Chờ Tôi Có Tội

Chương 237:




Cuối cùng cũng đến nơi, đoàn xe dừng bên sườn núi xanh xám. La Vũ kéo Vưu Minh Hứa xuống xe. Vưu Minh Hứa quan sát xung quanh liền biết nơi này chắc chắn đã được La Vũ tính toán sẵn trong kế hoạch. Nơi đây nằm giữa các dãy núi, họ đang dừng chân tại sườn của ngọn núi cao nhất. Xe đã không thể đi tiếp được nữa. Đám tội phạm dẫn theo con tin cùng xuống xe.
Người đầu tiên Vưu Minh Hứa nhìn thấy là Hứa Mộng Sơn, bắp đùi bị trúng đạn của anh ấy đã được băng bó qua loa, có lẽ là vì không muốn anh ấy chết quá nhanh chóng. Nhưng vì băng bó quá sơ sài nên máu vẫn thấm ướt cả băng gạc. Sắc mặt Hứa Mộng Sơn trắng nhợt, đứng từ xa nhìn cô, khẽ gật đầu. Lòng Vưu Minh Hứa mới nhẹ nhõm bớt.
Người tiếp theo bị đẩy xuống xe là Hình Diễm Quân, tuy mặt anh ta tái mét nhưng không bị thương. Còn có Hoàng Lung và Quách Phi Vanh, mặt mũi cả hai sưng vù, người hơi khom, xem ra là đã ăn một trận đòn no nê.
Vưu Minh Hứa căng thẳng, cô chưa thấy Cảnh Bình.
Lúc bấy giờ một chiếc xe mở cửa, một người bị đạp xuống xe, ngã gục trên đất rồi nằm im bất động. Vưu Minh Hứa chết sững, người đó toàn thân nhơ nhớp máu, quần áo bị cởi sạch chỉ còn lại chiếc quần lót. Chỉ trong một thời gian ngắn, khắp người đã đầy vết thương, vết cắt, vết bỏng, vết đâm đủ cả. Ngực người đó cũng được quấn tạm một lớp băng gạc, hiển nhiên là vì muốn anh chết chậm hơn một chút.
Anh nhắm mắt, rơi vào hôn mê, nhưng có lẽ vì quá đau đớn nên cơ thể vẫn đang run lên trong vô thức.
Vưu Minh Hứa ứa nước mắt, muốn chạy về phía anh nhưng bị La Vũ giữ lại. Anh ta lạnh lùng nói: “Không chết ngay được, họ có cả đống thủ đoạn hành hạ cảnh sát, có thể khiến anh ta ba ngày ba đêm không chết nổi.”
Vưu Minh Hứa kìm nước mắt. Tuy lời nói của La Vũ vô tình nhưng lại lọt vào tai cô. Ba ngày ba đêm. Chỉ cần có thể kéo dài thêm một chút thời gian, cảnh sát tới, Cảnh Bình sẽ được cứu.
“Đừng để anh ấy chết.” Vưu Minh Hứa nói, “Nếu không cả đời này tôi sẽ không buông tha cho các người, dù có chết cũng phải bắt các người về xử bắn!”
La Vũ trái lại chẳng hề tức giận, hỏi khẽ: “Em quan tâm anh ta đến vậy? Ân Phùng thì sao?”
Vưu Minh Hứa thét lên: “Anh ấy là chiến hữu của tôi! Anh em của tôi!”
La Vũ chưa từng thấy cô khóc nhưng lúc này đây lại thấy rõ hai hàng nước mắt trào ra khỏi hốc mắt cô. Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn anh ta đau đáu, gương mặt cô quật cường cùng nước mắt yếu đuối đẹp đến không thể thốt thành lời.
La Vũ im lặng vài giây, đáp: “Được rồi, tôi hứa với em, tạm thời sẽ không để anh ta chết.”
Vưu Minh Hứa ngẩn người, tầm mắt một lần nữa hướng về Cảnh Bình nhưng không dám tiếp tục nhìn thêm, lòng cô đau như dao cắt.
Hứa Mộng Sơn cũng nổi giận, hét lớn: “Cảnh Bình!”, định xông tới nhưng bị hai gã tội phạm ấn chặt, tay đấm chân đá, anh ấy gục ngã.
Vưu Minh Hứa không khóc nữa, mắt cô đỏ sọng, đi theo La Vũ đến cạnh Cảnh Bình đang hôn mê, ép bản thân ngẩng đầu để không nhìn anh. Sau đó, cô nghe thấy có người kéo anh dậy, đưa về phía đỉnh núi. Vưu Minh Hứa nhìn về phương xa, núi tĩnh lặng, rừng xanh rậm, khói sương mịt mờ, một vài cảnh sát có lẽ đang bước trên con đường dẫn tới cái chết. Nhưng họ bằng lòng vùi xương cốt nơi núi rừng xanh thẳm bởi sẽ không một ai hy sinh vô ích, sẽ ngày càng nhiều cảnh sát bước lên con đường này, đưa những tên ác ma trong bóng tối vào tù ngục.
Lòng cô bỗng bình tĩnh lạ kỳ, tựa như chẳng qua chỉ đang chấp hành một nhiệm vụ rất đỗi bình thường. Cô loại bỏ mọi tâm trạng và suy nghĩ vẩn vơ, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Họ đã gần lên tới đỉnh núi.
Không thể không nói, La Vũ chọn vị trí cực tốt. Chỉ e máy theo dõi của cô đã không còn tín hiệu ở chốn vùng núi hoang sơ này. Địa thế nơi đây cao nhất, bốn mặt đều là sườn dốc, cũng có nghĩa là, có ai tới gần, Hình Kỷ Phục có dẫn người theo hay không, họ có thể nhìn rõ mồn một.
Cách giờ hẹn còn 40 phút nữa. Phía dưới vẫn không một bóng người. Cả vùng núi non trùng điệp tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe được tiếng gió.
Đám tội phạm tổng cộng có khoảng 20 người, một nhóm mai phục xung quanh, một nhóm khác trông chừng con tin. Vưu Minh Hứa bị trói chặt, tách riêng sang một bên, đứng cạnh cô là thuộc hạ của La Vũ.
Những người khác gồm Cảnh Bình, Hứa Mộng Sơn, Hình Diễm Quân, Hoàng Lung, Quách Phi Vanh đều ngồi tập trung một chỗ, vài khẩu súng chĩa thẳng trên đầu họ.
La Vũ, Lôi Vũ, Tôn Nguyên đứng cùng nhau, sau một hồi thương lượng, kẻ nào cũng ngậm cười. Sau đó Lôi Vũ đi về phía con tin, tay kẹp điếu thuốc lá, Vưu Minh Hứa căng thẳng nhìn gã.
Cảnh Bình vẫn đang hôn mê, nằm sõng soài trên đất. Hứa Mộng Sơn thấy vậy lập tức bò tới chắn trước người anh, tên tội phạm bên cạnh tung một cước, giẫm lên vết thương trên đùi Hứa Mộng Sơn. Hứa Mộng Sơn bật rên một tiếng đau đớn, không thể động đậy.
Lôi Vũ ngồi xổm xuống trước mặt Cảnh Bình quan sát kẻ thù của bản thân.
Không ai biết tên tội phạm đến từ Vân Nam này đang nghĩ điều gì, cũng không ai biết anh cảnh sát truy bắt tội phạm ma túy Cảnh Bình đến từ Vân Nam đã từng khiến gã sợ hãi nhường nào. Mặt Lôi Vũ rất đắc ý, cũng có chút vặn vẹo, trong mắt đều là căm hận, gã đứng dậy, nhấc chân nghiến lên vết thương trên ngực Cảnh Bình. Cảnh Bình nôn một ngụm máu tươi, mở mắt.
Thế nhưng gương mặt anh không có quá nhiều biểu cảm, đôi mắt sưng vù không hề sợ hãi nhìn thẳng Lôi Vũ.
Lôi Vũ bỗng bị biểu cảm của anh chọc giận, xách đầu Cảnh Bình đập liên hồi xuống đất, miệng chửi không ngừng: “Thằng cảnh sát chết tiệt! Cảnh Bình, mày chẳng phải lợi hại lắm à! Vân Nam nhiều tội phạm ma túy sợ mày thế cơ mà! Bảo mày là rắn độc, ha ha, một thằng cảnh sát da non thịt mềm lại được xưng là rắn độc! Mày bắt bao nhiêu anh em của tao rồi, hửm? Mày cuối cùng cũng có ngày hôm nay, tao phải cắt đầu mày, mang về Vân Nam để tất thảy chứng kiến, sợ không? Ha ha ha!”
Cảnh Bình ngẩng đầu, toàn thân như đã không còn chút sức lực, sau đó anh nhổ một bãi nước bọt trúng mặt Lôi Vũ.
Lôi Vũ cười ha hả, vứt anh sang một bên, liếc mắt ra hiệu cho hai tên thuộc hạ, rồi lại một hồi tay đấm chân đá túi bụi.
Lôi Vũ nói: “Chơi lâu thế cũng tàm tạm rồi. La lão đại, tôi cũng nể mặt cậu đủ rồi. Thằng cảnh sát này ghê gớm lắm, không giết nó ngay tôi không yên tâm. Dao.” Thuộc hạ đưa một con dao tới.
Vưu Minh Hứa thấy Cảnh Bình gần như hấp hối, tim cô như bị ai đó bóp chặt. Anh vẫn đang bị đánh, nhưng như cảm ứng được điều gì, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Nước mắt Vưu Minh Hứa tuôn trào, im lặng không cất tiếng. Cảnh Bình chỉ cười nhẹ, khuôn mặt đó của anh thực ra đã sắp chẳng thể nhìn ra được dáng vẻ khi trước, song cô vẫn nhìn rõ nụ cười bình tĩnh, ôn hòa của anh.
Ruột gan Vưu Minh Hứa quặn thắt, ngẩng phắt đầu: “La Vũ!”
La Vũ nhìn cô, không để lộ cảm xúc, bước về phía Lôi Vũ: “Lôi lão đại, nể mặt em một lần. Người này tất nhiên phải giết, em cũng không muốn buông tha, anh ta dám tơ tưởng người phụ nữ của em! Có điều, trước khi anh ta chết, em có thể tặng anh ta một món quà lớn được chứ?”
Lôi Vũ có chút không vui: “Sao?”
La Vũ chỉ vào Vưu Minh Hứa: “Thời gian còn sớm, anh em chắc chán lắm, giải trí chút đi. Em muốn chơi cô ấy trước mặt Cảnh Bình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.