Chờ Tôi Có Tội

Chương 331: Phần kết (15)




“Một, nơi ở của bố anh ta với vợ trước, tức mẹ ruột của anh ta, cũng là nơi anh ta sống hồi nhỏ.
Hai, hang ổ mà tổ chức kẻ trừng phạt từng sống.
Ba, nơi mà anh ta và Phạm Thục Hoa quen biết.
Bốn, nơi mà anh ta và mẹ em gặp nhau.
A Hứa, logic của tâm lý học tội phạm không giống với logic của tốp cảnh sát kéo đến chợ Thành Nam tìm kiếm, cũng không giống kiểu bóc tách từng lớp như em. Anh sẽ không đợi kết quả của mọi người mà sẽ đi tìm bốn nơi kia. Đợi tin tức của anh.”
———
Vưu Minh Hứa ra khỏi phòng làm việc, đứng trong hành lang nhìn Ân Phùng tụ hợp cùng Trần Phong, Quán Quân và Tiểu Yến vừa đến. Bên cạnh còn có một chiếc xe ô tô, Đồ Nha đứng cạnh xe nhìn họ, rồi ngẩng đầu nhìn về hướng Vưu Minh Hứa, vẫy tay với cô.
Đồ Nha được Ân Phùng bảo ở lại để bảo vệ cô.
Chính như Ân Phùng nói, tâm lý tội phạm và điều tra hình sự mỗi loại có một logic riêng, chưa bao giờ lại tách biệt rõ ràng như giờ phút này. Cô đã hiểu tư duy của anh, cũng có tư duy của riêng mình cùng trực giác nhạy bén nên sẽ không ngăn cản anh đi.
Ân Trần chỉ còn lại một mình, Ân Phùng có ba người đi theo nên Vưu Minh Hứa không quá lo lắng.
Quán Quân lái một chiếc xe bình thường màu đen đến, thân xe sạch như vừa được rửa, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh.
Ân Phùng nắm chặt tay nắm cửa ô tô, ngoảnh đầu lại nhìn. Cách rất xa nên Vưu Minh Hứa không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ biết anh đang nhìn mình. Hệt như bao lần xa cách ngắn ngủi của hai người khi trước.
Chỉ là một ánh nhìn chăm chú bình thường đến thế, song lại như đang có thứ gì cuộn trào trong lòng Vưu Minh Hứa. Cô duỗi hai ngón tay, ấn nhẹ lên môi rồi hạ xuống.
Đoạn, cô cũng thấy Ân Phùng nhấc một tay, áp nhẹ lên môi.
Vưu Minh Hứa bật cười, cúi đầu không nhìn anh. Vài giây sau mới lại ngẩng đầu thì anh đã lên xe, chiếc xe đó chạy ra khỏi cổng Cục cảnh sát, ánh trời chiều chảy thành dòng sáng trên thân xe có hơi chói mắt.
Vưu Minh Hứa rời tầm mắt, bỗng nhiên sững người.
Cô quay ngoắt người lại, chỉ thấy đuôi của một chiếc xe, màu đen, bóng loáng, sạch sẽ, biến mất trong chớp mắt.
Trong đầu cô như có ngọn lửa vụt lên, chiếu sáng hình ảnh xám xịt trong camera mà cô đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, cũng chiếu sáng chiếc xe đáng ngờ mà Ân Trần đã lái.
Cô biết… trong camera có gì không bình thường rồi!
———
Hứa Mộng Sơn đi về hướng chợ Thành Nam, mới được nửa đường thì nhận được cuộc gọi của Vưu Minh Hứa.
Anh ấy quay đầu xe ngay không chút do dự. Hai người là cộng sự nhiều năm, độ ăn ý không cần bàn cãi.
Vưu Minh Hứa cho Hứa Mộng Sơn xem đoạn băng ghi hình. Đó chính là cảnh Ân Trần lái xe Van vào tiểu khu. Vưu Minh Hứa bấm dừng, hỏi: “Nhìn ra có gì không giống chưa?”
Hứa Mộng Sơn cau mày quan sát: “Xe cũ? Vận tốc chậm, tuyến đường quen thuộc, bốn bánh xe cũng không có gì bất thường?”
Mắt Vưu Minh Hứa lấp lánh: “Cậu có thấy xe sạch quá không?”
Hứa Mộng Sơn nhướng mày: Quả thực là vậy! Dưới ánh nắng, thân xe phản quang, sạch sẽ vô cùng. Đó là xe vừa được rửa. Hứa Mộng Sơn nhạy bén, nhìn Vưu Minh Hứa liền hiểu ngay điều cô đang ám chỉ. Điều này không bình thường!
Vưu Minh Hứa nghiêng đầu cười nói: “Những lần hành động trước của chúng không hề rửa xe.”
Hứa Mộng Sơn nhớ lại hai chiếc xe đen xì trong lần vây bắt Vệ Lan, còn cả khi ở Quý Châu, Ân Trần cũng dùng một chiếc xe Van nửa cũ, mắt anh ấy sáng bừng lên: “Đúng vậy! Xe đều bẩn, không hề gây sự chú ý. Như thế mới phù hợp với thói quen của tội phạm chuyên nghiệp, thạo ẩn nấp giữa chốn phồn hoa. Nhưng lần này, Ân Trần vì sao lại cố ý rửa xe thật sạch? Điều này trái lại chứng minh rằng anh ta muốn che giấu điều gì chăng?”
Vưu Minh Hứa gật đầu đồng tình: “Anh ta còn có gì phải che giấu? Trừ khi trên xe có dấu vết có thể làm bại lộ nơi ẩn thân.”
Tim Hứa Mộng Sơn đập thình thịch, cặp mày nhíu chặt: “Nhưng phải tìm thế nào?”
Vưu Minh Hứa nói như chém đinh chặt sắt: “Tìm tiệm rửa xe đó! Anh ta rửa xe tại đâu, chúng ta tìm đến đó.”
Đầu mày Hứa Mộng Sơn giãn ra, vỗ tay nói: “Chuyện này thì dễ thôi.” Anh ấy chỉ vào bản đồ, nói: “Tung tích của chiếc xe bắt đầu được phát hiện từ chợ vật liệu Thành Nam, camera dọc đường từ đây đến nhà bố mẹ mình đều ghi được hình ảnh chiếc xe. Chỉ cần điều tra dọc đường có bao nhiêu tiệm rửa xe, tuyến hành động của anh ta nằm tại tiệm nào là biết ngay.”
Hứa Mộng Sơn nói không sai.
Nửa giờ sau, đồng nghiệp trong tổ giám sát đã gửi cho họ đáp án.
Lại thêm 20 phút nữa trôi qua, Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đã đến tiệm rửa xe đó.
Tiệm đó nằm ven đường, là một cửa tiệm nhỏ rất mực bình thường. Thực ra tiệm này không nằm trên con đường buộc phải đi qua nếu muốn đến nhà bố mẹ Hứa Mộng Sơn, hơn nữa vị trí khá khuất, không có camera. Ân Trần khi đó rẽ khúc cua, đến đây rửa xe, có thể thấy rằng anh ta vô cùng cẩn thận.
Tuy nhiên anh ta có cẩn thận đến đâu cũng sẽ xảy ra sơ suất, camera trên một giao lộ khác đã chụp được xe anh ta dừng lại trước cửa tiệm rửa xe này, dù góc khá nghiêng và xa.
Bởi vậy, chỉ xem riêng hình ảnh camera độ phân giải thấp thì không có bất cứ giá trị nào trong việc tìm ra manh mối.
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đi tìm chủ cửa tiệm.
Chủ tiệm khó xử: “Chỗ chúng tôi mỗi ngày đều có rất nhiều khách đến rửa xe, tôi làm sao mà nhớ rõ được?”
Hứa Mộng Sơn lấy ảnh xe và người cho chủ tiệm và hai nhân viên khác xem, nhưng họ vẫn lắc đầu.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Vưu Minh Hứa: Nếu Ân Phùng ở đây thì tốt quá, anh lúc nào cũng có cách ứng phó với những tình huống kiểu này.
Cô im lặng một lúc rồi nói với họ: “Các anh nhớ kĩ lại xem, chắc chắn là có ấn tượng với anh ta. Anh ta đội mũ lưỡi chai, lúc nào cũng cúi đầu. Khí chất của anh ta rất đặc biệt, dù không nói chuyện, anh cũng cảm thấy anh ta rất cục cằn, là một tay đáng gờm. Có lẽ anh ta còn khá trầm tư, đúng rồi, không chừng anh ta còn dùng vòi nước của các anh để rửa giày và tay, có khi còn rửa cả mặt…”
Một nhân viên bỗng nhìn cô cảnh sát xinh đẹp này với ánh mắt như đang nhìn quái vật, anh ta vừa kích động vừa run rẩy nói: “Tôi nhớ ra rồi! Đúng là có một người như vậy! Chủ tiệm tôi nhớ ra rồi, rất cao, ít nói. Lúc chúng tôi rửa xe, anh ta không ngồi mà cứ đứng mãi một bên. Lúc sau tôi còn thấy anh ta dùng vòi nước rửa đế giày, rửa lâu lắm. Cô cô cô, cô làm sao mà biết được?”
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đều mừng rỡ, Vưu Minh Hứa nghĩ bụng sao tôi lại biết à? Gần mực thì đen thôi chứ sao. Cô vội hỏi: “Các anh cố nhớ kĩ lại xem, chiếc xe đó, và cả người đó nữa, có đặc điểm gì? Có chỗ nào không bình thường không?”
Câu hỏi này lại một lần nữa làm khó đám người trong tiệm.
Cũng không trách được họ, một ngày rửa tới cả trăm chiếc xe, với họ mà nói là công việc lặp lại lặp lại như một cỗ máy, ai lại đi chú ý tới một, hai chiếc xe làm gì?
Một nhân viên khác chợt nói: “Tôi hình như gửi thấy mùi hôi thối trên chiếc xe đó.”
Mắt Hứa Mộng Sơn như sắp nhảy cả ra ngoài: “Mùi kiểu gì?”
Nhân viên trong tiệm nghĩ một lúc rồi gãi đầu: “Cái này thì tôi không biết, chỉ thấy phảng phất chút mùi đó.”
———
Từ mấy năm trước, Ân Phùng đã điều tra tư liệu trước khi Ân Trần giả chết. Do vậy, anh nắm rõ mồn một quỹ đạo cuộc sống những năm đó của Ân Trần.
Ân Phùng nói với Vưu Minh Hứa, Ân Trần có bốn nơi có thể tính là “nhà”. Nhưng anh không nói, nơi anh có trực giác mãnh liệt nhất, cũng cho rằng có khả năng nhất trong số đó là nơi nào.
Đó chính là căn nhà Ân Trần tạm sống vào một năm trước khi Vưu Nhuy Tuyết qua đời.
Hiện nay có lẽ là nơi cũ kĩ, bẩn thịu và hỗn loạn nhất trong thành phố này. Một tòa nhà năm tầng nhỏ, tuổi đời ít nhất cũng đã khoảng hơn mấy chục năm. Tường đã tróc vữa, mặt trường bị phun chữ “Phá dỡ” to đùng, còn có đủ loại quảng cáo nhỏ. Rất nhiều hộ gia đình sống trong đây đã chuyển đi, toàn bộ tòa nhà thấm đẫm hơi thở lụi tàn.
Có thể nhìn ra, dù là hai mươi năm trước thì nơi đây cũng sẽ chẳng phải chốn phồn hoa đô hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.