Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 34: Từ cặn bã




Văn Bân cảm thấy chính mình vô cùng kỳ quái.
Theo lý thuyết, người nọ không để ý sự chán ghét và phản kháng của cậu, cường hôn lần nữa, đả kích tôn nghiêm thân là đàn ông của mình.
Phương thức xử lý của hắn vừa kiêu ngạo lại vừa bá đạo, khiến cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đập hắn ngồi xổm xuống răng rơi đầy đất!
Nhưng không hiểu sao, có đôi khi lại sinh ra một loại ý nghĩ “Mình mới là đầu sỏ gây nên, hắn ngược lại thực đáng thương thực ủy khuất”.
Cái loại cảm giác chịu tội kỳ quái này, làm cho đáy lòng phát lạnh.
Nhìn thấy hắn vì cứu mình mà bị phỏng tay, nên không đành lòng đi đập hắn.
Nhìn thấy hắn thần sắc đau đớn, bóng dáng cô đơn, trong lòng lại cảm thấy khó chịu, cái loại khó chịu này thực kỳ quặc.
Thậm chí khi hắn hai ngày không trở về, lại lo lắng hắn có phải xấu xa nên bị thiên lôi đánh xuống, bị xe tông phải hay không?
Nhưng vừa nghĩ tới hắn thật sự xảy ra chuyện, nhưng không có chút cảm giác vui sướng, ngược lại có chút sợ hãi.
Thật sự là rất chẳng biết tại sao, cái tên kia, căn bản là không đáng đồng tình mà.
Đêm dài người vắng, Văn Bân ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, lại nghe đến một trận thanh âm tất tất tác tác……
Mới đầu có chút tựa như thăm dò thử, sau thanh âm đó dần dần biến lớn, làm cho người ta phiền muốn chết.
Kia quen thuộc, thanh âm con chuột gặm mì ăn liền, ngay tại phòng bếp bên cạnh.
Văn Bân không hề do dự, từ trên giường trở mình đứng lên, nhẹ tay nhẹ chân tiêu sái đến phòng bếp, nhắm ngay mục tiêu, một cước giẫm xuống!
Chỉ nghe một trận thanh âm rắc rắc mì gói bị giẫm nát, ban đêm cực kỳ rõ ràng, đáng tiếc đạp vỡ một thùng mì, con chuột kia trái lại hết sức thông minh, nhanh chóng hướng phòng ngủ bỏ chạy.
Văn Bân mắng một tiếng, cầm lấy đồ lau nhà đuổi theo.
“Đánh chết mày, vật nhỏ, ồn ào cản trở giấc ngủ của bố mày! Đi ra……” Miệng nhắc tới, nâng đồ lau đuổi cả phòng, đuổi theo một đường, đuổi tới trước phòng ngủ Từ Phong.
Văn Bân cũng không suy nghĩ liền đẩy cửa vào ——
Chống lại ánh mắt lãnh đạm của Từ Phong.
Văn Bân một bên vác cây lau, tay kia thì xấu hổ duỗi tới sờ sờ gáy, nghĩ muốn quay đầu trốn, lại bị Từ Phong gọi lại.
“Hơn nửa đêm làm gì, còn mang theo đồ lau nhà, phát bệnh sao?”
Văn Bân thả cây lau xuống, cười nói: “Tui thấy một con chuột chạy tới phòng anh, liền đuổi theo.”
Từ Phong thản nhiên nói: “Vậy cậu vào đánh đi.” Sau đó đứng dậy, mở đường.
Văn Bân kiên trì vào phòng, chung quy cảm thấy tại dưới ánh mắt này của hắn, chính mình giống như con khỉ nhảy lên nhảy xuống vác cây lau đánh chuột —— thật sự là không thích hợp. Đây chẳng phải là trường hợp xem xiếc thú điển hình sao?
Vì thế cứng đờ thân thể, chê cười nói: “Không cần, hôm nào lấy thuốc diệt chuột diệt nó, tui về trước.”
Xoay người muốn đi, lại bị Từ Phong đột nhiên kéo lại cánh tay.
Văn Bân sửng sốt.
Bởi vì là mùa hè, Văn Bân lúc tối quen ngủ mặc áo ba lỗ với quần đùi, cánh tay trần bị hắn lôi kéo, ngón tay hữu lực của hắn cùng làn da trần trụi tiếp xúc, cư nhiên —— nhiệt độ như lửa thiêu khiến tim đập loạn.
Văn Bân vội vàng phất cánh tay, gục đầu xuống nhìn chăm chú sàn nhà: “Chuyện gì, nói đi.”
Thấy cậu biểu tình phiền chán rõ ràng như vậy, Từ Phong cười có chút chua xót, bất động thanh sắc đem tay thu về.
“Đã quên cậu chán ghét tiếp xúc với tôi, tôi sẽ lưu ý.”
Văn Bân đầu cúi càng thấp hơn, “Chuyện gì thì nói mau, anh có phiền hay không.”
Từ Phong dừng một chút, từ trên bàn cầm lấy di động, đưa cho Văn Bân: “Sửa cho cậu rồi.”
Hình nền trên màn hình điện thoại hiển thị bình thường —— mèo trắng nhỏ xù dựng đứng lông tai.
Bàn phím cũng toả ra ánh sáng nhàn nhạt, ấn vài cái, có phản ứng, còn có thanh âm.
Xem ra đã sửa chữa, có thể dùng.
Văn Bân có chút không được tự nhiên tiếp nhận điện thoại di động, vừa liếc mắt chăm chú nhìn bàn tay phải được quấn băng gạc thật dày, trong lòng không khỏi kinh ngạc: hắn dùng một bàn tay sửa di động sao? Vậy nhất định sẽ thực vất vả nha……
Ngẩng đầu lên, thấy hắn vẻ mặt đạm mạc, Văn Bân trong lòng lại nổi một trận cảm giác mang tội quỷ dị .
Có điểm khó chịu, như là trên trái tim đâm một cây châm rất nhỏ, hơi hơi đau đớn một chút.
“Cám ơn anh.” Văn Bân nhận lại di động, lộ ra nụ cười xán lạn.
Từ Phong lại vì nụ cười này mà thất thần một chốc, quay đầu có chút cứng ngắc, ra vẻ bình thản nói: “Đừng khách khí.”
Văn Bân thần kinh thô cũng không nhận thấy được hắn khác thường, hỏi: “Đúng rồi, tay anh không có việc gì chứ, còn đau hay không?”
“Uhm, không có việc gì.”
Không khí có chút xấu hổ, Văn Bân gãi gãi đầu, nâng di động trong lòng bàn tay, như vật báu lăn qua lộn lại ngắm vài lần, xác nhận có thể dùng, lúc này mới than thở : “Di động này là quà mẹ tui cho, khi tui năm nhất đã mang theo, trung thành và tận tâm theo tui bốn năm, với tui mà nói rất quan trọng…… Tui buổi chiều giằng co nửa ngày cũng không dùng được, cho nên, thật sự rất cảm ơn anh.”
“Ừ, không cần phải khách khí.” Từ Phong nở nụ cười, chẳng những không hề phiền cậu lặp lại lời cám ơn, ngược lại mang theo một chút ôn nhu cùng vẻ mặt bao dung.
Văn Bân không dám nhìn kiểu tươi cười này của hắn, vội vàng gục đầu xuống, đổi đề tài: “Nhưng là, tui một mã về một mã, con người tui đây chính là có ân báo ân có oán báo oán, chuyện quá khứ…… Anh đã nói về sau sẽ không còn như vậy, tui đại lão gia, cũng không tất yếu chuyện nhỏ như vậy mà tính toán chi li đúng không, cho nên liền ân oán tình cừu xóa bỏ, anh thấy được chứ?”
Kỳ thật nghiêm khắc mà tính, Từ Phong người này trừ bỏ hôn mình hai ba lần ra, tại trên sự tình khác coi như là không tồi, hành vi ác liệt cũng chỉ là vụ “Hôn” này mà thôi, còn chưa đủ tư cách của trình độ “Mặt người dạ thú” .
Nhưng thật ra cũng chiếu cố giúp mình không ít, tỷ như xuống hàng, làm luận văn, nửa đêm nấu cơm, sửa giúp di động tàn phế, vân vân……
Ân huệ nhỏ bé này và thâm cừu đại hận bị cường hôn khi so sánh, đương nhiên là bé nhỏ không đáng kể.
Chính là, mình còn học thêm ba năm, còn muốn cùng vị đàn anh này sớm chiều đối diện, cũng không thể cứ xấu hổ như vậy ở chung nha? Cho nên, Văn Bân mới nghĩ muốn bản thân hẳn là buông lòng, rộng rãi một chút, tha thứ sai lầm trước kia của hắn, coi như bị chó cắn một phát, quá khứ là quá khứ nên quên đi.
Sau đó vui vẻ ở chung,
Lần này mặt dày nói loại lời này, có chút không yên chờ hắn đáp lại.
Trầm mặc thật lâu lúc sau, Từ Phong lại nói: “Nói xoá là xoá, cậu cho là bản vẽ trẻ con sao, cầm cục gôm có thể chà xoá sạch sao.”
Văn Bân sửng sốt.
Đây không phải là chính mình cho hắn bậc thang sao? Con người hắn như thế nào ngược lại thối thí, không thức thời vậy.
“Vậy anh nói làm thế nào chứ, bằng không liền đổi ký túc xá, bằng không, tui cũng không cách nào ở chung với anh nữa.” Văn Bân buồn bực nói.
Từ Phong thản nhiên nói: “Được rồi, cậu nói như thế nào thì như thế đấy.”
“Ách?” sao trở mặt nhanh như vậy chứ.
“Đói bụng hử? Muốn ăn cái gì?” Từ Phong tự nhiên dẫn dắt đề tài ra xa.
Vừa nghe ăn, bụng Văn Bân thực hợp với tình hình kêu kêu, miệng cũng phun ra hai chữ: “Mì sợi.”
Lần trước nếm qua, hắn nấu mì thật sự là cực phẩm nhân gian ……
“Được, tôi nấu cho cậu.”
Văn Bân đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thân ảnh bận rộn của Từ Phong, tay phải của hắn còn bọc băng gạc, động tác dùng tay trái nấu mì có vẻ có chút ngốc.
Nhưng trên mặt như trước là thần sắc bình thản, lúc xắt rau bởi vì tay phải không thể động, không có biện pháp giữ đồ ăn, dùng tay trái xắt rau có chút khó khăn ……
Văn Bân tiến lên, chăm chú nhìn dao trong tay của hắn: “Nếu không được, tui đến đây.”
Từ Phong gật gật đầu, xoay người đi lấy trứng gà trong tủ lạnh .
Khi quay lại, gặp Văn Bân vẻ mặt hưng phấn xắt, Từ Phong không khỏi bật cười —— người này, nói xắt rau, căn bản là loạn cắt toàn bộ. Cà chua có thể bị cậu ta cắt thành hình lập phương quái dị như vầy, rau xanh có thể bị cậu chẻ như bó củi, thật làm khó cho cậu.
Văn Bân cười cười, có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu: “Xắt không tốt lắm đâu, tui chính là lần đầu tiên xuống bếp, anh đừng ghét bỏ.”
Từ Phong thản nhiên hỏi: “Ở nhà không làm cơm sao?” Ánh mắt lại theo dõi khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc của cậu.
“Uhm, đại học từ trước đến nay ở với Chu ca, ảnh làm đồ ăn ngon lắm, lúc trước ở nhà, đều là mẹ tui làm……” Nói tới đây, Văn Bân cũng hiểu được mình rất không đúng, lại ngượng ngùng sờ sờ đầu.
Từ Phong thản nhiên nói: “Cũng không tệ lắm, lần đầu tiên có thể cắt thành như vậy, đã muốn đủ làm cho người ta kinh hoàng rồi.”
Văn Bân không hiểu hắn nói kinh hoàng là nghĩa tốt hay nghĩa xấu, quay đầu lại, mắt nhìn quả cà chua hình thù kì quái mình xắt, đã hai mươi mốt tuổi đời, ngay cả đồ ăn cũng xắt không tốt, đặc biệt ở trước mặt người này, Văn Bân cảm thấy rất là dọa người, không khỏi đỏ bừng mặt.
“Vậy tui đi phòng khách, cũng là anh nấu đi, tui sợ tui mà nấu ăn vào tiêu chảy.”
Nói xong, như trốn, chạy ra phòng bếp.
Kỳ thật, suy nghĩ của Văn Bân rất đơn giản mà trực tiếp, nếu muốn cùng hắn mở lời, nói chuyện cũ bỏ qua, vậy đương nhiên nói được thì làm được, sẽ không ở trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu.
Cho nên hiện tại, cũng có thể cùng hắn đơn giản trò chuyện vài câu, tuy rằng tâm không thể không khúc mắc, ít nhất sẽ không mang theo loại cảm xúc thù địch, nói lời đâm chọc.
Ở trong khái niệm của Văn Bân, chưa bao giờ mang thù, đặc biệt tại tình huống đối phương đã muốn giải thích nhận sai, chính mình đương nhiên sẽ rộng rãi tha thứ.
Chính là tha thứ lúc sau trong lòng như trước có chút không được tự nhiên, đó là nguồn gốc do đâu chứ?
Thậm chí sợ hãi cùng hắn ở chung một mình, cho dù ở hai người đã muốn mở ra khúc mắc, bỏ lại quá khứ tiền đề không thoải mái, cùng một chỗ với hắn, như trước sẽ có loại cảm giác quỷ dị, cái loại thấp thỏm, bất an, cảm giác mang tội , thậm chí một chút ấm áp. Cảm giác quỷ dị hỗn loạn cùng một chỗ, ở trong cơ thể như dòng điện rối loạn, thường xuyên làm cho da đầu Văn Bân run lên.
Người nọ ánh mắt thâm trầm, khiến người ta không tự chủ được muốn né ra.
Chạy trốn ra phòng khách, lúc này mới ngồi xuống, thở hắt thật sâu, lấy tay vỗ vỗ ngực.
Bình tĩnh bình tĩnh, nhất định là do hắn đã từng hôn mình, mình sợ hắn, ở cùng hắn mới cảm thấy khẩn trương.
Từ Phong rất nhanh đã đem mì bưng đi ra, mì thơm ngào ngạt, làm Văn Bân cao hứng gắp lên liền ăn.
Từ Phong cũng ngồi ở đối diện Văn Bân ăn mì, dùng tay trái cầm đũa gắp mì, luôn không cẩn thận làm cho mì trợt xuống.
Văn Bân nhìn sau một lúc lâu, cảm thấy được cau mày gắp mì như vậy, trượt rớt Từ Phong lại lần nữa gắp lên, có một chút buồn cười và đáng yêu.
Văn Bân cúi đầu cười rộ lên.
“Cười cái gì?” Từ Phong mặt lãnh nghiêm.
Văn Bân vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì không có việc gì, tui nói anh nếu dùng đũa không quen, có thể dùng thìa ăn a.”
Từ Phong đứng dậy cầm thìa lại đây, hai người mặt đối mặt cùng nhau ăn mì, Từ Phong đương nhiên là tiêu chuẩn ăn tao nhã, Văn Bân thì là —— như khuôn mẫu heo ăn, còn không thì phát ra tiếng vừa lòng tán thưởng.
Nhìn biểu tình vẻ mặt cậu thỏa mãn hưởng thụ, ăn mì tựa như ăn toàn bộ bữa tiệc Mãn Hán, một bên chậc chậc tán thưởng, miệng hút sợi mì trơn, rất là đáng yêu.
Từ Phong cười cười, đột nhiên hỏi: “Văn Bân, cậu thực chán ghét tôi sao?”
“Khụ khụ khụ……” Bị vấn đề này làm hoảng sợ, Văn Bân uống nước mì bị sắc, ánh mắt đỏ lên ho khan thật lâu lúc sau, mới lau miệng, “Phải….. hơi chán ghét.”
Lời nói Văn Bân thực trực tiếp, khi nhìn thấy Từ Phong thần sắc ảm đạm, lại cẩn thận bổ sung nói: “Tui sẽ không nói lời nói dối đâu, ăn ngay nói thật, tui có chút chán ghét anh.” Sau đó ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng xoay xoay nhau, cười nói: “Một chút.”
Từ Phong không nói chuyện, Văn Bân cũng tự nhiên sẽ không nhiều lời, hai người yên lặng ăn hết mì, bởi vì do Từ Phong trên tay có thương tích, Văn Bân thực chủ động chạy đi rửa chén.
Rửa xong lúc sau đi ra, thấy Từ Phong còn đợi ở tại chỗ không đi, Văn Bân có chút xấu hổ nói: “Chuyện quá khứ tui sẽ quên đi, về sau…… Ta cùng dưới một mái hiên, ở chung tốt nha, đàn anh.”
Đàn anh lần này ngược lại rất dễ kêu, không như trước đây cố tình một chữ lại một chữ từ trong hàm răng bài trừ ra, mang ý vị mỉa mai.
Từ Phong gật gật đầu: “Luận văn của cậu muốn nắm chắc, ngày mai bắt đầu tìm một chút tư liệu, xác định phương hướng và luận đề.”
“Dạ……”
“Nếu muốn đăng, tốt nhất có thể trên trung tâm tập san, đây đối với cậu về sau cũng có lợi.”
“dạ……”
“Vậy ngày mai tan học sau đó theo tôi đi thư viện, tôi giúp cậu chọn vài cuốn sách.”
“Được……”
Nhắc tới việc này, Văn Bân đương nhiên chỉ có phần ngoan ngoãn nghe lời, chưa nói tới hắn học vị song tiến sĩ như hai tòa núi lớn đặt ở đỉnh đầu, Văn Bân chính mình, đối chuyện này hoàn toàn là không khái niệm.
Vốn trường học đối luận văn tốt nghiệp yêu cầu không có nghiêm khắc như vậy, Văn Bân càng không hy vọng xa vời lấy trình độ bản thân còn có thể phát trong trung tâm tập san nào đó…… Bất quá nghe hắn vừa nói vậy, trái lại có chút hưng phấn và cảm động.
Dứt bỏ quá khứ không nói chuyện ân oán, lúc đàn anh giúp mình vẫn là thực tận tâm tận lực.
Từ Phong dường như đối với Văn Bân thuận theo cùng nghe lời thì phi thường vừa lòng, nhẹ nhàng cười cười, nói: “Tốt rồi, ngủ tiếp trong chốc lát, mới vừa cơm nước xong liền ngủ đối thân thể không tốt.”
“Dạ, đã biết.”
Hai người nhìn thoáng qua, Văn Bân đột nhiên nói: “Cái đó, tay anh……”
“Hửm?”
“Ha ha, tui cảm thấy cái băng gạc kia của anh quấn thực khó nhìn, nếu không tui quấn lại cho anh một lần nữa thử xem.” Bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, Văn Bân có chút không được tự nhiên sờ sờ cái ót, tiếp tục giải thích: “Nếu quấn không tốt miệng vết thương phục hồi lại tương đối chậm, tui nha, lúc bé đặc biệt nghịch ngợm, thường xuyên bóc ngói leo cây, cũng chẳng biết bị thương bao nhiêu lần, nấu cơm gì gì đó tuy rằng không được, băng vết thương, kỹ thuật của tui chính là so được với bác sĩ ngoại khoa!”
“Cậu cho là thương ở bên ngoài thân thể thì thuộc loại ngoại khoa sao?” Nhìn cậu vẻ mặt tự hào, Từ Phong không khỏi lại muốn đả kích cậu, chọc cậu một phen, “Bác sĩ ngoại khoa chính là dùng dao phẩu thuật, chứ không phải cả ngày xức cồn i-ốt quấn băng gạc cho cậu.”
Văn Bân buồn bực: “Không cần quên đi!”
“Tôi đâu nói không cần.” Từ Phong nhếch khóe môi, nhẹ cười cười: “Đến phòng ngủ giúp tôi băng một lát đi, ngày mai tôi còn phải lên bục giảng.”
Văn Bân đi theo Từ Phong vào phòng ngủ, cho Từ Phong ngồi ở trên giường xong, lục hộp thuốc, động tác trái lại có chút thuần thục.
Mở băng ra, sau lại bị miệng vết thương ấy làm hù doạ —— trên mu bàn tay nổi lên bọc mủ, thậm chí có một ít phần bị thối rữa, lộ ra cực kỳ dữ tợn đáng sợ.
Có chút bộ phận, da thịt đều dính liền với băng gạc, nếu tháo xuống khẳng định sẽ kéo thối rữa……
Bị miệng vết thương đáng sợ kia đâm vào ngực một trận thắt lại, Văn Bân cắn chặt răng, mắng: “Tên bác sĩ hỗn đản nào băng cho anh? Rất không có trách nhiệm!”
Từ Phong trong lòng ấm áp, nhẹ giọng nói: “Hạ Phong quấn, tôi gỡ ra, lại tự mình quấn lần nữa.”
“Anh ngu ngốc hả! làm gì mà không tìm chuyên gia tui nè, anh xem, hiện tại miệng vết thương thiếu chút nữa thối rữa mất, hoàn hảo phát hiện sớm, bằng không tay anh khẳng định sẽ phế bỏ, cho dù không phế bỏ cũng để lại khó coi nha.” Văn Bân một bên nghiến răng nghiến lợi mắng, một bên nhẹ nhàng mở băng gạc ra, do có nhiều chỗ dính liền một chỗ với da, Văn Bân động tác cẩn thận và mềm nhẹ hiếm có, dường như sợ chạm vào làm hỏng.
Văn Bân sợi tóc rủ xuống, che trán, không thấy rõ vẻ mặt.
Chỉ có thể nghe cậu không ngại phiền lặp lại nguyền rủa Hạ Phong đã không quấn vết thương .
Nâng tay thật cẩn thận, động tác giống như đang đối đãi bảo vật quý báu, thỉnh thoảng chú ý……
Làm cho Từ Phong trong lòng lập tức liền ấm lên.
Hôm nay khi cậu ta dùng cái loại ngữ khí này nói chuyện, Từ Phong trong lòng kỳ thật rất là khó chịu, đặc biệt nói “tui cũng hy vọng ở trong mắt anh tui cũng kém cỏi giống vậy” khoảnh khắc đó, Từ Phong chỉ cảm thấy trái tim bị người hung hăng đâm một đao, đâm còn chưa đủ, khi rút ra, ở bên trong để lại vết khắc sâu.
Trong vết tích ấy tràn đầy gió lạnh, thổi bay phần phật, làm cho thần kinh toàn thân đều bị liên lụy, đau đớn dâng lên.
Có lẽ người khác sẽ cảm thấy cậu không lễ phép, không hiểu chuyện, thô tục không chịu nổi —— Nhưng trong lòng tôi, cậu thật sự, một chút cũng không kém cỏi.
Một chút, cũng không kém cỏi.
Những lời này nói không nên lời, chỉ có thể để ở trong lòng. Khi yên lặng xoay người rời đi, tâm tình nặng trĩu, bước đi gian nan.
Giúp cậu lấy di dộng sửa chữa, do ngón tay không tiện, phi thường khó khăn dùng răng nanh và tay trái mở nắp che, dùng khăn tay lau khô nước thấm bên trong, cầm cả một buổi chiều, rốt cuộc sửa xong, mệt đến đầu đầy mồ hôi, vẫn nghĩ đến cậu ấy tươi cười xán lạn, trong lòng một trận vui mừng.
Đang lúc lơ đãng mở di động, muốn xác định có thể sử dụng hay không, ở thông thoại ghi lại một cột, nhìn thấy một cuộc gọi tới.
Từ cặn bã.
Một khắc chấn động đó, tựa như ngày hè trong xanh, đột nhiên nện xuống vào đầu một thùng mưa đá.
Thống khổ cực độ, làm cho mặt cũng không nhịn được vặn vẹo.
Bị người yêu mến, chán ghét khắc sâu như vậy ……
Nguyên lai ở trong lòng của cậu, mình chỉ coi là cặn bã.
Loại cảm giác vô lực này, làm cho người ta hô hấp đều nặng nề.
Đau lòng, hối hận, hổ thẹn, bất đắc dĩ…… Đủ loại cảm xúc đan vào cùng một chỗ, cuối cùng, khâu ra một nụ cười chua xót .
Rốt cuộc là sai lầm chỗ nào rồi, làm cho hiểu lầm giữa hai người trở nên sâu như vậy?
Đối ba chữ ấy nhìn hồi lâu, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh lạnh lẽo.
Cuối cùng, vẫn là rất bình tĩnh cầm di động trả lại,
Lạnh lùng nói: “Văn Bân, một ngày nào đó, ba chữ đó, tôi sẽ cho cậu tự tay sửa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.