhìn dáng vẻ biếng nhác mà kiêu kì, thấm nét đẹp trời sinh của người phụ nữ trước mặt. Đó là dáng vẻ anh ta luôn say đắm từ trước đến nay.
“Tôi nghiêm túc, Vưu Minh Hứa.” Anh ta nói: “Nếu không tôi còn có cách nào khác để em nhìn tôi thêm một chút? Gia thế, anh em tôi đều sẽ lấy ra để chơi cùng em. Cũng chỉ có em mới khiến tôi có thể làm vậy. Em cũng phải nể tình tôi, đừng chỉ nghĩ đến lợi dụng, đề phòng tôi, được không?”
Vưu Minh Hứa lặng thinh nhìn anh ta.
Cảnh đối chọi gay gắt của hai người lại trở thành liếc mắt đưa tình, thì thầm tình tứ trong mắt người ngoài.
Hoàng Lung nhìn họ, nói với Hình Kỷ Phục: “Xem ra lần này La Vũ thật lòng rung động với cô cảnh sát này rồi, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Hình Kỷ Phục nói: “Cậu ta có chừng mực.”
Dù Hoàng Lung luôn không vừa mắt La Vũ song không thể không thừa nhận con người này còn tinh ranh hơn mấy người bọn họ vài phần, sao có thể chịu thiệt trong tay phụ nữ cho được?
Hoàng Lung lại quan sát Vưu Minh Hứa, cười sâu xa: “Rất xinh đẹp, nhìn có vẻ rất có cốt khí. La Vũ quả nhiên bại hoại.”
Hình Kỷ Phục liếc anh ta: “Ai là kẻ bại hoại? Xoi mói bạn gái của anh em cậu không thấy mất mặt hay sao? Học tập La Vũ, nhanh chóng tìm một người phụ nữ thành gia lập thất đi!”
Hoàng Lung biết ông chủ trước nay luôn rất nghiêm túc trước những mối quan hệ gái trai, anh ta chỉ cười hì hì không đáp.
Bên kia, Hình Diễm Quân và Quách Phi Vanh đánh xong, Quách Phi Vanh đi tới ngồi cùng ông chủ, còn Hình Diễm Quân đi về phía La Vũ.
Hình Diễm Quân nhỏ hơn La Vũ 2 tuổi, cười gật đầu với Vưu Minh Hứa: “Chị dâu.”
Vưu Minh Hứa không đáp, La Vũ cười nói: “Đừng gọi linh tinh, giờ vẫn chưa phải.”
Hình Diễm Quân vẫn cười, La Vũ nói với Vưu Minh Hứa: “Diễm Quân, đây là Vưu Minh Hứa. Mình Hứa, chào anh Hình đi.”
Vưu Minh Hứa: “Anh Hình.”
Hình Diễm Quân thấy cô xinh đẹp, hào phóng, ánh mắt ngay thẳng nên không khỏi sinh lòng hảo cảm. Trong số những tâm phúc của bố, La Vũ là người duy nhất có học thức cao, cũng là người chuyện trò ăn ý nhất với Hình Diễm Quân. Giờ thấy La Vũ tìm được bạn gái, anh ta càng thấy cô khác biệt so với những người phụ  nữ mà Hoàng Lung và Quách Phi Vanh thường hay trêu đùa. Hình Diễm Quân thấy hai người trước mặt rất xứng đôi vừa lứa, bèn gật đầu nói: “Hai người chơi đi, tôi không làm bóng đèn nữa. La Vũ, có thời gian nhớ thường xuyên đưa chị Vưu đến chơi cùng mọi người, đừng suốt ngày vùi đầu vào công việc mà lạnh nhạt với giai nhân.” Nói xong, anh ta cười thân thiện với Vưu Minh Hứa, vỗ vai cổ vũ La Vũ rồi cầm gậy tiếp tục đi sang nơi khác đánh golf.
Vưu Minh Hứa không ngờ Thái tử gia lại nho nhã, thân thiện đến vậy, không “thâm tàng bất lộ” như bố anh ta, dường như thực sự coi La Vũ là anh em tốt. Có điều, nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
Lúc này, La Vũ cất tiếng: “Con người cậu ta không tệ. Bình thường chỉ quản mấy nghiệp vụ bất động sản, tài chính, không hề dính dáng đến những vấn đề khác. Em không cần phải phí sức lên cậu ta.” Câu nói cuối cùng được hạ thấp, Vưu Minh Hứa liếc anh ta.
La Vũ cười cười, nói: “Có điều, không ngờ cậu ta lại có cảm tình với em. Hình đại thiếu thường ngày rất ít khi chơi cùng phụ nữ, cậu ta chê phiền phức, cũng không nhìn trúng ai. Cậu ta thấy em rất được đấy.”
Vưu Minh Hứa nói: “Tôi vốn đã rất tốt.”
“Đó là tất nhiên. ‘Cô gái rất tốt’ ơi, có thể nể mặt cùng đi đánh golf với tôi chứ?” La Vũ đứng dậy.
Trước đây, Vưu Minh Hứa chưa từng nghĩ đến sẽ có lúc bản thân có thể hòa nhã ngồi nói chuyện cùng La Vũ được như lúc này, thậm chí là còn cùng chơi chung với anh ta. Có điều bao nhiêu con mắt đang tập trung vào đây, cô muốn hòa nhập được vào nhóm họ, tất nhiên cũng phải bắt tay phối hợp. Cô đứng dậy, đi đánh bóng cùng La Vũ.
Nhưng cô chưa từng đánh bao giờ, chỉ biết cầm cây gậy trong tay nhìn động tác của những người bên cạnh. La Vũ vừa nhìn liền cười, bước tới, dịu dàng nói: “Tôi dạy em.”
Dường như anh ta định đi đến sau cô, tay cầm tay dạy cô đây mà. Vưu Minh Hứa rùng mình, nói: “Đứng im đừng động. Động tôi một tẹo, tôi đập nát đầu anh.”
La Vũ đã bước tới cạnh cô, nhìn cô một chút song không nổi giận. Anh ta cầm gậy, chỉ dạy cô bằng giọng nói nhàn nhạt. Lúc bấy giờ Vưu Minh Hứa mới học theo, những lúc tư thế của cô không đúng, La Vũ sẽ tiến lên điều chỉnh nhưng tay chỉ chạm nhẹ rồi buông ngay, không hề sàm sỡ cô.
Tất nhiên, bóng lưng cùng đứng sóng đôi của hai người lại trở thành thì thầm yêu đương, thân mật vô cùng trong mắt người ngoài.
Hết chương 211

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.