Vưu Minh Hứa nổi giận, nói: “Bạn gái cũ cái gì? Cậu nghe ở đâu?”
Hứa Mộng Sơn có chút khó xử khi nhìn sắc mặt cô: “Lý Minh Đệ nói.” Ngừng một lát rồi bổ sung: “Lần ở Tây Tạng, mọi người cũng đều cho là vậy.”
Mặt Vưu Minh Hứa đanh lại, hỏi tiếp: “Tên Lý Minh Đệ đó còn nói những gì nữa?”
Lần này thì Hứa Mộng Sơn trả lời thoải mái hơn nhiều: “Anh ta còn nói bình thường Ân Phùng không tới, Tô Tử Ý phụ trách việc trông coi suốt mấy năm liền. Anh ta bị nhốt ở đó, viết… bản thảo theo yêu cầu, viết xong thì Tô Tử Ý cầm đi. Anh ta còn nói mình từng là con nhà giàu, thích viết lách từ nhỏ, năm đó là bị Ân Phùng bắt cóc.”
Vưu Minh Hứa cười lạnh: “Tô Tử Ý thay Ân Trần trông coi thì có! Tên Lý Minh Đệ này vốn đã là người của tổ chức kẻ trừng phạt, lời anh ta nói mà tin được chắc?”
Hứa Mộng Sơn cũng đã nghe cô nhắc tới chuyện ở Quý Châu, nghe vậy bèn an ủi: “Cậu đừng giận, chuyện này nghe kiểu gì cũng là đổ tội, phát hiện dấu vân tay thì đã sao? Ân Phùng chẳng phải cũng bị bắt cóc một khoảng thời gian à? Chắc chắn là dấu vân tay đã bị lưu lại vào thời gian đó. Các anh em không kém cỏi đến mức không nhìn ra được mánh khóe này. Chỉ là hiện giờ có nhân chứng vật chứng nên khá phiền phức. Chúng ta điều ra rõ ràng là được.”
Vưu Minh Hứa gật đầu, lại hỏi: “Gọi Tô Tử Ý đến chưa?”
Hứa Mộng Sơn đáp: “Gọi rồi. Khi người của chúng ta tìm đến nơi, chị ta đang xách theo vali chuẩn bị đến sân bay, đang trên đường quay về rồi.”
Vưu Minh Hứa khẽ hừ một tiếng.
Hứa Mộng Sơn nói: “Có điều… giờ chúng muốn cắn chặt Ân Phùng…”
Vưu Minh Hứa hiểu ý anh ấy, nói: “Mình hiểu. Tạm thời đừng để anh ấy nhúng tay, tránh việc mọi người khó xử.”
Nói chuyện xong cùng Hứa Mộng Sơn, Vưu Minh Hứa quay trở về phòng làm việc thì thấy Ân Phùng ngồi sau bàn của cô nhàn nhã đọc vài hồ sơ vụ án. Anh ngẩng lên, hỏi: “Thế nào rồi?”
Vưu Minh Hứa chợt thấy đau lòng và không cam tâm, anh là một người không khuất phục trước cái ác trong thâm tâm, đã chống chọi với nó suốt bao nhiêu năm qua, nhưng hiện giờ lại bị người ta vu oan giá họa thành một kẻ độc ác, hèn hạ. Cô kéo một chiếc ghế, ngồi xuống cạnh anh.
Ân Phùng phát hiện ra chút khác thường bèn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”. Truyện Xuyên Nhanh
Vưu Minh Hứa bình tĩnh lại, kể rõ toàn bộ sự việc cho anh nghe.
Có những lúc, Ân Phùng ngồi nghiêm chỉnh, không cười, cũng không có bất cứ biểu cảm nào nhìn sẽ khá đáng sợ. Ví dụ như lúc này.
Một lúc sau, anh cười lạnh: “Thủ đoạn tuy vụng về nhưng rất hữu dụng, vứt một kẻ bị hại ra trước mặt cảnh sát, cảnh sát chắc chắn sẽ không thể làm ngơ. Chúng muốn loại anh ra khỏi vụ án, tránh để anh cản đường chúng.”
Vưu Minh Hứa cũng có cảm giác như vậy, người hiểu Ân Trần nhất là ai? Người duy nhất tận mắt nhìn thấy kẻ sáng lập là ai? Người khiến kẻ trừng phạt thiệt hại nghiêm trọng là ai? Thiếu đi sự trợ giúp của Ân Phùng, cảnh sát muốn một lần dẹp cỏ tận gốc kẻ trừng phạt chắc chắn sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Vưu Minh Hứa nắm tay anh nói: “Nếu chúng ta đều hiểu thì chẳng có gì phải sợ mấy trò vặt của chúng. Anh cứ về nhà trước, giờ anh không thích hợp làm gì cả. Em phải xem rốt cuộc chúng muốn làm gì, sẽ không để chúng được đắc ý.”
Ân Phùng nhìn cô một hồi, thấy phòng làm việc không có ai bèn ghé tới hôn nhẹ lên môi cô, nói: “Anh biết. Anh có A Hứa minh oan cho anh. Có gì đáng để lo lắng?”
Thấy anh còn đùa cợt được, Vưu Minh Hứa bật cười, thầm nghĩ đối phương tung chiêu này chưa chắc đã là chuyện xấu, nếu không chúng trốn mãi thì họ biết đối phó với chúng thế nào? Hiện tại chúng chủ động tìm tới cửa, vậy thì họ sẽ dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, ai biết sẽ điều tra ra được điều gì?
Ân Phùng về nhà trước. Theo quy trình, Hứa Mộng Sơn vẫn cho hai cảnh sát đi trông coi trước cổng nhà anh. Vưu Minh Hứa vẫy tay, không quá đặt nặng vấn đề.
Tô Tử Ý được đưa về rất nhanh, Hứa Mộng Sơn và một đồng nghiệp khác phụ trách thẩm vấn chị ta. Trái lại, Vưu Minh Hứa đứng trong gian phòng cách vách, giờ chuyện liên quan đến Ân Phùng nên cô cũng không tiện can thiệp.
Vưu Minh Hứa nghĩ, đã khoảng hơn một năm kể từ lần đầu tiên cô gặp Tô Tử Ý, bắt đầu từ lúc Ân Phùng trở thành Vưu Anh Tuấn, người phụ nữ này ngoại trừ lượn lờ trước mặt anh vài lần thì chưa từng xuất hiện. Cô cũng chỉ coi Tô Tử Ý là món nợ đào hoa ngày trước của Ân Phùng, về sau chắc Ân Phùng còn chẳng hề nhớ đến người phụ nữ này nên Vưu Minh Hứa cũng chẳng buồn đặt chị ta vào mắt.
Nhưng hiện giờ cọng hành nhỏ bé tưởng chừng vô hại này bỗng nhảy ra trong vai trò bạn gái cũ, bị người ta chỉ ra là đồng phạm của Ân Phùng, bị nghi ngờ có hành vi bắt cóc, giam giữ và gây tổn thương người khác.
Trong phòng thẩm vấn.
Tô Tử Ý không có gì khác biệt so với hơn một năm về trước, vân xinh đẹp, yên tĩnh, giữa cặp mày như luôn phảng phất nét ưu buồn. Chị ta ngồi tróng đó, bất kể nhóm Hứa Mộng Sơn hỏi gì cũng chỉ cúi đầu im lặng.
Về sau Hứa Mộng Sơn nói: “Chúng tôi đã phát hiện một lượng lớn dấu vân tay của chị trong một ngôi nhà gõ gần hồ Hàm Gia, chị giả thích sao về điều này?”
Nói đoạn, tiếp tục đẩy bức ảnh của Lý Minh Đệ đến trước mặt chị ta: “Người này, chị biết không?”
Khóe mắt Tô Tử Ý đỏ hoe, nhìn bức ảnh, cắn môi không nói.
Vưu Minh Hứa nhíu mày. Biết diễn thật đấy! Bộ dáng này chẳng khác nào đang nói với cảnh sát rằng đúng là có việc như vậy!
Hứa Mộng Sơn và đồng nghiệp nhìn nhau, song ý nghĩ của cả hai lại bất đồng. Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa giống nhau, đều nghĩ bụng: Mẹ kiếp, giả vờ, giả vờ tiếp cho ông xem nào! Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà.
Còn người đồng nghiệp kia quả nhiên đã sinh lòng nghi ngờ.
Hứa Mộng Sơn thình lình hỏi: “Lần gặp Ân Trần gần đây nhất của chị là khi nào?”
Tô Tử Ý yên lặng một chút mới đáp: “Ân Trần… chẳng phải đã chết hơn chục năm rồi sao? Lần gặp cuối cùng tất nhiên là trước khi anh ấy chết rồi.” Nghe ra có vẻ không chút sơ hở. Nhưng Hứa Mộng Sơn khẽ cười.
Vưu Minh Hứa ở phòng cách vách cũng thầm vỗ tay khen hay, nhìn chằm chằm biểu cảm của Tô Tử Ý. Hứa Mộng Sơn bỗng dưng hỏi đến người đã mất cách đây hơn chục năm, Tô Tử Ý đáng ra nên làm vẻ ngạc nhiên mới hợp lẽ thường tình. Nhưng phản ứng của chị ta quá mức bình tĩnh, phản bác một cách bình thản như thế trái lại rất bất thường.
Tô Tử Ý biết Ân Trần không chết.
Hiển nhiên Tô Tử Ý cũng đã ý thức được sai sót vừa rồi của bản thân, ánh mắt vụt lên nét thất bại. Hứa Mộng Sơn cười lạnh trong bụng, đương định thừa thắng xông lên thì đột nhiên nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài vọng vào.
Vưu Minh Hứa cũng cau mày, chỉ đành mở cửa ra ngoài, phòng thẩm vấn nằm ở tầng hai, vừa nhìn xuống liền thấy hai người già tóc hoa râm đang khóc lóc xông vào Cục cảnh sát, hai cảnh sát bên cạnh đang không hết lời khuyên can, ngăn chặn.
Người phụ nữ đột nhiên khóc rống lên: “Tử Ý! Tử Ý! Con đang ở đâu? Sao lại bị cảnh sát bắt thế này! Chắc chắn là nhầm lần rồi! Nhầm lẫn rồi!”
Vưu Minh Hứa chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật binh binh, bất chợt nghe thấy cửa phòng bên cạnh mở tung, Tô Tử Ý xông thẳng ra ban công, gào thét: “Bố, mẹ!” Nước mắt tuôn trào, dáng vẻ vô cùng hối hận và đau khổ.