Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 19: Ngoài ý muốn trong quán bar




Văn Bân rụt đầu trên giường ngủ tiếp, Chu Châu thì tại trong thư phòng lật sách, một buổi chiều nhoáng cái mà qua.
Đang lúc hoàng hôn Chu Châu bắt đầu chuẩn bị bữa tối, Văn Bân rốt cuộc cũng ngủ no rồi rời giường, hướng gương đánh răng rửa mặt, đem mớ tóc hỗn độn chải chỉnh tề.
Chu Châu dùng ánh mắt nghiên cứu văn vật liếc mắt nhìn Văn Bân một cái, thản nhiên nói: “Lúc tóc chải chỉnh tề, nhìn qua còn giống nhân loại.”
Văn Bân mắt trợn trắng: “Lúc không chỉnh tề sẽ không giống nhân loại?”
“Vượn và khỉ lớn.” Chu Châu nói.
Văn Bân bất đắc dĩ: “Tôi nói anh hôm nay sao lại đặc biệt muốn thương tổn tôi? Tôi còn chưa hỏi anh, tối hôm qua đi đâu, a?”
Chu Châu hiu hiu một chút, đáp: “Nhà bạn.”
“Không phải đi đeo đứa nhỏ cho lão bản mấy anh a.” Văn Bân cũng độc địa trở về, cười hắc hắc: “Tôi lần trước nói cho anh, ánh mắt vị Long tiên sinh kia nhìn anh có phần không thích hợp, anh rốt cuộc có nghe vào hay không?”
Chu Châu nói: “Tôi biết, không cần cậu nhắc nhở.”
“Biết mà anh còn theo hầu lui tới, anh không sợ nhóm lửa trên thân?”
“Có cái gì phải sợ, mạng của tôi là thuộc tính thủy, hỏa lớn đều cho nó dập tắt.” Chu Châu thản nhiên nói.
“Không sợ cây đuốc anh đốt phí?”
Chu Châu dừng một chút, mỉm cười: “Nước sôi trào vẫn là nước, lửa dập tắt sẽ không phát hỏa nữa, cho nên —— vẫn là hỏa tương đối đáng thương, không phải sao?”
Văn Bân không nghĩ cùng vị làm luật sư chơi trò văn tự, vì thế đem lực chú ý tập trung bữa tối thịnh soạn ở trên bàn .
Xem ra tâm tình Chu Châu quả thật không tồi, chính mình cùng anh cùng nhau ở nhiều năm như vậy, mỗi lần tâm tình của anh tốt sẽ tốn tâm tư đi nấu cháo.
Hiện tại trên bàn bày món chào trứng muối thịt nạc, trứng muối trơn bóng, thịt ti tươi mới non mềm, rau thơm xanh mượt, khiến cho người ta nhìn muốn ăn thêm nhiều.
Văn Bân không khách khí bới thêm một chén nữa đến ăn, dùng tư thế đương nhiên là lang thôn hổ yết .
Chu Châu lại đang im lặng ăn cơm, sau một lát, mới nhẹ giọng hỏi: “Cậu cảm thấy thầm mến một người cũng không thổ lộ, còn lo lắng chính mình không có năng lực làm đối phương hạnh phúc, người đứng đắn như vậy, có phải rất ngu không?”
Văn Bân vội vàng ăn cơm, căn bản không cẩn thận nghe vấn đề của anh, “Ừ.” Ứng phó nói.
Chu Châu thiêu thiêu mi: “Cậu là ngu ngốc sao.”
Văn Bân đối từ “Ngu ngốc” này tựa hồ đặc biệt mẫn cảm, cái này không ừ, xoát ngẩng đầu: “Cái gì?”
“Thầm mến không dám nói rõ, lại thích một người nhiều năm như vậy —— lại nói tiếp, cũng làm cho người ta rất đau lòng.” Chu Châu trở về chủ đề, khe khẽ thở dài.
Văn Bân há to mồm: “Anh đau lòng ai?”
Chu Châu lại thiêu thiêu mi: “Dù sao không đau lòng cậu, người cậu mới sẽ không làm ra chuyện cao thượng như vậy, cậu thầm mến ngày hôm sau sẽ phóng đi nói rõ đi, thiếu kiên nhẫn.”
Văn Bân túm túm vuốt vuốt cái trán cho thông, “Tôi cũng chưa từng nói rõ.”
“Nhạc Điềm Điềm kia đâu?”
“Là nhỏ theo đuổi tôi, nhỏ nói nhỏ đặc biệt thích tôi loại hình nam sinh tục tằng đây, tôi liền kỳ quái, tôi khi đó bộ dạng kỳ thật rất tiểu bạch kiểm nha, không biết con mắt nào của nhỏ thấy tôi tục tằng.” Nói xong, lại cúi đầu bắt đầu mãnh liệt húp canh.
Chu Châu cau mày liếc mắt đánh giá Văn Bân lang thôn hổ yết giống như nạn dân, trầm mặc không nói.
Trở về phòng ngủ lúc sau, Chu Châu lấy ra trong ngăn kéo cuốn nhật ký, nhìn thoáng qua ngày cuối cùng viết nhật kí, hình như qua thật lâu.
Những năm gần đây dưỡng thành thói quen ghi nhật kí, ở thời đại internet phát triển nhanh chóng, rất nhiều người lựa chọn đem nhật kí viết trên blog, mà Chu Châu tổng cảm thấy dùng đồ vật này nọ ghi lại cũng có cảm giác, rất nhiều chuyện trải qua thời gian lắng đọng lại, hiện tại hồi vị cũng có hứng thú.
Tuy rằng trong cuốn nhật kí tuyệt không phiến tình, lại càng không phải bi xuân thương thu, chỉ là vài nét bút ít ỏi ghi nhớ một số chuyện trọng yếu thôi.
Tỷ như, “Thua kiện.”
Lại tỷ như hôm nay, “Tìm được công việc mới.” Mặt sau lại thêm một câu, “Không biết anh ta có thể tiến độ nhanh hơn hay không, cảm thấy tối hôm qua tự mình cởi sạch trơn, có chút mất mặt a.”
Viết xuống vài câu lúc sau, ngồi ở trước bàn nhìn giá sách sắp xếp ngăn nắp, tùy tay lấy ra một quyển đến xem, mới lật vài tờ, di động lại đột nhiên vang lên.
Mắt nhìn điện báo biểu thị, Chu Châu như đã sớm dự đoán được, cười cười, cho di động ở trên bàn chấn động xoay tròn vài vòng, lúc này mới tiếp.
“Uy.”
“Cậu hiện tại có thì giờ rãnh không?”
Nghe thanh âm Long Hành Thiên trầm thấp, Chu Châu mỉm cười: “Ừm, có việc?”
“Lâu rồi chưa đi quán bar, nghĩ phiền cậu dẫn đường cho tôi, tôi mới vừa về nước, đối nơi này không quá quen thuộc.”
Này lấy cớ trái lại rất tốt, Chu Châu dừng một chút, đáp: “Được….. gay bar chứ?”
Long Hành Thiên cười cười: “Tôi chỉ là muốn đi uống rượu, đến giảm bớt chút áp lực, quán bar bình thường là tốt rồi.”
“Tốt.”
Cúp điện thoại lúc sau, cầm áo khoác rời cửa, đi ngang qua cửa Văn Bân, Văn Bân lành lạnh nói: “Khuya khoắt, lại đi đeo trẻ con nhà người ta a.”
Chu Châu không để ý tới cậu, tiếp tục ở cửa đổi giày.
Văn Bân còn chưa bỏ qua, từ phòng ngủ nhô đầu ra: “Cách ăn mặc đến yêu nghiệt như vậy, đi hẹn hò? Đi tán tỉnh? Hay là đi……”
Chu Châu cắt ngang cậu, thản nhiên nói: “Tôi muốn là bác sĩ, tuyệt đối đem miệng cậu may lại, sau dán lên trên thiết bản.”
“Anh cho tôi thiết bản đốt……” lời nói của Văn Bân bị động tác Chu Châu đóng cửa cắt đứt ở trong phòng, tiếng vọng trống không, Văn Bân nhún nhún vai, khinh thường nói: “Thiết bản đốt thịt môi, từ kinh điển như vậy anh không nghe hết lại đi đóng cửa, thật không có giáo dưỡng.”
Nói xong, quay đầu trở về phòng.
Khi Chu Châu tới địa điểm ước định, Long Hành Thiên đã sớm chờ ở nơi đó, dựa cửa xe, hai tay vẫn ôm trước ngực, bày ra động tác rất tuấn tú.
Nhìn thấy Chu Châu sau đó liền lộ ra tươi cười mê hoặc lòng người đến: “Nhanh như vậy đã tới rồi?”
Vừa nói, vừa đi tới phó lái bên kia, quan tâm mở cửa cho Chu Châu, xoay người lên xe lúc sau, còn sáp đến, ra vẻ cài dây an toàn cho Chu Châu.
Chu Châu cũng không phản kháng, im lặng vẫn không nhúc nhích, mặc cho thân thể Long Hành Thiên nhích lại gần, tuy rằng kiểu tư thế này giống như bị hắn đặt ở dưới thân khiến người ta có chút thở không thông, Chu Châu trên mặt như trước kiên trì mang theo tươi cười bình thản .
Chẳng qua, Long Hành Thiên thời gian cài dây an toàn, hơi chút lâu một chút.
Một đường lái xe thẳng đi, các ngọn đèn màu bên đường tỏa trên cửa kính xe, cũng chiếu lên mặt hai người khi minh khi ám.
Chu Châu chuyên tâm chỉ đường cho Long Hành Thiên, Long Hành Thiên trầm mặc thật lâu sau, mới nhẹ giọng nói: “Cậu muốn theo tôi cùng đi uống rượu không?”
“Thật có lỗi, tôi tửu lượng kém, uống một chút liền say.”
Vậy vừa lúc, Long Hành Thiên trong lòng mừng thầm, “Không quan hệ, cậu có thể uống một ít rượu nồng độ thấp, không bằng theo tôi đi thả lỏng một chút đi.”
“Tôi rất ít tới nơi kiểu quán bar này, cảm thấy nơi đó thực lộn xộn.”
“Kia cũng phải nhìn qua loại quán bar nào, bạn của tôi nói có một quán bar kêu ‘only one’ rất không tồi, khung cảnh tao nhã, hương vị cao cấp, không khí cũng rất tốt.” Dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Nếu cậu biết đến, mang tôi đi được không?”
Chu Châu mặt nhăn nhíu mày, gặp Long Hành Thiên mang theo ánh mắt chờ mong, không khỏi gật đầu đáp ứng.
Chính mình đương nhiên là biết đến.
Quán này kỳ thật rất nổi danh, khi lên đại học cũng nghe một ít bạn học nói qua, khi tốt nghiệp giải tán đã cùng bạn phòng tới nơi này hát K, chỗ này KTV thuê chung phòng còn cung cấp tiệc đứng miễn phí , cho nên rất được sinh viên hoan nghênh.
Chiếu theo tuyến đường trong trí nhớ hướng dẫn cho Long Hành Thiên, rất nhanh tới đích đến.
Ngoài quán bar ánh sáng rực rỡ chiếu đến làm hoa cả mắt, chữ Only one bự được các loại đèn màu sắc khác nhau quay chung quanh, ánh sáng nhấp nháy phi thường hoa lệ chói mắt, cảm giác như ảo mộng, quả nhiên là địa phương thích hợp hưởng lạc .
Bây giờ cùng Long Hành Thiên tới chỗ này, tâm tình lại hoàn toàn bất đồng.
Long Hành Thiên đương nhiên sẽ không nhàm chán đến kêu chính mình đến, hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ gào hát.
Chỗ hắn muốn đi, nhất định là ngầm giấu ở quán bar —— bản thân chưa từng dám giao thiệp với nơi ấy.
Quả nhiên, Long Hành Thiên vào cửa sau đó liền đi tới bàn phục vụ, lấy ra thẻ vàng nói gì đó.
Chu Châu nghĩ thầm, hôm nay kẻ trộm thuyền này xem ra quyết định rồi, hắn ngay cả thẻ VIP vàng cũng xuất ra nữa, tỏ rõ sớm có dự mưu.
Án binh bất động, gặp chiêu hủy chiêu là tốt rồi.
Ổn định tâm trạng, lúc này mới cười nghênh tiếp.
Hai người đi tới đại sảnh quán bar, bất đồng với ngọn đèn đẹp mắt khi mới vào cửa vừa rồi, nơi này ngược lại khung cảnh tao nhã, trước quầy bar ghế dựa tạo hình xoắn ốc rất cá tính, bên cạnh rãi rác bàn nhìn như hỗn độn, nhưng ngăn cách lẫn nhau, đủ lưu lại cho người khác không gian riêng.
Trong không khí chảy xuôi tiếng nhạc làm người vui vẻ, trên quầy bar đủ loại rượu ngon khiến người cảnh đẹp ý vui.
Long Hành Thiên mang theo Chu Châu đi đến trước quầy bar ngồi xuống, bartender trẻ tuổi tuấn mỹ mang theo mỉm cười đi tới.
“Hai vị muốn chút gì?”
Chu Châu trầm mặc không nói, Long Hành Thiên ngựa quen đường cũ: “Mê tình.”
“Hai ly sao?”
“Ừ.”
Bartender hiểu rõ gật đầu, rất nhanh liền điều chế rượu, đưa tới.
Ly thủy tinh trong sáng lóng lánh chiết xạ ra quang mang nhu hòa, chất lỏng trong suốt màu lam đậm cùng màu đỏ thẩm hòa trộn, mang theo cổ hương vị yêu diễm, ở dưới ánh đèn mờ càng lộ mị hoặc.
Không biết làm sao điều được rượu, màu sắc trái lại xinh đẹp, cư nhiên kêu “Mê tình” tên mờ ám như vậy?
Chu Châu bất động thanh sắc cầm lấy ly rượu, cúi đầu tinh tế nhấm nháp, ngẫu nhiên ngẩng đầu, đã thấy Long Hành Thiên mỉm cười nhìn mình.
Hai người ngồi ở trước quầy bar câu có câu không tán gẫu, Long Hành Thiên hữu ý vô ý nói rất nhiều bản thân một mình một người khi ở nước ngoài tịch mịch, còn có khi đại học thầm mến người tâm tình đơn thuần kia.
Chính là nhàm chán thả lỏng và tiêu khiển, rượu cũng một ly tiếp một ly lót dạ, có lẽ nồng độ thấp thật, uống vài ly cũng chưa có cảm giác quá mãnh liệt .
Điện thoại Long Hành Thiên đột ngột vang, nói tiếng thật có lỗi, liền đi ra bên ngoài tới chỗ im lặng nghe.
Chu Châu đứng dậy, vào bên trong quán tìm chỗ trống ngồi xuống, khó hiểu, cảm giác chung quanh có vài ánh mắt hướng đảo quanh mình.
Lúc này mới cảm thấy không khí có phần không thích hợp.
Đi trước chính là một chàng trai trẻ tuổi, mặc quần bó sát người, tóc ngắn nhìn qua rất sạch gọn nhẹ nhàng khoan khoái, mang theo kính mắt, trên mặt bộ dáng lạnh lùng thản nhiên.
Người nọ đi đến trước mặt Chu Châu, nhẹ giọng hỏi: “Có thể ngồi xuống chứ?”
Kiểu bắt chuyện mở đầu điển hình.
Chu Châu làm tư thế mời, mỉm cười.
Gã đàn ông ấy khí chất bất phàm, hẳn là thành phần trí thức hư không tịch mịch, ngẫu nhiên đến trong quán bar tìm chuyện vui —— đáng tiếc tìm tới mình thôi, vậy thật không may.
Chu Châu bất động thanh sắc tiếp tục uống rượu, cảm giác chàng trai ánh mắt tham cứu xoay vòng quanh mình vài lần. (tham cứu: tìm tói nghiên cứu)
“Một mình?” Đối phương hỏi.
Chu Châu không đáp.
“Lần đầu tiên tới nơi này đi.” Nụ cười của y trái lại có chút cao ngạo, thản nhiên nói: “Có thể theo ta uống vài chén chứ?”
Chu Châu cười cười, nâng ly, lịch sự cùng y cụng.
Y ngồi lại đây, thân thể tiếp cận đến gần, chóp mũi tràn ngập hương vị dầu gội nhàn nhạt.
Chu Châu vừa định đứng dậy rời đi, nheo mắt thấy xa xa Long Hành Thiên nói chuyện điện thoại xong vào tới cửa, vì thế lại ngồi trở về, bất động thanh sắc mặc cho gã đàn ông kia dựa vào càng gần, tay khoát lên trên vai, đem môi tiến đến bên tai Chu Châu , bật hơi mờ ám: “Giả bộ rất đứng đắn, kỳ thật, cưng cũng là…… Đúng không.”
Chu Châu không trả lời, gã đàn ông lại nở nụ cười: “Cưng bộ dạng đứng đắn này, cùng người nào đó trái lại giống, làm cho ta…… Rất muốn hôn cưng.”
Nói xong người liền ôm lấy cổ, sáp qua muốn hôn môi.
Kết quả vừa dứt lời, đã bị Long Hành Thiên tới mặt bình tĩnh nắm giật ra.
“Tiên sinh, ngươi say rồi.” Long Hành Thiên trên mặt tuy rằng ra vẻ trấn định, bất quá nhìn đến hắn âm thầm nắm chặt nắm tay muốn đánh người, Chu Châu trong lòng không khỏi buồn cười.
Gã đàn ông bị kéo lên phẩy tay Long Hành Thiên ra, để ý chỉnh trang quần áo mình, cười nói: “Mày cũng có hứng thú? Kia cạnh tranh công bằng.”
Long Hành Thiên lại gần, hạ giọng: “Cậu ấy là của tôi, hiểu chứ?”
Tuy rằng hắn tận lực phóng thấp thanh âm, thính giác nhạy bén của Chu Châu lại như trước nghe được, không khỏi cúi đầu nhẹ nở nụ cười.
Gã đàn ông kia liếc nhìn Chu Châu một cái, đẩy kính mắt, thản nhiên nói: “Tụi bây nên đổi quán cà phê chơi hơn là quán bar, quán bar chả phù hợp đâu.” Nói xong còn hướng Chu Châu ôn nhu cười: “Có cơ hội gặp lại, nhất định phải cho ta thân một chút nga.”
Âm cuối giơ lên, phi thường mê người, thời điểm xoay người tiêu sái bỏ đi, quần bó sát người khiến cho cái mông có vẻ vểnh lên cực kỳ.
Long Hành Thiên ngồi xuống, thần sắc rất không hờn giận: “Cậu không sao chứ?”
Chu Châu lắc đầu, “Không có việc gì.”
“Trong quán bar luôn luôn có mấy tên quấy rối, cậu đừng để ở trong lòng.”
Chu Châu đương nhiên không để ở trong lòng, ngược lại nhìn qua, Long Hành Thiên tựa như rất không thoải mái, lúc nói chuyện đều cau mày.
Uống xong rượu trên bàn, Chu Châu nói muốn trở về, Long Hành Thiên liền đi theo cậu ra cửa.
Trên đường một cơn gió lạnh thổi qua, men say nguyên bản bị thổi cái sạch sẽ, hai người đều vô cùng thanh tỉnh, Long Hành Thiên tới bãi đổ gần đây lái xe, Chu Châu thì đứng tại chỗ chờ.
Gã đàn ông mới vừa rồi cư nhiên ra theo, mất đi loại hơi thở mị hoặc, ngược lại mang theo tươi cười có chút tịch mịch .
“Có thể cho tôi ôm cậu một cái chứ? Cậu cho tôi cảm giác, rất giống một người.”
Chu Châu đứng bất động, người nọ liền tiến lên đây, chỉ nhẹ nhàng ôm Chu Châu, vùi đầu chôn ở hõm vai cậu hít hít, sau đó buông ra: “Cám ơn cậu.”
Thanh âm của y rất là ôn nhu, tươi cười cũng thực đẹp mắt, đương nhiên, vẻ tươi cười xinh đẹp cũng khó che dấu lấy tịch mịch cùng cao ngạo trong ánh mắt .
Chu Châu cảm thấy lúc y ôm mình, tựa như chó Nhật được chủ nhân ôm lấy, khiến lòng người lông tơ thẳng dựng đứng, đành phải lịch sự cười cười.
“Tôi gọi là Nhạc Viêm.” Y nói.
Chu Châu bất đắc dĩ nói: “Chúng ta hình như cũng không quen thuộc.”
Người nọ khẽ cười : “Rất nhanh sẽ quen thuộc, tỷ như…… Tôi có thể cùng cậu vui đùa một chút trò chơi a.”
Chu Châu sửng sốt, đối phương lại cười bỏ đi, Long Hành Thiên thì mặt nghiêm đen từ trong xe đi ra.
“Gã muốn làm gì?”
Chu Châu gục đầu xuống, bất đắc dĩ nói: “Y nói tôi rất giống người y thích.”
“Cho nên muốn ôm cậu, muốn hôn cậu?” Long Hành Thiên trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: “Lên xe đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.