Chờ Tôi Có Tội

Chương 346: Phần kết (30)




Lưỡi lửa nhe nanh múa vuốt tựa con quái thú hung tàn bổ nhào vào họ.
Vưu Minh Hứa duỗi căng hai tay muốn ôm chặt anh nhưng làm thế nào cũng không chạm tới được.
Ngược lại là anh, trong ngọn lửa bập bùng nóng rẫy mà vẫn bình thản và ngạo nghễ như thế.
Cô nhìn thấy bóng tối cuồn cuộn trong mắt anh.
Sau đó anh kiên quyết đẩy cô ra: “Đi mau!”
Vưu Minh Hứa thò tay túm chặt nhưng chỉ là hư vô. Còn anh chớp nhoáng đã bị lửa và sóng nhiệt nuốt chửng.

Vưu Minh Hứa mở choàng mắt, toát mồ hôi lạnh.
Cô thấy trần nhà màu trắng, ngửi thấy thứ mùi đặc biệt của bệnh viện, xung quanh mờ tối, không bật đèn, cũng không biết đang là ngày hay đêm.
Cô khẽ động đậy mới phát hiện người đau nhừ. Kí ức cũng từ từ trở lại – Cô nhớ mình ôm Ân Phùng, dốc sức bình sinh lăn ra ngoài.
Sống rồi. Cô sống sót rồi, Ân Phùng thì sao?
Cô chống tay xuống giường gượng dậy mới nhìn thấy một bóng người cao lớn ngồi trong góc đen ngòm bên giường. Cũng không biết anh vốn ngủ hay đã tỉnh, phát hiện động tĩnh liền ngẩng đầu lên.
Bốn mắt chạm nhau trong ánh sáng tờ mờ, Vưu Minh Hứa có thể thấy anh cũng đang mặc quần áo bệnh nhân, mặt và tay đều dính băng. Duy nhất đôi mắt giống hệt trong giấc mộng kia là đang nhìn cô chằm chằm.
“Anh… ổn không?” Vưu Minh Hứa cất tiếng mới nhận ra giọng mình khản đặc.
Giọng điệu Ân Phùng nhàn nhạt: “Anh bị em ôm chặt thế, thay anh đỡ hơn nửa lực sát thương, anh tất nhiên là không hề hấn gì.”
Vưu Minh Hứa buồn cười, an tâm hẳn, chỉ thấy vui mừng khôn xiết. Vừa cười là chạm trúng vết thương trên cổ, hơi đau bèn cố nhịn không cười nữa. Bấy giờ anh đã đứng dậy khỏi ghế, ngồi xuống mép giường. Vưu Minh Hứa ấn nhẹ đầu, cảm giác hơi choáng váng, hỏi tiếp: “Em ngủ bao lâu rồi?”
“Một ngày một đêm.” Ân Phùng đáp, “Anh tỉnh hơn nửa ngày rồi.”
Vưu Minh Hứa thấy anh không sao liền yên tâm, lại nghĩ mình ngoài mấy vết thương ngoài da chắc không có gì đáng ngại nhưng vẫn hỏi: “Hai chúng ta không vấn đề gì chứ? Chắc không có hậu di chứng nào đâu nhỉ?”
Hai tay Ân Phùng đặt trên đùi, đáp: “Đều bị chấn động não nhẹ, hết rồi. Nhưng cái đầu này của anh thì em biết rồi đấy, không chừng sẽ bị chấn động ra tật nào đó. Em nhớ khoan dung độ lượng.”
Vưu Minh Hứa cười hờ hờ rồi méo miệng nhe răng vì đau. Chút ánh sáng xuyên qua rèm cửa chiếu lên mặt anh. Anh cũng cười rồi.
Sau đó anh vương tay ôm chặt cô.
Vưu Minh Hứa nhào vào lòng anh.
Hai người lặng lẽ ôm siết lấy nhau.
Nhưng miệng thì chỉ trích.
Vưu Minh Hứa: “Anh dở hơi hả? Ai cho anh dùng thân mình thay em?”
“Không lẽ bảo anh đứng nhìn anh ta đưa em đi.”
Thế là Vưu Minh Hứa càng ôm chặt lấy anh.
Cảm nhận được sự ỷ lại của cô, trái tim Ân Phùng càng chìm đắm trong đại dương mênh mông muôn trùng kia. Im lặng ôm nhau một lúc, tựa như có hít ngửi mùi hương trên cơ thể cô bao nhiêu cũng không đủ.
Vưu Minh Hứa muốn đẩy ra nhưng anh không chịu, vùi đầu trong hõm vai cô, thủ thỉ: “Cảm ơn em.”
“Cảm ơn cái gì?”
Anh lặng thinh.
Thực ra Vưu Minh Hứa hiểu điều anh cánh canh trong lòng. Cô xoa nhẹ đầu anh, nói: “Ai bảo em tài giỏi cơ chứ? Khi đó không nghĩ được nhiều đến thế, chỉ cảm giác là chắc chắn sẽ cứu được anh.”
Anh vẫn im thin thít, cánh tay ghì chặt cô vào lòng, cằm anh tì trên đỉnh đầu cô tiếp tục cọ trong im lặng. Vưu Minh Hứa bị anh “giày vò” như vậy chỉ khẽ mỉm cười, lại hỏi: “Ân Trần chết rồi?”
“Ừ.”
“Cho nên… tổ chức kẻ trừng phạt tan rã thật rồi.”
“Tất nhiên.”
Vưu Minh Hứa chậm rãi thở dài một hơi.
“Sáng Đinh Hùng Vĩ còn đến thăm em, bảo anh rằng sẽ có em nghỉ ngơi dưỡng thương, nửa tháng sau hãy đi làm.” Ân Phùng nói, “Không biết sao mà giờ ông ấy nhiều lời thế.”
Vưu Minh Hứa mỉm cười: “Vì ông ấy chấp nhận anh rồi. Lão Đinh chỉ hay làu bàu với người nhà thôi.”
Ân Phùng phì cười, lọt vào tai Vưu Minh Hứa chỉ thấy anh lại đang thiếu đòn đây mà.
Chẳng qua có thể nghỉ ngơi nửa tháng đúng là tin tốt lành. Vả lại kẻ trừng phạt đã bị tiêu diệt, kẻ địch quấn lấy họ gần hai năm giờ đã không còn tồn tại. Hiện tại rất có cảm giác như đang đối diện với biển cả lớn lao, xuân về hoa nở tươi vui vậy.
Tâm trạng Vưu Minh Hứa ngày càng nhẹ nhõm, bèn bắt chước dụi đầu vào lòng anh. Ân Phùng cười trầm thấp, lại dở tính ẩm ương: “Về sau không được mạo hiểm như vậy nữa, nhé?”
Vưu Minh Hứa đập nhẹ má anh: “Anh đừng quên ai làm chủ cái nhà này. Huồng hồ anh còn nợ em một mạng, sau này cương đi trước ngựa theo sau, dùng mạng tháp tùng, hiểu chưa?”
Anh phản bác ngay: “Anh cũng cứu em một mạng còn gì?”
Vưu Minh Hứa nhoẻn cười: “Khác nhau, mạng anh đáng giá hơn.”
Hai người lại thủ thỉ một hồi, Vưu Minh Hứa sai Ân Phùng đi kéo rèm cửa lên, hóa ra đang là chiều tối, bầu trời chìm trong sắc thanh bình. Rồi lại sai anh bật đèn, cho mình uống nước. Cả hai đều không muốn gọi bác sĩ đến ngay, vội gì chứ, dù sao cũng không chết được. Vết thương này so với những lần trước chẳng khác nào gãi ngứa.
Đợi đến khi được anh hầu hạ thoải mái rồi, hai người vai kề vai ngồi trên cùng một chiếc giường. Đầu Vưu Minh Hứa gác trong lòng anh. Sau một hồi tĩnh lặng, cô hỏi: “Hay là tới đây chúng ta đi Quý Châu, hưởng thụ nốt kì nghỉ chưa hưởng thụ hết?”
Lòng cô luôn áy náy trước nay chưa từng có dịp bầu bạn trọn vẹn cùng anh. Ngược lại là anh, bất kể đầu óc trục trặc hay không đều như con lừa đuổi mãi không đi, đúng hợp với câu cương đi trước ngựa theo sau, lúc nào cũng lẽo đẽo theo cô phá án.
Nhưng không biết Ân Phùng đang nghĩ gì mà chỉ im lặng.
Vưu Minh Hứa dùng đầu thúc anh, anh vươn tay ôm chặt cô, hạ giọng hỏi: “Đi nghỉ nốt kì nghỉ dở dang, làm nốt chuyện đang làm dở?”
Vưu Minh Hứa im thít rồi “Ừm” một tiếng.
Anh lại nói: “Nhưng anh không muốn đợi thêm ngày nào nữa. A Hứa, lần này đánh tan kẻ trừng phạt, ai là người có công lớn nhất? Còn bị vu oan thành tội phạm truy nã, suýt thì ngồi tù. Em có nên thưởng cho anh không?”
Anh nói ung dung nhàn tản, xen chút ý dụ dỗ. Đâu giống Vưu Anh Tuấn năm nào, chỉ biết thẳng thừng dõng dạc “Anh muốn được thưởng anh muốn được thưởng!”
Vưu Minh Hứa tựa trong lòng anh, ấm áp mà vững chãi, cô ngắm nhìn sắc xanh xám của trời chiều, thành phố bắt đầu lên đèn. Cô nói: “Nói xem, anh muốn được thưởng gì? Xem em có cho được không.”
Anh đột nhiên buông cô ra, xuống giường. Vưu Minh Hứa im lặng nhìn, anh mặc bộ đồ bệnh nhân màu lam nhạt, đầu tóc cũng bù xù, sắc mặt nhợt nhạt, trên mặt còn dính băng, khắp người sực mùi thuốc, không điển trai như ngày thường. Nhưng hình như anh không hề nhận ra, quỳ một gối xuống cạnh giường, đầu hơi cúi, khuôn mặt đẹp đẽ ấy vậy mà hơi ửng hồng.
Anh như làm ảo thuật, chẳng biết lấy từ đâu ra một chiếc hộp nhung nhỏ màu xanh lam, mở ra đặt lên giường. Vưu Minh Hứa lặng thinh, anh cũng cúi đầu một lúc mới ngẩng lên, má đỏ ửng, mắt sáng trong:
“Vưu Minh Hứa, anh muốn không nhiều. Gian nan hiểm trở, sinh tử họa phúc, đều là những chuyện nhỏ không đáng nhắc đến. Chỉ có em là việc lớn hơn trời, cho anh đau cho anh vui, khiến anh súng bái khiến anh theo đuổi. Cho nên anh chỉ cần mình em.
Nhưng anh có thể cho em rất nhiều. Con người anh, tiền của anh, học trò của anh, cả điên cuồng, yếu đuối, dũng cảm và thiện lương của anh đều cho em hết. Đổi thành người khác không được, bất cứ ai khác trên đời đều không được.
Đeo nhẫn rồi, những chuyện sau này đều là chắc chắn.”
Vưu Minh Hứa lau nước mắt, cầm chiếc nhẫn kia lên đeo vào ngón áp út, nói: “Nhà văn quả là nhà văn, đủ trò, toàn là lời đường mật hết đúng không? Ngày trước thì thôi đi, sau này dám ngọt ngào với người khác thế này, em vẫn sẽ đánh gãy chân anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.