Tổ chức kẻ trừng phạt không phải thần, không thể dự liệu trước đường trốn của bọn họ trừ khi có nội gián. Kẻ đó cũng mang theo máy theo dõi vị trí giống cô, dẫn dắt những kẻ trừng phạt đến đây.
Nội gián là ai đã rõ như ban ngày.
Động tác của cô quá nhanh, ba kẻ may mắn còn sống sót còn chưa kịp phản ứng, cô đã chui khỏi xe, nhào đến trước Quách Phi Vanh.
Khi trước, cảnh sát đã điều tra cặn kẽ tư liệu, thân thủ của Quách Phi Vanh. Theo lý mà nói, đáng lẽ Quách Phi Vanh không thể tránh thoát lần tấn công này của cô, nhưng chỉ thấy đôi mắt hắn vụt lên tia hung ác, nghiêng đầu tránh gọn. Sau đó hắn cười, túm chặt cánh tay Vưu Minh Hứa, Vưu Minh Hứa nào thể để hắn đạt được mục đích, cô đổi hướng giữa chừng, đánh về phía mặt hắn. Nhưng hắn giương súng cũng nhanh chẳng kém cô.
Nói cho cùng Vưu Minh Hứa cũng nấp dưới gầm xe, muốn chế ngự đối phương từ phía sau sẽ càng thêm khó khăn. Cơ thể cô lập tức khựng lại, trán kề ngay họng súng hắn ta.
Hình Diễm Quân vốn trốn sau lưng Quách Phi Vanh bảo vệ bố chỉ biết ngơ ngác nhìn. Hình Kỷ Phục giật súng trong tay con trai, nhưng Quách Phi Vanh như mọc mắt sau gáy, nói: “Ông chủ, đừng cử động. Muốn đầu con gái ông nở hoa à?”
Hình Kỷ Phục ngừng tay.
Đại cục đã định, bảy, tám gã đàn ông mặc đồ đen bước ra từ đám cỏ um tùm ven đường. Vưu Minh Hứa vừa nhìn liền phát giác trên người chúng đều mang khí chất lạnh lẽo, trầm tĩnh, không hung thần ác sát song lại khiến lòng người lạnh toát hệt như Cố Thiên Thành. Tựa như có thứ gì đó đã chết, song cũng có thứ gì sống lại trên người chúng.
Súng trong tay chúng nhắm chuẩn vào ba người nhóm Hình Kỷ Phục. Súng trong tay Hình Kỷ Phục cũng bị một kẻ trong số đó tịch thu. Quách Phi Vanh từ từ đứng dậy.
Đó là một loại cảm giác rất kỳ quái. Thường ngày cảm giác người này mang lại là trầm ổm, cẩn thận, không hung hãn như Hoàng Lung, không thâm hiểm như La Vũ mà bình thường hơn rất nhiều. Nhưng giờ phút này, hắn chỉ đơn giản đứng ở nơi đó song không khí xung quanh lại như thay đổi, cơ thể hắn trở nên thẳng tắp, lạnh lùng, khắp người toát ra khí chất khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Hắn bước đến bên những kẻ kia, nhìn ba tù binh, cười nói: “Hình Kỷ Phục, ông xem, hiện giờ chẳng phải rất tốt hay sao, gia đình ông đoàn tụ rồi.”
Vưu Minh Hứa ngẩn người, nhìn chằm chằm Quách Phi Vanh, thầm nghĩ: Hắn là ai?
Hắn rốt cuộc là ai?
Đám đàn ông mặc đồ đen lái một chiếc xe Van ra khỏi phía sau căn nhà, loại xe này xuất hiện ở nơi núi rừng thôn quê là một điều hết sức bình thường. Có thể thấy chúng đã suy tính rất kỹ càng. Hình Diễm Quân được đưa lên một chiếc xe riêng, Hình Kỷ Phục và Vưu Minh Hứa bị đưa lên xe của Quách Phi Vanh.
Hàng ghế sau của chiếc xe Van đã bị gỡ bỏ, hai người bị trói tay, ngồi trên sàn xe, bên cạnh là vài họng súng đang nhắm vào người. Quách Phi Vanh ngồi vào ghế lái phụ. Xe không đi về phía thành thị mà hướng về phía núi sâu khác.
Một người tới xử lý vết thương cho Hình Kỷ Phục, còn không biết tiêm thuốc gì cho ông ta, có điều sắc mặt Hình Kỷ Phục quả thực đã tốt lên không ít.
Quách Phi Vanh tựa lưng vào hàng ghế trước, cũng ngồi xuống sàn xe, nhìn họ bằng ánh mắt sâu xa.
Hình Kỷ Phục: “Vì sao?”
Quách Phi Vanh gác hai tay trên đùi, một động tác đơn giản đến thế song không khí xung quanh lại nhiễm đặc âm u, tăm tối, thậm chí còn có nét nhàn nhã thảnh thơi như nắm chắc sinh mệnh của họ trong lòng bàn tay.
Quách Phi Vanh đáp: “Vì ông có tội.”
Vưu Minh Hứa lúc bấy giờ chợt chú ý tới tướng mạo Quách Phi Vanh chỉ được tính là cứng cỏi, đoan chính, nhưng cặp mắt lại sáng ngời và sâu thẳm vô cùng. Cảm giác đó rất lạ, lòng cô giật thót.
Hình Kỷ Phục nói: “Cậu rốt cuộc là ai?”
Quách Phi Vanh nhìn Vưu Minh Hứa, đáp: “Tôi chính là Quách Phi Vanh mà, đi theo ông mười năm. Có điều, mười năm trước, đúng là tên tôi không phải Quách Phi Vanh.”
Vưu Minh Hứa hỏi: “Vậy anh tên gì?”
Quách Phi Vanh cười, biểu cảm thanh lạnh song giọng điệu khi nói chuyện cùng cô lại mang ý đùa cợt: “Cô đoán xem?”
Tư duy Vưu Minh Hứa xoay chuyển nhanh chóng.
Hắn để cô đoán. Vậy có nghĩa là có lẽ cô cũng biết cái tên đó?
Hình Kỷ Phục bấy giờ bật cười, dù đã rơi vào hoàn cảnh hiện tại, không rõ đối thủ là ai mà ông ta vẫn giữ được bình tĩnh và khí thế của riêng mình, nói: “Mười năm trước đã tiếp cận tôi, chúng ta có thù chăng?”
Lần này thì Vưu Minh Hứa nghe không hiểu, thầm nghĩ không lẽ Quách Phi Vanh là kẻ thù nào đó của Hình Kỷ Phục trong giới xã hội đen, hoặc giả là nạn nhân bị ông ta hãm hại nên mới gia nhập vào tổ chức kẻ trừng phạt. Nếu là như vậy thì cũng dễ hiểu.
Nhưng quan sát kỹ con người Quách Phi Vanh, còn cả việc hắn chỉ huy nhiều kẻ trừng phạt đến vậy, sau khi trải qua cuộc càn quét của cảnh sát, đáng lẽ tổ chức kẻ trừng phạt không còn lại mấy người. Nói không chừng hôm nay chúng đã dốc toàn lực, vậy thì Quách Phi Vanh có khả năng là…
Người đó.
Vưu Minh Hứa kìm nén nỗi tò mò, đứng ngoài quan sát cuộc giao tranh giữa hai người họ.
Hình Kỷ Phục cũng đang chìm trong trầm tư. Ông ta tung hoành trong giang hồ mười năm, trí nhớ cũng vượt xa người thường, mười năm trước ư? Ấy vậy mà không hề có ấn tượng với người trước mặt. Nếu là kẻ thù, ông ta đã sớm đuổi tận giết tuyệt từ lâu, chẳng biết kẻ này bỗng từ đâu mà tới.
Hình Kỷ Phục không băn khoăn nữa, chuyển sang hỏi: “Cậu muốn gì? Việc gì cũng có thể bàn bạc.”
Quách Phi Vanh cười cười, vỗ nhẹ hai tay, nói: “Ông chủ Hình vẫn thẳng thắn như thế. Có điều… Minh Hứa, cô nói cho ông ta biết bọn tôi muốn thứ gì?
Cảm giác quái đản đó lại ập đến. Hắn gọi cô là “Minh Hứa”, tựa như quen biết nhau vậy. Vưu Minh Hứa không tỏ thái độ, bình thản nói với Hình Kỷ Phục: “Chúng tự xưng kẻ trừng phạt, đã giết không ít tội phạm bỏ trốn. Ông nói xem hắn muốn gì?”
Quách Phi Vanh hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời này, ý cười không thay đổi.
Hình Kỷ Phục hiểu ra, phản ứng của ông ta dứt khoát đến mức khó bề tưởng tượng, nói: “Được, tôi đi cùng cậu, các cậu muốn xử lý thế nào thì tùy. Nhưng con gái và con trai tôi đều vô tội, thả hai đứa nó ra, tôi có thể đưa cho các cậu một khoản tiền khổng lồ, lớn đến mức các cậu muốn làm gì cũng được. Các cậu đã bị cảnh sát để mắt tới, thiết nghĩ cũng chẳng dễ dàng gì. Có được khoản tiền đó hành sự sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”
Dù là Vưu Minh Hứa cũng không khỏi ngỡ ngàng nhìn Hình Kỷ Phục. Đã đến nước này mà ông ta chẳng hề để tâm đến sống chết, vẫn đàm phán với đối phương, hơn nữa còn nhanh nhạy bắt trúng điểm yếu của chúng, dụ dỗ bằng lợi ích. Mục đích rất rõ ràng, đó chính là bảo vệ mạng của cô và Hình Diễm Quân. Vưu Minh Hứa không thể nào diễn tả cảm giác trong lòng. Cô vừa không muốn cảm kích ông ta, nhưng lại không thể làm ngơ như không thấy.
Quách Phi Vanh cười một tiếng nói: “Yêu thương con cái quá! Chỉ đáng tiếc tôi trước nay không giao dịch với kẻ có tội. Làm gì có chuyện người chấp pháp giao dịch với đối tượng trừng phạt? Còn về con trai con gái ông thì không thể thả được, tôi còn phải dùng vào việc khác.”
Tim Vưu Minh Hứa trĩu nặng.
Đàm phán thất bại, Hình Kỷ Phục không tiếp tục cất lời.
Xe Van lắc lư chạy trên đường núi, nhóm kẻ trừng phạt ai nấy đều hung hãn, vài họng súng luôn nhắm vào hai “tù binh”, Vưu Minh Hứa không có được một cơ hội thoát thân. Chỉ là cây trâm vẫn đang được cài trên đầu cô, vừa rồi đánh úp Quách Phi Vanh cô không dùng tới. Hiện tại cô chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.
Còn có Ân Phùng và những cảnh sát khác.
Nhóm kẻ trừng phạt vừa ra khỏi núi đã lại tiến vào một ngọn núi sâu khác.
Ân Phùng còn có thể đuổi theo tín hiệu của cô không?