Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 27: Từ Phong người này




Đôi môi ôn nhuận, xúc cảm so với trong tưởng tượng càng thêm tốt đẹp hơn, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi âu yếm hình dáng đôi môi một lần nữa, thừa dịp Văn Bân đang dại ra hết sức, chui vào khoang miệng.
Như cường giả xâm chiếm địa hạt, như thợ săn gặm nhắm con mồi, nồng đậm hơn mà trực tiếp hôn, mang theo ý tứ hàm xúc trừng phạt rõ ràng, hung hăng, dùng sức, đảo qua niêm màng khoang miệng cậu, cuốn lấy đầu lưỡi ngây người bất động của cậu, một lần lại một lần mút vào……
Văn Bân ngốc lăng.
Có lẽ do kích thích quá lớn, ngốc hồ hồ trừng mắt.
Từ Phong nhẹ nhếch khóe miệng, hôn càng thêm xâm nhập vào, đầu lưỡi ở trong khoang miệng cậu tùy ý càn quét, xâm lược, giữ lấy……
Văn Bân đột nhiên đánh cái giật mình, chỉ cảm thấy đầu óc từng đợt say xe, trước mắt là gương mặt phóng đại của người đàn ông kia, tựa hồ mang theo biểu tình say mê.
Độ nóng hừng hực giống như muốn phỏng người thực đáng sợ, động tác đầu lưỡi hắn thô bạo thời điểm lướt qua niêm màng khoang miệng, kéo một trận ma xát kịch liệt, bỏng rát đau đớn, cùng với —— làm cho người ta da đầu run lên khoái cảm xa lạ.
Văn Bân lại đánh cái giật mình, toàn thân tức giận đến run rẩy lên!
Như muốn bị hắn nuốt vào, hôn nồng nhiệt làm người ta run rẩy, chỉ kịp liều mạng há to miệng hô hấp —— lại giống như nghênh hợp, cho đối phương cơ hội xâm nhập.
Cho tới bây giờ chưa từng bị tình cảm nhiệt liệt như vậy hôn môi qua, Văn Bân mau giận điên lên, muốn cắn chết hắn, kết quả bị Từ Phong dùng sức nắm cằm, giữ miệng……
Từ Phong tựa như nghiện, hôn càng thêm thâm nhập…… Thậm chí cho đầu lưỡi vươn vào chỗ sâu bên trong khoang miệng liếm lộng.
Xâm nhập hôn môi thời gian dài, làm Văn Bân giận đỏ mắt, một trận cảm giác ghê tởm theo dạ dày mà bốc lên, dùng hết khí lực đẩy hắn ra!
Theo phản xạ gập lại đầu gối, hung hăng húc vào bụng của hắn một cái, hình như húc tới bộ vị trọng điểm của hắn, thiếu chút nữa đem hắn đá thành thái giám…… Văn Bân xoay người muốn trốn, lại bị Từ Phong phản ứng nhanh chóng đè lại bả vai, lại dùng sức áp quay về trên tường!
Văn Bân không phục ngẩng đầu, thấy Từ Phong nhíu mày, mặt âm trầm.
Cảm giác phía sau lưng mình cùng vách tường chặt chẽ tiếp xúc xúc cảm lạnh như băng, còn có người đàn ông từ trước mặt cảm giác áp bách mãnh liệt, Văn Bân chẳng lẽ làm quá tay, cười lạnh một tiếng: “Tui còn tưởng rằng anh bất quá là tính nết có vấn đề người không dễ ở chung, không nghĩ tới, anh mẹ nó là đồng tính luyến!” Thanh âm bởi vì quá mức phẫn nộ mà run rẩy, nhớ tới sự thật bị hắn cường hôn, cơn tức lủi thẳng đỉnh đầu, mắng một câu còn không đủ để phát tiết phẫn nộ bản thân, bổ sung nói: “Anh biến thái!”
“Cậu nói cái gì?” thanh âm lãnh đến tận xương tủy.
Văn Bân tuy rằng trong lòng có chút sợ hắn, cảm giác người này hình như trong máu hơi có lũy thừa bạo lực, nhưng như trước cậy mạnh cãi ngang, nói: “Tui nói anh biến thái, nghe không hiểu…… Ah……”
Lại bị bá đạo cường hôn, Văn Bân đảo cặp mắt trắng dã, chỉ cảm thấy toàn thân một trận rét run.
Lời lẽ trong lúc đó, cái loại xúc cảm thân mật này làm cho người ta lưng sợ hãi, giống như muốn bị nuốt vào cảm giác quỷ dị, còn sự thật bị hắn cường hôn thực đáng sợ ——
Văn Bân trong dạ dày lại từng đợt bốc lên, lại đẩy ra hắn, nằm úp sấp đến trên bồn rửa tay nôn ra một trận.
Từ Phong không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào Văn Bân, thấy cậu cố ý làm ra động tác nôn mửa kịch liệt, khoa trương giống như muốn đem dạ dày nôn ra. Từ Phong ngón tay không khỏi run lên, buông lỏng cậu ra, thả xuống bên hông, gắt gao nổi lên nắm đấm. Nghĩ muốn mở miệng, lại cuối cùng không có kêu tên của cậu lên.
Văn Bân lần này bắt đầu rửa miệng mình, theo vòi nước đón nước, thanh âm một bên súc miệng một bên nôn mửa, ở trong buồng vệ sinh chật hẹp —— cực kì chói tai.
Thật lâu sau, Văn Bân dừng động tác, chống trên bồn rửa tay ho khan.
Từ Phong lúc này mới thản nhiên nói: “Rửa?”
Văn Bân mạnh ngẩng đầu lên, căm tức hắn.
Từ Phong nhún nhún vai: “cậu vừa rồi hình như lại mắng người, trước ghi nhớ vào sổ, về sau tốt nhất nhớ rõ, nếu không, tôi rất tình nguyện lại đến cải tạo cậu.” Nói xong, liền xoay người rời đi.
Văn Bân thở hắt thật dài ra, một quyền đánh vào bồn rửa tay, tay kia thì đè lại ngực thiếu chút nữa bí đến hít thở không thông —— trái tim bên trong, bởi vì hôn môi kịch liệt, lại đập mất tốc độ.
Chết cũng sẽ không thừa nhận mới vừa rồi bị hắn hôn ra khoái cảm.
Chết cũng không muốn thừa nhận chính mình chưa từng trải qua hôn môi kịch liệt như vậy, thiếu chút nữa chân nhuyễn……
Trong lòng không khỏi mắng : mẹ kiếp, tên khốn kiếp kia quả thực là mặt người dạ thú trong truyền thuyết!
“Đàn anh, em đã tới.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm mang theo ý cười của Lưu Ba.
“Uhm, nơi này vốn là nhà hai người, có hai gian phòng ngủ, cậu đến phòng bên cạnh kia đem hành lý cất kỹ.” Từ Phong bình thản nói.
Văn Bân mạnh mở cửa, đối Lưu Ba cười xán lạn: “Lưu Ba, đôi ta ngủ một gian đi, đàn anh bận rộn như vậy, làm việc và nghỉ ngơi thời gian khẳng định với chúng ta không giống nhau.”
Từ Phong nhếch lên khóe miệng mỉm cười: “Cậu gấp cái gì, tôi lại chưa nói ngủ với cậu.”
Văn Bân cắn răng không nói lời nào.
Lưu Ba hoang mang cười cười: “Được rồi, em tùy tiện ngủ nha.”
Văn Bân nói: “Vậy hai ta ngủ đi.”Dáng khiêu khích mắt nhìn Từ Phong, người sau lại vẻ mặt dường như không có việc gì, ngồi ở trên ghế sa lon nhàn nhã mở coi báo.
Nhìn thấy Văn Bân tầm mắt hung ác lúc sau, người nọ còn không biết xấu hổ ngẩng đầu lên, mỉm cười, sau đó tiếp tục cúi đầu, vân đạm phong thanh xem tờ báo.
Văn Bân tức giận đến đỉnh đầu bốc hơi nước, hung hăng lườm hắn một cái, tiếp nhận hành lý Lưu Ba muốn đi phòng ngủ bên cạnh.
Hai người ở trong phòng ngủ bận rộn hơn nửa giờ, rốt cuộc đem giường thu xếp xong, đã gần đến thời gian cơm chiều, bụng đã đói đến phát hoảng, đột nhiên ngửi được một cỗ mùi thơm……
Lưu Ba khẽ cười nói: “Giống như có người nấu cơm a.”
Văn Bân nhăn mặt nhăn mũi: “Thật là thơm.”
Hai người rời cửa đến, thấy Từ Phong một mình ngồi trên ghế sa lon, trên bàn bày mấy đĩa thức ăn tinh xảo, dùng cà men nhựa duy nhất đựng vào.
“Tới dùng cơm, tôi gọi món ở ngoài.” Từ Phong thản nhiên nói.
Lưu Ba vẻ mặt cảm kích lết qua, “Cám ơn đàn anh.” Cầm lấy chiếc đũa bắt đầu dùng bửa.
Văn Bân thì cương tại chỗ bất động.
Từ Phong nhẹ thiêu mi: “Văn Bân, kêu cậu tới dùng cơm, chưa nghe thấy hửm?”
Văn Bân khẽ hừ nhẹ một tiếng, “Tui không thích ăn món bên ngoài, tui đi nấu mì.”
“Tùy cậu.”
Từ Phong tiếp tục vẻ mặt dường như không có việc gì cúi đầu ăn cơm, Lưu Ba thô thần kinh, căn bản không phát hiện hai người trong lúc đó có cái gì dị thường, Văn Bân bực mình hít hít cái mũi, quay đầu đi nấu mì.
Ngày đầu tiên của cuộc sống ở chung ngay tại loại màn không khí quỷ dị khốn đốn này hạ xuống.
Văn Bân lúc tối ngủ quyền đấm cước đá, Lưu Ba buổi sáng thức dậy mặt mũi bầm dập, ủy khuất chạy tới cùng Từ Phong nói: “Đàn anh, Văn Bân ngủ đặc biệt không nề nếp, lại đá lại đấm, nếu không về sau hai ta ngủ……”
Còn chưa nói hết, đã bị Văn Bân cùng tới lớn tiếng cắt ngang: “Cậu ngàn vạn lần đừng cùng hắn ngủ!”
Lưu Ba nghi hoặc quay đầu lại, gặp Văn Bân vẻ mặt hung ác: “Hắn là……”
“Là cái gì?” Từ Phong mỉm cười, tươi cười lộ ra lãnh ý, “Nói a.”
Văn Bân căm giận âm thầm cầm quyền, quay đầu rời cửa.
Lưu Ba sau khi đi ra, Văn Bân vội vàng đem y kéo đến bên cạnh nói: “Cậu cùng hắn ngủ, hắn sẽ không chỉ đơn giản đánh cậu như vậy, hắn khả dĩ còn có thể……”
“Hử?”
Văn Bân sáp qua, nhẹ giọng: “Tui đã nói với cậu……”
“Văn Bân.”
Đỉnh đầu đột nhiên vang lên một đạo thanh âm lạnh lùng, Văn Bân theo phản xạ ngẩng đầu, chỉ thấy Từ Phong thản nhiên cười: “Tôi ngoài chán ghét có người ở trước mặt của tôi nói thô tục ra, còn chán ghét có người sau lưng tôi nói bậy, cậu hình như rất không hiểu lễ phép.”
Lưu Ba vội vàng lắc đầu: “Đàn anh hiểu lầm, Văn Bân nói giường phòng ngủ quá dầy, rất nóng, nghĩ muốn trải chiếu ngả ra đất nghỉ.”
Văn Bân há miệng thở dốc, không nói.
“Tốt lắm, nhớ rõ xế chiều đi học.” Từ Phong đánh gãy Lưu Ba nói dối, thản nhiên nhìn Văn Bân liếc mắt một cái: “Quần áo không tính đưa tôi sao?”
Văn Bân cúi đầu cái, phát hiện mình cư nhiên mặc trở lại áo sơmi kia của hắn, cảm giác được cái loại nhiệt độ ấm áp này bao vây lấy thân thể, nhớ tới hắn bá đạo cường thế ôm và hôn môi, không khỏi nổi lên một thân đầy da gà.
Bật người chạy về nhà vệ sinh đem quần áo cởi xuống, như tị ôn dịch ném vào máy giặt đồ.
Từ Phong thản nhiên nói: “Tôi với Văn Bân trong lúc đó có chút hiểu lầm, hy vọng cậu không cần nhúng tay, biết?”
“Dạ, dạ, biết.” Lưu Ba ngoan ngoãn gật đầu: “Em đi phòng học trước.” Nói xong, thức thời nhanh chóng chuồn mất.
Chờ thân ảnh Lưu Ba biến mất trong tầm mắt, Từ Phong mới hơi bất đắc dĩ cười cười, khe khẽ thở dài.
Văn Bân nếu cậu ta có một nửa thiện người am hiểu ý thì tốt rồi. Đáng tiếc, tên kia bộ dáng nhảy dựng lên nhe răng nhếch miệng, như mèo xù lông —— không dễ chọc, lại nghĩ muốn trêu cậu chơi, kết quả bị cào vào tay ——
Thật sự là tự ngược.
” Quần áo anh tui bỏ vào trong máy giặt đồ rồi.” Văn Bân đứng ở cửa nhà vệ sinh, dựa vào cánh cửa, lành lạnh nói: “Đem cậu ta ly khai, định để làm chi?”
Từ Phong cười đến tà ác, tới gần từng bước: “Cậu cứ nói đi?”
“Tui cho anh biết a, đừng tưởng rằng lão tử dễ khi dễ, tui đối với anh loại biến thái này chính là căm thù đến tận xương tuỷ, tui thề sống chết cũng sẽ không khuất phục!”
Từ Phong nhếch lên khóe miệng, lại tới gần nửa bước.
Văn Bân không khỏi nghĩ muốn lui ra sau, lại bởi vì tựa vào trên cửa không đường thối lui, đành phải hung hăng trừng mắt hắn: “Anh còn dám hôn tui, tui cáo anh quấy nhiễu tình dục, cho hỗn đản anh đi mà hôn song sắt trong ngục giam ấy!”
Từ Phong cước bộ ngừng lại, chân mày cau lại: “Cậu miệng cứ đầy thô tục như vậy sao?” Khinh thường cười lạnh một tiếng: “Tôi ăn uống thực chọn, hôn cậu…… Chính mình miệng cũng sẽ bẩn, hiểu chứ?”
Nói xong, đột nhiên buông Văn Bân ra, quay đầu nghênh ngang mà đi.
Văn Bân tức giận đến hai mắt đăm đăm, đỉnh đầu bốc hơi, đứng ở tại chỗ run run sau một lúc lâu, lúc này mới mắng một câu: dám nói tui miệng bẩn? Hỗn đản, điển hình được tiện nghi còn khoe mã.
Dư giáo sư khóa công khai ở A đại rất được hoan nghênh, trong phòng học thật to ngồi đầy người.
Văn Bân mới vừa tính từ cửa sau chuồn vào, thấy Từ Phong đã ở phía sau, vì thế vội vàng như chuột thấy mèo quay đầu, từ cửa trước đi vào tìm được chỗ trống, ngồi xuống. Không ngờ Từ Phong đột nhiên cùng lúc lại đây, ngồi kế bên Văn Bân, động tác ấy nhanh chóng tựa như trong TV hiệp khách vô ảnh.
Văn Bân trợn mắt há hốc mồm, Từ Phong vẻ mặt lạnh lùng.
Chuông vào học vang, vị lão giáo sư kia trái lại thực già giặn, bước đi đến trên giảng đài, cầm lấy microphone mà bắt đầu giảng bài.
“Các sinh viên buổi chiều mạnh khỏe, hôm nay chúng ta cùng đi nghiên cứu một chút……”
Người hơn sáu mươi, tinh thần phi thường tốt, lúc giảng bài cũng đọc rõ từng chữ rõ ràng trật tự phân minh, tựa như đang diễn thuyết đầy nhịp điệu —— đương nhiên Văn Bân nghe không hiểu, không hiểu ra sao. Nhưng vẫn cố gắng mở to hai mắt, làm ra “Ham học hỏi như khát khao” bộ dáng học trò ngoan.
Dù sao vị kia chính là ông chủ mình thôi.
Dư giáo thụ tựa hồ cảm giác được Văn Bân ánh mắt thẳng tắp, đối Văn Bân ngoan hiền hỏi: “Đã hiểu sao?”
Văn Bân da đầu một trận run lên, cứng ngắc gật đầu.
Dư giáo sư cười cười hài lòng: “Vậy em đến giải thích cho mọi người phép tính đề mục này một chút.”
Văn Bân cứng còng thân thể đứng lên, một trận quáng mắt, số liệu phức tạp kia, công thức khủng bố!
Chính mình một chút cũng đều không hiểu, thực mẹ nó ổng dọa người a, được, thì cứ dọa người đi, dù sao bốn năm đại học loại tình huống này cũng không phải lần đầu tiên phát sinh…… Về sau nghe giảng bài vẫn là không cần trừng lớn ánh mắt nhìn thầy giáo thì tốt hơn, thất thần cũng nên điệu thấp một chút, bằng không mục tiêu quá lớn dễ dàng bị thầy giáo nhéo đứng lên.
Văn Bân vừa định đứng lên, tay dưới bàn lại bị Từ Phong nhẹ nhàng nhấn một cái —— lực đạo ấy khẽ tựa như một mảnh lông vũ phất quá, độ nóng ấm xuyên thấu qua lòng bàn tay hắn truyền lại qua đây.
Văn Bân sửng sốt, quay đầu, thấy vẫn như trước hắn là mặt nghiêng lạnh lùng.
Từ Phong đột nhiên đứng lên, dùng ngữ khí bình thản, trật tự rõ ràng giải đáp đề mục, trong phòng học học trò ngẫu nhiên phát ra tiếng bội phục tán thưởng, Dư giáo sư cũng tán thưởng gật đầu.
Cứ như vậy lăn lộn qua……
Từ Phong sau khi ngồi xuống, như trước vẻ mặt dường như không có việc gì, một bên nghe giảng bài một bên làm bút ký, như là cái gì đều không có phát sinh quá.
Văn Bân trong lòng lại ngũ vị hỗn tạp.
Mặc dù đang thời điểm đại học, bởi vì chính mình không hiểu giả hiểu thường xuyên bị thầy giáo kêu đứng lên trả lời vấn đề, kết quả đáp phi sở vấn (*) bị bạn học cười nhạo, loại chuyện này phát sinh số lần nhiều lắm, Văn Bân bị trở thành trò cười, đã sớm chết lặng.
(*)đáp phi sở vấn : hỏi một đằng, trả lời một nẻo, ông nói gà bà nói vịt
Nhưng này một khắc, trong lòng có chút xúc động ——
Hắn đại cũng không cần phải thay mình xuất đầu, đại có thể hai tay khoanh trước ngực, túm túm nhếch khóe môi vui sướng khi người gặp họa, sau đó cùng mọi người đến cười nhạo mình một phen.
Ngồi ở đằng sau không có ai biết Dư giáo sư nói “Em” là vị nào, chỉ có Văn Bân trong lòng rành mạch.
Từ Phong dùng phương thức đặc biệt bảo hộ mình một chút tôn nghiêm kia.
Nhớ tới hắn săn sóc, không khỏi một trận cảm động.
Nhớ tới nụ hôn của hắn —— không khỏi nghiến răng nghiến lợi!
Hắn cũng dùng phương thức đặc biệt phá hủy tôn nghiêm làm nam nhân bản thân.
Hỗn đản.
Dư giáo sư trên khóa công khai một số trọng yếu, vội vàng họp, rồi đi trước. Kế tiếp vấn đề thảo luận là từ Từ Phong phụ trách.
Từ Phong trên bục giảng, mở PPT ra bắt đầu theo lệ tự giới thiệu, tuy rằng hắn chính là giản lược nói tên của mình, nhưng trên khóa kiện học vị dựng nên theo thường lệ cùng với nghành lại làm cho Văn Bân mở to hai mắt nhìn……
Kháo, tiến sĩ kép, hắn đầu óc có bệnh đi, đọc một cái chưa đủ, còn đọc hai?
Phía sau có người khe khẽ nói nhỏ, nhẹ giọng nghị luận :
“Anh ta thật sự là tốt nghiệp trường ta?”
“Đúng vậy, ảnh thực trâu, đọc sách nhiều năm như vậy cũng không ngại chán ngấy.”
“Tao nghe nói ảnh là khinh thường đi làm việc, cảm thấy lưu lại trường học mới thú vị.”
“Tao còn nghe nói ảnh ở lại đây là chờ người nào đó.”
Văn Bân bị tin tức kính bạo này rung động tới sửng sốt, bị Từ Phong ánh mắt lãnh đạm đảo qua, lại rất nhanh thuận theo gục đầu xuống, lấy bút ra giả bộ ghi chép lại.
Khi tan học đã là năm giờ, Văn Bân ở trong này bốn năm đương nhiên biết sự tuyệt diệu của xếp hàng, vì thế kéo Lưu Ba liền theo hướng tắt phóng đi……
Hai người ngồi góc sáng sủa ăn cơm, sau một lát Từ Phong mang theo cơm hộp đi tới —— âm hồn không tiêu tan.
Văn Bân trong lòng ai thán, người này ánh mắt sao lại lợi hại như vậy, tài năng ở trong đám người chuẩn xác định vị tọa độ mình, còn nhanh chóng di động đến trước mặt đến đáng ghét.
Lưu Ba xê dịch, Từ Phong liền ngồi ở bên cạnh, quay mắt về phía vị trí Văn Bân.
“Đàn anh, anh vì cái gì phải đọc tiến sĩ kép, không đi làm việc?” Lưu Ba hỏi.
“Không muốn đi.” Từ Phong đơn giản đáp trả.
“Phải không?”
“Đúng, tôi cảm thấy được ở trường học rất tốt, tôi thực thích dẫn dắt mấy người đàn em.”
Ngẩng đầu thản nhiên liếc mắt nhìn Văn Bân một cái, Văn Bân đầu nháy mắt rũ xuống, tốc độ kia cứ như cùng bị điện giật.
Từ Phong nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng nở nụ cười.
“Văn Bân.”
“Ở!”
“Cơm đều bị cậu bới đến rơi đầy bàn, gà con đều so với cậu lúc ăn cơm.”
Văn Bân hiểu được hắn đang châm chọc mình, vì thế bực mình gục đầu xuống, nghiến răng nghiến lợi cầm tờ khăn giấy đem hạt cơm toàn bộ gom một chỗ, bọc lại ném vào trong hộp cơm, sau đó thở phì phì đem hộp cơm ném vào máy tái chế bên cạnh.
“Tui ăn xong, đi về trước.” Văn Bân đứng dậy bước đi.
Từ Phong nhìn bóng lưng của cậu, lạnh lùng cười, ngược lại Lưu Ba sợ run sau một lúc lâu, thật cẩn thận hỏi: “Đàn anh, anh…… Thực chán ghét Văn Bân?”
“Không có, tôi rất thích cậu ta.” Nói xong, lại bổ sung một câu: “Phi thường thích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.